“Well, chúng ta giết họ thôi.”
Ngay khi Yogiri biết được ‘vật thể lạ’ đang bay về phía hai người là những bạn học (thân mến) của cậu, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ah, hẳn rồi. Ai lại không chọn giết những người bạn cùng lớp đang bay của họ nhỉ….--Đầu cậu chứa cái gì thế hả?”
Tomochika hành động như một noritsukkomi,
nghĩa là cô không đồng ý lời đề nghị của Yogiri.
“Vậy rồi sao? Hay ý cậu nói cậu sẽ có một cuộc trò chuyện tốt đẹp cùng đám người này và sau đó là bắt tay làm lành ngay cả khi họ đã bỏ mặc cho chúng ta chết ở đây?”
“Huh? Từ từ, cậu thật sự nghiêm túc trong việc giết bọn họ?”
Cô vốn tưởng cậu ấy chỉ đang đùa giỡn, nhưng khi nhận ra Yogiri có ý định làm ‘thật’, Tomochika hơi hơi thất vọng. (đoạn này đúng rối :)) thất vọng? thất vọng với ai nha? tự nhiên sau khi biết Yogiri có ý định giết bạn học thì thất vọng =_= )
“Bỏ mặc chúng ta ở đây đồng nghĩa với chữ giết. Cả lớp chia sẻ tội ác đó, vậy thì có gì để phàn nàn nếu bọn mình chơi lại họ?”
Cũng chẳng phải Yogiri oán giận hay gì, cậu chỉ cảm thấy mình có quyền trả thù.
“Tôi không thể đồng ý với cậu, kể cả khi cậu không nhắc tới chuyện giết chết bọn họ…..”
“Ừ thì, tôi không nghĩ chúng ta có thể tránh khỏi một cuộc chạm trán nảy lửa kể cả khi đến gặp họ với thiện ý hoà bình.”
"Huh?"
“Vậy cậu cho rằng lý do gì khiến họ quay lại, chỉ 3 người đó?”
“Họ từng nhắc tới gì đó đại loại như là định vị kẻ địch, có thể bọn họ phát hiện ra con rồng đã chết?”
“Vậy là những người đó quay lại nhìn xem nếu bọn mình còn sống và đang chờ được giải cứu? Nhưng không phải chủ trương của bạn học chúng ta là ném những vật dư thừa lại đằng sau à?”
“Ah, quả thật.”
Tomochika nhớ lại lời của Yazaki và buông thõng hai vai trong chán nản.
“Đó là lý do tại sao tôi cho rằng ba gã này đang đi riêng. Bọn họ hẳn đã tách ra khỏi những người khác và trở lại với mục tiêu là đống hành lý, trong trường hợp đó tôi nghi ngờ liệu họ có xem chúng ta là gì khác ngoài những chướng ngại vật.”
“Nhưng đó chỉ mới là suy đoán thôi...phải không?”
“Đúng, nhưng đây cũng là một khả năng tính. Kể từ khi đã xác định sẽ bảo vệ cậu thì tôi muốn tránh mọi nguy hiểm tiềm tàng nhiều nhất có thể. Tuy nhiên tôi cũng tôn trọng ý kiến của cậu; trước hết hãy cứ chờ xem ba người này có ý định gì đã.”
“Nếu thật sự họ chỉ cần đống hành lý thì sao bọn mình không thử chạy đi hoặc trốn đâu đó?”
“Lúc này hẳn chúng ta đã bị phát hiện rồi, và tôi không cho rằng bản thân có thể chạy khỏi ai đó biết bay. Thật ra, cậu có thể chỉ rõ cho tôi ai là ai không?”
Giờ thì những người đó đã cách đủ gần để Yogiri phân biệt được mặt từng người. Theo lời Tomochika, chàng trai bên trái có khuôn mặt ưa-nhìn-nhưng-nhạt-nhẽo là Ryouda Higashida.
Ở giữa, nhỏ hơn với mái tóc nâu, Sadaaki Fukuhara.
Và bên phải, sở hữu thân hình khá đầy đặn là Daimon Hanakawa.
