Isekai cheat magican

chương 12: chân tướng bại lộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lời tác giả: Cuối cùng chỉ còn một chương nữa là tập đầu tiên sẽ khép lại.

Việc hai người đến từ thế giới khác sẽ bị lộ

--------------------------------------------------

Buổi tập hôm nay có vẻ rất hiệu quả. Hai người đã cảm thấy một chút thay đổi, cộng thêm lời nhận xét của Remia khiến họ tràn đầy tự tin.

Cô ấy đã nói: "Hai đứa tiến bộ nhanh hơn ta tưởng". Bắt đầu với tay phải, giờ Taichi đã có thể dẫn pháp lực đến cả hai tay, sự ổn định đã tăng lên. Rin cũng thành thục phép thuật cơ bản của 4 thuộc tính và còn phát triển phép mới ở Hỏa và Thủy.

Đối với Rin, Taichi làm được như thế là đương nhiên vì cậu ta có năng khiếu.

Cậu đặc biệt tài năng ở các môn liên quan đến bóng. Nhưng theo cô thấy cậu còn có thể dùng nó vào nhiều việc khác.

Cô thấy cậu hoàn toàn có thể đạt điểm trên trung bình nếu cậu muốn. Nhưng Taichi vừa ghét học vừa lười nhác nên hay ngủ gật. Lười để bị điểm kém, rồi lại sinh tự ti nên Rin phải luôn động viên cậu cố gắng.

Có lẽ lần luyện tập này là dịp để tài năng của cậu bộc lộ. Hơn nữa cậu còn được dạy bởi giáo viên giỏi nên được như vậy cũng là điều hiển nhiên.

Mặt khác, Taichi cũng không ngạc nhiên về những gì mà Rin đạt được. Cô là một học sinh giỏi. Tuy nhiên việc trở thành học sinh giỏi chưa tốn đến một nửa sức lực của cô.

Rin coi việc "làm mọi thứ có thể" là chìa khóa để đạt được mục tiêu. Những thành tựu cô đạt được à kết quả của điều đó. Cô không quan tâm đến khó khăn. Hôm nay cũng chỉ là một trong vô vàn lần cô thực hiện phương châm đó thôi. Không có gì khác so với bình thường cả.

Cô thành thục 4 loại phép thuật cơ bản, thậm chí biết ứng dụng chúng. Với Hỏa thuật, cô tạo ra lửa xanh. Với Thủy thuật, cô đóng băng quả cầu nước mình vừa tạo ra. Myura rất ngạc nhiên. Khi Rin giải thích thì cô chẳng hiểu gì. Ngọn lửa xanh là đốt ga còn quả cầu băng là làm chậm chuyển động của các phân tử nước.

Có thể nói mọi thứ đang diễn ra thuận lợi.

Cô nhìn Remia đang nấu ăn trong bếp. Trên chảo, miếng thịt rán kêu lên xèo xèo.

Thế giới này không có nhiều thực phẩm chế biến sẵn. Miếng thịt rán kia cũng không phải loại "cứ thế bỏ lên chảo" như ở siêu thị mà là loại mới lọc ra. Có lẽ Remia mua nó từ người thương gia mới đến hôm qua.

Bữa ăn gồm thịt rán hạt tiêu, salad rau cùng phô mai và súp ngao. Nguồn tinh bột thì đến từ bánh mì. Gạo không phổ biến ở thế giới này và phải đến nơi nào đó mới có thể ăn được.

Dĩ nhiên bánh mì cũng rất ngon nhưng khi ngán rồi thì lại thèm cơm. Hai người Nhật Bản này đặt mục tiêu bằng mọi giá phải tim được gạo khi làm nhà mạo hiểm.

Tuy nhiên không phải hai người không hài lòng về những gì mình đang ăn. Nó ngon hơn những quán ăn trung cấp nhiều. Quả thật dù không thể bằng nhà hàng cao cấp nhưng thế này là quá đủ đối với một đầu bếp tại gia.

