Imouto sae Ireba Ii.

chương 04: cực bắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một buổi tối, trong lúc Miyako đang làm việc khuya (như mọi khi), cô nhận được điện thoại từ Itsuki.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn sớm tới Hakodate để nghiên cứu. Cậu đi với tôi được không?”

“Hử? Hakodate? Tại sao chứ?”

“Tôi gặp chút khó khăn trong việc tìm địa điểm cho câu chuyện, tôi có nghiên cứu qua một loạt các thị trấn cảng của Nhật thì thấy Hakodate trông phù hợp phết. Nghe bảo đường chân trời vào ban đêm ở đó đẹp lắm, có nhiều tòa nhà cổ kính phương Tây nữa…”

Ngoài series khiến Itsuki phải ăn cơm nhà giam hôm trước, Itsuki và Miyako cũng đang vạch ra dàn ý cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo. Tổng thể vẫn còn mơ hồ - một câu chuyện hòa quyện các sắc thái vui buồn cân đối với nhau về tình yêu tuổi trẻ, lấy bối cảnh tại một thị trấn cảng – và ngoài những chi tiết này ra thì dàn nhân vật, cốt truyện đều vẫn chưa đâu vào đâu. Và giờ cậu đề xuất tới Hakodate, một thành phố ở cực Nam của hòn đảo Hokkaido.

“Hakodate à…? Chỗ đó đúng là địa điểm du lịch nổi tiếng thật, nhưng mà cậu thực sự cho rằng Hakodate phù hợp để tìm cảm hứng hả? Không phải một thị trấn ven biển yên tĩnh và dân dã sẽ ổn hơn sao?”

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chọn một nơi nhộn nhịp thế này sẽ tăng độ tương phản của các khía cạnh đau buồn trong câu chuyện.”

“Hmm… Nếu cậu thấy vậy thì được thôi.”

Việc biên tập viên đi du lịch nghiên cứu cùng nhà văn là chuyện vô cùng phổ biến. Đến nay Miyako đã đi rất nhiều nơi với Itsuki và những tác giả do cô quản lý.

“Cậu rảnh ngày nào?”

“Umm…chúng ta có ở qua đêm không?”

“Có chứ. Tôi muốn xem đường chân trời về đêm.”

“Rồi, rồi.”

Miyako mở thời gian biểu của bản thân, tìm kiếm hai ngày rảnh rỗi liên tiếp nằm giữa hàng loạt các cuộc họp. Sau đó cô gửi thời gian đã chọn cho Itsuki.

“Okay. Vậy để tôi chuẩn bị phương tiện di chuyển các thứ luôn nhé? Cả đặt khách sạn nữa.”

“Ồ, để cậu à? Càng khỏe. Đừng có quên ghi hóa đơn là Branch Hill giúp tớ đấy nhé.”

“Rồi.”

“Ừm. Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.”

Cuộc gọi kết thúc, Miyako quay lại với công việc. Đây sẽ là chuyến đi riêng với Itsuki. Miyako của vài năm về trước sẽ phấn khích đến độ không ngủ được vì chuyện này, nhưng giờ đây trái tim cô đã không còn chút gì rung động nữa rồi – phần lớn là vì cô sợ phải có thêm một gánh nặng khác đặt lên vai trong khi bản thân đã quá đủ bận rộn rồi. (Chưa kể tới niềm vui khi có cơ hội được thưởng thức hải sản tươi ngon ở Hakodate bằng tiền của công ty nữa chứ, mà chuyện này chỉ là phụ thôi nhé.)

Ngày hôm sau, Itsuki gửi tin nhắn cho Miyako.

[Tôi đã mua vé Shinkansen rồi. Gặp nhau ngày X/12 lúc mười giờ sáng tại lối vào trung tâm Ga Ueno nhé.]

“Đi tàu á?!”

Miyako, người cứ ngỡ với khoảng cách từ Tokyo tới Hakodate thì đây sẽ là một chuyến du lịch bằng máy bay, gấp gáp gọi điện thoại ngay cho Itsuki.

“Sao chúng ta lại đi Shinkansen vậy?”

”Không chỉ Hakodate, tôi còn muốn ngắm nhìn quang cảnh trên đường đến đó nữa. Lý tưởng nhất thì tôi muốn đi bằng ô tô để có thể tùy ý dừng chân, nhưng như vậy thì tốn thời gian quá, nên tôi chốt luôn cái này.”

”Dù có là Shinkansen thì cũng phải hơn bốn tiếng đồng hồ đấy...”

”Ừm, dù mất hơn một tiếng so với máy bay, cậu vẫn được nhân viên an ninh đảm bảo đầy đủ mà, có cả bữa trưa luôn còn gì? ”

”Giả sử như...”

”Trên tàu có dịch vụ Internet luôn, yên tâm, vừa đi vừa làm việc vẫn được. Tôi đặt ghế Hạng Grand[note53149] rồi, rộng rãi thoải mái.”

”Cậu đặt Hạng Grand á?! Kế toán sẽ cho tên cậu vào sổ đen đấy… Tớ không chắc là họ chịu chi khoản đó đâu.”

Trong hệ thống tàu Shinkansen của Nhật Bản, Hạng Grand tương đương với hạng thương gia, thậm chí còn tốt hơn cả ghế Xanh hạng nhất. Ghế nào cũng đều siêu to và thoải mái, kèm theo đó là một bữa ăn miễn phí – gồm nước uống không giới hạn, có cồn hoặc không. Tuy vẫn rẻ hơn so với vé máy bay hạng nhất, nhưng vẫn không mềm tý nào. Những lần phải đi công tác xa bằng tàu, Miyako luôn chọn hạng phổ thông; kế toán có nói với cô ấy rằng họ sẽ không chi tiền cho vé Hạng Xanh trừ khi hạng phổ thông đã hết chỗ.

