Lời tác giả: ây là trường có độ dài lớn nhất từ đầu đến giờ.
Tôi định chia ra nhưng không chỗ nào có thể tách được nên quyết định để nguyên như vậy.
--------------------------------------------------
Bữa trưa có mì ống.
Thì xông khói thơm giòn cùng với tỏi tạo nên sự bùng nổ mạnh mẽ của hương vị. Một món ăn tuyệt vời với vị cay nồng của ớt. Dầu ô liu cũng là loại tốt, ngon hơn nhiều so với những quán ăn bình thường.
Đây chắc chắn là peperoncino. [note54738]
Nên ẩm thực ở đây rất giống Trái Đất. Dù văn hóa và thường thức khác nhau nhưng đồ ăn thì lại rất giống. Giống từ vị đến tên: peperontini.
Đến cả cách dùng nĩa để cuốn mì cũng giống. Thật khó để khẳng định đây chỉ là trùng hợp.
Thức ăn làm ta thấy hạnh phúc. Đó là một trong ba nhu cầu lớn nhất của con người.
Taichi và Rin đã Lấy lại tinh thần với bữa ăn ngon và bước vào buổi tập chiều trong tâm trạng phấn khởi.
「Từ giờ mỗi đứa sẽ có một quy trình huấn luyện riêng.」
Remia nói ngày trước khi bắt đầu luyện tập.
Khuôn mặt hai người chường ra hai dấu hỏi to tướng.
「Rin thì chỉ cần học phép cơ bản của bốn thuộc tính lớn nhưng Taichi thì không.」
「Ah, vậy sao?」 - Rin.
Taichi là một Độc nhất pháp sư. Cậu không thể sử dụng phép thuật cho đến khi nó bộc phát. Rin hiểu ngay khi nhớ lại lời giải thích hôm trước. Không ai để ý thấy ánh mắt ghen tị mà Taichi dành cho Rin.
「Rin sẽ học các thần chú từ Miura. Nếu cô dùng được 4 loại phép cơ bản, ta sẽ dạy tiếp. Còn Taichi tiếp tục học điều khiển pháp lực.」
「Ê, sao vậy... Rõ ràng con làm được rồi mà…」
Taichi không thèm giấu đi khuôn mặt chán nản của mình.
「Tất nhiên là có lý do. Phép Thuật của Độc nhất pháp sư rất ghê gớm nhưng đổi lại nó tiêu rất nhiều pháp lực. Cậu không muốn ngất xỉu chỉ vì tung ra một đòn duy nhất, đúng chứ?」
「Uh…」
「...」
Taichi và Rin không nói được gì sau khi nghe những lời đó.
「Vì thế phải học cách điều khiển pháp lực. Nếu khả năng phép thuật ngang nhau thì thứ làm nên sự khác biệt giữa các pháp sư là khả năng khống chế pháp lực. Đó là điều không thể thiếu ngay cả với những pháp sư cao cấp.」
「Cô Remia cũng vậy sao?」
Remia gật đầu.
「Tất nhiên. Đã không biết bao nhiêu lần ta tiếc nuối giá như mình sử dụng pháp lực hợp lý hơn. Thậm chí giờ Rin sẽ rất vất vả vì phải làm hai việc cùng một lúc.」
Ánh mắt ghen tị của Taichi vẫn chọc vào Rin như muốn nói: "Nhìn thứ tớ đang phải chịu đi". Thật khó chịu.
「Ta không nghĩ cậu đã quên, nhưng rồi cậu sẽ làm nhà mạo hiểm chứ không phải ngồi ngáp ngắn ngáp dài đâu. Đừng có giở thói lười ra, Taichi.」
Rin nhìn Taichi bằng ánh mắt chế giễu: "đồ ngốc".
Hai người rất thân thiết với nhau.
「Thời gian không chờ chúng ta đâu. Rin cứ sang học với Myura ở bên kia đi. Ta đã nói cho cô ấy phải dạy thế nào rồi.」
「Vâng.」
「Vậy thì đi thôi.」 - Myura.
「Vâng. Mong chị chỉ bảo.」
Hai cô gái xinh đẹp đi cùng nhau. Chỉ nhìn thôi đã là một bữa tiệc thị giác thịnh soạn rồi.
「Giờ thì, Taichi. Ta sẽ giải thích thêm một lý do vì sao ta muốn dạy cậu cách điều khiển pháp lực.」
Taichi không phải hạng đần độn (trừ việc hiểu tâm lý phụ nữ). Vậy nên cậu nhận ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Remia và chuẩn bị tinh thần lắng nghe.
「Cậu có nhớ giá trị pháp lực 120.000, cường độ pháp lực 40.000 của cậu không?」
「Dạ có. Giá như đó chỉ là giấc mơ.」
「Ta cũng vậy.」
「Hả?」
Taichi chỉ lẩm bẩm trong vô thức nhưng không hiểu sao Remia vẫn nghe được..