Bữa tối kết thúc với việc Taichi bội thực khiến Myura ngạc nhiên. Rin cũng cố gắng kiềm chế nhưng vì đói quá nên bỏ không hãm mình nữa.

「Phù, no quá.」

Taichi vừa xoa bụng vừa tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nói lên rõ ràng: "Không ăn nổi nữa". Thái độ vô tư của cậu đang được khoan dung.

Bên cạnh cậu, Rin đang uống kufe một cách thanh lịch. Cô không phải tiểu thư nhà giàu. Chẳng qua tư thế cùng dáng vẻ của cô trông rất hợp mà thôi.

「Haha, cô ăn ngon quá nhỉ.」

「Con xin lỗi, con không kiềm chế được.」

Rin co rúm lại. Có lẽ cô cũng ý thức được mình đã ăn hơi nhiều.

Remia lắc đầu phủ định

「Ta và Myura không ăn được nhiều đâu. Là người nấu, ta rất vui khi thấy hai đứa như vậy.」

「Thật sao? Ngày mai con cũng sẽ ăn nhiều đấy.」

「Ừ, cứ thoải mái đi.」

「Như vậy không có vấn đề gì sao?」

「Có gì đâu. Ta cũng thấy vui mà.」

「Tuy thế nhưng bọn con chỉ là khách thôi. Bọn con cũng không có tiền để trả cho cô nữa.」

「Không sao. Gì chứ tiền thì ta không thiếu.」

「Thật ư?」

Phép đo pháp lực dường như mạng lại cho Remia một khoản lớn khi cô bán nó cho Nhà nước.

Để cho dễ hình dung thì số tiền đó đủ cho 10 người sống xa hoa cả đời. Thêm cả tiền thưởng khi phát triển phép thuật do "làm vì đam mê" nữa. Cả đống tiền như vậy nên số miệng ăn có tăng lên cũng chẳng là gì.

Quả là đúng với danh hiệu Đệ nhất pháp sư.

「Được rồi. Dọn dẹp rồi nghỉ ngơi thôi. Mai vẫn phải luyện tập đấy.」

「Vâng.」

「Để con.」

Taichi và Rin đứng dậy khỏi ghế.

Remia nhận ra Myura không hề cử động.

Cô ấy khá ít nói. Nhưng Taichi và Rin biết cô luôn sẵn sàng làm việc nhà, vậy nên cô sẽ là người đứng dậy đều tiên vào những lúc như thế này. Tuy nhiên hiện tại cô không hề di chuyển.

「Myura?」

Remia lo lắng hỏi.

Cả Taichi và Rin đều nhìn cô.

Có vẻ như cô không lờ họ. Myura từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Taichi và Rin.

Và cô khẽ nói

「Taichi, Rin, hai em đến từ đâu?」

Lời nói của cô trúng ngay tim đen hai người.

Bật lửa, bếp ga, giảm tốc độ phân tử.

Những từ mà Rin đã nói trong lúc luyện tập với Myura. Taichi nhìn Rin. Cô nhận ra mình đã phạm phải sai lầm chí mạng và che miệng.

Hai người đã quyết định chỉ nói chuyện này ra khi đến thời điểm thích hợp.

Hai người cố gắng không nói những từ thông dụng ở thế giới hiện đại. Họ đã thống nhất như vậy. Hai người không chắc có thể giấu mãi được. Thời điểm tiết lộ có thể là ngày mai, tuần sau hoặc tháng sau.

Điều hai người sợ là bị coi như "kẻ biến dị" và bị đuổi khỏi đây. Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ không sống nổi. Họ phải chờ thời điểm thích hợp để nói.

Taichi biết mình có thể mắc sai lầm nên đã rất cẩn thận. Nhưng cuối cùng người phá hỏng kế hoạch lại là Rin. Cô ấy hiếm khi mắc sai sót như vậy, thực sự rất hiếm.