“Uầy, tôi sẽ lo phần tiền bị chênh ra, nên không cần lo đâu.”

“À, không sao; tớ sẽ tự trả phần mình. Ughh…mà tóm lại là chúng ta sẽ gặp nhau vào buổi sáng tại nhà ga, đúng chưa?”

“Chuẩn rồi. Cứ thế nhé.”

“Okay.”

Miyako ghi chép vào lịch trình. Hết vụ Shinkansen đến vụ ghế Hạng Grand, Miyako chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện tại sao họ lại không khởi hành từ Ga Tokyo – điểm xuất phát của các chuyến tàu siêu tốc đến phía Bắc Nhật Bản – mà lại là Ueno, trạm ga kế tiếp.

****

Cùng lúc đó, Haruto cũng vừa nhận được tin nhắn từ Chihiro. Trong tin nhắn, cô giải thích rằng cô phải đến một trường đại học ở Hokkaido để gặp một vị giáo sư chuyên về robotic có liên quan đến khóa luận tốt nghiệp của mình, nên không biết liệu Haruto có thể đi chung không? Rõ ràng mọi thứ về vị giáo sư đó đều được dự liệu sẵn – và khi Haruto tra cứu tên giáo sư, hóa ra đó lại là người chuyên về robotic nông nghiệp, thứ mà cậu rất muốn tìm hiểu thêm để phục vụ cho tác phẩm của mình. [Anh sẽ đi!], cậu nhắn lại. [Công việc có hơi nhiều nhưng anh sẽ xoay sở được.]

Sau đó Chihiro gửi cậu thời gian và địa điểm gặp mặt. Ngày X tháng Mười Hai…tại Ga Tokyo. Tất nhiên, cô sẽ lo luôn khâu vé tàu.

[Sao chúng ta không đi máy bay?] Haruto hỏi.

[Nhà của vị giáo sư này ở gần Ga Shin-Hakodate-Hokuto trên tuyến Shinkansen, nên di chuyển bằng tàu sẽ thuận tiện hơn thay vì phải bắt xe từ sân bay.]

Lý giải của Chihiro đã đủ để thuyết phục Haruto.

Và ngày ấy cuối cùng cũng đến. Sau khi cậu đợi một lúc tại Ga Tokyo, Chihiro đã đến nơi dù có chút chậm hơn so với giờ hẹn.

“Xin lỗi anh, em đến trễ…”

“Không sao. Cảm ơn em vì đã mời anh nhé.”

“Dạ không, không đâu, là em phải cảm ơn mới đúng!” Chihiro trông căng thẳng lạ thường.

“...? Em có ổn không đấy, Chihiro?”

“À, ừm, em ổn, chỉ là...nghĩ đến việc ở riêng với anh trong khách sạn làm em có chút hồi hộp...nên dạ dày có hơi khó chịu ạ...”

“Đây đâu phải đi chơi đơn thuần đâu đúng không? Anh đi vì công việc viết sách của mình, còn em đi vì bài khóa luận! Chúng ta cũng đặt hai phòng khách sạn riêng biệt mà!”

Haruto cẩn thận nhấn mạnh một số điểm cần chú ý trong lời nói của mình. Bốn năm kể từ lúc cậu lần đầu từ chối cô, Chihiro vẫn không hề từ bỏ; cô luôn tận dụng mọi cơ hội dù là nhỏ nhất để tiếp cận cậu, nên cậu không thể lơ là phòng bị được.

“Em biết mà,” Chihiro đáp lại với nụ cười khô khốc. “Vé của anh đây ạ.” Cô đưa vé và hóa đơn cho Haruto.

“Cảm ơn em nhé. Um, đây...”

Haruto toang trả cho Chihiro phần tiền của hai vé, nhưng cô đã nhanh chóng ngăn cậu lại. “Vé của em có trường đại học trả rồi ạ, anh không cần lo đâu.”

Chihiro nhận lấy phần tiền vé của Haruto.

“Được rồi – cũng không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Haruto quẹt vé qua cửa quay tại sân Shinkansen, Chihiro theo sau cậu. Sau khi kiểm tra kỹ vé tàu và bảng điện tử treo bên trên, cả hai đến sân ga của mình. Còn khoảng mười phút trước khi tàu khởi hành, nhưng vì đây là chuyến tàu đầu tiên từ Tokyo đi Hokkaido trong ngày nên tàu đã đậu sẵn trong sân ga. Cả hai tranh thủ trò chuyện trong lúc đợi được lên tàu. Sau vài phút, hệ thống trợ lý bắt đầu hoạt động và cửa vào mở ra.

“Ah, em xin lỗi – em muốn đi mua ít đồ uống từ máy bán hàng, anh cứ đi trước đi nhé.”

Trước khi Haruto kịp nói thêm gì đó, Chihiro đã rời khỏi hàng và đi đến chỗ máy bán hàng tự động. Không phải Hạng Grand có sẵn nước uống miễn phí à? Haruto ngẫm nghĩ trong lúc bước lên tàu một mình và ngồi vào chỗ. Quả nhiên là Hạng Grand, ghế ngồi phủ da sang trọng, chỗ để chân rộng đến mức cậu không cần để cái vali có bánh của mình lên kệ để hành lý. Cả chiếc bàn gấp cũng được thiết kế rất chắc chắn, có thể dễ dàng đặt laptop lên đó với mục đích làm việc.

Cậu vẫn ngồi im tại chỗ, lặng lẽ trầm trồ trước trải nghiệm lần đầu tiên được ngồi ghế Hạng Grand, cho đến khi thông báo tàu sắp khởi hành được phát lên. Chihiro vẫn chưa quay lại, Haruto lo lắng lấy điện thoại ra – và nhận được tin nhắn mới đến của cô [Em đang ở trong nhà vệ sinh].

À, con bé có bảo bụng dạ không được ổn cho lắm...

