Một ngày cuối tháng Mười Hai, tổ biên tập của Branch Hill tổ chức bữa tiệc cuối năm tại một quán izakaya ở quận Shinjuku thuộc Tokyo. Ayane Mitahora, trợ lý tổng biên tập, nâng cốc khai màn bữa tiệc.
“Mọi người, cạn ly vì một năm tuyệt vời! Ngày mai chúng ta vẫn phải đi làm, nhưng những phần việc khó khăn nhất cũng đã đâu vào đó rồi, nên hôm nay, cứ bung xõa hết mình đi nào! Món Trung ở quán này là đỉnh của chóp đấy, có cả súp vi cá mập và vịt quay Bắc Kinh! Chủ tịch sẽ bao luôn phần phí vượt quá ngân sách, nên không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu nhé, mọi người đã rõ chưa?!”
“Tôi có nói như vậy à?” Nobunaga Shirogamine, chủ tịch của Branch Hill, nheo mắt nhìn Ayane. Cô chỉ bật cười cho qua.
“Ah ha hah! Thế anh nghĩ tại sao bọn tôi lại mời anh đến đây hả, chủ tịch?!”
“Tôi đồng thời cũng là tổng biên tập đấy, đừng có quên… Em là người duy nhất dám mới chủ tịch công ty đến tiệc chỉ vì muốn được đãi súp vi cá với cả vịt quay Bắc Kinh đấy…”
Nhưng Shirogamine cũng đành nhún vai cười trừ.
“Ngon, có vẻ yêu cầu của tôi được duyệt rồi! Cạn ly!!”
“““Cạn ly!!”””
Hội biên tập viên cụng ly với các anh em ngồi gần mình. Miyako cũng làm tương tự với những đồng nghiệp xung quanh trước khi khai vị bằng ly Asahi Extra Cold trong tay. Loại rượu đậm vị mà Haruto và Itsuki vẫn hay uống đúng thật rất ngon, nhưng loại bia tươi nhẹ như này quả nhiên cũng không kém cạnh. Khi nhắc đến các món chiên như yakitori và gà thì đây chính là lựa chọn số một.
Có tất cả sáu người làm việc tại ban biên tập của Branch Hill Bunko, tính cả Ayane và Miyako. Nobunaga Shirogamine đảm nhận vai trò tổng biên tập, nhưng chủ yếu là làm người đứng ra chịu trách nhiệm khi có việc bất ổn xảy ra. Có rất nhiều chuyện được quyết định bởi cá nhân các biên tập viên; ai cũng có phong cách làm việc của riêng mình, đồng nghĩa với việc giữa họ có không nhiều sự gắn kết, nhưng sau ba năm làm với việc với nhau, một loại tinh thần đồng đội và tình bạn thân thiết đã được hình thành một cách tự nhiên. Đặc biệt là ngày hôm nay, khi họ đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất của đợt tiền nghỉ tết, cả ban biên tập đã cùng nhau nâng ly mà không ai vắng mặt.
“Năm nay em lại vượt xa rồi nhỉ, Shirakawa,” Shirogamine nói.
“À dạ, không đâu anh, em vẫn còn phải cố gắng nữa,” Miyako khiêm tốn đáp.
“Ừm ừm. Em đã trở thành một trong những biên tập viên chủ lực của công ty rồi đó. Mấy nhà xuất bản khác sợ em lắm đấy. Họ còn gọi em là ‘nữ cướp biển vùng Branch Hill’ kìa.”
“Ah, thôi đi ạ! Cái biệt danh đó khó xử chết đi được!”
Miyako đỏ mặt trước lời chọc ghẹo của Shirogamine.
Tất cả những tác giả mà cô ấy đang phụ trách ở thời điểm hiện tại đều là những nhà văn có kinh nghiệm, từng đầu quân ở các nhà xuất bản khác. Trong đó GF Bunko chính là nơi khởi đầu đầy nổi tiếng cho chuỗi “cướp bóc”, người đầu tiên không ai khác chính là Sota Izumi, còn gọi là Steak Tsukemono, người đã trở thành một tiểu thuyết gia trên mạng sau vụ đổ vỡ với GF. Người thứ hai là Itsuki Hashima. Ban đầu cậu chỉ có ý định xuất bản một cuốn tiểu thuyết thông qua Branch Hill, nhưng cuối cùng nơi này lại trở thành địa chỉ xuất bản chính của cậu. Người thứ ba là Sushita Nakashima, một trong số nhà văn giành giải thưởng tại Cuộc thi Tác Giả Mới GF Bunko lần thứ 16 với tác phẩm Em Gái Tôi Đến Từ Vũ Trụ Song Song, lý do là vì quá ngưỡng mộ thần tượng của mình – Itsuki Hashima, nên cậu đã phá vỡ quy tắc ba năm và theo chân Itsuki đến Branch Hill. Hikari Kairo, một tác giả trẻ đoạt giải nhất tại cuộc thi GF Bunko lần thứ 16 với tiểu thuyết Tìm Kiếm Trái Tim, vì không hài lòng với biên tập viên nên cũng đã chuyển sang Branch Hill sau khi được Nakashima giới thiệu với Miyako và cả hai rất hợp nhau.