「Để cho dễ hình dung về sự phi thường của Taichi, cậu có thể một mình gây chiến với cả một quốc gia. Và cậu sẽ thắng mà không có lấy một vết xây xước.」
「...?...Hả?」
「Có khi đến vậy cậu vẫn chưa cần phải tung hết sức. Nếu tiếp tục phân tích, cậu sẽ thấy rõ sự phi thường của mình.」
「Chờ, chờ chút đã! Đó là sự thật sao?」
「Ta lừa cậu thì làm được cái gì?」
「Đúng thế nhỉ…」
Sức mạnh của cậu ngang với tên lửa hạt nhân, hơn nữa lại không phải loại dùng một lần.
「Giờ hãy tưởng tượng một chút. Nếu cậu không thể kiểm soát thứ sức mạnh quái đản đó và để nó bùng nổ thì sẽ thế nào? Nếu có ai đó ở gần cậu?」
「...」
「Ta nói luôn, cho dù lúc ấy ta có tung ra kết giới mạnh nhất mà mình có đi chăng nữa, ta vẫn sẽ về với cát bụi cùng tất cả mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng của nó, theo nghĩa đen luôn đấy.」
「Theo nghĩa đen…」
「Không còn xác để mà chôn nữa đâu. Tất cả những người vô tội đều sẽ bị cuốn vào đó. Lúc ấy cậu có hối hận cũng muộn rồi.」
Đó là đả kích lớn nhất đến tinh thần cậu. Cậu sợ hãi. Điều này còn nguy hiểm hơn cả bị Obsidian tấn công.
「Cậu nhận ra nó khủng khiếp thế nào rồi sao? Nhắc lại, những gì ta nói đều là thật. Đó không phải lời đe dọa đâu.」
Nếu cậu không học nổi liệu có bị mắng không? Cậu muốn bày tỏ suy nghĩ nhưng miệng đã cứng lại, không nói nên lời.
「Để ngăn điều đó xảy ra, ta sẽ dạy cậu điều khiển pháp lực. Yên tâm. Cậu nghĩ sư phụ của cậu là ai hả?」
「Yên tâm…? Cô nghĩ nghe những điều vừa rồi con còn tâm trạng để yên tâm sao? Cô bị gì à?」
「Ta đang rất bình thường. Ta sẽ giúp cậu có khả năng sử dụng pháp lực chính xác cả về cường độ lẫn thời lượng. Đừng hiểu lầm. Nếu đã nhận sự chỉ dạy của ta thì không phải là “có” hay “không”. Đó là quyết định rồi.」
「Dựa vào đâu mà cô nói vậy?」
「Dựa vào đâu sao? Vì ta là người điều khiển pháp lực giỏi nhất thế giới.」
「Gì cơ?」
「Ta đã phạm những sai lầm đáng tiếc chỉ vì không thể điều khiển pháp lực chính xác. Ta đã tập đi tập lại đến khi có thể tự tin khẳng định mình là người giỏi nhất thế giới. Dù nhiều hay mạnh đến đâu, thứ ta điều khiển vẫn chỉ là pháp lực. Không có vấn đề gì cả.」
Taichi ngây người nhìn Remia.
「Giờ mà đổi chỗ cho cậu, ta vẫn có thể điều khiển lượng pháp lực ấy ngon ơ. Thế nào, ta đã đủ uy tín chưa?」
「Cô đã nói đến như vậy, con nghĩ mình không còn lựa chọn nào khác ngoài học.」
Remia nói với vẻ mặt tự tin và căng bộ ngực tròn trịa của mình. Taichi không khỏi “lóa mắt” khi nhìn cô. Thái độ của cô ta có thể bị coi là tự cao quá đáng. Nhưng sự tự nhiên Khi tuyên bố “ta giỏi nhất thế giới” của cô, không khí căng thẳng đã hoàn toàn bay biến.
「À, dù ta đã nói nhiều điều kinh khủng nhưng dĩ nhiên vẫn có những điểm có lợi, thậm chí nhiều hơn cả những rắc rối.」
「Nếu cô không nói câu đó thì con sẽ thất vọng lắm.」
「Taichi, cậu có cơ hội để trở thành người mạnh nhất thế giới. Hiểu ý ta không?」
「KHÔNG」
Remia cao ngạo nói.
「Cậu nghĩ có bao nhiêu kẻ đối đầu được với người có thể một mình đánh gục cả một quốc gia? Nếu cậu có thể thành thục sức mạnh này, cậu không chỉ có thể đảm bảo an toàn cho bản thân mà còn cho những người xung quanh cậu nữa.」
「Có lẽ vậy.」
「Cậu có thể dễ dàng gây sức ép lên một đất nước. Nếu làm được vậy, cậu sẽ có mọi thứ mình muốn. Địa vị, danh vọng, tiền bạc, phụ nữ. Đó chính là cái gọi là quyền lực. Thế nào? Không cảm thấy rạo rực như một người đàn ông sao, cậu nhỏ?」
Remia cười nham hiểm.
Taichi cũng mang khuôn mặt tương tự.
Trông hai người như hai tên trùm mafia đang lên kế hoạch gì đó.
