Lời tác giả: Về Taichi thì… cậu ta gần như bùng nổ.
--------------------------------------------------
Taichi tỉnh dậy.
Cậu không thể tin nổi mình lại làm được điều này.
Từ nhỏ, cậu đã phải vật lộn chiến đấu với quỷ (đồng hồ báo thức), kẻ luôn đến làm phiền giấc ngủ mỗi sáng.
Cậu đã đánh bại quỷ nhân danh công lý (cơn buồn ngủ) và để lại đằng sau rất nhiều xác chết. Sau đó là trận chiến sinh tử với trùm cuối (muộn học) mà cậu biết rất rõ. Dù chắc chắn phải đối đầu với ma vương, Taichi vẫn thẳng tay tiêu diệt tất cả những kẻ ngáng đường mình như một vị anh hùng.
Đối với cậu, giấc ngủ là thứ làm nên sự sống, là điều không thể thiếu. Chăn là chiếc áo giáp cứng cáp nhất và là chốn an toàn nhất của cậu.
Thế nên Taichi không thể tin được.
Rằng mình đã thức dậy vào đúng bình minh.
Cậu ngồi dậy và gãi đầu.
Một giấc ngủ sâu và yên bình như thế, tại sao lại tỉnh dậy? Cậu đã sang thế giới khác và lần đầu tiên được ngủ trên giường ở đây.
Taichi tự nhìn lại mình rồi nhanh chóng tìm ra câu trả lời.
「Mình có phải trẻ con không... không, mình cực kỳ trẻ con.」
Cậu tự trả lời rồi cười một mình.
Từ hôm nay, cậu sẽ bắt đầu luyện tập phép thuật dưới sự chỉ dẫn của sư phụ Remia.
Taichi rất háo hức và nôn nóng. Cậu cười vì thấy mình không khác gì một đứa trẻ tiểu học trước ngày đi dã ngoại.
Cậu vẫn cực kỳ ghét dây vào rắc rối. Nếu có thể tránh thì sẽ tránh, nếu ai đó cố tình tiếp cận thì sẽ lỉnh ngay.
Tuy nhiên cảm giác mình có thể sử dụng phép thuật vẫn khiến Taichi thấy nóng lòng.
Cậu đã chơi game RPG từ khi còn nhỏ. Nhân vật cậu điều khiển sử dụng phép thuật băng, lửa, sét để tiêu diệt hàng đàn quái vật. Và tâm hồn trẻ thơ của cậu thầm nghĩ: " Nếu mình dùng được chúng thì tốt biết bao."
Hay như hồi tiểu học, khi xem những bộ anime võ thuật với những kỹ năng bắn ra tia sáng, cậu lại nghĩ: "Có lẽ mình cũng sẽ làm được!" và cùng bạn bè luyện tập.
Tất cả lũ con trai đều cùng nhau luyện tập, mong muốn tìm được sức mạnh mới.
Dĩ nhiên từ khi lên cấp 3, Taichi biết điều đó là không thể, và nếu cứ tiếp tục trao đổi thì sẽ bị chỉ trỏ cười nhạo.
Thế nhưng dù đã ở tuổi này, khi khả năng siêu nhiên đã trở thành thứ mà mình cũng có thể dùng được thì cậu vẫn không khỏi hào hứng.
Cậu nghĩ về điều đó trong khi cơn ngái ngủ vẫy gọi cậu trở về thiên đường gối chăn đã hoàn toàn biến mất. Taichi ra khỏi giường và vươn vai. Hiện tại cậu không có gi để làm nên quyết định đi rửa mặt trước.
Nhà tắm và nhà vệ sinh ở một cái chòi nhỏ bên ngoài, giếng nước cũng ở ngoài nốt. Cậu lấy chiếc khăn ở trên bàn rồi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa, Taichi va ngay phải Rin.
「「A」」
Hai người kêu lên. Không có ai khác ngoài Rin. Có lẽ Remia và Myura vẫn đang ngủ.
「Taichi… vào lúc này? Hôm nay có bão à?」
「Xin lỗi. Không… ừm. Tớ thấy háo hức về việc học phép thuật… và tỉnh dậy, thật là xấu hổ.」
「Cậu còn trẻ con quá... Nếu tớ có thể cười cậu lúc này thì tốt.」
Dường như Rin cũng trong hoàn cảnh tương tự.
Hai người nhìn nhau gượng gạo, và dường như cùng chung suy nghĩ, cả hai cùng đi ra giếng.
