Lời tác giả: Tôi sẽ viết vào Tuần lễ vàng. [note54605]
-------------------------------------------------------
Giá trị pháp lực và cường độ pháp lực
đều quá phi thường.
Đó là điều Remia đã nói với hai người.
Thế nhưng Taichi và Rin không quá ngạc nhiên. Hay nói đúng hơn, họ đã quá mệt mỏi để ngạc nhiên.
Nếu cứ mỗi lần ngạc nhiên là một lần đứng hình, hai người sẽ không thể nào tiến bộ được. Dù mỗi người có một suy nghĩ riêng nhưng cả hai đều thống nhất tạo gác điều đó lại và bắt đầu việc luyện tập.
Đó là một quyết định sáng suốt khi Remia đã đồng ý huấn luyện cho họ.
「Để sử dụng phép thuật trước hết phải biết điều khiển pháp lực. Chỉ khi hai đứa có thể cụ thể hóa pháp lực ta mới chuyển sang giai đoạn tiếp theo được.」
Tất cả chỉ có vậy.
Hai người nhìn vào tay mình. Đây là chặng đường mà bất cứ pháp sư nào cũng phải vượt qua.
------------------------------------------------------
「Ugugu…」
「...」
「Gununu」
「...」
「Gumuu…」
「...Aaah! Đủ lắm rồi! Im đi!」
「Owa!?」
Rin gào lên khi Taichi liên tục rên rỉ.
Do đang tập trung cao độ, Taichi giật mình khi bị Rin quát (ít nhất là cậu cảm thấy vậy).
「Cái gì thế? Làm tớ giật cả mình!」
Taichi đốp lại theo bản năng. Nhưng…
「Nếu ai đó cứ lải nhải bên tay thì làm sao mà tập trung cho được?」
「Hả? Tớ lải nhải gì đó à?」
「Ừ. Rất to là đằng khác.」
「Thật sao? Tớ cứ tưởng sửa được rồi.」
「Lần trước cũng thế. Hồi thi tuyển sinh, vật lộn với phương trình.」
「Aaah, đừng có nói nữa!」
Đầu năm, mặc dù kỳ thi tuyển sinh sắp đến nhưng Taichi vẫn chểnh mảng học tập nên đã phải đối diện với thực tế (điểm liệt) trong bài thi, và đã khóc lóc nhờ Rin làm gia sư cho mình.
Vì ở nhà có lắm cám dỗ nên hai người học ở một thư viện gần đó. Taichi có thói quen rên rỉ khi suy nghĩ. Đối đầu với phương trình, kẻ địch khó nhằn nhất, cậu lại bắt đầu rên lên. Rin đã cố làm lơ vì cậu đang tập trung. Nhưng đến lúc những người khác bắt đầu phàn nàn, cô thấy xấu hổ.
Thực ra mọi người phàn nàn một phần vì ghen tị với buổi "hẹn hò gắn mác học bài" này nhưng Taichi và Rin đều không nhận ra điều đó.
「Không thể làm được đúng là khó chịu mà.」
「Tớ hiểu cảm giác của cậu…」
Hai người thở dài vì căng thẳng. Vài giờ cứ thế trôi qua.
『Ku...ku...ku…』 [note54606]
「Hả?」
「Sao thế?」
「À... Có ai đang cười không?」
「Gì cơ? Này... đừng có nói gì kì quái nhé.」
Rin sợ ma. Toàn thân cô run lên khi nghe bảo có tiếng cười lạ. Taichi lắng tai thêm một lúc nhưng không nghe thấy gì khác. Cậu bỏ qua chuyện này.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua... sự kiên trì của hai người bắt đầu đến giới hạn.
Hai người đang tập điều khiển pháp lực ở sân sau như mọi khi thì Myura đến.
「Thế nào? Có tiến triển gì không?」
「Không, không có một cái gì cho thấy bản thân tiến bộ cả.」
「Pháp lực vốn là thứ xa lạ với bọn em nên giờ như mò kim đáy bể vậy.」
「Đúng. Mò được cây kim đó là khó khăn đầu tiên của một pháp sư mà.」
「Dù biết là như thế nhưng…」
Taichi cười khổ còn Rin thì lắc đầu.
Bỗng nhiên Myura giơ ngón trỏ lên
『Lửa』
Đầu ngón tay cô nhấp nháy và một ngọn lửa nhỏ cháy lên. Trông nó giống một cái bật lửa vậy.
「Oa…」
「Dùng như là không có gì vậy. Bọn em thấy bất lực quá…」
Thấy Myura dùng phép thuật tự nhiên như việc thở, hai người gục đầu.
「Phép thuật là cụ thể hóa những hình ảnh trong đầu. Nó cần một trí tưởng tượng rõ ràng. Đó là phép thuật, và bản thân pháp lực cũng tương tự như vậy.」
「...」
「Thế nên, hãy tưởng tượng mình sẽ làm gì với pháp lực của bản thân... sao thế?」
Myura ngạc nhiên khi thấy Taichi và Rin ngẩn người.