Chuyện này xảy ra không phải do bản thân Miyako chủ động đi săn tác giả, nhưng chắc chắn là cô đã vi phạm quy tắc ba năm bất thanh văn kia và cướp đi bốn tác giả đoạt được giải thưởng của GF Bunko – đặc biệt là Hikari Kairo, người được xem như tiềm năng sẽ kế nhiệm Nayuta Kani. Điều đó đã dấy lên một cuộc tranh cãi lớn, đủ để tổng biên tập của GF là Godo phải đích thân đến Branch Hill để đệ đơn phản đối.
Chưa hết, Yohei Kitagata, một tác giả thâm niên của GF, cũng đã mang tất cả bản quyền của mình – gồm có Sillies, một tác phẩm ăn khách từng được đề xuất chuyển thể thành anime – và nhảy sang chiến hạm của Branch Hill. Anh ấy không làm việc với Miyako và cũng không đạt giải trong các cuộc thi của GF Bunko, nhưng Kitagata biết Miyako từ những ngày cô làm việc bán thời gian tại GF. Anh ấy đã nhờ Miyako giới thiệu cho vài biên tập viên, và cô cũng không có cách nào để từ chối – nhưng đối với góc nhìn bên ngoài, hành động của Miyako là quá thâm độc.
Cần lưu ý rằng, việc các tác giả di dời bản quyền như vậy mang lại rất nhiều phiền toái cho cả tác giả lẫn nhà xuất bản, đây là một quy trình đòi hỏi rất nhiều thủ tục giấy tờ phức tạp. Kitagata đã hoàn tất thủ tục với lý do GF không chịu tái bản các tựa sách của anh ấy – chúng đã hết hàng, nhưng nhà xuất bản lại không muốn phải lưu kho bất cứ series nào của anh ấy và cho rằng độc giả sẽ hài lòng với phiên bản sách điện tử. Ở thời kỳ hiện đại, nơi mọi người có thể dễ dàng tự bán sách điện tử, thì lý do lớn nhất để các tác giả ký hợp đồng với nhà xuất bản là vì họ sẵn lòng mạo hiểm với đống sách nằm trong kho thay cho chính tác giả - và đây là sự thật không hề cường điệu chút nào.
Đây không phải trường hợp đầu tiên nhà văn rời bỏ nhà xuất bản vì không giữ được thỏa thuận chung đến cuối cùng, và đây chắc chắc cũng không phải trường hợp cuối cùng. Mâu thuẫn gay gắt giữa một bên là phòng sale luôn muốn giữ cho số hàng tồn kho ở mức tối thiểu và một bên là phòng biên tập với mong muốn tiếp tục mở rộng doanh số càng nhiều càng tốt là chuyện không hiếm gặp trong ngành này; nhà xuất bản nào cũng vậy, không ngoại trừ Branch Hill, và chính nhóm của Miyako đôi khi cũng phải có vài cuộc đàm phán căng não với nhóm sale.
Nhưng gác chuyện đó qua một bên, vấn đề ở đây là Miyako đã tạo nên danh tiếng trong giới nhà văn rằng không bao giờ bỏ rơi những người trông cậy vào mình, và thế là cô dần thu hút đủ loại tiểu thuyết gia (vì lý do nào đó) mà không thể hòa hợp với các công ty khác. Đó là lý do tại sao những ban biên tập khác lại kinh sợ mà gọi cô là nữ cướp biển, lênh đênh trên đại dương bao la bằng con thuyền HMS Branch Hill, tìm kiếm các tác giả và thẳng tay cướp bóc trắng trợn.
