Ngày xửa ngày xưa, vào thời đại mà ma thuật vẫn còn tồn tại trên thế giới này, kẻ thống trị lục địa không phải nhân loại, mà là ma cà rồng…
Ma cà rồng có tuổi thọ rất lâu, chúng có thể thi triển nhiều loại ma thuật đáng sợ, và dù bị chém bởi đao kiếm chúng cũng không thể chết được.
Nhưng một ngày nọ, vua của ma cà rồng đã rơi vào lưới tình với một cô gái loài người. Kết trái của tình yêu ấy là một đứa trẻ, nhưng cậu luôn bị bắt nạt bởi cả ma cà rồng và con người…
Nhưng một ngày nọ, trong lúc đang cắt cỏ trên núi, đứa trẻ ấy không may bị ngã xuống vực, và được một người đàn ông thần bí cứu giúp. Cả hai bắt đầu sống cùng nhau…
Người đàn ông này thực chất là thợ săn ma cà rồng mạnh nhất, người đã từng đánh bại vua ma cà rồng rất lâu về trước, thế là ông ấy bắt đầu dạy đứa trẻ toàn bộ kỹ năng của mình.
Đứa trẻ lớn dần, bắt đầu thành thục rất nhiều loại ma thuật khác nhau.
Một ngày nọ, khi cậu bước sang tuổi mười bảy, ngôi làng nơi cậu sinh ra bị tấn công bởi một bầy quái vật……
Tên của đứa trẻ ấy là Ciel Godkaiser von Helsing.
Một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ thẫm, khoác trên mình bộ trang phục đen tuyền, và cậu chính là thợ săn ma cà rồng mạnh nhất, với khả năng sử dụng đồng thời sức mạnh ánh sáng và bóng tối.
[…]
Và thế là trận chiến đầu tiên của Ciel đã đi đến hồi kết.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là chương mở đầu cho một huyền thoại mới…
“Hee hee hee… Hôm nay chắc tới đây thôi…”
Với lời tuyên bố đó, cô gái đặt xấp giấy soạn thảo tiểu thuyết đầu tay của cô – Evil Master of the Holy Fang, The First Episode: Beginnings – lên bàn.
“Woa! Hay thật đấy! Chị đúng là thiên tài!”
“Hee hee hee… Tiếp đi, khen ngợi tiếp đi…”
Phản hồi từ người nghe khiến cô gái mỉm cười mãn nguyện.
Hôm nay là một ngày giữa tháng Mười Hai, và cô gái đang đọc tiểu thuyết do chính mình viết cho Shiori nghe chính là Nadeshiko Kiso, 14 tuổi. Cô mặc một bộ trang phục kiểu gothic-Lolita và đeo một chiếc kính áp tròng màu đỏ ở mắt phải.
Lớn lên trong môi trường mang tên “các công ty xuất bản” cũng như căn hộ của Itsuki, được chiều chuộng bởi các biên tập viên và tác giả chuyên nghiệp, được phép tiếp cận tất cả loại anime và sách truyện mà cô muốn, Nadeshiko dần có sở thích hướng tới những nội dung có phần đen tối hơn sau khi bước vào sơ trung. Vào năm hai của mình, cô đã mắc phải căn bệnh mà nhiều thanh thiếu niên cùng độ tuổi mắc phải – một sự pha lẫn giữa cái tôi quá cao và sự ngây thơ đáng khinh.
Cô bắt đầu tự gọi mình là “+hậu duệ của ma cà rồng+,”[note53150] tự phong cho mình cái “tên thật” là +Diansath “Origin” von Draculia+. Bà nội của cô (vợ của Yoshihiro Kiso) là người Roman, quê hương của Vlad the Impaler – nguồn cảm hứng đời thực của Dracula, và dường như bằng cách nào đó cô đã nhìn thấy định mệnh đang chờ cô ở nơi này.
“Em rất thích nói chuyện với chị, Nadeko!”