Cậu gửi cô một sticker với nội dung “cứ thong thả”, chốc sau, đoàn tàu đã bắt đầu rời khỏi sân ga. Trong lúc chờ đợi, cậu lấy máy tính bảng của mình ra và bắt đầu xem qua các tài liệu liên quan đến anime cần có sự chấp thuận của cậu. Năm phút sau, tàu cập bến Ga Ueno. Chihiro vẫn chưa xuất hiện.

Cửa mở ra, hành khách bắt đầu ùa lên tàu.

“Ah... Haruto?”

Haruto ngước nhìn về phía giọng nói bối rối. Và cậu nhìn thấy Miyako.

“Miyako?! Sao em lại ở đây?!”

Miyako nhìn vào tấm vé trên tay, sau đó nhìn vào chỗ ngồi cạnh Haruto. “Đây là chỗ ngồi của em, nhưng mà...”

“Hể? Anh nghĩ đây là chỗ của Chihiro...”

“Chi? À, là hôm nay anh đi với Chi?”

“Đúng vậy… Bọn anh định đến Hokkaido. Chihiro có giới thiệu anh với một vị giáo sư đại học làm trong lĩnh vực robotic nông nghiệp. Anh nghĩ chúng sẽ có ích cho tiểu thuyết của anh.” Cậu nhanh chóng giải thích trước khi bị hiểu nhầm.

“Em định tới Hakodate với Itsuki, cũng để nghiên cứu cho tiểu thuyết của cậu ấy.”

“Rồi Itsuki đâu?”

“Cậu ấy bảo phải đi mua đồ uống ngay trước khi lên tàu.”

“Thật hả? Hồi nãy Chihiro cũng nói y chang–”

Trong lúc cả hai nói chuyện, rối càng thêm rối, cửa tàu khép lại và bắt đầu rời khỏi Ga Ueno.

“Tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ?” cô tiếp viên ở Hạng Grand mở lời hỏi thăm.

“Kh-không sao,” Miyako đáp, ngồi vào chỗ của mình. Sau đó Haruto nhận được một sticker khác từ Chihiro – lấy hình ảnh Char Aznable trong Gundam với tư thế cúi đầu kèm lời “Xin lỗi…”. Cô có hàng tấn những sticker “xin lỗi” khác để chọn, nhưng cô lại chọn cái này với hàm ý rằng cô chỉ đang giả vờ làm bạn và bí mật đâm sau lưng cậu. Đây không thể là tai nạn.

Cùng lúc đó, điện thoại Miyako cũng rung lên. Cô nhìn vào màn hình rồi thốt lên. “Hả?!”

“Có chuyện gì hả?” Haruto hỏi. Miyako đáp lại bằng cách đưa màn hình điện thoại có chứa tin nhắn từ Itsuki cho cậu xem.

[Xin lỗi, tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết rồi. Cùng cậu bạn ngồi ghế bên cạnh thăm thú Hakodate giúp tôi nhé.]

Kèm theo đó là địa chỉ trang web của khách sạn và lời nhắn Khách sạn đêm nay. Tôi đã đặt phòng cho cả hai bằng tên Miyako Shirakawa rồi đó.

“Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy chứ…?!”

Haruto cười gượng trước khuôn mặt đang thêm phần cay cú của Miyako.

“Hình như chúng ta bị anh em nhà Hashima chơi một vố rồi…”

“Hể? Nhưng sao cả Chi cũng…?”

Miyako biết rõ rằng Chihiro đã đơn phương Haruto từ rất lâu rồi.

“Có lẽ Chihiro đã quyết định từ bỏ chăng…?”

Haruto vẫn giữ nụ cười mơ hồ. Cậu đã lờ mờ đoán ra ý định của Chihiro. Cô không muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu một chiều này nữa, nên đây là cách để thể hiện quyết tâm “chốt hạ luôn đi.” Haruto đã nói rõ ràng với Chihiro rằng cậu không hề có tình cảm kiểu đó với cô, nên cũng không hẳn cậu là người có lỗi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một phần trách nhiệm với những năm tháng đau khổ mà cô đã trải qua. Cậu không cảm thấy giận dữ gì khi bị gài hàng như thế này – nói trắng ra, việc được Chihiro sắp đặt lại khiến Haruto vừa cảm thấy biết ơn vừa có thêm động lực để tiến tới.

“Thôi, dù sao cũng đã ở đây rồi, anh vẫn sẽ đến Hakodate, còn em tính–”

Cậu đã định hỏi “Còn em tính sao?” Nhưng não lại nhảy số ra một câu khác hay hơn.

“Em có muốn đi cùng anh không, Miyako?”

Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến trạm dừng tiếp theo – Ga Omiyako, sau đó tàu sẽ không dừng lại trong vài giờ cho đến khi tới đích Sendai ở phía bắc. Nếu muốn thay đổi lịch trình thì đây sẽ là cơ hội duy nhất.

Miyako buông tiếng thở dài trước lời mời của Haruto. Nhưng đúng lúc đó, tiếp viên của Hạng Grand bắt đầu lên thực đơn và nước uống cho họ.

“Quý khách muốn dùng gì ạ?”

Miyako nhìn vào menu. “Một phần Cider ạ.”

Cô vừa gọi đồ uống có cồn – nghĩa là sẽ không chuyện dừng chân tại Ga Omiya. Cô sẽ ở lại trên chuyến tàu này trong suốt quá trình duy chuyển.

“À, ừm, tôi cũng gọi một phần Cider.”

“Đã rõ.” Tiếp viên nói rồi rời đi.

Haruto nhìn sang gương mặt của Miyako. Cô quay đầu về phía lối đi, má có chút hồng.

“Đằng nào em cũng lỡ mua vé bằng tiền của công ty rồi, giờ mà hủy đặt phòng ngay trong ngày thì cũng không được hoàn trả gì cả. Cũng sắp tới Hakodate rồi chẳng phải sao?”