Đồng thời, sếp của Miyako là Ayane Mitahora, mặc dù không nổi tiếng theo hướng ba chấm như Miyako, nhưng lại có sở trường thu hút các tác giả web novel mà các công ty khác thèm muốn, cả các họa sĩ tài năng có thể đảm nhận chuyển thể anime từ những công ty sản xuất animation có tiếng và vân vân. Người đời thầm gọi cô là P. T. Barnum của Branch Hill, luôn giở mọi thủ đoạn để hốt những tài năng mới về phía mình. Một số người thậm chí còn gọi sếp của họ, Nobunaga Shirogamine – tổng biên tập của Branch Hill Bunko, là Calico Jack của ngành xuất bản – một thủ lĩnh cướp biển Caribe ngoài đời thực, nổi tiếng với hai nữ trợ thủ đắc lực là Mary Read và Anne Bonny.
“Cứ mỗi lần trao đổi danh thiếp với các biên tập viên khác,” Miyako cằn nhằn, “họ lại nhìn chằm chằm vào em như kiểu ‘Ah! Nữ cướp biển đây sao!’ Gì vậy trời…”
“Em nên thấy tự hào đi. Nhà xuất bản nào cũng sợ chúng ta đấy.”
Cô cau mày trước cách diễn giải của Shirogamine. “Nhưng em nghĩ sẽ có vấn đề nếu cái tiếng của em cứ đi xa khỏi cái miếng mà em có. Thì tại, như vậy sẽ khiến những người trông cậy vào em phải mang tiếng xấu…”
Miyako đã gầy dựng được tiếng tăm cho mình trong ngành này với tư cách người liên tục tạo ra những tác phẩm ăn khách với những nhân tài đến từ GF Bunko, nhưng không có ai là hoàn hảo cả. Cô có xu hướng tập trung vào mối quan hệ tin tưởng giữa biên tập viên và tác giả, làm việc cho đến khi nào cô cảm thấy ưng ý với dự án, những điều này đã dẫn đến những lời phàn
nàn như – “chỉ dẫn của cô ấy quá mơ hồ, tôi không biết cô ấy muốn gì nữa”; “hy vọng cô ấy nói rõ ràng và chính xác hơn những điểm mà cô ấy muốn tôi sửa,” “biên tập viên thì không nên quá thân thiết với tác giả; tôi muốn một mối quan hệ mang tính công việc hơn.”
Hơn nữa, có nhiều tác giả đã đến với Miyako sau khi xảy ra vấn đề với nhà xuất bản cũ do hành vi sai trái của họ - nhưng khi cô thẳng thắn chỉ ra điều đó, hầu như không ai trong số họ chịu chấp nhận sự thật. Ayane và các biên tập viên lâu năm khác có thể nói giảm nói tránh hay lươn lách để giữ mối quan hệ hòa hoãn, nhưng Miyako không có loại kỹ nghệ đó. Cô chỉ đơn giản là bằng cách nào đó tìm được con đường xây dựng mối liên hệ với những thiên tài “có một không hai” như Itsuki Hashima và Hikari Kairo; cô không phải kiểu biên tập viên có thể làm việc được với tất cả mọi người.
“Nói tới biên tập viên hay nhà văn, họ đều là con người cả thôi. Có rất nhiều ví dụ điển hình cho một nhà văn bị chính biên tập viên của mình dồn đến chân tường, nhưng cũng có nhà văn yêu thương biên tập viên như chính mẹ ruột của họ. Trừ khi thật sự làm việc với nhau, bằng không chẳng thể nói trước điều gì cả.”
“Anh nói hoàn toàn đúng.”
“Ừm, cho nên em cứ tiếp tục hốt các tác giả ở những nhà xuất bản khác đi, thật đấy. Sao em không nhắm luôn Nayuta Kani đi? Chẳng phải em quen biết cô ấy sao?”
Shirogamine vừa đưa ra một tuyên bố khá táo bạo, dù là đùa hay thật đi chăng nữa. Điều đó khiến Miyako thoáng căng thẳng. Nếu cô săn luôn cả con bài chủ lực mạnh nhất của GF Bunko, cô sẽ không thể đối mặt với ban biên tập của GF thêm lần nào nữa.
Nhưng ngay lúc đó:
“Hình như ở đây đang có vài người nói chuyện nghe thú vị phết đấy nhỉ.”
Hướng về phía giọng nói trầm khàn chói tai kia, cả nhóm thấy một tên xã hội đen đáng sợ đang đứng lù lù trước mặt…dưới hình dạng Satoshi Godo, kẻ đứng đầu GF Bunko. Đằng sau còn có Kenjiro Toki, Kirara Yamagata, và những gương mặt khác đến từ ban biên tập GF mà Miyako biết rất rõ.