「Phép thuật à. Không biết có dùng được không nhỉ.」
「Biết đâu. Cứ học xem sao đã.」
「Ừ thì đúng là như thế. Nhưng mà nếu bị nói là phải có năng khiếu bẩm sinh mới làm được thì chán lắm.」
「Thế thì đúng là chán thật, nhỉ.」
Hai người ra khỏi bếp.
Trời đã sáng hơn nhiều. Không khí trong lành mát mẻ buổi sớm mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Taichi chợt nghĩ thỉnh thoảng dậy sớm cũng không phải là ý tồi. Nhưng nếu được hỏi lần tiếp theo sẽ là khi nào, cậu sẽ trả lời mơ hồ: "... Khi nào đó" hoặc lảng đi chỗ khác.
Cậu kéo nước lạnh dưới giếng lên, rửa mặt rồi múc thêm cho Rin một xô và nhìn quanh.
Cây cối xanh tươi. Hôm qua Taichi không có tâm trạng để ý xung quanh, đến giờ cậu mới có thời gian để ngắm nhìn chúng. Cậu đang ở một nơi lý tưởng cho những ai muốn an nhàn. Taichi chợt nghĩ đến Remia.
「Để cậu phải đợi rồi.」
Rin quay sang với khuôn mặt sảng khoái.
Cô không để ý mấy đến việc trang điểm. Nhóm bạn nữ của cô thường nói: "Hãy trang điểm một chút đi.". Thực ra cô không cần trang điểm vì vẻ đẹp tự nhiên trời phú ấy đã đủ sức đánh bại tất thảy những nữ sinh khác, kể cả khi họ trang điểm. Và như một lẽ tất nhiên, họ ghen tị với Rin vì điều đó.
「Xong. Giờ chả còn gì để làm cả.」
「Thế giờ nên làm gì đây?」
Nếu là ở nhà mình, Taichi sẽ pha một cốc cà phê để nhâm nhi thư giãn. Nhưng đây không phải là nhà cậu. Cậu không có gan để tự tiện làm mấy thứ như vậy ở nhà người khác.
「Này, Taichi.」
「Sao thế?」
Taichi quay lại, bắt gặp Rin với vẻ mặt nghiêm túc.
「Giờ có cơ hội, hãy nói chuyện đi. Về những gì bọn mình sẽ làm trong tương lai.」
「Ừ. Ở ngoài này tốt hơn. Làm ồn khiến người khác thức dậy không hay tí nào.」
Rin tựa lưng vào thành giếng, Taichi ngồi lên trên chờ lời cô.
「À này…」
Cô nói trong khi liên tục nghĩ ngợi.
Rin thấy đây là cơ hội tốt để có thể nói chuyện riêng với Taichi.
Sau bao sóng gió ở một thế giới xa lạ, cuối cùng cô cũng có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ.
Cô vô tình nói quá lâu. Và đến khi gặp Myura thức dậy, trời đã sáng rõ.
--------------------------------------------------
「Giờ thì bắt đầu tập phép nhé.」
Bữa sáng kết thúc với một ly kufe nóng tráng miệng. Thực đơn gồm bánh mì, trứng rán và súp rau. Được ăn những món ăn quen thuộc, Taichi và Rin cứ liên tục cho tất cả vào miệng.
Hai người đã nghỉ ngơi và lấy lại sức sống.
Remia dẫn Taichi và Rin ra sau nhà. Ở đó có giếng nước, nhà vệ sinh, phòng tắm và một khoảng đất trống lớn để phơi quần áo hay làm gì đó.
Remia mặc một chiếc áo choàng dài đến mắt cá, viền đã sờn chỉ và cầm trong tay một cây trượng cao bằng cả người. Trông cô ta rất giống một phù thủy. Có lẽ cô ấy là người chú trọng vẻ bề ngoài.
「Giờ ta có thể dạy phép thuật cho hai đứa ngay lập tức. Nhưng ta sẽ không vội vàng đâu. Hai đứa cần phải được học từ những điều cơ bản nhất.」
「Ôi… không…」
Taichi rên rỉ trước lời tuyên bố bất ngờ đó.
Cậu muốn nhanh chóng học phép thuật.
Thật hoành tráng
Nổ bùm bùm hay gì đó
Bắn ra ánh sáng hay gì đó
Đó là những gì cậu muốn mau chóng làm được. Tình hình hiện nay quả thực rất bất lợi cho mong muốn của cậu.