“Phải. Thôi cứ xem như đi giải tỏa một hôm nhỉ?”

Nhẹ nhõm và lo lắng đan xen trong giọng nói của Haruto. Chuyến đi của cặp đôi chính thức bắt đầu.

****

Cả hai đều đã thức khuya làm việc vào đêm hôm trước nên chỉ một bữa ăn nhẹ cùng một ly cider đã đủ để cả hai rơi vào trạng thái kiệt sức. Chẳng mấy chốc, một trong hai chìm vào giấc ngủ, rồi đến người còn lại.

Cả hai được đánh thức bởi âm báo trên tàu rằng họ sắp băng qua Hầm Seikan, đường hầm dưới lòng đất nối liền đảo chính Honshu của Nhật Bản với Hokkaido ở phía bắc.

“Ah… Em ngủ quên mất.”

“Anh cũng vậy…”

Miyako có vẻ hơi xấu hổ, còn Haruto chỉ bật cười.

“Cứ mỗi lần em ngủ trên máy bay hay trên tàu ấy,” cô vừa nói vừa khẽ duỗi người, “lần nào em cũng đau mỏi cổ khi tỉnh dậy, nhưng lần này lại chẳng có cảm giác gì cả. Mấy cái ghế này công nhận thoải mái thật.”

“Ừm. Mà ngủ suốt trong cả chuyến đi Hạng Gran như này thì cũng có hơi lãng phí nhỉ. Còn cả mớ dịch vụ khác nữa mà.”

Miyako bật cười. “Chẳng phải anh là tác giả hạng A sao, Haruto? Nhiêu này thì nhằm nhò gì với anh chứ.”

“Này này, bản tính là khó dời mà. Anh không nghĩ cảm quan về tiền bạc của anh có thay đổi so với trước khi trở thành dân chuyên đâu. Với cả mấy cái sở thích của anh cũng đâu tiêu tốn nhiều tiền bạc lắm đâu.”

“Vậy mỗi lần đi uống thì sao? Anh lúc nào cũng uống bia thủ công sang chảnh còn gì.”

“Ừmmm, bia nhập khẩu đúng là hơi mắc thật…nhưng nó vẫn là bia thôi đúng không? Sao mà so được với mấy thứ như rượu vang hay whiskey này kia. Nếu phải trả mấy chục nghìn yên chỉ để mua một chai thì anh không có thể nào mà uống trong an yên đâu.”

“Chà, em cũng vậy.”

Haruto che giấu sự lo lắng bên trong, giữ cho giọng thật nhẹ và vô tư. “Nếu nghĩ xa hơn, như kiểu cho tương lai ấy, thì cách chúng ta suy nghĩ về tài chính giống nhau cũng rất quan trọng nhỉ?”

“Chắc vậy. Riêng em thì em nghĩ nếu đã là tiền mình làm ra thì mình muốn dùng như thế nào là tùy ý mình, nhưng vẫn nên suy nghĩ kỹ càng…”

Đó là cách bình thường nhất mà Haruto có thể nghĩ ra để thể hiện ý định cho “sau này”. Miyako cũng không khác gì, che giấu sự bối rối và cố trả lời sao cho ngắn gọn nhất có thể.

Haruto có chút thất vọng trước câu trả lời, đành nhấn vào nút gọi tiếp viên và kêu một phần nước ép táo sản xuất từ tỉnh Aomori nằm ở phía bắc Nhật Bản. Miyako cũng tranh thủ gọi thêm một ly trà thảo mộc.

Sau khi tàu ra khỏi Hầm Seikan, nhiệt độ bên trong hạ xuống một cách đáng kể. Dù đã có máy sưởi nhưng những vệt không khí lạnh vẫn không tài nào biến mất hoàn toàn.

“Anh không kiểm tra trước thời tiết, nhưng mà không ngờ lại khác biệt đến mức này đấy.”

“Bên trong tàu đã vậy rồi, không biết bên ngoài lạnh cỡ nào đây…?”

Haruto và Miyako thoáng rùng mình khi nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

****

Sau khi ra khỏi hầm khoảng hai mươi phút, chuyến tàu Shinkansen cuối cùng cũng tới ga cuối Shin-Hakodate-Hokuto.

“Ối, lạnh thật đấy!” Miyako đỏ cả mũi khi bị làn gió lạnh bên ngoài con tàu phả vào mặt.

“Anh nhớ hình như Itsuki với Setsuna từng bảo cả hai suýt chết cóng ở Hokkaido vào mùa đông hay sao ấy…”

Lần đó họ đến Sapporo, thành phố lớn nhất Hokkaido, vào tháng Hai. Còn đây là Hakodate, cách Sapporo khá xa về phía Nam, vào đầu tháng Mười Hai…nhưng thời tiết đã bắt đầu lạnh rồi.

Cả hai từ từ di chuyển bên trong sân ga, đi từ sảnh xuống tàu hướng về phía Hakodate Liner đi thành phố Hakodate. Trong lúc tận hưởng máy sưởi bên trong chiếc tàu đang đợi khởi hành, Haruto nhận được tin nhắn từ Chihiro.

[Em đã tổng hợp tất cả tài liệu về robot nông nghiệp mà anh cần lên thư mục Dropbox rồi, giờ cứ tận hưởng đi nhé.]

“…Chihiro lại ghi bàn rồi.”

Dù đã lừa Haruto, Chihiro vẫn giữ đúng lời hứa của mình. Tất cả những gì Haruto có thể làm là ngồi đây và cảm thán. Cùng lúc đó, Itsuki cũng đang spam liên tục vào hộp thư của Miyako những địa điểm và nhà hàng đáng chú ý ở Hakodate. Rồi rồi, cậu lo mà làm việc đi!! cô đã nhắn lại như vậy khi thấy đống lời giới thiệu kia.