“Tên của chị không phải là Nadeko. Mà là +Diansath “Origin” von Draculia+… Em thích cái nào hơn? PreCure hay truyện của chị?”
“PreCure?” Shiori đáp lại ngay lập tức.
“Mmm. Em thích Aikatsu hay truyện của chị hơn?”
“Aikatsu!”
Lại một câu trả lời không cần suy nghĩ. Nó khiến Nadeshiko khó chịu, nhưng không nghiêm trọng lắm.
“Hee hee hee… Được rồi, có lẽ câu chuyện của chị có hơi trưởng thành so với độ tuổi của em…xếp thứ ba sau PreCure và Aikatsu cũng không đến nỗi nào. Rồi chị sẽ thuyết phục được em…”
Thứ logic áp đặt này là đủ để Nadeshiko tự thuyết phục bản thân…
****
Nadeshiko đã thường xuyên đến nhà Hashima để đọc tiểu thuyết của mình cho Shiori nghe trong hơn nửa năm qua. Cô đã bắt đầu viết chúng từ lúc lên mười, và mỗi lần cô đọc chúng cho ông nội mình là Yoshihiro, chưa kể đến các thành viên ở GF Bunko như Satoshi Godo và Kenjiro Toki, họ đều dành cho cô những lời khen ngợi. Cô cũng phần nào giữ lại những lời khen ấy trong đầu, và giờ cô đang nỗ lực để trở thành một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp bằng chính khả năng của mình.
Năm nhất sơ trung, cô đã viết ra cuốn tiểu thuyết hoàn chỉnh đầu tiên. Sau đó, cảm thấy thời cơ đã chín mùi, cô nộp nó đến một cuộc thi dành cho tác giả mới – nhưng buồn thay, cô bị từ chối ngay từ vòng loại đầu tiên. Quả quyết cho rằng đã có nhầm lẫn gì đó, Nadeshiko tiến thẳng đến gặp Toki và Godo ở GF Bunko và nhờ họ đọc qua.
“Cháu thật sự muốn trở thành nhà văn chuyên nghiệp hả, Nadeshiko?” Toki hỏi, đảm bảo mục đích thật sự trong lúc lướt qua tác phẩm của cô.
“Hee hee hee… Vâng, đúng vậy ạ…”
Toki và Godo khẽ nhìn nhau, rồi nhìn vào tác phẩm của Nadeshiko.
“Được rồi. Nếu vậy…chú sẽ đưa ra đánh giá dưới góc nhìn của một biên tập viên chuyên nghiệp.”
“…!”
Nadeshiko có phần hồi hộp; đây là những người thường rất niềm nở và thích khen ngợi những thứ cô làm.
Quả nhiên, phản hồi mà cả hai dành cho cô là không thể chấp nhận. Từ văn phong cho đến đến cốt truyện và cả nhân vật, cuốn tiểu thuyết này chẳng có gì đạt được mức gần với chuyên nghiệp. Việc bản thảo này bị ném vào thùng rác ngay từ vòng gửi xe là không sai vào đâu được.
Thậm chí còn tệ hơn nữa:
“Vì chú với cháu quen biết nhau về mặt cá nhân, nên lần này chú mới đặc biệt đọc và đánh giá như vậy…nhưng nếu cháu nghiêm túc hướng tới một cái nghề trong ngành này, cháu cần gửi nó đến các cuộc thi, chứ không phải bọn chú.”
Lời phán quyết từ Toki khiến Nadeshiko mang theo tâm trạng thất vọng tột độ trong lúc rời khỏi văn phòng biên tập. Nhưng khi về nhà, cô đã nhanh chóng hồi phục. “Mấy chú ấy có thể là biên tập viên chuyên nghiệp,” cô tự nhủ, “nhưng họ đều đã có tuổi rồi, cảm xúc không còn đầy đủ nữa. Chắc hẳn sẽ có nhiều người khác hiểu được giá trị của tác phẩm này!”