「Không có gì là dễ dàng cả, đúng không?」 - Rin
「Tất nhiên. Đừng có vội vàng. Tùy thuộc vào năng lực của mỗi đứa mà sẽ cần ít nhất một tháng nhưng không quá 3 tháng. Ta sẽ dạy cho hai đứa một nền tảng thật vững vàng. Một ngày nào đó hai đứa sẽ nhận ra lợi ích tuyệt vời của nó.」 - Remia
「Kiểu như học ngầm giấu nghề rồi tỏa sáng trong bài kiểm tra đúng không?」 - Rin.
「Không sai. Đây là kỹ năng cần thiết của một nhà mạo hiểm nên sớm muộn hai nữa cũng sẽ nhận ra thôi. Lúc đó cả hai sẽ biết sức mạnh của mình về những nhà mảo hiểm khác cách biệt nhau đến mức nào. Những học trò của ta không thể cứ ở trong khuôn khổ bình thường được.」 - Remia.
Rin đi guốc trong bụng Taichi từ lâu nên ngắt lời cậu.
Remia lập tức nhìn ra kế hoạch của cô và cũng bắt đầu nói tràn đi.
Kết quả là Taichi không nói được câu nào để bày tỏ quan điểm.
「Thế đầu tiên phải làm gì đây?」
「Là cái này. Cầm lấy.」
Remia trả lời câu hỏi của Taichi bằng cách ném hai tấm bảng gỗ về phía hai người. Taichi vốn có khả năng vận động thiên bẩm còn Rin thì thường xuyên đối đầu với những quả bóng tennis tốc độ 130 km/h nên dù bị bất ngờ nhưng hai người vẫn bắt được.
「Cái gì đây?」
「Cái này để đo cường độ và giá trị pháp lực. Chỉ là một miếng gỗ thôi nhưng ta đã yểm một số phép vào đó để biến nó thành như vậy.」
「Giá trị? Cường độ?」
「Ở Hội không có thứ này sao?」
Ở Hội, người ta chỉ kiểm tra thuộc tính phép thuật.
「Đương nhiên. Chỉ những cơ quan cao cấp của đất nước mới có công nghệ này. Nếu là một pháp sư xuất sắc thì có thể đo lường tương đối chính xác pháp lực của đối phương nhưng không có cách nào để nhìn ra con số cụ thể cả. Muốn làm điều đó phải cần những thần chú chuyên dụng như thế này.」
Cách cô ta nói như thể đó là đều xảy ra hàng ngày.
「... Tại sao công nghệ hàng đầu quốc gia lại xuất hiện ở đây?」
Đó là câu hỏi mà ai cũng sẽ thắc mắc.
Remia trả lời Rin, mặt không biến sắc
「Đây là phép thuật do ta phát triển. Lý do tại sao chỉ Nhà nước mới có là do ta đã bán cho họ. Hội mạo hiểm không có đủ tiền để mua thứ này.」
Nói cách khác, Taichi và Rin đang cầm trong tay bảo vật đẳng cấp quốc gia.
Remia thực sự rất giỏi. Từ "Thiên Tài" mà chủ hội nói quả không sai.
「Thôi, chuyện đó không quan trọng. Giờ để ta giải thích sơ qua về giá trị và cường độ pháp lực.」
Remia tỉnh bơ như không có vấn đề gì.
「Giá trị pháp lực, đúng như tên gọi, là lượng pháp lực mà một người sở hữu. Cường độ pháp lực cho biết sức mạnh của phép thuật. Nói cách khác, nó biểu thị cho lượng phép thuật dùng được và nó mạnh mẽ cỡ nào.」
「Giống MP.」
Taichi nói trong khi nghe giải thích và Rin gật đầu. Ví dụ của cậu rất dễ hiểu, chủ yếu là với Rin.
「Ta không biết "mờ - pê" là gì nhưng chỉ cần hình dung rằng đó là lượng nước mà một cái cốc chứa được và sức mạnh của dòng nước mà nó đổ ra, thế thôi.」
「Dùng phép mạnh hao nhiều, dùng phép yếu hao ít.」
「Cô hiểu nhanh đấy.」
Rin liên hệ đến một vài game mà cô đã chơi.
