Buổi tối ngày 25 tháng Mười Hai, Itsuki tổ chức tiệc Giáng Sinh tại nhà của mình. Họ đã có một bữa tiệc khác tại nhà của gia đình Hashima vào ngày hôm qua, nên tính ra sẽ thành hai-ngày-tiệc-tùng.
Tham gia sự kiện hôm nay gồm có Itsuki, vợ cậu là Kazuko, con trai của cả hai là Sora, em gái Chihiro và Shiori Hashima, và gia đình Yasaka – Makina Kaizu (tên thật: Akira Yasaka), Ashley Yasaka, và con gái họ là Yuu Yasaka. Căn hộ nhà Yasaka đang sống cách đây khoảng mười phút đi xe, và sau khi kết hôn, Ashley đã chuyển văn phòng kế toán của mình đến gần nhà họ. Mà nhân tiện, sinh nhật của Sora là ngày 17 tháng Năm, trong khi đó Yuu là 14 tháng Năm – cách nhau ba ngày. Cùng với việc được hộ sinh tại cùng bệnh viện (cũng là nơi Shiori được sinh ra), Sora và Yuu đã trở thành những người bạn thân thiết của nhau.
Nhà Hashima và nhà Yasaka cũng ngày càng thân thiết hơn thông qua những lần thảo luận về cuộc sống sau hôn nhau và cả cách nuôi dạy con, dù một cặp có hơi lớn tuổi hơn cặp kia một tý, bốn người vẫn trở thành bạn bè thân thích cùng chung cảnh ngộ. Đặc biệt là Kazuko và Ashley đã cùng nhau trải qua những khó khăn thử thách trong quá trình mang thai và sinh nở, điều mà đàn ông không bao giờ trải qua, vị vậy giữa hai người đã xây dựng được mối quan hệ bền chặt theo thời gian.
“Hoàn thành! Đây là ngực Gundam!”
“Ha ha!” “Gun-demm!”
Shiori đang chơi cùng Sora và Yuu trong phòng khách, với vai trò là chị gái, cô bé sử dụng những mảnh LEGO để lắp thành một thứ gì đó mà người lớn khó lòng nhận ra. Kazuko và Ashley ngồi một bên quan sát, mỉm cười ấm áp trong lúc nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Em đã xem bộ Hàng Xóm Tôi là Totoro chưa, Kazuko?”
“Ummm, thật ra là chưa, em chưa xem.”
“Chị mới vừa xem hôm trước thôi, nhưng giờ chị đã hiểu tại sao nó lại trở thành tác phẩm kinh điển được nhiều thế hệ yêu thích đến thế.”
“Thật ạ? Vậy em cũng phải xem qua mới được. Ah, nhắc mới nhớ, mãi em mới có thời gian xem Công Chúa Băng Giá. Em không ngờ cái bài hát ‘let it go, let it go’ lại từ một cảnh phim như vậy mà ra – bất ngờ thật.”
“Thật nhỉ? Movie đó hay thật, nhưng chị nghĩ chưa phải lúc để mấy đứa nhỏ nhà mình xem nó.”
Trước khi trở thành mẹ, cả hai đều là fan cứng của dòng phim hạng B, những bộ có liên quan đến zombie hay cá mập (hoặc cả hai). Gần đây, họ đã trao đổi với nhau những đề xuất về các bộ phim mà họ có thể cho con mình xem khi chúng lớn hơn một chút. Vài năm trước, ai mà ngờ được lại có ngày hai người này ngồi với nhau để nói về phim của Ghibli với Disney cơ chứ.
Chồng của họ, Itsuki và Kaizu, đang thưởng thức ít rượu cùng với đồ nhắm do Chihiro làm trong nhà bếp, nhìn ngắm bức tranh hạnh phúc trước mắt họ.
“Chà… Yên bình thật nhỉ?”
“Ừ…”
Kaizu trông vô cùng mãn nguyện, để lộ một nụ cười trên khuôn mặt.