“Ah… Anh Godo! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ăn tiệc cuối năm,” Godo cộc lốc đáp lời Miyako.
Sau đó ông quay sang lườm Shirogamine.
“Không ngờ lại đụng mặt Calico Jack của ngành xuất bản tại nơi này đấy.”
Cái lườm của Godo có khả năng khiến ai cũng muốn vãi ra quần, nhưng Shirogamine chỉ mỉm cười. “Tôi thích được người khác gọi là Oda Nobunaga của ngành xuất bản hơn dấy. Dù sao cũng trùng họ với nhau mà.”
“Hừ. Ai lại gọi cậu bằng tên của một trong những nhân vật lịch sử vĩ đại nhất Nhật Bản chứ? Tên của một tên cướp bẩn thỉu núp sau váy hai người phụ nữ cho đến lúc bị tóm cổ và treo đầu thích hợp với cậu hơn nhiều đấy.”
Shirogamine cau mày. “Ôi trời, nói như vậy có hơi quá thô tục với cương vị tổng biên tập đấy. Anh không thấy bản thân thích hợp với một vị trí khác hơn à? Một tên xã hội đen chẳng hạn?”
“Vâng, ít nhất là tôi vẫn còn danh dự, thứ mà tôi nhất mực tuân theo. Chứ không như tên cướp biển nhà cậu.”
Godo trông thực sự không khác gì yakuza; Shirogamine thì trông giống một thủ lĩnh băng đảng đầy mưu mẹo. Tia lửa bắt đầu bắn ra từ ánh nhìn của cả hai, không khí căng thẳng phủ lên người những nhân viên của cả GF và Branch Hill xung quanh họ.
Đối với Satoshi Godo, Nobunaga Shirogamine chính là loại tồn tại đối địch mà ông không thể bỏ qua. Miyako là người do chính tay ông đào tạo; nhìn thấy những thành công của cô trong ngành khiến ông hết mực vui mừng. Nhưng sự thật rằng cô đã gây thiệt hại lớn cho GF, và tất cả niềm căm ghét đó đều nhắm thẳng vào Shirogamine. Kenjiro Toki lẫn những nhân viên còn lại trong GF cũng có chung cảm nghĩ, và tỏ rõ sự thù địch giữa đôi bên.
Một thời khắc căng thẳng, nơi mà bất kỳ hành động sai lầm nào cũng có thể dẫn tới một cuộc tắm máu. Sau đó:
“Ugh, chúng tôi cũng đang mở tiệc cuối năm! Hãy cùng nhau vui vẻ nào! Cứ như vậy sẽ khiến nhân viên ở đây khó xử đấy ạ! Ah, cho tôi thêm một phần đậu hũ mapo và cá viên nhé!”
Giọng nói vui vẻ của Ayane làm dịu bầu tâm trạng, cô cũng tranh thủ gọi thêm một phần ăn cho mình.
“…Phải. Cô gái đó nói đúng.”
Sự ác ý giảm bớt trên gương mặt Godo, căng thẳng cũng dần tan đi. Miyako thầm thở phào nhẹ nhõm.
“À phải rồi! Dù sao cả nhóm GF cũng ở đây rồi, mọi người có muốn uống với bọn tôi luôn không?”
Đề nghị của Ayane – thoạt nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra không hề - khiến toàn bộ người có mặt ở đây lần nữa đông cứng.
****
Nhưng khi lời đề nghị sắp bị từ chối:
“Tôi thì không phiền. Chắc anh cũng vậy nhỉ?” Shirogamine hầu như đang thách thức đối phương.
“Tôi cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.” Godo cười đáp, một đường gân xanh như vừa xuất hiện trên trán. Và với đó, bữa tiệc tất niên không khác gì địa ngục của Branch Hill/GF chính thức khởi động.
Mới đầu, không bên nào biết phải làm sao cho phải, chỉ đành trao đổi danh thiếp qua lại với những ai ngẫu nhiên ngồi gần. Miyako cố hết sức chạy trốn đến một chỗ ngồi thật xa.
“Tôi rất muốn có cơ hội bàn chuyện thêm với Miyako đấy. Cũng lâu rồi còn gì.”
“Ồ, tôi biết mà. Em sẽ ngồi đây đúng không, Shirakawa?”