“Em có hơi đói. Anh có muốn ăn nhẹ gì đó trước khi tới khách sạn không?”

“Được đấy.”

Thức ăn của Hạng Grand khá ngon, tận dụng những loại nguyên liệu theo mùa, nhưng lại không quá nhiều – hơi ít so với một bữa trưa đầy đủ. Như vậy, sau mười phút lắc lư từ ga Shin-Hakodate-Hokuto đến ga Hakodate, hai người liền ghé qua Lucky Pierrot, một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh độc đáo có tiếng, phủ sóng trên khắp thành phố.

Bước vào nhà hàng, cả hai đều gọi Burger Gà Trung Hoa - món ăn bán chạy nhất trong menu, và món đã sẵn sàng chỉ sau vài phút chờ đợi. Cả hai nhìn nhau, mắt mở to.

“Cái này ngon thật đấy…”

“Đúng vậy! Ngon thật!”

Kẹp giữa hai miếng bánh là một miếng gà băm giòn rụm và mọng nước, kết hợp với nước sốt đen có vị cay ngọt, phủ ở phía trên là rau diếp cùng sốt mayonaise. Đây không phải teriyaki hay burger kiểu Mỹ, mà là gà chiên youlinji theo kiểu Trung, đúng chuẩn tên gọi trên menu. Vị chua của mayo kết hợp vô cùng hoàn hảo với nước sốt, với phụ trợ là vị thanh của rau diếp lại càng tăng thêm điểm nhấn. Kết quả: một hương vị ma mị tràn ngập khắp miệng, ngay lập tức đánh bay trăn trở mang tên “liệu có đúng hay không khi lại đi bánh mì kẹp gà khi vừa mới đặt chân đến Hokkaido”. Hương vị không thể chê, kích thước cũng vừa vặn, giá thành lại phải chăng, đích thị là mười điểm không nhưng. Menu cũng không chỉ có Burger Gà Trung Hoa; ở đây còn có burger bò như bình thường, cả cà ri, cơm chiên trứng, hay thậm chí là pizza và mỳ ý, nói chung là đủ loại đồ ăn nhanh.

“…Không biết họ có ý định mở chi nhánh ở gần văn phòng biên tập không nhỉ,” Miyako nghiêm túc đưa ra suy nghĩ này sau khi cả hai đã ăn xong. Bất tiện duy nhất về mặt ví trí địa lý của Branch Hill chính là không có nhiều điểm ăn trưa ở gần, khiến cho tình trạng “gộp bữa” trở nên thường xuyên.

“Ước gì chỗ anh cũng có một cái. Mà có khả năng ở Hokkaido mới đảm bảo được giá cả nguyên liệu đầu vào cho họ. Nếu mở được ở Tokyo thì chắc cũng nổi lắm.”

Haruto trông có chút thất vọng trong nụ cười.

****

Sau khi đã lấp đầy dạ dày, bộ đôi cùng đi bộ đến khách sạn đã đặt. Giờ là bốn giờ chiều, ngoài họ ra còn có một hàng người đang chờ nhận phòng ở sảnh.

“Xin chào, tôi nhận phòng đã đặt bằng tên Shirakawa?”

Anh chàng nhân viên ngồi quầy kiểm tra dữ liệu trong máy tính. “Miyako Shirakawa ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vâng. Quý khách đã đặt phòng cho một đêm, loại phòng đôi cho hai người, có cả bữa sáng kèm theo đúng không ạ?”

““Hả?!””

Miyako và Haruto thốt lên cùng một lúc. Chàng lễ tân nhìn họ một cách bối rối.

“Có gì sai sót không ạ?”

“Umm… Phòng đôi ấy…là hai người…cùng một phòng ạ?” Haruto hỏi với chút do dự.

“Vâng ạ,” cậu nhân viên gật đầu.

“Itsuki nghĩ cái quái gì vậy chứ…?!”

“Không đâu, anh nghĩ đây là chủ ý của Chihiro cơ,” Haruto nói, giọng căng thẳng. Sự táo bạo đến điên cuồng đó, nỗ lực đi theo con đường ngắn nhất để thực hiện mong muốn, một khi đã quyết định hành động – chỉ có thể là Chihiro. Có vẻ khó để hình dung ra những hành động như vậy từ một cô gái vừa vài ngày trước còn e thẹn ngại ngùng với những tình tiết lãng mạn, nhưng sự thay đổi vượt ngoài dự đoán như vậy mới chính là Chihiro.

“Um, thưa quý khách…?”

“À, ừm…” Haruto do dự nói, “không biết chúng tôi có thể đặt thêm một phòng không ạ?”

“Rất xin lỗi quý khách, nhưng tối nay đã hết phòng rồi ạ.”

“Ồ…”

“Thôi được rồi,” Miyako xen vào. “Cứ vậy đi.”

“Hể? Em chắc chứ?” cậu hỏi với vài phần ngạc nhiên.

Cô có chút đỏ mặt. “Giờ cũng có thể làm gì được nữa đâu. Cứ sửa soạn một tâm hồn đẹp rồi trôi theo dòng đời thôi.”

“À, ừm, okay.”

Và như thế, hai trái tim ngày càng đập nhanh trong lúc nhận chìa khóa và đi về phòng. Bên trong có hai giường bán đôi.

“E-em muốn giường nào, Miyako?”

“Em…cái này.”

Miyako trả lời câu hỏi căng thẳng kia bằng tông giọng cũng xấu hổ không kém, cô chọn bừa một cái giường và để túi lên đó.

“Được rồi, uhh, em muốn khi nào đi Núi Hakodate?”

“Mặt trời cũng sắp lặn rồi, giờ đi ngay là vừa đẹp nhỉ?”

“Phải. Đi thôi.”