Có còn giấu được không?

Có còn lừa được không?

Hai người đang nghĩ cách đối phó. Nhưng câu nói của Remia: "Đó là những từ không tồn tại ở thế giới này" đã trở thành tiếng chuông hạ màn cho vở kịch ấy.

「Nó không tồn tại trong thế giới này sao?」

「Ừ. Kể cho bọn ta nghe tất cả đi. Trước tiên phải xử lí đống này đã.」

Remia và Myura bắt đầu rửa bát.

Taichi và Rin bị bỏ lại trong phòng ăn.

「Tớ xin lỗi.」

Đó là lời Rin nói đầu tiên.

Taichi không hề có ý định trách cô bởi vì cậu nghĩ tất cả là do mình.

Ngược lại cậu còn nghĩ rằng mình sẽ phải xin lỗi nên khi lời xin lỗi đến từ phía Rin, cậu rất bất ngờ. Cậu nhẹ nhàng nâng cái đầu đang cúi gằm của cô lên.

「Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Một là họ tự phát hiện, hai là mình tự nói thôi.」

「Nhưng mình có thể bị đuổi đi đấy.」

「Làm gì còn cách nào khác. Không thể giấu mãi nữa rồi, đành phải nói thật thôi.」

Những gì Taichi nói hoàn toàn có lí.

Hai người đó đã khẳng định rồi nên càng che đậy chỉ càng làm mất uy tín bản thân.

「Vậy là kế hoạch trì hoãn đổ bể rồi.」

「Hả? À... ừ.」

Hình như Rin chỉ là đang cố tỏ ra bình tĩnh để che giấu đi cõi lòng đang bấn loạn.

Bình thường Rin mới là người có khả năng đọc tình huống và xử lí nhanh nhạy hơn nhưng cô ấy không nhận ra điều đó. Với Taichi đã biết rõ thì tình huống mà vị trí hai người bị đảo ngược như thế này quả có chút thú vị.

Cuối cùng Remia và Myura đã rửa bát xong và ngồi cạnh nhau, đối diện Taichi và Rin. Trước mặt mỗi người là một li kufe. Bối cảnh giống hệt như ngày đầu tiên hai người học phép thuật.

「Taichi, Rin, hai đứa là "người lạc lối", phải không?」

「Người lạc lối?」

「Đó là gì ạ?」

「Cô Remia, đến con cũng mới lần đầu nghe đến khái niệm này.」

Đầu ba người treo một dấu hỏi lớn trước cụm từ "người lạc lối".

「Nhiều thì vài chục năm một lần, ít thì cả trăm năm. Có khi còn chẳng có lấy lần nào. Nhưng đã có ghi nhận về trường hợp người đến từ những chiều không gian khác. Trong những ghi chép, họ được gọi là "người lạc lối". Ta vừa mới sực nhớ ra.」

Người này đã đọc bao nhiêu sách vậy trời?

Cô ấy không ngạc nhiên vì hai người không đến từ thế giới này sao?

Có những chuyện như thế xảy ra được à?

Đó là cảm nhận của Taichi, Rin và Myura.

「Vì lí do nào đó, một lỗ hổng không - thời gian xuất hiện và họ bị cuốn vào. Hoặc là một pháp sư ở đây sử dụng phép thuật thời không để triệu hồi. Đó là hai cách mà người lạc lối đến thế giới này. Taichi, Rin, khi đến đây có phải hai đứa đã rơi xuống một cái hố không?」

「Không. Mặt đất dưới chân bọn con bỗng nhiên phát sáng. Đến khi nhận ra thì bọn con đã ở đây rồi.」

「Vâng. Đó là một vòng tròn sáng đến lóa cả mắt. Sau đó chúng con ở trên thảo nguyên.」