「Con hiểu rồi. Nhờ cô giúp đỡ, cô Remia.」
「Ừ. Cứ để đó cho ta.」
「Nhưng mà」
「Hmm? Có chuyện gì làm cậu lo lắng à?」
「Không. Quyền lực và những thứ tương tự rất phiền phức. Nói thật là con không cần nó đâu.」
「Ta muốn cho những kẻ say quyền lực nghe câu này... Nếu cậu muốn, cậu cần bao nhiêu quyền lực sẽ có bấy nhiêu đấy.」
「Con chỉ là thường dân thôi. Con thích sống cuộc sống yên bình ở một nơi nào đó.」
「...Đó không phải điều mà người có thể trở nên mạnh nhất thế giới sẽ nói đâu.」
「Quan trọng không phải "làm được" mà là "ai làm". Con không phải người có thể gánh được việc ấy.」
「Đúng, nhưng cậu mới còn trẻ mà lại nói như thể từng trải rồi ấy.」
「Thật không? Con chỉ tự tin vào mỗi cái miệng của mình.」
「Haha, có lẽ vậy. À, cậu cứ nói chuyện như thế đi. Ta không thích kiểu nói trịnh trọng đâu.」
「Thế thì tốt quá. Con cũng không giỏi dùng kính ngữ.」
Sau khi cười vui vẻ một lúc, Taichi và Remia bắt đầu tập luyện.
Rin và Myura quan sát hai người từ xa. Nhưng khi thấy họ bắt đầu tập luyện, 2 người đành phải quay lại với nhau.
Hai người không nghe được họ đang nói gì. Nhưng họ có lúc trầm lắng, có lúc cười nham hiểm. Cả hai không khỏi tò mò họ đang nói cái gì.
「Không biết họ đang nói gì nhỉ.」 - Rin.
「Biết đâu được. Chắc là chuyện tầm phào thôi.」 - Myura.
「Chắc vậy.」 - Rin.
Không có gì sai khi nói mặt của Remia trông rất đáng ngờ.
「Chúng ta cũng bắt đầu thôi. Như Remia nói, thời gian không còn nhiều đâu.」
「Vâng. Mong được cùng chị hợp tác.」
Myura quay mặt đi với biểu cảm khó chịu. Rin cảm thấy đó là cách cô ấy che giấu sự ngại ngùng của mình.
「Vậy thì bắt đầu với phép cơ bản của tất cả các thuộc tính nhé. Thật là, tất cả các thuộc tính, nghe cứ như trò đùa vậy...」
Cô [note54739] không thực sự cảm thấy gì cả. Nhưng nếu so với "bình thường" của thế giới này, nó lại là điều khác thường.
「Tôi sẽ giải thích từng cái một. Đầu tiên là lửa. Tôi đã cho em xem nó hồi sáng. Thủy là nước, phong là gió, thổ là đất. Tổng cộng có bốn thuộc tính. Tôi nghĩ em có thể hình dung được vì nó khá đơn giản.」
Vì nó giống những gì cô nghĩ nên cô gật đầu.
「Và như tôi đã nói, phép thuật là tưởng tượng. Nếu muốn tạo ra lửa, em phải hình dung ra cách mà lửa cháy. Từ "lửa" là một loại thông điệp để truyền hình ảnh đó cho tinh linh. Cái này gọi là "thần chú". Khi quen rồi em có thể kích hoạt phép thuật mà không cần niệm chú... Nhưng trước tiên tôi nghĩ em nên khởi đầu với thần chú để dễ nắm bắt hơn.」
Myura giải thích rồi thì thầm 『lửa』. Một ngọn lửa nhỏ cháy lên trên đầu ngón tay cô. Một ngọn lửa cam lung linh, khẽ đung đưa.
「Giờ em thử đi. Không làm được ngay cũng không sao.」
Theo những gì được dạy, cô cố gắng tưởng tượng. Hình dáng là ngọn lửa của bật lửa, gió thổi là tắt ngay, một ngọn lửa nhỏ.
『Lửa.』
Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay, thì thầm. Thế nhưng lửa không cháy.
Tại sao? Cô nghĩ mình đã tưởng tượng rất rõ ràng mà.
「Rin. Ngón tay em không có pháp lực. Phải dồn pháp lực vào đó chứ.」
「À, vâng.」
Rin nhớ lại cảm giác lúc sáng. Từ trung tâm cơ thể, dẫn pháp lực đến đầu ngón tay. Ngón trỏ sáng lên nhẹ nhàng. Với pháp lực đó, chèn thêm hình ảnh ngọn lửa.
『Lửa』
Chuẩn bị pháp lực, OK. Hình ảnh ngọn lửa, OK. Thế nhưng phép thuật vẫn không thành công.
Không biết có sai sót chỗ nào, Rin nghiêng đầu thắc mắc.
「Hình ảnh ngọn lửa cháy rất đơn giản nên không có vấn đề gì. Hãy tưởng tượng xem ngọn lửa đó "vì sao" lại cháy.」
Hình ảnh ngọn lửa cháy.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến sau khi nghe Myura nói là khái niệm "đốt cháy". Phản ứng oxy hóa kèm theo tỏa nhiệt và phát sáng. Đó là những gì cô đã học trên lớp.