「Không, không. Có cả cách như thế sao…」
「Sao chị không nói sớm?」
「Cô ý bảo là hãy cụ thể hóa pháp lực của mình. Chỉ thế thôi.」
「Lại nữa à…」
Myura thở dài.
「"Lại nữa à"?」
「Cô ấy rất hay bỏ qua những điểm mấu chốt.」
「Vậy sao.」
「Tớ rất cảm kích khi chị Myura cho tớ biết điều này.」
「Hả? Tại sao?」
「Lần đầu gặp nhau đã bị đập cho nhừ tử. Tớ tưởng chị ấy ghét tớ.」
「...」
「Chẳng phải tại cậu đi quấy rối tình dục người nhà của chị ấy à?」
「Rin... Hôm nay sao cậu cứ đá xoáy tớ suốt thế?」
「Do cậu tưởng tượng thôi.」
Bỗng nhiên Myura quay gót bỏ đi.
「Này, chị Myura!」
「Có chuyện gì?!」
Hai ngòi bối rối trước thái độ lạnh lùng của cô.
Và rồi
「Đừng có hiểu lầm! Tôi chỉ có chút hứng thú với hai em thôi! Không phải lúc nào tôi cũng sẵn sàng chỉ bảo hai em đâu.」
Myura nói rồi bỏ đi, để lại Taichi và Rin nhìn theo ngơ ngác. Thực ra đây đều nằm trong tính toán của Remia mà cô không hề hay biết.
◇◇◇◇◇
「Phép thuật là tưởng tượng... tập trung vào đầu ngón tay.」
Taichi thử làm theo lời Myura nhưng vẫn không có gì thay đổi.
「Đúng là không hề dễ dàng.」
Có lẽ lời khuyên của Myura đúng là một bí quyết. Tuy nhiên nó rất khó thực hiện.
Cậu thấy điều đó rõ ràng khi nhìn vào Rin.
Cô ấy là tay vợt hàng đầu quốc gia, một trong số ít những học sinh sở hữu năng khiếu quần vợt ưu tú nhất nhưng lại yếu trong khoản giao bóng. Vì vậy cô khắc phục bằng cách học rất nhiều lý thuyết và bí quyết, nhưng không phải cứ thế mà tiến bộ lên được.
Bây giờ cô đã cải thiện khá nhiều, nhưng đó là kết quả của việc tập đi tập lại đến mức phát nản.
「Hình ảnh... trên ngón tay, sức mạnh…」
Rin đang làm giống như Taichi nhưng có vẻ không ổn lắm.
「Tớ thấy mình đã tưởng tượng rất rõ ràng mà…」
「Nhưng vẫn không thành công nhỉ.」
Phải chăng đây là ảnh hưởng của việc không phải người thế giới này? Trước đây cậu sống ở thế giới hoàn toàn không có phép thuật. Taichi mơ hồ nghĩ vậy, nhưng cũng không phải là sai.
Một bên là những người lớn lên trong thế giới mà phép thuật là điều bình thường, bên còn lại là hai người lớn lên trong thế giới không có phép thuật.
Có lẽ sẽ không hề dễ dàng như trong game hay manga. Mệt mỏi tinh thần cũng đã tích tụ nhiều. Hôm nay dừng lại ở đây vậy. Ngay khi Taichi nghĩ thế, thì…
『Cố lên』
Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên.
「Hả」
Ảo giác sao?
Không, cậu chắc chắn đã nghe thấy nó.
Giọng trẻ con, hình như có cả con gái lẫn con trai.
『Có phép thuật』
『Nhiều lắm』
『Sắp được rồi』
『Pháp lực là một khối』
『Mềm mại, ấm áp』
『Ở giữa cơ thể』
Đó không phải ảo giác.
Giọng của những đứa trẻ nói lắp.
Không phải chỉ một hay hai.
Ít nhất phải có bốn đứa.
Tất cả đều là giọng trẻ con, chắc chắn có 2nhiều giọng khác nhau.
Taichi quay đầu nhìn quanh.
Không có ai cả.
Vậy thì những tiếng nói này từ đâu ra?
『Ku...ku...ku…』
『Nghe thấy rồi』
『Tốt quá』
『Mong sớm được gặp bạn』
『Cố lên nhé...』
Sự hiện diện không còn nữa. Cậu nhìn sang bên cạnh. Rin có vẻ khó chịu
「Cậu lại nghe thấy gì đó à?」
「Ừ. Có khoảng 4 người.」
「Thôi đi, đừng nói nữa…」
Dù sao Taichi cũng không thể làm gì khác được vì lời nói đã vuột ra khỏi miệng rồi.
Hơn nữa, còn điều khác quan trọng hơn.