Đó là câu chuyện về một Hắc Hiệp sĩ trên con đường trở thành Thánh Hiệp Sĩ, vượt qua hầm ngục và lên Mặt Trăng. Trong game, phép lựa cấp thấp không tiêu nhiều MP. Ngược lại phép cao cấp nhất - mưa thiên thạch - dù nhân vật chính mạnh đến đâu cũng chỉ dùng được liên tiếp 10 lần.
Và dĩ nhiên cùng một phép nữa cơ bản thì uy lực của nhân vật mới tạo sẽ thấp hơn rất rất nhiều lần so với nhân vật có thể vào hầm ngục để solo với quái vật.
Người dân ở thế giới này khá khó khăn để hiểu điều đó.
Những người đến từ thế giới hiện đại, vốn đã quen với việc học hành không thể hiểu được sự khó khăn này.
「Nếu biết lượng pháp lực chính xác của mình, ta sẽ biết được đâu là giới hạn an toàn của việc thi triển phép thuật. Thông thường người ta sẽ dùng cảm giác nhưng nếu làm cách này thì phải mất vài năm mới thành thạo được.
Quá trình đáng lẽ phải mất vài năm được rút ngắn lại chỉ trong một khoảnh khắc. Điều này chứng tỏ giá trị của tấm bảng gỗ là không hề nhỏ.
Sức mạnh của kẻ đó sức mạnh của kẻ đó
「Ta nghĩ cần phải giải thích thêm nhưng cho hai đứa thấy trực tiếp thì dễ hơn nhỉ.」
Remia vung trượng, ánh sáng mờ ảo phát ra, khẽ lay động. Chứng kiến trực tiếp phép thuật khiến Taichi và Rin không khỏi xúc động. Dù không mạnh mẽ như Mehirya nhưng đó là phép thuật được chính vị pháp sư thiên tài này phát minh.
『Sức mạnh của kẻ đó, hãy hiển hiện cho ta.』
Câu thần chú rất đơn giản.
Cây trượng của Remia sáng mạnh, tấm gỗ trên tay Taichi và Rin cũng bừng sáng lên như đáp lại.
Hai người ngạc nhiên trước phép thuật mới lạ này. Một lát sau, những kí tự bắt đầu hiện lên trên tấm gỗ.
「Cô Remia! Có chữ hiện lên kìa!」
「Oa, tuyệt quá!」
Thấy nụ cười như trẻ con của Taichi và Rin, Remia cũng khẽ cười.
Hôm qua khi giải thích về phép thuật cũng vậy. Dù rất thông minh để có thể hiểu được ngay lập tức nhưng lại ngạc nhiên như chưa hề nhìn thấy phép thuật. Đối với Remia, hai người là trường hợp cực kỳ đặc biệt.
「Rồi hai đứa cũng sẽ dùng được nó thôi. Nào, đưa cho ta.」
Taichi và Rin đưa trả tấm bảng cho Remia.
Đọc những số liệu trên tấm gỗ, biểu cảm của Remia bỗng trở nên nghiêm trọng.
Không khí thay đổi đột ngột khiến Taichi và Rin bối rối.
Ngay cả khi bị "quấy rối tình dục" ngày hôm qua, cô ấy cũng chỉ cười và không bảo gì. Một người như vậy giờ lại không kiềm nổi cảm xúc của mình.
Không thể chịu được sự im lặng kỳ lạ này, Taichi rụt rè nói
「Liệu có phải... bọn mình không có pháp lực hay không?」
「Làm gi có. Nếu pháp lực bằng không thì viên pha lê ở Hội đời nào lại sáng lên, đúng chứ?」 - Rin
「Hay là pháp lực chỉ có xíu xiu?」 - Taichi
「Ừ nhỉ. Họ không nói mình có bao nhiêu pháp lực cả.」 - Rin
Cả hai cố gắng nói chuyện để quên đi lo lắng nhưng càng nói càng thấy lo hơn.
Sau một hồi, Remia như bừng tỉnh
「À, xin lỗi. Ta lâu lắm rồi mới dùng đến thứ này nên đang kiểm tra xem nó có hoạt động bình thường không thôi. Đừng lo, hai đứa hoàn toàn đủ pháp lực. Ta sẽ giúp hai đứa sử dụng nó một cách hiệu quả nhất, yên tâm.」
Taichi và Rin thở phào.
Remia nhìn hai người một lần nữa rồi nhìn lại tấm bảng trên tay.
{Không thể tin được. Mình không ngờ hai đứa nó lại mạnh đến thế…}
Một Tứ tính pháp sư và một Độc nhất pháp sư.