Chỉ chốc lát sau, ba người bọn họ đã đáp lên mặt đất cách hai người vài mét.
“Tomochika-tan, bọn mày còn sống! Bằng cách nào? Thật là một tiến triển bất ngờ! Kế hoạch nhỏ để biến thân xác tụi bây thành zombie làm nô lệ phục tùng theo mọi mong muốn của tao, quay sang không còn gì cả! Chỉ như thế!”
Giọng diễn kịch của Hanakawa hoàn toàn, thông suốt, đáng ghê tởm. Để nghĩ ra một người thật sự có thể để lại dấu ấn kinh dị như vậy chỉ qua vài từ, Yogiri không thể không ấn tượng, theo một cách kỳ quặc.
“Thấy chưa? Tao đã nói với mày có khi họ vẫn còn sống mà. Hiệu ứng của Charm Up kéo dài khá ngắn nên con rồng có lẽ đã bỏ đi.”
Theo cách nói của Higashida, xem ra định vị kẻ địch của bọn họ không phát hiện ra cái chết của con rồng. Và những gì còn sót lại của nó lại nằm ở phía bên kia chiếc xe buýt, ngoài tầm nhìn của ba người.
“Mày đang nói cái quái gì vậy, dù sao thì, như thế không tốt hơn sao? Rối Zombie kinh vl.”
Giọng chế nhạo thuộc về Fukuhara. Hắn ta có một cơ thể nhỏ bé và diện mạo giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng đó là điều mà hắn lấy làm tự hào.
“Thứ lỗi cho!? Ngài Fukuhara, năng lực của mày là lãng phí đó! Viên ngọc bị ném cho con lợn! Giao ra đây, tao sẽ tận dụng nó đúng cách và xây dựng cả một dàng harem zombie!”
“Giết người chỉ để biến họ thành zombie là ngu ngốc.”
“Aha! Ừ thì ngay từ lúc bắt đầu tao đã mường tượng ra một viễn cảnh như thế rồi; đó là lý do tại sao mày luôn mang theo cái xích cổ cho những đứa nô lệ bên mình! Nếu con nhỏ còn sống thì em sẽ không cần phải dựa vào ngài, Fukuhara-dono!”
“Thứ đó tởm chết, man. Đừng có mang cái gì như vậy đi xung quanh.”
“Thằng này nói đúng, nếu con nhỏ phản khán lại lúc đầu rồi sau đó ngoan ngoãn vâng lời cuộc chơi sẽ vui gấp bội.”
“Ah, không, tao không phải loại ưa thích hãm hiếp, Fukuhara-dono.”
“Vậy thì cút đi hay làm gì khác.”
“Hừmmm, nhưng tao yêu netorare. Crush của lòng tao, ngay trước mắt tao….chỉ là, nó có cái gì đó, không phải sao? Ồ, bọn bây không phiền nếu cho tao mượn một ‘bờ vai nhẹ nhàng để khóc’ sau đó chứ hả, có không?”
“Mày kinh quá.”
“Hai đứa tụi bây dừng lại được chưa? Nhìn xem Dannoura-san tội nghiệp đang sốc thế nào kìa.”
“Điều đó nhắc nhở tao, Takatou cũng đang ở đây nha. Cái cách cậu ta đứng đằng trước và che chở cô ấy, không phải rất dũng cảm sao?”
“C-Có thể nào Takatou-shi đã giành mất vai trò bạn trai bị netorare!? Tôi sẽ không cho phép điều đó! Tomochika phải là của tôi!”
“Ồ, tao thích điều đó. Vốn định giết cậu ta ngay lập tức nhưng sao chúng ta không thử trò khác. Gã này là người luôn giữ khoảng cách với mọi người, phải không? Tao muốn nhìn nét mặt đó của hắn khi để vuột mất cô gái của mình.”
“Không phải rất may mắn sao, Takatou-kun. Cậu được sống lâu hơn một chút.”
( còn mấy bạn thì sống ít hơn một chút)
Thái độ hành xử của ba người này như thể mọi thứ đều nằm trong tay họ, nó một phần gây phiền nhiễu một phần lại đáng lo ngại. Lập trường của Yogiri bắt đầu nghiêng về phía cứ đơn giản là giết sạch.