「Pháp lực là một khối. Nó mềm mại và ấm áp.」
「Cái gì thế?」
「Ở giữa cơ thể…!」
「Chờ đã, có chuyện gì vậy?」
「Đầu ngón tay... hãy đến đây.」
Một ngọn gió ấm nhẹ nhàng thổi qua. Ngón tay Taichi được bao bọc xong ánh sáng nhàn nhạt.
「Trời…!」
「Thành công rồi à!?」
Taichi ngạc nhiên nhìn ngón tay đang phát sáng của mình. Sau đó cậu nói lý do cho người bạn thân bên cạnh
「Giọng nói nó bảo cho tớ biết. Pháp lực là một khối, mềm mại và ấm áp. Nó nằm ở giữa cơ thể.」
「Không thể tin được.」
「Tớ cũng không ngờ được. Nhưng khi tớ làm theo cách đó thì lại thành công. Xem này.」
Khi thấy bằng chứng ngay trước mắt, cô không thể nói gì hơn. Dù vẫn còn bán tín bán nghi, Rin cũng thử làm theo lời Taichi.
Và rồi…
「Ê... tớ làm được rồi!」
Thực hiện quá dễ dàng, Rin tự hỏi mình đã vất vả vì cái gì suốt mấy ngày nay.
「Chà, bọn mình làm được rồi, giờ sao nhỉ?」
「Ừ. Nhưng mà…」
Rin có vẻ không hài lòng lắm,nhưng cô cảm thấy đây là kĩ năng chỉ cần làm được một lần thì những lần sau cứ thế mà làm.
「Được rồi. Giờ đi báo với cô Remia nhé.」
「Cậu thật là chẳng để ý gì cả nhỉ Taichi.」
Rin nói kháy.
「Không phải là tớ không quan tâm. Nhưng mà vấn đề này không phải thứ có thể giải quyết bằng cách lo lắng đâu.」
「Thật là ghen tị với cái thói vô tư của cậu.」
「...Cậu đang khen tớ đây à?」
「Tớ đang khen cậu đấy. Khoảng 30% thôi.」
「Khó hiểu quá. Siêu khó hiểu.」
Hai người cười đùa với nhau trong khi về nhà.
「Nhanh quá... đã làm được rồi à?」
Remia sau khi xác nhận hai người đã có thể điều khiển pháp lực tỏ ra rất ngạc nhiên.
「Tôi thứ hai mới chỉ gợi ý một chút thôi mà… Không thể tin được.」
Myura cũng tròn mắt khi thấy sự thành công ngoài mong đợi.
Bình thường, tập điều khiển pháp lực là phần tốn thời gian nhất. Ngay cả khi luyện tập bài bản, có năng khiếu cũng phải mất một tháng. Thông thường là 3 tháng, người lâu nhất có thể mất cả năm. Họ [note54607] không ngờ hai người có thể thành thạo trong 3 ngày chứ đừng nói là một tuần, dù có thêm lời khuyên của Myura đi nữa.
Remia muốn biết hai con người phi thường này có thể điều khiển pháp lực ở mức độ nào nên cố tình không hướng dẫn chi tiết. Cô tính cả trường hợp Myura sẽ cho họ lời khuyên này nọ nữa nhưng vẫn cần ít nhất là 3 tuần.
「Hừm. Trước hết xin chúc mừng.」
Nếu đã xong bước này thì chuyển sang giai đoạn tiếp theo thôi. Khi đã điều khiển được thì chỉ cần luyện tập thêm là tiến bộ. Đó cũng không phải là thứ không dùng thì sẽ quên. Cứ chần chừ sẽ rất phí thời gian.
Trước đó, có điều Remia muốn hỏi.
「Sau hôm nay sẽ chuyển sang luyện phép. Nhưng trước đó ta muốn hỏi một câu.」
「?」
「Có chuyện gì vậy?」
「Hmm. Việc điều khiển pháp lực, dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể nắm bắt được trong chỉ vài ba ngày. Cậu có thể cho ta biết lý do không?」
「À, con nghe thấy vài giọng nói.」
「Giọng nói?」
「Vâng. Giọng của những đứa trẻ nói lắp, rằng pháp lực là một khối, nằm ở giữa cơ thể.」
「...」
Cô không thể tin được.
「Cô có biết gì không?」
「Hmm. Không, ta chưa thể có câu trả lời ngay được. Xin lỗi, hãy để ta nghiên cứu thêm.」
「Huh…?」
Remia nói có vẻ mập mờ nhưng Taichi chấp nhận mà không có ý kiến gì.
「Rồi. Ăn trưa xong thì ra tập phép nhé.」
Nhìn đồng hồ, Remia vào bếp ngay lập tức. Dù là người lười nhưng lại thích nấu ăn. Thế giới này khó hiểu quá.
Rin, vốn sợ ma, hỏi nhỏ: "Giọng nói đó có phải ma không?" và Myura thản nhiên trả lời: "Chắc là đúng đấy". Tác giả xin phép không miêu tả nỗi sợ của Rin để giữ hình tượng cho cô.