Remia đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với điều này.
Rin, Tứ tính pháp sư, mang giá trị pháp lực 37.000, cường độ pháp lực 5.000. Đây là sức mạnh của Pháp sư Hoàng Gia hàng đầu. Cô có thể đứng ngang hàng với những người mạnh nhất trong Hoàng gia Pháp sư đoàn.
Bình thường, điều kiện tối thiểu để ra được hoàng gia Pháp Sư đoàn là giá trị pháp lực 10.000, cường độ pháp lực 2000. Cô có thể sánh ngang với hai hoặc ba pháp sư Hoàng Gia cấp trung. Hơn nữa, không phải ai trong số những thành viên của Hoàng gia Pháp sư đoàn (kể cả ưu tú nhất) cũng là pháp sư đa thuộc tính. Với chỉ số phép thuật và sự toàn năng của một Tứ tính pháp sư, Rin dễ dàng phá vỡ giới hạn bình thường và đạt đến cảnh giới không tưởng.
Rin đã khiến Remia kinh ngạc nhưng Taichi còn khủng khiếp hơn.
Không. "Khủng khiếp" vẫn còn quá nhẹ nhàng.
{Giá trị pháp lực 120.000... cường độ pháp lực 40.000…? Đẳng cấp này hoàn toàn khác…}
Remia nghi ngờ phép đo của mình có sai sót.
Tuy nhiên cô lập tức bác bỏ giả thuyết này.
Theo những gì cô nhớ, kết quả từ tấm bảng đã được kiểm nghiệm và chứng minh.
Remia đã thử nghiệm rất nhiều lần, và số lần đo sai là không.
Lần thử nghiệm đó.
Hai pháp sư mang thuộc tính giống nhau và cùng giá trị pháp lực 15.000 được yêu cầu sử dụng của một phép thuật và tiêu lượng pháp lực như nhau.
Cường độ pháp lực của hai người đó lần lượt là 2.000 và 4.000. Kết quả là sức mạnh của hai phép chênh nhau hai lần.
Theo kết quả đó, có thể khẳng định phép đo này cực kỳ chính xác.
Remia, Tam tính pháp sư, sở hữu thuộc tính Hỏa, Thủy và Phong có giá trị pháp lực 43.000, cường độ pháp lực 6.000. Cô không thể tưởng tượng được phép thuật với cường độ gấp 7 lần của mình kinh khủng đến mức nào.
So sánh với Pháp sư Hoàng gia còn chênh lệch hơn. Nếu dùng phép tiêu Mất 100 pháp lực một lần thi triển, cậu ta có thể liên tục phóng ra phép thuật có uy lực gấp 20 lần pháp sư Hoàng Gia 1200 lần liên tiếp.
Ngay cả Remia, người tự tin có kiến thức phép thuật hàng đầu thế giới, cũng chỉ biết đến giá trị pháp lực 5 chữ số và cường độ pháp lực bốn chữ số mà thôi. Sự tồn tại của người có pháp lực lên đến 6 chữ số, cô chưa hề nghe. Cường độ đạt 5 chữ số, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn lạnh cả người.
{Mình phải nói cho chúng biết. Không thể giấu được.}
Remia đứng thẳng người, nhìn về phía hai cô cậu đang vui mừng vì có thể sử dụng phép thuật.
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Cảm ơn tất cả đánh giá của các bạn.
Tôi sẽ trả lời chúng vào cuối tuần.
Tôi cũng đã xem lại tác phẩm của mình sau khi nhận được góp ý. Tôi sẽ dần áp dụng chúng. Nếu tôi có thể tiêu hóa hết vào cuối tuần này thì tuyệt quá.
~Hậu trường~
Myura: 「Tôi không được xuất hiện nhiều nhỉ.」
Tác giả: 「À, còn một chút nữa thôi.」
Myura: 「Hả? Chẳng phải anh đã để tôi làm nữ chính sao?」
Tác giả: 「Ờ, đúng rồi. Cô là nữ chính, haha.」
Myura: 「Cấm cười. Là nữ chính mà sao hai chương rồi không có nổi một câu thoại hả?」
Tác giả: 「Chắc chương sau vẫn chưa có đâu.」
Myura: 「Này!?」
Myura là một nữ chiến binh.
Lời tác giả (22/4/2012): Tôi đã tạo một trang để mọi người nêu ý kiến về lần sửa đổi này. Hãy để lại bình luận ở đó m(_)m