「Ừm. Vậy là có ai đó đã triệu hồi hai đứa rồi.」

「Triệu hồi...? Có ai đó gọi bọn con đến đây sao?」

「Đúng vậy.」

「Nhưng vì sao chứ?」

「Cái đó đương nhiên phải hỏi người triệu hồi rồi.」

{Đến lúc nhận ra thì đã ở trên đồng cỏ…? Đây chắc chắn là phép triệu hồi…Chuyện này nghiêm trọng hơn mình tưởng. Không, hai đứa này có lẽ đã rất may mắn…}

Khi ở dưới sự bảo vệ của cô, có thể nói hai người đã tránh được hơn một nửa những mối đe dọa tồn tại trong thế giới này. Nếu rơi vào giữa một ổ quái vật thì có lẽ giờ này đã bị tiêu hóa rồi.

Remia lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ đó đi. Giờ không phải lúc để quan tâm mấy thứ như vậy.

「Người sử dụng phép thuật triệu hồi, nói đơn giản thì đó là một Thời không pháp sư. Ta sẽ bỏ qua mấy cái rắc rối nhưng đó là thuộc tính điều khiển không - thời gian: thuộc tính thời không. Một pháp sư thời không xuất sắc có thể tạo ra một lỗ hổng không - thời gian.」

「Vậy người pháp sư thời không đó đã gọi bọn con đến đây, phải không ạ?」

「Hừm? À, đúng vậy.」

Cô thấy biểu cảm của Taichi có chút khó xử.

「Bọn con không phải những kẻ biến dị, phải không ạ?」

Lời nói của Rin đã thể hiện tất cả.

Remia và Myura có thể đoán được lí do vì sao hai người lại giấu việc mình đến từ thế giới khác.

Họ ý thức được mình là “phần tử ngoại lai” đối với thế giới này.

「Hai đứa nghĩ mình sẽ bị hắt hủi à? Không đâu. Người lạc lối cũng hiếm không khác gì Độc nhất pháp sư. Trong những tài liệu ta đọc cũng có ghi chép lại cuộc sống của những người lạc lối ở thế giới này. Họ cũng sống, sinh hoạt, hợp tác, giao tiếp với người ở đây. Vậy đó.」

「Vậy à.」

Rin có vẻ nhẹ nhõm. Cô là con người của công việc. Nếu có thể vui vẻ vô tư như Taichi thì tốt. Nhưng đó là tính cách của mỗi người, không thể thay đổi được.

Trong tình huống này, Taichi không căng thẳng bằng cô.

「Để ta xác nhận một chút. Vương quốc Elistein, hai đứa nghe qua chưa?」

「Chưa.」

「Hoàng quốc Sicatris?」

「Không.」

「Đế quốc Gargen?」

Cả hai lắc đầu.

「Hai đứa sống ở nước nào?」

「Nhật Bản ạ.」

「Nhật Bản... Myura, con nghe qua chưa?」

「Con chưa hề nghe.」

「Ta cũng không. Đó là quốc gia không hề tồn tại trên thế giới này. Hơn nữa hai đứa không biết đến ba cường quốc mà đứa trẻ con nào cũng biết. Cả cái gì đó trông như phép thuật triệu hồi nữa. Có thể khẳng định hai đứa là người lạc lối.」

Remia nhấp một ngụm kufe.

Rin cũng làm ấm cổ họng mình bằng một ngụm rồi nói

「Nhưng bị triệu hồi mà lại gọi là "người lạc lối" quả có hơi lạ.」

「Ta cũng thấy thế. Kể cả do lỗ hổng thời không hay triệu hồi thì cũng đều gọi là người lạc lối. Có lẽ đó là thuật ngữ để chỉ những người đến từ thế giới khác nên không sao đâu.」

「Vâng.」

Điều quan trọng không phải là nghĩa đen mà là những gì nó đang ám chỉ. Nếu quan tâm có thể tìm hiểu điều đó sau.

「Con có một chút thắc mắc. Tại sao chúng ta có thể hiểu nhau nói gì? Con không nghĩ ngôn ngữ ở thế giới bọn con và ở đây giống nhau. Nhưng bọn con không gặp khó khăn gì khi giao tiếp cả.」

Dù đến từ thế giới khác nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường.