Để có phản ứng cháy, cần ba điều kiện:
Có chất cháy
Có oxy
Nhiệt độ cao.
Oxy thì không thành vấn đề. Nếu Rin, một người Trái Đất, có thể thở được thì chắc chắn trong không khí có oxy.
Nhiệt độ cao... cô nghĩ đó là hình ảnh tốc độ chuyển động của nguyên tử (hoặc phân tử) chất đó tăng lên.
Vậy thì "đốt" cái gì đây?
Cô nhìn xuống những cành cây dưới chân. Nếu đốt thì chúng sẽ cháy. Cô sẽ dùng chúng làm nguyên liệu? Cô nghĩ vậy, nhưng dừng lại. Myura đã tạo ra lửa trực tiếp từ đầu ngón tay mình.
Thế nhưng không có phản ứng cháy nào lại không cần nguyên liệu cả. Cô không thể tưởng tượng theo kiểu đó.
Thấy Rin bối rối, Myura nghĩ rằng đây là điểm vướng mắc.
Phần mà hầu hết các pháp sư tập sự gặp khó khăn là phần "tưởng tượng". Nếu không thể tưởng tượng rõ ràng thì phép thuật sẽ không thể thi triển. Myura cũng đã từng trải qua khó khăn này khi bắt đầu học phép nên cô hiểu được tình cảnh hiện tại của Rin.
Cứ để Rin lúng túng đi đã. Nếu Rin có thể tự nắm bắt được thì tốt. Nếu Rin yêu cầu gợi ý thì hỏi xem không hiểu chỗ nào và trả lời. Myura nhớ lại khi mình học phép thuật, Remia cũng đã để cô tha hồ lúng túng.
{Thứ cháy được là... gỗ, giấy, dầu. Tóc cũng cháy được. Người tự bốc cháy... thôi bỏ đi! Còn gì nữa không?}
Bình thường thì có thể liệt kê ra hàng đống những thứ cháy được, đến lúc cần nghiêm túc lại mù tịt. Khi ở Nhật Bản, xung quanh cô có rất nhiều thứ dễ cháy.
Bỗng cô nhận ra mình nghĩ đến cái gì khi thấy ngọn lửa do Myura tạo ra.
{Bật lửa... đó là thứ đốt cháy hơi ga. Khí? Hơi?... À}
Cô tưởng tượng pháp lực là khí ga, đầu ngón tay là đầu đốt.
「Được rồi」
Myura chăm chú nhìn vào vẻ mặt hào hứng của Rin. Nếu cô ấy thất bại, việc kiềm hãm pháp lực cũng là trách nhiệm của cô. Cô cũng có kinh nghiệm trong việc áp chế pháp lực. Cô có thể kiềm chế được một vụ bùng nổ pháp lực mức trung bình. Đó là lí do tại sao cô được phân công như vậy.
『Lửa』
Một ngọn lửa cam bùng lên trên ngón tay Rin. Phép thuật thi triển thành công.
「Aha! Làm được rồi! Làm được rồi! Có lửa rồi chị Myura!」
「Ồ... em học nhanh quá. Tôi rất ngạc nhiên đấy.」
「Vâng. Em làm được rồi! Em dùng được phép thuật rồi!」
Rin cười vui sướng. Trông cô rất xúc động.
Myura không thể ngờ cô ấy có thể sử dụng được nó trong thời gian ngắn như vậy. Cô thực sự ngạc nhiên.
「Em đã tưởng tượng nó giống như cái bật lửa!」 - Rin nói.
「Bật lửa?」
Myura không biết nó là cái gì.
Rin đang rất phấn khích. Cô không nhận ra mình vừa nói tên một sản phẩm khoa học chỉ có ở Trái Đất. Cô không hề biết điều đó.
「Vâng. Tưởng tượng khí ga cháy khi phun ra... Ồ? Ga?」
Ga. Cô lặp lại từ đó và sực nhớ ra. Đúng rồi, phòng thí nghiệm có cái đó mà. Đèn ga, dùng ga để đốt. [note54740]
Cô nhớ lại lời thầy giáo liên tục nhắc đi nhắc lại mỗi khi học thực hành: Phải lắp ống cao su thật chặt để tránh rò ga. Rò rỉ ga là trường hợp cực kì nguy hiểm khi khí ga thoát ra khỏi ống dẫn.
Lần đầu tiên nhìn thấy ngọn lửa ga đó, cô bất ngờ vì nó cháy thẳng và rất mãnh liệt.
Khí ga. Nếu là khí ga thì nhiệt độ bốc cháy khá thấp so với những chất khác. Giống như bật lửa, chỉ cần một tia lửa điện nhỏ cũng đủ để mồi.
「Thử xem sao. Hình ảnh là đèn ga...」
Rin lẩm bẩm những từ cô [note54741] chưa từng nghe trước đây. Pháp lực bắt đầu tụ lại ở đầu ngón tay Rin, và rồi...