Không mang theo gì ngoài vật dụng cần thiết như ví và điện thoại, Haruto và Miyako nhanh chóng chạy trốn khỏi căn phòng mà họ vừa mới vào.

****

Trước mắt Haruto và Miyako là một hàng dài đang đứng chờ cáp treo lên Núi Hakodate, ai cũng trong tâm thế muốn nhìn thấy cảnh đêm. Mặt trời đã lặn hẳn vào thời điểm cả hai đến được đỉnh núi. Và đúng như dự đoán, ở đây chật kín khách du lịch. Trời đã nhá nhem tối, chỉ cần một chút không cẩn thận là cả hai sẽ nhanh chóng lạc mất đối phương.

“Đường này, Miyako.”

Haruto thản nhiên nắm lấy tay Miyako, chen chúc xuyên qua đám đông và đi thẳng về phía đài quan sát, nơi có tầm nhìn bao quát toàn thành phố.

“Woa, đẹp thật đấy.”

Tận mắt ngắm nhìn khung cảnh nổi tiếng triệu đô, Miyako không khỏi thốt ra lời cảm thán. Kẹp giữa hai bên đại dương giờ đã mang sắc đen huyền bí là hình ảnh thành phố về đêm với ánh đèn lấp lánh, tạo sự tương phản sắc nét tựa chiếc hộp trang sức bị xoay chiều. Đây là thứ chỉ có thể tìm thấy ở Hakodate, và để làm tăng thêm độ quyến rũ của quang cảnh, thành phố đã lắp đặt thêm những tuyến đèn đường màu cam, hệ thống chiếu sáng ở những khu vực nổi bật như các tòa nhà lịch sử và nhà thờ.

Haruto trầm trồ trước cảnh tượng tuyệt đẹp này, còn gì lãng mạn hơn đối với một cặp đối chứ. Hoặc chỉ là cậu đang cố gắng nghĩ vậy. Chứ cuộc sống thì chưa bao giờ là dễ dàng. Xung quanh họ toàn người với người; một nùi hỗn tạp các thứ tiếng Nhật, Trung, Anh và cả tiếng nước khác tràn ngập bầu không khí, cả hai phải tăng giọng lên mới có thể duy trì được cuộc trò chuyện. Nhiều khách du lịch thi nhau chụp hình, tự sướng, muốn có được không gian thoáng đãng bên cạnh lan can thì buộc phải đợi tới lượt, nên rất khó để có được một vị trí ngắm cảnh ổn định.

Haruto đã mơ về một nụ hôn bất ngờ giữa bầu không khí lãng mạn này…nhưng tâm trạng lại chẳng phù hợp chút nào. Tất nhiên vẫn có những cặp đôi chìm đắm trong thế giới riêng của họ, không màng gì đến đám đông ồn ào xung quanh, nhưng Haruo và Miyako thậm chí còn chưa phải một đôi. Đối với họ, hành động đó gần như là không thể.

Vì vậy, sau khi chụp những bức ảnh bình thường từ những góc chụp bình thường, cả hai lại nhanh chóng sủi khỏi đài quan sát.

****

Sau khi lên cáp treo đi xuống Núi Hakodate, họ chọn một địa điểm nhìn có vẻ được trong danh sách Itsuki gửi và bắt taxi đến đó. Có vài địa chỉ trong danh sách thuộc loại nhà hàng “hẹn hò” với nhiều dịch vụ dành riêng cho các cặp đôi, nhưng thay vào đó, nơi họ đến là một quán bar kiểu izakaya để có thể thưởng thức các loại hải sản.

Bước vào quán bar náo nhiệt, cả hai gọi ngay một ít sake, một đĩa sashimi thập cẩm, một phần ika-somen (mực sống được thái nhỏ thành sợi như mì, đặc sản ở Hakodate). Sake được mang lên ngay sau đó kèm với một ít mực muối miễn phí để khai vị.

“Cạn ly vì một ngày tốt lạnh.”

“Ừm hmm.”

Những món khác cũng nhanh chóng được mang ra, cả hai vô thức liếm môi trước đủ loại hải sản tươi ngon đang bày ra trước mặt. Uống sake với tốc độ có phần nhanh hơn mọi khi, Haruto và Miyako bắt đầu nói về công việc dạo gần đây, những vấn đề mà bản thân đang giải quyết cũng như những sự kiện xảy ra trong ngành. Chẳng mấy chốc dạ dày cả hai đều đã thỏa mãn, và với hơi men ngà ngà trong người, cuộc trò chuyện dần trở nên sôi nổi hơn.

Đây chính là kịch bản chung của những cuộc hẹn giữa Haruto và Miyako. Ba năm trước, Miyako đã nói rằng cái ngày mà cô chấp nhận bản thân, nếu Haruto vẫn còn thích cô, cả hai sẽ đến với nhau. Kể từ lúc đó chẳng có gì thay đổi cả.

…Chihiro đã sắp đặt mọi thứ cho mình, vậy mà nhìn xem. Mình đang làm cái quái gì vậy chứ?

Một phần quyết tâm bắt đầu tô điểm trong mắt Haruto.

“Em biết đấy… Chúng ta đã đi đến tận Hokkaido mà cuối cùng lại chỉ là một bữa uống rượu thế này, chẳng phải thật kỳ cục sao?”

“…Anh nói phải.” Miyako đã nhìn ra phần cảm xúc được che đậy đó của Haruto.

“Miyako, um–”

“Em vẫn nhớ lời hứa của mình,” cô cắt ngang.

“Hể?”

“Uh...kiểu như, đến khi em hoàn toàn công nhận bản thân, và nếu lúc đó anh vẫn còn yêu em, thì chúng ta có thể đến với nhau.”