“Um, tôi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi có thể nói rõ một điều, đi cùng bọn họ xem ra không thể nào.”
Tomochika tiến lại gần Yogiri và thì thầm vào tai cậu.
Yogiri nghĩ đến các việc cần làm từ giờ.
Giết họ thì quá đơn giản, nhưng nó chẳng mang lại lợi ích gì-- để có thể nhận định rõ tình huống của hai người hiện tại cậu sẽ cố lấy được càng nhiều thông tin từ những người này càng tốt.
‘Oh well, hãy thử nói chuyện với họ’, Yogiri tổng kết trong đầu, nhưng Higashida đã hành động trước.
Cậu ta giơ lên tay phải của mình.
Yogiri xác định hành động đó không dẫn tới nguy hiểm tức thời. Higashida chưa có ý định giết người và nắm tay của cậu ta cũng không chỉ về phía Yogiri hay Tomochika.
“Hoả cầu!”
Tay phải cậu ta phát ra ánh sáng và trong một giây tiếp theo thứ gì đó vuột sát qua bên phải Yogiri. Đó là tất cả.
Thông thường, khi nhắc tới ‘hoả cầu’, người ta sẽ nghĩ đến một quả cầu lửa trôi lơ lững, nhưng Yogiri không nhìn thấy vật gì như vậy. Đáng lẽ một tiếng nổ phải phát ra do va chạm với chiếc xe phía sau họ, nhưng cậu cũng chẳng nghe được gì.
thump
Vài giây chờ đợi trôi qua, tiếng động lớn của một vật nặng nề đâm sầm xuống mặt đất vang rộng khắp đồng cỏ. Yogiri quay sang xung quanh và được chứng kiến một cảnh tượng quái gở. Xe buýt đã biến mất nửa dưới và tiếng động họ nghe thấy vừa nãy là do nửa còn lại của chiếc xe nghiêng qua ngã sập trên mặt đất. (hôm nay đất mẹ hứng rất nhiều món)
Một vệt dài thẳng tắp bao phủ bởi cỏ và đất bị khoét rỗng, tiếp tục kéo dài đến khu rừng như một con đường lõm. Không chỉ dừng lại ở đó; mảnh rừng nơi con đường của hư vô kéo qua đã tạo ra một hố trũng.
Bất kể Higashida đã tạo ra thứ gì, nhưng im lặng, nó xoá sổ mọi thứ trên quỹ đạo đi của mình.
“Hoả cầu của mày vẫn nực cười như mọi ngày, ngài Higashida! Nói thật đi, bao nhiêu lần mày đã nói ‘Ah, nhưng nó là Lửa địa ngục, không phải Hoả cầu!’ rồi?”
Higashida tự mãn chấp nhận lời khen của Hanakawa. Thái độ vô tư đó như muốn nói rằng bọn họ đếch quan tâm dù chỉ một xíu liệu có khả năng nào mình sẽ bị phản tấn công. Vậy là một lần nữa, với loại sức mạnh đó mọi thứ xung quanh chẳng gì khác ngoài rác rưởi.
“Sau cùng chỉ có thể sử dụng phép thuật cơ bản. Tất cả những gì tao luyện tập trong lúc lên cấp là món này nên giờ nó thậm chí đủ mạnh để hạ gục các chúa quỷ. Oh yeah, đoán xem ai là người thổi bay đỉnh Núi Karuone?”
“Không thể nào! Là mày à, Higashida-dono!? Giờ thì đó là thứ mà tao gọi là triệu hồi anh hùng. ‘Như mong đợi với Anh hùng-sama,’ mà người ta vẫn thường nói!”
“Higashida thật may mắn khi tới đây với tư cách một anh hùng,tao bắt đầu như một soulmancer nằm dưới đáy của quân đội chúa quỷ.”
Yogiri không rõ họ đang nói tới cái gì.
Từ những gì cậu có thể nói ba người này có vẻ khá quen thuộc với ‘Hệ thống’ họ nhận được từ Hiền triết, nhưng theo lời Tomochika vẫn chưa bao lâu kể từ khi họ rời đi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình. Fukuhara tiếp tục.