Đó là điều cậu luôn thắc mắc.

Ban đầu cậu nghĩ họ dùng tiếng Nhật. Nhưng chữ viết thì hoàn toàn khác. Đó là một ngôn ngữ khác hẳn.

Nhưng tại sao?

Tạm thời vì có thể giao tiếp bình thường nên cậu không coi đó là vấn đề lớn. Nhưng nó cũng không phải điều có thể bỏ qua.

Trước câu hỏi của Taichi, Remia mở đầu bằng câu: "Có lẽ là"

「Ta nghĩ một phép dịch thuật đã được cài thêm vào để yểm lên đối tượng được triệu hồi. Điều này giúp người đó có thể nghe và hiểu ngôn ngữ ở đây ngay lập tức. Ta nghĩ đây là một sự quan tâm để không làm cho đối tượng thấy bối rối, nhưng...」

"Sau đó thì chẳng còn đoái hoài gì nữa.", Remia lẩm bẩm như vậy. Taichi hoàn toàn đồng ý với cô.

「Nhân tiện, những người lạc lối có thể trở về thế giới cũ không?」

Câu nói của Rin khiến mọi con mắt đổ dồn về phía Remia. Nhưng cô lắc đầu.

「Những người lạc lối ta đọc được đều sống phần đời còn lại của mình ở thế giới này.」

「Cái gì? Không thể trở về, sao?」

「Ta chỉ biết có một loại phép dùng để gọi người đến thế giới này thôi.」

「Có triệu hồi nhưng không có trả về sao?」

「Theo lí thuyết thì có. Nhưng ta không biết phép nào có khả năng trả về cả. Có lẽ họ chỉ có nhu cầu triệu hồi chứ không có nhu cầu trả người ta về thế giới cũ.」

「Thật là ích kỉ...」

「Không thể tin được...」

Đó là điều đáng trách nhất.

Tự tiện triệu hồi người ta đến mà không quan tâm là có muốn hay không, không thèm phát triển phép trả về. Đó thật sự là một sự vô trách nhiệm quá đáng.

Hai người không thể nói nên lời. Sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.

Cảm thấy cần phải động viên Taichi và Rin đang mất hi vọng, Remia nói tiếp

「Hai đứa có thể không cần nghe. Đây là lời an ủi của ta. Hai đứa rất may mắn đấy.」

Taichi ngước mắt lên, Rin giật mình.

「Không có thống kê chính xác về số lượng người lạc lối đến thế giới này. Người ta chỉ biết có các trường hợp như vậy qua các ghi chép ít ỏi. Vì phép triệu hồi là bí mật quốc gia nên không có bất cứ tài liệu nào. Ngoài ra khả năng người rơi qua lỗ thời không sống sót là rất thấp. Ước tính một lần trong vài chục hoặc vài trăm năm chỉ là giả thuyết. Không có tài liệu nào đưa ra con số chính xác cả.」

「Thật vậy ạ?」

Remia tiếp tục nói. Cô cũng không rõ về vấn đề này. Cùng với cảm giác lo lắng cho hai người, cô còn có ham muốn khám phá.

「Hmm. Trường hợp của Taichi và Rin đã chứng minh phép triệu hồi không an toàn tuyệt đối. Và khả năng lỗ thời không đưa người ta đến nơi an toàn gần như bằng không. Taichi, nếu nhóm mạo hiểm đó không đến thì sao?」

「Uh... ưm. Con chắc chắn sẽ chết.」

「Đó. Nếu xuất hiện giữa sa mạc hay thảo nguyên thì bị quái vật tấn công. Ngay cả khi điều đó không xảy ra thì cũng sẽ chết vì đói và khát. Để sống sót, người lạc lối phải cần tới một kì tích. Thế giới này không chào đón những ai không có kiến thức hoặc kĩ năng chiến đấu.」

Nếu may mắn đến được khu dân cư cũng có rất ít khả năng kiếm được tiền. Mehirya và Rakerta đã nói vậy.