“À, ừm, anh cũng đang định nhắc đến chuyện đó...” Haruto không biết nên tiếp tục như thế nào sau khi bị cô cướp đi màn dạo đầu như vậy. “Vậy...em vẫn chưa chấp nhận bản thân sao? Vì trong mắt anh, em đã thật sự trở thành một biên tập viên chân chính rồi. Em đã phụ trách rất nhiều series nổi tiếng; em đã có thứ để gọi là thành tựu trong sự nghiệp của mình. Em có thể kiểm soát được những tác giả rắc rối như Itsuki. Thật lòng mà nói, nếu có người làm tốt như vậy chỉ sau bốn năm mà vẫn không phải một biên tập viên chân chính, thì anh thấy lo cho ngành công nghiệp light novel đấy.”

Miyako mỉm cười trước lời khen chân thành của Haruto.

“Vâng, nói thật thì em thấy bản thân đang làm khá tốt theo tiêu chuẩn trong ngành.”

“Nếu đã vậy–” Haruto lần nữa tiến lên.

“Em xin lỗi. Anh có thể cho em thêm một ít thời gian nữa không?”

“Một ít?”

“Chính xác hơn, là cho phép em thử thách bản thân với một cuốn sách nữa thôi.”

“Một cuốn sách nữa?”

Việc đột ngột đưa ra chốt chặn cụ thể như vậy lại khiến Haruto cảm thấy lo lắng hơn là vui mừng.

Miyako nhìn cậu với vẻ mặt chân thành. “Em muốn biến tác phẩm tiếp theo của Itsuki trở thành thứ còn vượt trội hơn cả Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính. Và dù có thành công hay không...ngay sau khi nó xuất bản, anh với em sẽ bắt đầu hẹn hò.”

Dường như Miyako đã sẵn sàng dồn tất cả mọi thứ cô có để đạt được mục tiêu này. Chúng khiến Haruto gần như choáng ngợp.

“Vượt trội hơn cả Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính ư...? Đúng là những tác phẩm Itsuki xuất bản từ sau cuốn sách đó đều thuộc hàng chất lượng cao, nhưng không có cuốn nào đạt được ngưỡng đó cả...mọi người vẫn xem Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính là kiệt tác tuyệt vời nhất của cậu ấy.”

Miyako gật đầu. “Đúng vậy. Nói thật thì em không nghĩ cuốn sách sắp phát hành vào tháng sau của cậu ấy có thể trở thành kiệt tác đâu.”

“Vậy em định vượt qua nó bằng cách nào? Vì người thật sự chắp bút vẫn là Itsuki mà? Có vẻ như cậu ấy cũng đang gặp vài vấn đề nữa...”

“Tất cả những gì em có thể làm là tin tưởng Itsuki và làm tốt nhất công việc biên tập của mình. Ngoài ra, em cũng phần nào biết được thứ Itsuki đang thiếu nếu muốn vượt qua Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính rồi.”

“Em biết sao?! Vậy sao không nói với cậu ấy?”

Miyako khẽ lắc đầu. “Em thấy đây là thứ Itsuki phải tự mình nhận ra, nếu không sẽ là vô nghĩa. Nếu cậu ấy có thể nhìn vào sâu trái tim mình, em nghĩ cậu ấy sẽ nhanh chóng nhận ra thôi, nhưng...”

Miyako nở một nụ cười buồn. Haruto nhìn sang góc mặt Miyako, không biết nên nói gì. Cô đã là một biên tập viên chân chính, đã biết rõ cách phát triển bản thân. Đối với một nhà văn như Haruto, người chú trọng kỹ năng viết lách và phân tích, thật không may cô không phải là kiểu biên tập sẽ làm việc ăn ý với cậu.

*****

Quay về khách sạn cũng không thể khiến không khí giữa cả hai lãng mạn thêm được chút nào. Sau khi làm ấm cơ thể bằng bồn tắm công cộng của khách sạn, họ quay về phòng, trả lời e-mail và làm việc bằng các thiết bị thông minh, rồi đi ngủ vào khoảng hơn hai giờ sáng.

Sáng hôm sau, cả hai lấp đầy bụng bằng buffet sáng với đủ loại món ăn lạ mắt như trứng hồi và sashimi ăn-cỡ-nào-cũng-được, sau đó trả phòng khách sạn, đi tham quan xung quanh vịnh và khu Motomachi, thưởng thức bữa trưa muộn với lẩu hải sản, rồi quay về Tokyo bằng Shinkansen.

Cả hai chia tay nhau tại Ga Tokyo, và trên đường về nhà, Haruto đã gửi tin báo cho Chihiro và Itsuki. Cậu gửi mấy tấm hình ăn uống, cảnh đêm, mấy tòa nhà cổ, cảng biển, và đủ thứ khác để khoe khoang nhiều nhất có thể.

[Mà giữa anh với chị Miyako có xảy ra chuyện gì không?]

Chihiro đã ngày càng mất kiên nhẫn và thẳng thừng đưa ra câu hỏi. Cũng có, Haruto nhắn lại. Itsuki trả lời bằng sticker nhân vật anime đang gật đầu nói “Ahhh, tôi hiểu rồi”; Chihiro đáp lại bằng sự im lặng. Có lẽ cô là thủ phạm đứng sau vụ này, nhưng nhìn thấy kết quả thực tế lại khiến cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn – Haruto hiểu rất rõ điều này.

[Em ấy bảo bọn tôi có thể hẹn hò sau khi em ấy tạo ra một tác phẩm vượt trội hơn cả Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính cùng với Itsuki.]

Thật ra cô đã nói rằng sẽ đồng ý dù có thành công hay không, nhưng cậu đã dối đi đôi chút, một phần để tạo động lực cho Itsuki và một phần để chọc nguấy.

[Hả? Tại sao chứ?!]

Câu hỏi đầy chấm hỏi của Itsuki được đáp lại bởi một dòng tin nhắn khác từ Haruto: Nên cậu liệu mà đẻ ra một siêu phẩm để đời lẹ lẹ đi. Itsuki chỉ có thể gửi lại một sticker “Tôi cũng chịu”.