『Lửa』
Một âm thanh đặc trưng vang lên. Từ ngón trỏ của Rin, ngọn lửa xanh sáng đâm thẳng lên rực rỡ
Rin rất vui mừng khi làm được điều này.
Myura cố gắng để không lộ vẻ ngạc nhiên. Sự sáng tạo và độ thành thục của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Nhưng điều cô quan tâm không phải ở chỗ đó.
{Nhanh quá... Mình không ngờ em ấy có thể dùng được nhanh như vậy... Không, không phải thế. Đó có thật là lửa không?... Em ấy tưởng tượng ra cái gì thế? Ngay cả mình cũng không thể tạo ra ngọn lửa ổn định như vậy. Và lại còn màu xanh nữa chứ. Mình chưa bao giờ nghe về lửa màu xanh. Sách phép thuật cũng không có nhắc đến loại này.}
Myura tạo ra lửa bằng cách hình dung ra việc đốt cháy pháp lực của mình. Đây là cách mà mọi người ở thế giới này thường dùng để thi triển phép thuật lửa, và đó là điều mà tất cả các Hỏa pháp sư sẽ làm. Myura tưởng tượng pháp lực của mình là gỗ hoặc giấy, những thứ dễ cháy. Ngọn lửa màu cam bập bùng sẽ được tạo ra. Đó là cách cô thi triển phép lửa cơ bản.
Trong khi đó, Rin đã tưởng tượng ra việc liên tục cấp khí ga và oxy cho sự cháy. Cùng là phản ứng cháy nhưng nguyên lí và chất lượng hoàn toàn khác biệt.
Để tái hiện điều đó, thứ dễ hình dung nhất là một ngọn đèn ga có thể tạo ra sự cháy tùy ý bằng cách điều chỉnh lượng ga và oxy cung cấp cho nó.
Ngọn lửa màu xanh vươn cao là do ga được cung cấp đủ oxy để cháy, phản ứng xảy ra hoàn toàn [note54742]. Điều đó làm nhiệt độ cao hơn, ngọn lửa xanh và sáng hơn. Đây là kiến thức hóa học cơ bản mà bất cứ ai đã và đang là học sinh ở Trái Đất đều từng học qua. Không chỉ đơn thuần là lí thuyết khô khan trên giấy, họ còn được trải nghiệm thực tế bằng việc dùng bếp ga.
Rin đã làm điều đó bằng cách coi pháp lực của mình là ga, oxy thì được cung cấp từ môi trường xung quanh.
Đấy là kiến thức bình thường đối với bất cứ học sinh Nhật Bản nào.
Nhưng trong thế giới này, đó không phải điều bình thường.
Thứ gì cháy được và tại sao nó lại cháy, họ không biết điều đó nhưng vẫn có thể tạo ra lửa và phép thuật. Những thứ cháy được thì đốt được. Lửa rất nóng và có thể gây bỏng. Nếu dội nước vào thì nó sẽ tắt. Kiến thức của họ chỉ đến mức đó. Và như vậy cũng đã đủ sống.
Vì vậy, họ không nhận ra sự khác biệt rất lớn giữa lửa của Rin và Myura.
「...ra? Chị Myura!」
「Hả? Sa-sao thế?」
Cô giật mình khi bị ai đó gọi tên.
Chủ nhân của giọng nói, Rin, đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Có vẻ cô đã quá nhập tâm vào suy nghĩ của mình.
「Chị có sao không? Sao chị tự nhiên im lặng thế?」
「À, à, ừ. Tôi chỉ đang ngạc nhiên vì em tiến bộ quá nhanh thôi. Tôi không nghĩ em có thể dùng được phép thuật ngay ngày đầu tiên, thậm chí còn biết vận dụng nữa.」
「Thật sao? Nó mất nhiều thời gian như vậy ư?」
「Bình thường thì đúng là như vậy. Dù chỉ là đốt lửa thôi nhưng để hình dung "vì sao" lửa lại cháy mới khó.」
「Vậy à. Em biết rồi nên nhanh hơn nhỉ.」
Cô [note54739] đã hiểu được.
Không, tại vì cô đã được học từ trước nên cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Nghĩa là ngọn lửa xanh ấy được cô tạo ra dựa trên cơ sở lí thuyết vững vàng. Nếu được yêu cầu làm lại một lần nữa, cô có thể dễ dàng thực hiện.
Không thể nói trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Dù bị lu mờ bởi sự phi thường đến bất thường của Taichi, tiềm năng của cô vẫn là điều mà người ta có thể gửi gắm kì vọng.
Nguy hiểm và hứng thú.
Đó là những gì nảy ra trong lòng Myura.
Còn lại Thủy, Phong và Thổ. Trong ba thuộc tính còn lại, không biết cô ấy còn mang đến cho cô những bất ngờ nào nữa. Cô không khỏi cảm thấy hứng thú. Danh tính của cô ấy cũng làm cô tò mò. Nhưng giờ khao khát được chứng kiến những phép thuật mới lạ đang trội hơn.