Thế là cô đã đăng tải câu chuyện của mình lên một trang web novel tự đăng. Nó nhận được lượt xem rất ít, cùng vài câu bình phẩm – “chẳng có gì thú vị cả,” “nhân vật chả hấp dẫn chút nào,” “lối viết quá coi trọng bản thân, không theo nổi” – toàn những lời tiêu cực. Giọt nước tràn ly, trái tim của Nadeshiko hoàn toàn tan vỡ.
Internet là một không gian đáng sợ. Họ không biết rằng người đang ở phía bên kia màn hình cũng có cảm xúc như bao người khác.
Sau chuyện đó, cô đã dừng viết, cuộc sống dần rơi vào trầm cảm. Nhưng một ngày nọ, Itsuki Hashima đã mời cô đến nhà chơi. Ông của cô rõ ràng đã cố gắng kéo cô ra khỏi tình trạng ủ ê này bằng cách nhờ người bạn cũ của cô giúp đỡ. Ở đó, tại nhà của Itsuki, cô đã gặp gỡ Shiori – em gái thực sự của Itsuki, người tình cờ cũng có mặt ngày hôm ấy. Ban đầu Nadeshiko không cởi mở với Shiori cho lắm – dù sao đây cũng là người đã giành mất sự quan tâm của Itsuki ra khỏi tay cô – nhưng Shiori đã nhanh chóng yêu quý cô và cả hai dần trở thành bạn.
Khi Shiori đòi Nadeshiko đọc truyện cho mình nghe, cô đã quyết định mua vui một chút và đọc thứ tiểu thuyết mà cô đã đăng lên trang web novel nọ cho Shiori nghe. Nhưng Shiori đã rất chú tâm lắng nghe và thưởng thức nó. Lúc đó cô chỉ mới ba tuổi, nên rất có thể thứ mà cô thưởng thức là những cử chỉ và giọng kể được cường điệu của Nadeshiko chứ không phải nội dung thật sự của câu chuyện. Nhưng không thể chối cãi rằng, đã có người thích tiểu thuyết của cô. Và điều đó đã thật sự cứu vớt Nadeshiko.
Từ dạo đó, cứ mỗi khi viết xong một tác phẩm, cô sẽ lập tức đến chỗ Shiori để được nghe những lời khen ngợi hết nấc.
****
“Nadeko, ngực!”
Sau khi giờ kể chuyện kết thúc và thưởng thức chút đồ ăn vặt từ Chihiro, bằng đôi mắt lấp lánh của mình, Shiori xin xỏ một chút phần thưởng tráng miệng từ Nadeshiko.
“Chị đã nói rồi, tên của chị là +Diansath ‘Origin’ von Draculia+…”
“Chị là một nhà văn tuyệt vời, Nadeko! Một đại thiên tài! Giỏi hơn cả nii-nii!”
“Hee hee hee… Đương nhiên…”
Cô bật cười đầy vui vẻ, rồi đột ngột cởi bớt phần áo trên, để lộ cặp tâm hồn to tròn của mình. Không giống với tinh thần, thể chất của cô khá phát triển so với một cô gái mười bốn tuổi; chiều cao trên trung bình, ngực to, và độ chật ngày càng tăng của những bộ váy đã bắt đầu làm cô khó chịu.
“Yahoo! ~ Liếm liếm liếm! ~”
“Hee hee hee… Ahh, em cứ như một con cún không được huấn luyện ấy… Nh… Ah… Nè, không, có hơi dữ dội rồi đấy… ♥”
Được bú như thế này, Nadeshiko cố gắng ghì tiếng rên lại. Điều mà cô không nhận ra đó chính là Shiori đã xem cô như một đối tượng dễ dãi, chỉ cần đổi lấy vài lời khen là sẽ được thoải mái nghịch ngực. Với tốc độ này, có lẽ phải mất một thời gian nữa cô mới có thể bắt đầu viết lách chuyên nghiệp.