Trans & Edit : chào mào
-------------------
“Đặt vấn đề pin sang bên, vậy là tôi không phát sáng nên bị quẳng lại, huh.”
“Well, cậu có thấy gì đó khác lạ không?”
“Giống mấy cái logo và nhiệm vụ cậu đề cập ban nãy? Không, tôi đoán.”
Yogiri tập trung chú ý một cách cẩn thận, nhưng cậu không nhận ra bất thường nào.
“Ừ, vậy nó quả thật chỉ dành cho những kẻ phát sáng. Hình như họ có thể thấy những thứ đại loại như ‘thanh sức bền’ lơ lửng ở một bên tầm nhìn.”
“Giống mấy món trong Monst〇r H〇nter?”
“Có lẽ. Mikochi không chơi game nên cô ấy giải thích không rõ ràng lắm.”
“Mikochi là một trong số bạn bè của cậu à? Cô ấy cũng rời đi và để cậu ở lại như những người khác?”
Yogiri ít khi nói chuyện với bạn học nên cậu chẳng ngạc nhiên gì thấy họ bỏ rơi mình, nhưng trường hợp của Tomochika thì khác.
Yogiri có thể khá mù mờ về quan hệ của từng nhóm nhỏ lẻ tẻ trong lớp, nhưng cô ấy để lại ấn tượng là một người có nhiều bạn bè nếu so với Yogiri.
“Yazaki chắc chắn đã làm gì đó….tôi nghĩ vậy.”
Nét mặt của Tomochika đi ngược lại nỗi túng quẩn của bản thân. Cô ấy không bao giờ tin là những người bạn của mình sẽ hi sinh cô và nói:
“Nếu Chuyên viên làm đẹp có thể thao túng sức hấp dẫn của người khác, thì một Tướng quân với khả năng điều khiển tâm lý con người cũng có gì bất hợp lý đâu, phải chứ? Nhưng thật sự, cả câu chuyện hư cấu này lẫn level và skill của họ chẳng khác gì trong game.”
Yogiri đồng tình với ý kiến có tồn tại dạng năng lực như vậy, một chút thôi.
“Nếu lời của gã Tướng quân Yazaki này là sự thật và chỉ có một con rồng ngoài kia thì chúng ta có thể đi được rồi.”
Yogiri nói trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ, về phương hướng mà con rồng bị va chạm.
Cơ bắp không còn co giật làm bề ngoài của nó trong hiền hơn hẳn.
“Này, um….Takatou-kun, cậu làm việc đó à?”
Có chút e sợ trong câu hỏi của Tomochika.
“Không, nó tình cờ tự sát khi làm một cú va chạm với đất mẹ (thân yêu).”
“Đó chắc chắn là một lời dối trá!”
“Cậu không cần phải tin tôi.”
“Well,... không phải tôi không biết cậu sẽ đánh trống lảng ngay từ đầu, nhưng ‘tình cờ tự sát’?”
Yogiri không thật sự định giữ bí mật về khả năng của mình, nhưng cậu cũng chẳng muốn giải thích gì lúc này vậy nên cứ lảng tránh nó là tốt nhất.
“Dù sao thì, với hiện diện của loài rồng, khả năng cao một thế giới song song...là có tồn tại.”
“Chứ cậu nói cho tôi có tí xác suất nào mà nó không phải xem!?”
“Vậy còn một gã giàu có điên khùng nào đó, bắt cóc trẻ con, sau đó ném chúng vào biểu diễn trong phim snuff của hắn? Có lẽ tôi sẽ tin tưởng vào một câu chuyện như Cô〇g 〇iên kỷ Jura Dragon Park hơn là bị dịch chuyển đến thế giới khác đấy.” (phim snuff: một từ “tiếng lóng” để chỉ một loại phim khiêu dâm cực “nặng”. Phim mô tả quá trình bạo dâm mà đỉnh điểm là cái chết của người bị bạo dâm. :v)
“Bởi vì cậu không ở đó khi ‘Cháu của Đại hiền triết” xuất hiện, đó chắc chắn là phép thuật! Cô ta bắn một chùm tia sáng hay thứ gì đó tương tự từ tay cô ta!”