Cô phải thừa nhận mình không thể nhìn hết được tiềm năng của Rin. Thành công ngay lần đầu tiên. Hơn nữa mới chỉ là phép thuật cơ bản nhưng chất lượng hoàn toàn khác biệt.
Người ta nói dạy học cũng là một cách để học hỏi. Được dạy Rin quả là một điều may mắn. Trở nên mạnh mẽ hơn đồng nghĩa với việc có nhiều lợi thế hơn.
Myura kết luận như vậy và tiếp tục dạy Rin với phong thái bình tĩnh.◇◇◇◇◇
「Trông hai người đó vui vẻ nhỉ.」
Ở một nơi cách xa chỗ Rin và Myura đang hào hứng luyện tập.
Taichi liếc mắt nhìn họ rồi lẩm bẩm như vậy.
「Đến giờ mọi thứ đều thuận lợi. Đó là dấu hiệu tốt.」
Như Remia đã nói, không có vấn đề gì xảy ra.
Đó là một dấu hiệu tốt.
Còn Taichi thì sao?
「Cô Remia ơi, con cũng muốn dùng phép thuật.」
「Ta đã nói là không thể rồi. Cậu cứng đầu thật đấy.」
「Thôi mà...」
Thứ mà Taichi tập từ nãy tới giờ là tập trung pháp lực vào bàn tay phải mình.
Tất cả chỉ có vậy.
Thay vì tập trung vào một ngón, cậu muốn mở rộng ra cả bàn tay.
Chỉ cần được dạy một lần, cậu lập tức có thể thực hành trơn tru. Đó là điều Remia không thể nào ngờ tới.
Dù đang là học trò nhưng lại nói mấy điều ích kỉ, xem ra thái độ của cậu không tốt cho lắm. Nhưng vì cậu ta làm tốt nên Remia cũng không trách cậu quá nhiều.
「Cậu có hiểu tầm quan trọng của việc điều khiển pháp lực không?」
「Có. Vì con còn non kinh nghiệm nên có thể để pháp lực của mình ảnh hưởng đến người khác. Con xin lỗi.」
「Thế thì tiếp tục đi. Lần này dồn pháp lực vào cả hai tay.」
「A...」
「Đừng có rên lên như thế. Cậu phải tập đến khi nào bao bọc hoàn toàn cơ thể mình bằng pháp lực.」
「Thật á...」
Pháp lực trong tay phải cậu khó có thể nói là ổn định hoàn toàn. Nhìn qua thì có vẻ bình thường chỉ hơi nhấp nháy. Nhưng duy trì nó cực kì khó khăn. Cậu cảm thấy sức lực của mình bị hút đi với tốc độ khủng khiếp.
Cậu không để nó quá lâu, tối đa chỉ vài phút. Nhưng trong thời gian đó cậu cảm thấy mệt như đang chạy hết tốc lực.
「Khá là khó phải không? Nếu cậu mà nghĩ linh tinh thì sẽ càng mệt hơn đấy.」
「Vâng... Dù được nói trước rồi nhưng con không ngờ nó lại đến mức này.」
Taichi cho rằng nếu không biết trước thì sẽ rất nguy hiểm.
Điều Taichi đang làm là điều khiển pháp lực và bao phủ khắp cơ thể, sau đó chuyển nó thành sức mạnh. Cậu được giải thích rằng bằng cách này, cậu có thể tăng cường thể chất bằng pháp lực.
Phương pháp này giống phép cường hóa cơ thể mà Baradar sử dụng nhưng thực chất nó không phải phép thuật.
Có vẻ cách này không hiệu quả bằng phép cường hóa cơ thể. Vì vậy số người dùng nó rất ít. Phép cường hóa cơ thể thông dụng chỉ hao pháp lực vào giai đoạn kích hoạt và giúp tăng cường sức mạnh cơ bắp. Ngược lại khi cường hóa cơ thể trực tiếp bằng pháp lực, người sử dụng liên tục hao tổn pháp lực để duy trì nó. [note54743]
Người sử dụng ít là đúng. Cách này rất không hiệu quả. Nếu Taichi có thể sử dụng phép thuật, cậu sẽ lập tức vứt phương pháp này vào một xó. Chỉ khi không thể sử dụng phép thuật cậu mới dùng đến nó như vũ khí cuối cùng.
Hơn nữa, cậu đang sống trong thế giới phép thuật, vậy mà lại phải luyện cái phương pháp còn không được coi là phép thuật. Taichi không thể chấp nhận được điều này.
「Ta nghĩ cậu không thể chấp nhận được việc này. Nhưng đó là số phận chung của mọi Độc nhất pháp sư. Hơn nữa...」
Có lẽ cô ấy vẫn chưa giải thích hết. Vì phải tập trung tâm trí vào tay phải nên cậu không nghe rõ lắm.