Nhanh viết ra siêu phẩm đó đi, Chihiro thêm vào, cùng với sticker Golgo 13 đang nhăm nhe khẩu súng bắn tỉa của mình. Itsuki gửi một sticker hình ai đó đang hét lên, “Sao lại là tôi chứ?”

Chà...cố gắng vì bọn tôi đi nào, Itsuki. Rõ ràng là tương lai của tôi, Miyako và cả Chihiro đang nằm trên vai cậu đấy.

Haruto tưởng tượng xem Itsuki lúc này đang hoảng loạn đến mức nào, ngay cả khi chúc cậu ấy may mắn.

****

Buổi tối sau khi Haruto và Miyako quay về từ Hakodate, một Chihiro Hashima say xỉn đã đến chỗ Itsuki, dùng anh trai mình như chỗ để trút nỗi buồn. Kazuko ở trong phòng ngủ để dỗ Sora.

“Thiệc lun á! Ảnh đan làm cái quần dzì dzậy, đã cất công lết tới tậng Hokkaido rầu còn gì?! Còn mỗi việc phạch nhau thôi mà! Mọe nó cay thiệc chứ!”

“Rồi, rồi...”

Itsuki cũng ngày càng ức chế trước vòng lặp vô tận của Chihiro, cứ uống một ngụm rồi lại chửi, chửi rồi lại uống, đây thậm chí còn không là trò chuyện nữa là.

Cô đang uống Lindemans Pêcheresse, một loại bia trái cây được pha thêm nước ép đào, với nồng độ cồn thấp chỉ ở mức 2.5 phần trăm. Itsuki đặc biệt chọn nó cho cô vì biết khả năng uống sinh tố lúa mạch của cô yếu đến đâu, nhưng cô đã nốc chúng như thể đây chỉ là nước ép trái cây có ga hay gì đó đại loại vậy, và giờ là kết quả.

“Mỡ đến miệng mòe rồi mà vẫn không húp được là sao hử?! Haruhiko là đồ bất lực! Đồ vô dụng! Hay ảnh còn éo có cu luôn nhỉ?!”

“Rồi rồi, Haruto là một tên bất lực.”

Lông mày Chihiro nhưỡng lên đến tận chân tóc. “Này! Đừng có mà nói xấu Haruhiko!”

“Giờ em muốn sao?” Itsuki gầm gừ.

“Đã dzô chung khách sạn gòi,” Chihiro bực dọc đánh tiếng, “dzậy mwd anh ấy vẫn kiềm với chả chế! Ảo thật đấy! Chưa gặp nổi cái trường hợp nào dư lày luôn. Ahhh, em yêu anh ấy quá đi...”

“Uh-huh.”

Uống rượu với em gái từng là một tình huống khiến Itsuki vui sướng đến sùi bọt mép. Nhưng giờ khi đã trở thành hiện thực, nó lại khiến cậu thấy phiền vô cùng.

“Còn lữa! Chị Myaa-ko cũng tệ vãi ra! Cả hai yêu nhau mà lại chẳng chịu đến với nhau! Cái quần què gì dậy?! Định đóng romcom Ấn Độ không hồi kết à!”

Cô nhấn mạnh quan điểm của mình bằng cách đập bàn. Itsuki chỉ mỉm cười.

“Chà, anh cũng đồng ý, trong vụ này Miyako đã quá phiền rồi.”

“Thấy chưa?”

“Nhưng đó cũng là điểm tốt của cậu ấy...”

Nghiêm túc nỗ lực để duy trì sự chân thành trong trái tim quả thật là một trong những điểm tốt nhất ở Miyako. Đó là một sự tương phản đẹp đẽ với Chihiro, người luôn chú trọng tính hợp lý, sự logic, thích nhanh chóng đưa ra quyết định và nhanh chóng hành động.

“Hểeee?! Izzuki, anh đan theo phe nào đếy?”

“T-tất nhiên là phe em rồi, Chi!”

“Tốt!!” Sau cái gật đầu hài lòng, Chihiro đột nhiên nhìn chằm chằm Itsuki với đôi mắt ủ rũ. “Vậy lo mà viết cái xiêu phẩm để đừi đó đi. Nhanh lên. Làm liền đi.”

“Đâu phải muốn là viết ra siêu phẩm với chả kiệt tác được đâu. Nếu mà được là người ta đã làm hết rồi.”

Itsuki cười khúc khích trước suy nghĩ của Chihiro, còn cô đang phồng má như một học sinh tiểu học tỏ vẻ giận dỗi.

“Em không biết, anh lo mà làm đi! Anh mà không làm, Haruhiko sẽ mãi mãi làm trai tân mất!”

“À, ừ, rồi. Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Itsuki chẳng quan tâm gì chuyện Haruto đến lúc xuống lỗ mà vẫn còn trinh, nhưng nếu phải nói, thì cậu cũng rất muốn vượt qua Tôi Muốn Trở Thành Nhân Vật Chính. Chỉ là cậu không biết bản thân cần điều gì để đạt được điều đó. Sau hàng loạt tiểu thuyết mà cậu đã viết trong ba năm vừa qua, cậu chắc chắn rằng kỹ năng viết lách của bản thân đã phát triển – dù là điều hiển nhiên đi nữa.

“Uầy, cứ thử xem nhoéeeee? Dzì anh khín chị ía phìn đấy, Izzuki, lo mà làm...”

Với câu nói không ra đầu cua tai nheo gì đó, Chihiro cuối cùng cũng gục xuống bàn bất tỉnh.

“Eesh... Em gái mang đến nhiều phiền phức thật đấy”

Vừa thở dài, Itsuki vừa cầm lấy điện thoại và nhắn tin cho bố: Chihiro ngủ gật rồi, tối nay con bé sẽ ở lại chỗ con.

Truyện Chữ Hay