Kể cả khi cô ấy đã kể cho cậu về sức mạnh của Sion, Yogiri không có cách để xác định liệu thứ mà cô nói, hay nhìn thấy, là sự thật.
Nhưng cứng đầu cũng chẳng ích gì vậy nên cậu quyết định sẽ đồng ý với lời giải thích của Tomochika về tình huống của hai người lúc này--nếu nó được chứng minh là sai thì họ luôn có thể thay đổi quan điểm của mình sau đó.
“Dù sao thì, sẽ không có thêm tiến triển gì nếu cứ đứng một chỗ vậy nên hãy ra ngoài thôi.”
Yogiri bước qua các thi thể và hướng tới cánh cửa. Tomochika có nói gì đó về việc nó bị kẹt, nhưng giờ, sau khi trải qua cơn cuồng nộ của con rồng, cái cửa có lẽ đã nới lỏng đủ để phá ra.
“Yeah, chúng ta có thể rời khỏi đây được rồi. Hm? Sao vậy?”
Cậu tưởng Tomochika đã ở ngay đằng sau, nhưng không có tiếng đáp lại. Quay đầu nhìn, cô ấy vẫn đang đứng bên cạnh cơ thể của Kiryuu.
“Tôi biết chúng ta không thể làm gì với cái chết của họ, nhưng vẫn, cứ bước qua như thế và rời đi không có vẻ đúng….”
“Oh, hẳn là.”
Yogiri không cho rằng những thi thể này có tác dụng nào khác ngoài làm chướng ngại vật, nhưng cậu hiểu cảm giác của Tomochika.
Cậu quay lại chỗ cô ấy và nâng những người bạn học quá cố lên ghế ngồi của họ.
Xong đâu đó, hai người bước đến chỗ cái cửa; sau khi đá nó bằng một cú mạnh, cánh cửa rớt ra kèm theo một tiếng giòn tan.
Xem xét tiếng động ồn ào vừa rồi, có vẻ họ chẳng việc gì phải lén lút thêm nữa, vậy là Yogiri vô tư nhảy khỏi xe buýt.
“Nhìn như đang là mùa xuân ở đây.”
Làn gió nhẹ thổi rì qua đồng cỏ.
“Yeah, thấy chưa? Tôi đã bảo đây là một thế giới song song mà. Cậu biết đấy, vì lúc này nó đang là mùa đông ở nhà.”
“Chẳng chứng minh được gì cả, có thể chúng ta đang ở bán cầu Nam. Thay vì dịch chuyển tới một thế giới song song, không phải cậu sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật chúng ta đã bị đưa đến một quốc gia khác bằng ship, xe buýt hay thứ gì khác đại loại vậy?”
“Cậu luôn ương bướng như thế hả!?”
“Tin tưởng vô điều kiện khi một người nói rằng bạn đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác khá là quái dị nếu cậu hỏi tôi.”
“Tốt thôi, nếu cậu yêu cầu một bằng chứng đến thế...Aha!”
Tomochika đảo mắt nhìn quanh và dường như đã tìm thấy cái gì đó. Yogiri nhìn theo tầm mắt cô ấy.
Một cái đĩa trôi lơ lửng trên trời.
Việc thiếu các vật thể để so sánh khiến họ khó có thể đo đạt kích thước chính xác của nó, nhưng vài kilometers trên đầu hai người là một ‘đĩa bay’ với đỉnh là thứ tương tự như mái vòm.
‘Đĩa bay’ đó dần dần nâng độ cao khi họ vẫn đang nhìn và sau một lúc quan sát sự bay lên của nó, Yogiri rất bất ngờ.
Quỹ đạo của ‘đĩa bay’ đang hướng đến là một số lượng khổng lồ các khối đá nổi, chúng ở cao đến mức bị mây che phủ một phần.
‘Đĩa bay’ tiếp tục trôi về phía những tảng đá cho đến khuất dạng.
“Thấy chưa! Nó còn chưa đủ chứng minh đây là một thế giới khác sao!? Đó chắc chắn là một trong những sky castle! Chúng ta đang nhìn phần đáy của một lục địa bay!”
Tomochika thật sự rất nghiêm túc trong vấn đề này.
“Có phải đó là một chiếc đĩa bay?”
“Cậu chỉ tưởng tượng được mỗi hình dạng của UFO thôi à? Chấp nhận thực tế đi! Tôi nói rồi chúng ta đang ở thế giới khác đấy!”