Thế giới này thực sự rất khắc nghiệt.

Cậu được nhóm Baradar cứu. Và dù chỉ ngẫu nhiên nhưng cậu có năng khiếu phép thuật. Cậu được Remia bảo vệ. Trên con đường trở thành nhà mạo hiểm, cậu được hai sư phụ tài giỏi nhất chỉ dạy.

Nhờ những sự ngẫu nhiên đó mà giờ cậu có thể thoải mái ngồi uống kufe.

Chẳng phải đây là rất may mắn sao?

Dù gì đi nữa, việc hai người đến thế giới này đã là bất thường.

「Thế này... đúng là chết thì tiếc quá.」

「Taichi.」

「Nếu chết rồi thì không còn có thể lo lắng hay buồn bã được đâu. Bọn mình đang rất may mắn đấy.」

「Lại nói như thể hiểu hết rồi ấy... Ừ, nhưng mà đúng thế thật.」

Chừng nào còn sống, chừng đó vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Nếu từ bỏ thì coi như chấm hết.

Đó là điều mà một bộ manga thể thao bán chạy nào đó đã viết.

「Ta rất vui nếu hai đứa vượt qua được cú sốc này. Ta không thể giúp hai đứa về thế giới cũ nhưng sẽ giúp hai đứa có một cuộc sống yên ổn ở đây. Dẫu sao thì kiến thức về thường thức cũng rất quan trọng.」

Rin cúi đầu: "Con cảm ơn cô."

「Khỏi lo. Ta có 83 năm sống ở cái đời này rồi. Ta có thể dạy hầu hết mọi thứ.」

「Hả?」

「Hả?」

「Hừm.」

Thứ tự từ trên xuống là Taichi, Rin và Remia.

Myura, có vẻ như đã thừa biết, đang mang vẻ mặt: "Ô, thế ra tôi chưa nói với hai em à".

「Không, khoan. Cô Remia, dù nhìn thế nào đi nữa cô cũng mới chỉ tầm 20...」

「À, cậu không biết nhỉ. Ta là người lai elf đấy. Bề ngoài thì hoàn toàn giống người thường nhưng tuổi thọ tối đa của ta là tầm 300 tuổi.」

Hai người đoán Myura là elf vì đôi tai nhọn và vẻ đẹp kiều diễm nhưng cô ấy chưa xác nhận điều đó. Cô ấy có những đặc điểm giống elf trong các câu chuyện giả tưởng.

Còn trường hợp của Remia thì dù có vẻ đẹp đáng kinh ngạc nhưng tai cô ấy không nhọn. Hai người nghĩ cô là một phụ nữ bình thường.

Nhân tiện, tuổi của các elf rất cao. Tùy vào từng cá nhân mà sẽ dao động trong khoảng 500 đến 1000 năm.

「Bán elf có thể mang đặc điểm của bố hoặc mẹ. Tai họ có thể nhọn như elf thuần chủng hoặc giống như người bình thường. Ta thì là vế sau rồi.」

「Huh...」

「300 năm sao... thật là... giờ có nói gì thì cũng...」

Hai người nhận ra mình vẫn chưa biết gì về thế giới này ngoài phép thuật.

「Ta sẽ dạy hai đứa về thế giới này và những thứ khác. Từ mai sẽ bận rộn đấy.」

Phép thuật và thường thức của thế giới này.

Vì đã quá quen với lẽ thường ở Nhật Bản nên tiếp thu cái mới có hơi khó khăn.

Nhưng vì đây là kiến thức cần thiết để sống nên không thể không học.

Vẻ mặt vui vẻ của Rin - người ham học và Taichi - kẻ lười nhác lần lượt nói lên suy nghĩ của mỗi người.

Truyện Chữ Hay