Godo và Shirogamine đều ép cô phải ngồi chung bàn với họ. Toki ngồi cạnh Godo, ánh mắt đồng cảm hướng về phía Miyako. Còn Ayane, thủ phạm của tình cảnh hiện tại, lại đang trò chuyện rôm rả với Yamagata và những nhân viên khác của GF tại một bàn cách đó không xa.
Bia của Toki và Godo được mang đến, cả bốn bắt đầu nâng cốc.
“Chà, umm… Em xin lỗi vì những hành vi vô ơn với anh ạ…” Miyako mở đầu bằng lời xin lỗi Godo.
“Không cần phải làm vậy đâu,” Shirogamine đáp. “Em chẳng làm gì sai cả. Những nhà văn của GF đến với chúng ta là do tự họ muốn vậy.”
“…Dù là vậy đi nữa, chẳng phải vẫn có những nghĩa vụ mà bất cứ ai cũng phải tuân thủ sao?” Godo vặn lại.
Shirogamine nhún vai. “Ý anh là cái luật ba năm bất thành văn kia hả? Nếu anh muốn đem mấy cái quy ước không nằm trong hợp đồng văn bản ra nói chuyện với tôi thì tôi cũng chẳng có gì để nói với anh cả. Nhưng nếu cái luật đó thúc đẩy các tác giả rời bỏ công ty của anh dù biết là sẽ mang theo nhiều rủi ro, anh nghĩ sao hả?”
“Đúng vậy, nếu chúng tôi thất bại trong việc thiết lập mối quan hệ tin tưởng với nhà văn của mình thì cũng tôi không thể đổ lỗi cho người khác được. Nhưng nếu những tác giả mới thấy rằng việc nhảy từ nhà xuất bản này sang nhà xuất bản khác là dễ dàng thì việc bỏ tiền ra tổ chức các cuộc thi hằng năm sẽ trở nên vô nghĩa.”
“Chà, với sự ra đời của web novel, chẳng phải nguồn kinh tế đằng sau những giải thưởng đó đang dần sụp đổ sao? Đây là thời đại mà nếu muốn bước vào con đường chuyên nghiệp, thì đăng tiểu thuyết lên mạng sẽ nhanh hơn là cạnh tranh để thắng giải đấy.”
Đó là một câu trả lời đầy lạnh lùng từ Shirogamine.
Godo càng thêm cau mày. “Vậy cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu các nhà xuất bản từ bỏ sứ mệnh đào tạo các tài năng mới mà thay vào đó chỉ chọn lấy những đối tượng tiềm năng chưa được kiểm chứng trên mạng? Đó chính là nền móng của ngành công nghiệp hiện tại, còn web novel chỉ là thứ yếu thôi.”
“Dù có được đăng tải trên mạng từ trước hay không, nếu những cuốn tiểu thuyết hay được xuất bản và bán chạy, đó chẳng phải là điều tốt hay sao?”
“Tôi không nói đến việc web novel là tốt hay xấu. Có rất nhiều series không bao giờ đủ trình độ để thắng giải dù vẫn là hit trên mạng. Chúng ta không thể chỉ trông chờ vào web novel. Đúng là có nhiều tác phẩm thất bại trong các kỳ thi nhưng vẫn kiếm được độc giả online – mặt khác, những cuộc thi này giúp chúng ta khám phá ra những tác phẩm không nổi tiếng trên mạng.”
“Nhưng nếu một series thật sự hay, nó chắc chắn sẽ tìm được độc giả ngay cả trên không gian Internet rộng lớn. Giả sử như Phong Cảnh Màu Bạc của Nayuta Kani cũng được xuất bản trực tuyến trước khi ra mắt chính thức đi. Tiêu đề cũng không bắt mắt, cách viết cũng không tuân theo xu hướng chung của web novel. Nhưng anh nghĩ nó có thể bị vùi lấp không?”
“Tôi nghĩ đó là một lập luận khá cực đoan đấy. Chuyện này không thể mang ra để giả sử như vậy được.”
“Đúng là có rất nhiều tác giả thiếu kinh nghiệm giành được giải thưởng tại các cuộc thi bằng những ý tưởng độc đáo và phong cách khác thường. Nhưng liệu trường hợp một nhà văn như vậy phát triển và trưởng thành theo đúng cái hướng mà họ đã thể hiện trong tác phẩm đầu tay của mình có thường xuyên xảy ra? Hay từ cuốn sách thứ hai trở đi, cái nét độc đáo trong phong cách đó bị nhòe đi và tệ nhất là họ bắt đầu cho ra lò những cuốn sách dập khuôn để bắt kịp xu hướng? Nếu đó là cách mọi chuyện diễn ra, vậy sao cứ phải tìm kiếm tài năng mới thông qua các cuộc thi chứ?”