“Biết rồi, được rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục với lý thuyết về một vũ trụ song song từ lúc này.”
Dù sao thì giả định về nước ngoài có khá nhiều lỗ hỏng.
Yogiri quyết định sẽ hiện thời tiếp nhận lý thuyết về một chiều không gian khác.
“Thật ra, chuyện gì với cái ý tưởng sử dụng UFO vậy chứ? Đáng lẽ họ nên nghĩ ra thứ gì đó ‘fantasy’ hơn!”
“Rất vui thấy cậu có tinh thần như vậy.”
Yogiri vòng vòng xung quanh trong khi trả lời Tomochika, nhưng không có bao nhiêu thứ để nhìn ngoài cỏ.
Cậu có thể thấy những bức tường phía xa xa. Nơi đó chắc hẳn là đích đến của nhiệm vụ đầu tiên, vậy nên đó là phương Bắc.
Về phía Tây là một cánh rừng, chỉ một quảng đi bộ. Không thể nhìn thấy xa hơn về phía Đông hay Tây vì những ngọn đồi đã che khuất tầm nhìn.
“Xem ra chúng ta có thể lựa chọn giữa thành phố, rừng và những ngọn đồi. Dù vậy hãy xem như rừng không hề tồn tại đi nhé.”
Yogiri muốn tránh việc phải sống trong những cánh rừng nếu không nhất thiết.
Cậu và Tomochika đã quá quen cuộc sống đô thị, với hai người thứ gì đó đại loại như ‘khu rừng hoang dã’ hoàn toàn là ‘unknown territory’. Thêm vào đó, ai biết được thứ gì có thể núp đằng sau những cánh rừng đại ngàn đó. Tomochika phụ hoạ.
“Thành phố nghe có vẻ ổn hơn nếu có người sống ở đó, nhưng…”
Nhưng đó là nơi những đứa bạn học đã dùng họ như mồi rồng đang hướng đến, việc này khiến Tomochika cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Well, hãy thử ngó qua đống hành lý trước khi rời khỏi đây. Mọi người đã vội vã đi khỏi, phải không?”
“Ah, yeah, họ không mang theo gì bên người.”
“Chúng ta thậm chí có thể tìm thấy một bộ sạc. (´∀`)♡”
“Chuyện gì xảy ra với cái đam mê game đó của cậu…”
Yogiri đi tới buồng chứa hành lý nằm dưới đáy xe buýt, hy vọng lấy được tất cả tồn trữ bên trong, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra nó có khoá.
“Rất khó để phá. Dannoura-san, cậu biết cách bẻ khoá không?”
"Tại sao tôi cảm thấy như cậu thực sự nghĩ rằng tôi có kinh nghiệm trong mấy cái kỹ năng phạm tội thế nhỉ?"
“Vậy không còn cách nào khác. Tôi không nhớ có chỗ chứa hành lý nào khác trên xe. Được rồi, hãy xem thử đằng sau những ngọn đồi đó có gì.”
Có lẽ sẽ xuất hiện thứ hay ho hơn cả thành phố ở phương Bắc. Yogiri chuẩn bị di chuyển về bên đó, nhưng cậu dừng lại vì thấy Tomochika chỉ tay lên bầu trời hướng Bắc.
“Này, không phải có thứ gì đó đang bay tới sao?”
“Một con rồng khác?”
Hoặc là một trong những UFO kia. Yogiri nhìn theo hướng mà Tomochika chỉ, nhưng cậu chỉ có thể nói có gì đó đang bay trên bầu trời, không rõ là cái gì. Ít nhất thì đó trông không có vẻ là một con rồng.
“Đó là Higashida-kun, Fukuhara-kun và Hanakawa-kun, nhưng sao họ có thể bay trên trời!?”
“Oh, cừ thật, có thể nhận ra từ khoảng cách này.”
Yogiri nhận đồng phán đoán của cô ấy với lòng ngưỡng mộ sâu sắc, đáng tiếc, vì hầu như không nhớ tên ai trong lớp, cậu cũng chẳng rõ cô đúng hay sai.
-------------------------
P/s: cảm ơn vì đã ủng hộ mình dịch bộ truyện.