「Đây sẽ là cách chiến đấu chính của Taichi cho đến khi thuộc tính của cậu được xác định.」
「Đây mà là cách chiến đấu sao? Chỉ duy trì thôi đã khổ sở rồi thì làm sao mà chiến đấu được chứ?」
「Đó là do Taichi còn kém trong việc điều khiển pháp lực thôi. Nếu có thể kiểm soát được thì xem này.」
Bàn tay phải của Remia được bao phủ bởi ánh sáng xanh đều và liên tục. So với bàn tay nhấp nháy của mình, Taichi cảm thấy sự khác biệt rõ ràng về kĩ năng giữa hai người.
「Ta đã bọc khá nhiều pháp lực. Nhưng nếu dùng đúng cách thì nó sẽ không gây quá nhiều gánh nặng cho cơ thể... Nào, để ta cho cậu xem thứ này có thể làm được những gì. Nhìn ta biểu diễn đây.」
Sao cô không thị phạm ngay từ đầu luôn đi? Taichi muốn nói vậy nhưng cậu không muốn la lớn nên chỉ im lặng gật đầu.
「Giờ ta sẽ bẻ gãy cái cây này bằng tay không.」
Cô vỗ vỗ cái cây bên cạnh.
Nó không quá to, nhưng cũng không phải loại có thể đốn hạ bằng tay không. Ít nhất cũng phải có rìu. Có điều kiện hơn thì dùng cưa máy là hiệu quả nhất. Về cơ bản thì cái cây trông như vậy.
「Cô có chắc là phải làm thế không?」
「Nhà sắp hết củi rồi. Sẵn tiện lấy luôn.」
「Thế thì tốt quá.」
「Tóm lại thì nó là như thế. Nào, cứ nhìn đi.」
Không có vẻ gì là vào tư thế, Remia chỉ đơn giản vung tay phải.
Nếu đấm thì tay sẽ rất đau. Thậm chí còn có thể bị trầy da nữa. Thế nhưng Remia vẫn thản nhiên.
「Xem cho kĩ này.」
Một cú móc phải. Động tác lộ rõ sự vụng về. Nó không thể so sánh được với những đòn karate sắc bén và thanh lịch của Takashi.
Nhưng sự vụng về đó chỉ là vẻ bề ngoài.
ẦM! Âm thanh đinh tai vang lên ngay sau khi Remia vung tay.
Nếu miêu tả chính xác những gì đã xảy ra thì nó là như vậy. Nhưng Taichi nhận ra có gì đó kì lạ.
Vung tay?
Chuyện gì đã xảy ra?
Với vị trí đứng đó, để vung tay theo quỹ đạo của một cú móc phải thì bàn tay chắc chắn sẽ đập vào thân cây.
Taichi nghĩ vậy trong khi nhìn vào cái cây mà Remia vừa chỉ.
Quá nửa phần lõi thân bị phơi ra ngoài. Nó bị khoét sâu như thể ai đó vừa mới dùng thìa xúc đi.
「Cái...」
Về phần người là thủ phạm "hành hung" cái cây, cô ta chỉ nghiêng đầu và nói: "Ồ".
「Ngạc nhiên lắm đúng không? Đừng có mà ngã ngửa ra nhé.」
Cô vẫy tay. Hình như đến một vết xước cũng không có.
Khuôn mặt cũng không lộ ra vẻ đau đớn, hoàn toàn bình thường.
Nếu là cậu thì cậu sẽ đau đến ngất luôn chứ không còn hơi sức đâu để mà vẫy tay.
Taichi nghĩ những điều đó trong đầu. Remia lắc lư mái tóc vàng nhạt của mình rồi lại đưa tay lên.
「Ha...」
ĐÙNG! Không khí xung quanh chấn động. Cú đấm trực diện được tung ra, xuyên thẳng qua thân cây. Cái cây bắt đầu nghiêng về phía Remia. Tất nhiên. Nếu đốn theo kiểu đó, chắc chắn cây sẽ đổ về phía mình.
Chặt cây là phải tính toán được hướng đổ của cây. Không phải cứ dùng sức là được...
Cái cây bắt đầu nghiêng, tốc độ tăng dần do trọng lực và gia tốc rơi tự do. Nhưng trước khi đó Remia đã kịp thu tay về.
Thân cây đổ thẳng vào bàn tay đang đưa ra chờ sẵn của cô, dừng lại ngay lập tức như đổ vào một tấm đệm.
「Cậu thấy sao?」
「...」
Suốt khoảng thời gian đó, Remia không di chuyển dù chỉ một bước. Bộ phận duy nhất trên cơ thể cô cử động là miệng và tay phải. Cô không bước, không xoay người, thậm chí còn không hạ trọng tâm.
Sức mạnh như vậy...
Có thể sánh ngang với máy móc hạng nặng ở công trường. Mà đó lại là một người phụ nữ mảnh mai nữa, chỉ với một cánh tay.
Taichi câm lặng trước Remia đang cười vui vẻ.