“…Tôi không biết các công ty khác nhìn nhận như thế nào, nhưng ít nhất tại GF Bunko, ban biên tập của chúng tôi không yêu cầu các nhà văn phải bám víu vào các thể loại dễ bán. Nếu một tác giả thay đổi phong cách viết của mình sau cuốn sách đầu tay, thì đó hoàn toàn là ý chí tự do của họ.”
“Công ty tôi từng làm việc khi trước cũng vậy. Mấy người trên mạng đã chế giễu là ‘Ồ, có ai đó đã đổi tác giả rồi,’ nhưng đa số trường hợp, nếu một tác giả thay đổi phong cách của họ một cách quyết liệt, có nghĩa đó là điều mà họ rất muốn làm. Vậy tại sao họ lại sẵn lòng thực hiện bước ngoặt đó – thứ giết chết sự độc đáo đã giúp họ giành được giải thưởng tại cuộc thi viết? Rất đơn giản. Nếu sách không bán được, cuộc sống cũng sẽ khó khăn. Là vậy đấy.”
“Không sai… Mọi thứ đều đè nặng trên vai, cả tinh thần lẫn tài chính. Và có lẽ việc có cho mình một số nhỏ những người hâm mộ nhiệt huyết sẽ mang lại sự hài lòng về mặt tinh thần, song lợi ích nó mang lại về mặt tiền bạc chẳng đáng là bao. Suy cho cùng, nhà văn nào cũng cần phải sống… Chúng ta không thể áp đặt, buộc họ giữ mãi nét bút ban đầu dù cho nó không thể bán được.”
“Vâng, anh không nghĩ như vậy là lừa đảo sao? Nếu anh thật sự dốc lòng vì tài năng của một nhà văn và nghiêm túc muốn thứ tài năng đó kết trái, ít nhất anh nên nói vói họ rằng ‘đừng lo về doanh số; bọn tôi sẽ tìm ra cách để cậu có thể trụ được cho đến khi sách của cậu bắt đầu bán chạy.’ Còn thực tế trước mắt thì sao? Khi một nhà văn bị gắn mác là ‘không sinh lời’, nhà xuất bản sẽ lạnh nhạt với họ và loại bỏ họ như một cây bút hết mức.”
“Chính sách của chúng tôi không bao giờ cấm những nhà văn như thế. Miễn là họ muốn tiếp tục viết, chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ.”
“Hả! Nghe thì cao thượng phết đấy, nhưng chẳng phải thực ra anh chỉ khiến họ tiên lục viết những cuốn sách theo trend, mà bản thân họ lại không phù hợp với thể loại đó, cứ như vậy cho đến khi họ bị đào thải thôi chẳng phải sao? Cứ mãi viết những cuốn tiểu thuyết không thu hút được độc giả, không nhận được bất cứ lời khen nào, nỗi ám ảnh đó đeo bám trong tâm trí của tất cả tác giả. Sau đó họ lựa chọn từ bỏ. Tôi đã thấy chuyện này diễn ra quá nhiều lần rồi. Anh sớm nói với họ rằng họ không thể làm được và đẩy họ ra khỏi con đường này nghe còn tử tế hơn ấy.”
“Thật xấc xược khi dám gạt bỏ hoàn toàn tài năng của một người. Ngoài ra nếu làm vậy, kiểu nhà văn duy nhất còn tồn tại sẽ là những kẻ đủ may mắn thích hợp với thời cuộc, hoặc đủ tài năng để tự do thay đổi phong cách viết lách của bản thân.”
“Chẳng phải như vậy sẽ rất tuyệt sao? Mạnh được yếu thua. Chỉ những ai phù hợp với thời đại mới có thể tìm thấy đường sống.”
“Thật nực cười…! Một nhà xuất bản không bảo vệ tài sản của bản thân thì sẽ nhận được gì chứ? Chẳng có gì cả.”
“Nếu việc anh làm chỉ là giúp họ sống sót thêm được ít lâu, chẳng phải cũng đồng nghĩa với không bảo vệ họ sao?”
“Nếu họ có thể cầm cự đủ lâu, đôi lúc xu hướng sẽ quay về phía họ.”