“Dù sao thì, có phải nó đã thiết lập sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng ta? Phản kháng là vô ích. Dannoura vui lòng bước lại đây, còn takatou cứ đứng tại chỗ và quan sát thôi.”
Họ hẳn cho rằng trình diễn sức mạnh của bản thân sẽ giải quyết mọi chuyện; ý nghĩ về việc Yogiri và Tomochika có thể phản kháng lại thậm chí không hề lướt qua đầu ba người.
“Hoả lực lớn thật.”
Yogiri nói với sự ngưỡng mộ khi cậu kiểm tra tàn dư của chiếc xe.
Quả cầu phải có đường kính cỡ 10 mét. Mọi thứ trên đường nó bay qua đều bị đốt thành tro, hoặc bốc hơi, và ấn tượng hơn cả là những gì nằm ngoài đường kính của nó không hề bị ảnh hưởng, một vết cắt sắc lẻm.
Cậu thử chạm tay vào khung xe--giờ chỉ còn lưu lại chút nhiệt.
“Higashida-kun! Tại sao cậu làm chuyện này!?”
“Ừ thì, chúng tôi quyết định sẽ sống đúng với trái tim của mình nếu chúng tôi có cơ hội khác(*), và giờ đã đến lúc. Phải làm những gì cần làm, biết chứ?”
“Vậy cơ thể tôi là một trong những danh mục đó!?”
Tomochika nói với cánh tay ôm lấy cơ thể mình.
“Tôi ấn tượng là cậu còn có thể nói như thế trong tình huống này, Dannoura-san. Có vẻ như cậu đủ sức để tự bản thân tiếp tục sinh tồn ngay cả ở một thế giới khác.”
Yogiri đoán có lẽ cô ấy đã hoá đá vì sợ hãi sau khi nghe cuộc tranh luận của bọn họ, nhưng ngược lại cô năng lượng một cách bất ngờ.
“Thật tuyệt, từ khi nào mà hai người đã trở thành những người bạn tốt như vậy?”
Fukuhara nói chuyện với vẻ đùa giỡn, nhưng lời cậu ta nhuốm màu ghen tị. Méo mó như nó luôn là, rõ ràng cậu ta có ý với Tomochika.
“Bây giờ, tôi sẽ thử khiến họ hợp tác hơn.”
Yogiri nói với Tomochika bằng một tông giọng ôn hoà. Dù để lại ấn tượng bên ngoài là một con người tự tin, nhưng lòng cô hẳn cũng đang tràn ngập lo lắng.
Giữ những cái mồm vớ vẩn này yên tĩnh và cho Tomochika một chút thanh thản trong đầu là ưu tiên hành động của Yogiri.
___________________________________
Trans & edit: chào mào
_____________________________
noritsukkomi: link đây
Netorare: sung sướng hay thậm chí tôn sùng việc ‘bị mất’ bạn gái hay crush vào tay thằng khác.
Trans eng.: Lưu ý phụ về Hanakawa: Anh ấy nói như một samurai, kết thúc câu của anh ấy ở degozaru và sử dụng sessha cho tôi, một cái gì đó giống như "cái tôi không xứng đáng của tôi." Các kết thúc dono và shi là kết quả của cùng một cách nói; dono có một sắc thái tôn trọng / tôn kính và shi một sắc thái xa hơn nhưng vẫn tôn trọng. Tất nhiên, trong trường hợp của Hanakawa nó là vì gu thậm tệ của riếng ảnh.
Trans: nên cứ hiểu là dù không nói rõ “Hanakawa nói” thì câu thoại nào có câu dono hay shi là của ảnh đó, nguyên tác cũng không có nói rõ đâu.
(*) cảnh báo spoil: theo mình đoán, đoạn này khi họ nhắc đến ‘cơ hội khác’ là do từng được triệu hồi tới đây và sống như những anh hùng diệt chúa quỷ, sau đó quay về thế giới cũ mà chưa kịp tận hưởng dàn harem :) hay những thứ khác.