「Đây là lợi ích của việc chỉ cường hóa tay phải. Nếu ta cường hóa cả cơ thể thì sức mạnh sẽ bị phân tán. Nhưng bù lại ta sẽ nhanh và bền bỉ hơn, cân bằng được sức mạnh của các phần trên cơ thể.」
Chỉ với tay phải thôi đã đủ đáng sợ rồi. Nếu cường hóa cả cơ thể thì không biết còn khủng khiếp đến mức nào nữa. Dù cô ấy nói sức mạnh giảm đi do phân tán nhưng nếu nhìn vào thực tế thì chưa chắc.
「Ngay cả ta cũng khó duy trì được hơn 10 phút. Nó hao rất nhiều pháp lực. Phép thuật hiệu quả hơn.」
Được học phép cường hóa cơ thể là ước muốn xa vời của Taichi.
「Dù sao thì Taichi, cậu đủ khả năng để xử lí việc này [note54744]. Rồi, giờ giải phóng pháp lực đi. Sau khi nghỉ xong thì hãy thử bằng cả hai tay.」
Dù thấy chán ngán vì bài tập khắc nghiệt vẫn chưa kết thúc, Taichi vẫn phóng pháp lực ra từ tay phải để sau đó được nghỉ ngơi.
Ngay lập tức cơ thể cậu rã rời. Cậu không thể chịu nổi và gục ngay xuống đất.
「Aaah, mệt quá!!」
「Haha. Lần đầu mà làm được như vậy là tốt lắm rồi. Dù có khả năng điều khiển pháp lực tốt hơn cậu, những pháp sư bình thường không ai có thể trụ nổi quá vài chục giây đâu.」
Trong khi vật lộn với cơn mệt mỏi, Taichi cố gắng suy nghĩ về những gì Remia nói.
Người bình thường chỉ được vài chục giây.
Còn cậu thì sao?
Chẳng phải đã vài phút trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu dồn pháp lực vào tay phải rồi ư?
Cậu chợt nghĩ ngay đến "nó" và ngẩng đầu lên. Remia gật đầu như thể biết Taichi đang nghĩ gì.
「Đúng. Đó chính là lí do Taichi có thể cường hóa cơ thể theo cách này. Lượng pháp lực của cậu không phải là bình thường đâu.」
「120000」
「Ừ.」
Remia bắt đầu giải thích. Pháp lực của Taichi rất lớn, đủ để cân bằng lại nhược điểm hao nhiều pháp lực.
Nếu cậu sử dụng pháp lực với mức của một người bình thường, cậu có thể hoạt động với sức mạnh cực cao hơn 1 tiếng mỗi ngày. Cộng thêm việc cường độ pháp lực được xếp vào hạng "khủng", cậu có thể có sức mạnh vượt xa màn trình diễn của Remia ban nãy. Đó là quan điểm của cô.
「Wow! siêu nhân.」
「Siêu nhân à? Một cái tên khá hay đấy.」
Ngoài ra, nếu chỉ tập trung cường hóa một bộ phận nào đó thì sẽ nâng cao đáng kể sức tấn công, bền bỉ cũng như tốc độ.
Ví dụ như con ngựa Obsidian mà cậu từng gặp, đối với Taichi, nó là tiêu chuẩn của định nghĩa "nguy hiểm". Nhưng câu trả lời cậu nhận được là: "Chẳng có gì đáng để bàn cả. Đối với cậu giờ nó chỉ là thứ rác rưởi thôi".
「Cậu đã bị ngựa Obsidian tấn công đúng không? Ở vùng này, nó là quái vật nguy hiểm nhất nhưng... đối với cậu, nó không còn là đối thủ nữa. Nó giờ chỉ là thứ để cậu giải trí thôi. Sao, đã có hứng thú hơn chưa?」
「Dù con không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy. Con biết nếu không tận dụng được tài năng của mình thì sẽ rất uổng phí.」
「Kukuku. Cậu rất thành thật đấy. Đừng quên khi thức tỉnh thuộc tính chính, cậu phải biết sử dụng nó hiệu quả. Tiêu chuẩn về "hiệu quả" của ta là dạy cậu khả năng điều khiển pháp lực hàng đầu thế giới.」
「Chết tiệt, càng nghe càng không có lí do gì để từ chối.」
Cậu biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo cô ấy. Khi cô ấy biểu diễn thứ đó, cậu đã linh cảm rằng nó sẽ rất phiền phức.
「Vậy thì tiếp tục nào. Ta rất mong đợi biểu hiện của cậu đấy, Taichi.」
「Vâng! Con sẽ cho cô thấy!」
Khi mọi chuyện đã đến nước này, một người lười biếng như cậu cũng buộc phải hăng hái.
Cậu quyết định không than vãn nữa và nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của Remia.
Một tiếng sau, cậu lại nghĩ có kêu ca chút cũng chẳng sao và bỏ quyết tâm trước đó của mình vào thùng rác. Rốt cuộc cậu vẫn chỉ là đứa trẻ của thế giới hiện đại mà thôi.
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Không chỉ Taichi mà Rin cũng thể hiện được tiềm năng xuất sắc của mình.
Hóa học + phép thuật! Dù đây là sự kết hợp quen thuộc nhưng tôi lại rất thích. (haha)