“…Tôi nói cậu nghe này, cho đến cách đây không lâu, tôi thật sự chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh bản thân sẽ lập gia đình. Thậm chí là hiện tại, thi thoảng tôi lại cảm thấy tất cả cứ như một giấc mơ.”
“Thôi nào, là hiện thực đấy. Anh có đủ thứ công việc chờ anh ở nhà mà, nhớ chứ?”
“Không cần cậu nhắc,” Kaizu cau mày đáp.
Hiện tại, Kaizu đang làm việc cho nhiều nhà xuất bản khác nhau – không phải light novel mà là tiểu thuyết thông thường. Cô Gái với Giác Quan Thứ Sáu, cuốn tiểu thuyết một tập anh viết không lâu sau đám cưới, đã thu hút sự chú ý của một nhà sản xuất tài năng; họ đã chuyển thể nó thành phim với vai chính thuộc về một nữ diễn viên nổi tiếng, và trở thành một tác phẩm ăn khách. Kể từ lần đó, Kaizu nhận được thêm nhiều lời mời từ các nhà xuất bản.
Phong cách của Kaizu - ổn định và đạt chất lượng cao, nhưng thiếu đi khá nhiều tính độc đáo cá nhân – lại là một viên ngọc không ngờ trong mảng chuyển thể từ tiểu thuyết sang phim điện ảnh hoặc truyền hình, nơi dàn diễn viên của dự án thường được ưu tiên hơn cốt truyện ở những giai đoạn đầu. Mỗi khi Kaizu cho ra một cuốn sách mới, nó sẽ được dựng thành phim điện ảnh hoặc truyền hình dài tập. Xét về mức độ nổi tiếng chung, Makina Kaizu giờ đã bỏ xa Itsuki và Haruto.
“Tôi đã định sống nốt phần đời còn lại dưới tư cách một tác giả light novel vô danh cơ. Nhưng sự đời thì đâu ai lường trước được nhỉ? Tôi không thể tưởng tượng nổi Kasuka sẽ nói gì khi thấy tôi rút lui khỏi light novel và chuyển sang ngã rẻ khác cho cuộc đời.”
Kaizu tỏ vẻ như đang tự dằn vặt bản thân vì điều đó.
“Sự xấu hổ khi đã chạy trốn, là vậy nhỉ?” Itsuki đáp.
Chạy trốn khỏi một điều gì đó có thể khiến người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng nó cũng có thể cứu giúp ta. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nói một cách đơn giản, một người không nên bám víu vào môi trường hiện tại của họ, mà đôi khi chạy trốn khỏi nó và tìm cho mình một sân khấu mới để chống lại.
“Tôi nghĩ việc anh trở nên nổi tiếng ở thể loại tiểu thuyết thông thường đã mang lại nhiều hy vọng cho các tác giả light novel đấy. Kiểu như, khi biết được ngoài light novel ra, họ vẫn còn những lựa chọn khác nữa… Điều đó sẽ mang lại hy vọng mà, chẳng phải sao?”
Được một nhà sản xuất để mắt đến và biến mình thành một cái tên quen thuộc trong giới tiểu thuyết nghe không khác gì truyện Cô bé Lọ Lem, nhưng sự thành công của Kaizu không phải chỉ nhờ vào may mắn. Trong suy nghĩ của Itsuki, đó hoàn toàn là kết quả của những tài năng bình phàm mà anh ấy đã trau dồi trong nhiều năm.
“Tôi là hy vọng à…?”
Kaizu nghe có vẻ xúc động.
“Thật tốt nếu đó là sự thật.”
“Ngoài ra, nếu chị Kasuka Sekigahara nhìn thấy sự hạnh phúc của anh và Ashley ngay lúc này, tôi nghĩ chị ấy sẽ thật lòng vui mừng cho cả hai.”