“Nhưng nếu một tác giả, hay một nhà xuất bản, liên tục bị xoay chuyển bởi các xu hướng thay vì cố gắng tự mình tạo ra con đường dẫn đến chân trời mới, liệu họ có thực sự xứng đáng bước tiếp không?”
“Một ngành công nghiệp mà chỉ có một số ít những kẻ mạnh nhất có thể tồn tại, đó chẳng khác nào địa ngục. Một sân chơi rộng lớn nơi những tác giả bình thường nhất cũng có thể sống sót mới chính là thứ chúng ta cần. Bằng cách đó, ta có thể tạo nên những thiên tài, những người sẽ tạo chân trời mới.”
Shirogamine và Godo lườm nhau.
“…Này,” Shirogamine cười nhạt nói, “tôi nghĩ cả hai chúng ta đều đồng ý rằng càng nhiều tác giả có được hạnh phúc, dù là thiên tài hay không, thì càng tốt đấy nhỉ.”
Godo cũng khẽ cười. “Tôi nghĩ cách tiếp cận vấn đề của anh có quá xa vời rồi, nhưng quả thật ngành xuất bản không thể cứ đứng mãi ở tình trạng hiện tại được. Chúng ta cần phải tạo ra vài thay đổi đáng kể…”
Sau khi ghi nhận ý kiến của đối phương, cả hai uống cạn phần bia của mình rồi lại lập tức lao vào một trận tranh cãi nảy lửa khác. Miyako và Toki hoàn toàn không có cơ hội chen lời, chỉ đành im lặng rỉa mồi và chăm chú lắng nghe sếp của mình.
****
Trận võ mồm giữa Shirogamine và Godo không dừng lại cho đến khi quán đến giờ đóng cửa. Ngay cả khi mọi người đều đã bước ra ngoài và bữa tiệc tất niên đã kết thúc, hai người họ vẫn biến mất trong màn đêm, hăng say bàn luận về hướng đi trong tương lai của ngành tại một quán bar nào đó.
“Wao… Bữa tiệc vẫn suôn sẻ nhỉ,” Miyako nói với Toki, người đang đi bên cạnh cô trên đường đến nhà ga.
“Ừm.” Toki bật cười. “Lâu rồi anh mới thấy sếp cháy đến vậy. Anh có nghe vài tin đồn về Nobunaga Shirogamine, nhưng quả nhiên anh ta có gì đó đặc biệt thật đấy.”
“Anh ấy mọi khi dễ tính hơn nhiều, nhưng mà không sai. Bình thường, anh ấy sẽ kiểu ‘nếu câu chuyện đó hay, cứ tiếp tục đi.’ Có lẽ anh ấy cũng có niềm tin của riêng mình nhỉ. Em có hơi bất ngờ đấy.”
“Anh hiểu mà. Có thể vì cùng là tổng biên tập, nên hai người họ mới có nhiều điểm cộng hưởng với nhau.” Toki lại nói tiếp. “Mà nhân tiện, Itsuki sao rồi? Anh không thấy cậu ấy đến dự lễ trao giải hồi tháng trước.”
“Em xin lỗi… Em đã nhốt cậu ấy dưới tầng hầm văn phòng để hoàn thành deadline.”
Toki bật cười trước khuôn mặt ngại ngùng của Miyako. “Em thật sự đã trở thành một biên tập viên rồi đấy nhỉ, Shirakawa?”
“Em còn luyện được chiêu hốt hàng những tác giả bất hảo nữa cơ…” Cô nhếch môi. “Itsuki vẫn như mọi khi thôi. Có vẻ cậu ấy đang gặp chút khó khăn…nhưng em nghĩ bước chùng xuống này là cần thiết nếu cậu ấy muốn đạt tới trình độ cao hơn.”
“Ra vậy… Em đã thực sự trở thành cộng sự của cậu ấy rồi nhỉ?”
Có chút gì đó thất vọng ẩn trong giọng nói của Toki, khiến Miyako không thể không đưa ra câu hỏi mà cô đã tò mò từ lâu.
“Um… Anh Toki, giờ Itsuki đã ký hợp đồng bản quyền với em và chủ yếu làm việc cho Branch Hill… Anh thấy sao về chuyện này?”
Toki dừng bước, mắt nhìn lên khoảng không.
“Khó chịu.”
Đó là câu trả lời thật lòng, không tô vẽ.
“Itsuki Hashima là tác giả đầu tiên mà anh chính thức quản lý khi mới gia nhập Nhà xuất bản Gift. Anh đã cho rằng hai người bọn anh có thể cùng nhau tạo ra một thứ kiệt tác đủ để dựng nên một chân trời hoàn toàn mới. Bọn anh đã cãi nhau rất nhiều, nhưng vẫn cứ thế đi cùng nhau suốt sáu năm, nhìn thấy cậu ấy phát triển khiến anh rất vui. Có lẽ cậu ấy là tác giả mà anh quan tâm nhất…và, ừm, cậu ấy bị một biên tập viên mới của công ty khác giành lấy. Tất nhiên là phải cảm thấy khó chịu rồi.”
“Ah… Ưm, em xin lỗi…”
Toki mỉm cười trước lời xin lỗi của Miyako. “Nhưng thứ khiến anh khó chịu nhất chính là Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính…và cả sự thật rằng anh không phải người giúp cậu ấy viết ra nó.”
“Người đó cũng không phải em…”
Cuốn sách đó là bức thư tình Itsuki viết cho một độc giả duy nhất, Miyako chỉ tình cờ là người sống cùng căn hộ, tình cờ có cơ hội được đọc. Cô đã say đắm bức thư ấy, rồi thuyết phục cậu xuất bản nó, và có được hiện tại.
“Có lẽ là không, nhưng nếu không có em, Shirakawa, cuốn sách ấy sẽ không có cơ hội tỏa sáng.”
“Chuyện đó… Vâng.”
Đây là sự thật; cô không thể phủ nhận nó. Ngoài ra, bản thân Miyako chính là hình mẫu của Kei Kuroyama, một trong những nhân vật chính của Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính. Bằng cách này, chắc chắn cô cũng đã góp phần vào nội dung câu chuyện.
“Anh có thể là biên tập viên của Itsuki, nhưng anh chưa bao giờ trở thành bạn của cậu ấy. Anh nghĩ đó có lẽ là điểm khác biệt giữa anh và em, Shirakawa.” Toki thở dài. “Shirakawa…tiếp tục thay anh chăm sóc Itsuki nhé?”
Toki khẽ cúi đầu rồi bắt đầu bước đi. Miyako đã kéo anh ấy lại.
“Chờ một chút, anh Toki.”
“Hmm?”
“Đúng thật em vừa là cộng sự làm việc vừa là bạn của Itsuki. Em biết có những thứ chỉ có em và cậu mới có thể cùng nhau tạo ra. Nhưng…em chắc chắn rằng có những thứ mà chỉ có anh và cậu mới có thể cùng nhau tạo ra. Cậu ấy là tác giả đầu tiên của anh; anh là biên tập viên đầu tiên của cậu ấy; cả hai đã làm việc với nhau trong nhiều năm; cả hai đều là đàn ông; anh lớn tuổi hơn cậu ấy…và em tin chắc rằng tất cả những khác biệt đó của anh hoàn toàn có thể mang lại những điều khác biệt.”
Không phải là cô đang cố gắng an ủi hay động viên Toki. Miyako thật sự có những suy nghĩ như vậy.
Toki chớp chớp mắt, buông lơi cảnh giác. “…Em thật sự nghĩ vậy ư?”
“Vâng ạ!”
Miyako gật đầu. Toki mỉm cười, cảm xúc lấn át suy nghĩ anh.
“Chà… Có lẽ anh vẫn phải nhúng tay vào Itsuki thôi nhỉ.”
Miyako mỉm cười trước câu nói của Toki. “Vâng,” cô nói, “em cũng sẽ tiếp tục cố gắng hết sức ạ.”
“…Em biết không, khi anh mời em đến làm bán thời gian tại GF vào năm năm trước, anh chưa từng nghĩ chuyện thế này sẽ xảy ra.”
“Em cũng vậy. Khi em thử nghĩ xem chuyện sẽ ra sao nếu anh không mời em… suy nghĩ duy nhất hiện ra đó chính là anh đã thay đổi cuộc đời em, Toki-san.”
Hai người cứ thế tiếp tục nói về những bí ẩn trong cuộc sống. Miyako Shirakawa, biên tập viên của Branch Hill Bunko; Kenjiro Toki, biên tập viên của GF Bunko. Cả hai đều làm việc với Itsuki Hashima, và cả hai đều là những đối thủ cạnh tranh không chút khiêm nhường, là những người đi đầu tại phòng ban mà mình làm việc…và mối quan hệ này sẽ còn tồn tại trong một thời gian rất dài.