“Vậy ư?” Kaizu nói, ngẫm nghĩ một lúc. Sau đó anh mỉm cười. “…Cậu nói phải.” Kasuka là người phụ nữ coi trọng thứ hạnh phúc có được nhờ những nỗ lực không ngừng hơn bất cứ ai; tất nhiên là cô sẽ hạnh phúc khi bạn bè mình tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.
“Mà dạo này cậu sao rồi, Itsuki?”
“Tôi…nói thật thì không hẳn là ổn.”
Itsuki không bao giờ than vãn trước mặt gia đình mình, Miyako hay Haruto, nhưng khi nói chuyện với Kaizu, cậu cảm thấy thoải mái để bộc lộ những vấn đề đó.
“Kiểu như, tôi viết rất nhiều, nhưng tôi lại không cảm nhận được chúng… Cảm giác như tôi chẳng tiến bộ lên chút nào cả.”
“Hmm…” Kaizu gật đầu. “Chà, đây không phải thứ một kẻ tầm thường như tôi có thể đưa ra lời khuyên nhỉ.”
Itsuki bật cười trước cái cách tự hạ thấp bản thân như mọi của Kaizu. “Anh nghĩ thế à? Tôi thì đang mong chờ anh cho tôi một ít kinh nghiệm đây này.”
“Hmm…tôi biết là có hơi sáo rỗng, nhưng cậu không thấy bản thân đang cố gắng gánh vác quá nhiều à?”
“Ý anh là ôm việc?”
“Cả cái đó nữa.”
“Nhưng chẳng phải anh cũng đang thực hiện nhiều dự án cùng lúc sao?”
“Tôi chỉ viết tiểu thuyết. Còn cậu giám sát gần như mọi thứ liên quan đến chuyển thể anime và manga, đúng không? Tôi không hiểu tại sao cậu lại phải bỏ công quan tâm đến mọi vấn đề như vậy.”
“Nhưng đó là tác phẩm của tôi mà? Tất nhiên là chúng quan trọng rồi. Haruto cũng như vậy thôi.”
Kaizu nở một nụ cười gượng. “Tôi đoán điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và hai cậu chính là chúng ta có xem những thứ khác ngoài tiểu thuyết do chính mình viết – thứ chúng ta không trực tiếp tham gia sản xuất – có phải ‘tác phẩm của mình’ hay không.”
Từ sau dự án phim điện ảnh đầu tiên, Kaizu chưa một lần can thiệp vào nội dung của những chuyển thể sau. Không cần biết là loại hình sản xuất nào, anh ấy sẽ không bao giờ từ chối – đó là tôn chỉ của anh ấy. Điều này đôi khi dẫn đến những trường hợp như cốt truyện được sửa lại thành một thứ hoàn toàn khác hoặc việc một ngôi sao mới nổi không có tài năng diễn xuất được đưa vào dự án, nhưng Kaizu chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ sự không hài lòng nào về những vấn đề này. Một số người trong ngành cáo buộc anh ấy là không dành tình yêu cho tác phẩm của mình, nhưng anh vẫn giữ vững lập trường – và nổi tiếng là một nhà văn không khó để làm việc cùng – đồng thời không thể phủ nhận rằng tác phẩm của anh ấy đã được phổ biến rộng rãi.
“Thật, nếu nói một cách cực đoan, tôi thật sự cũng chẳng quan tâm đến tiểu thuyết. Đối với tôi chúng chỉ là công cụ kiếm sống. Chỉ là cách để tôi chăm lo cho gia đình mình.”
Quan điểm này không hề ăn nhập với Itsuki, nhưng nếu Kaizu đã sống tới thời điểm khiến bản thân tin tưởng vào điều ấy, thì Itsuki cũng phải ngả mũ trước anh. Kaizu hoàn toàn hiểu rõ thứ gì mới thực sự quan trọng với bản thân. Anh ấy có một cái nhìn rõ ràng về những gì anh ấy cần trong cuộc sống và không quan tâm nhiều đến những thứ còn lại. Trong suy nghĩ của Itsuki, thật không dễ dàng gì để có được ranh giới rạch ròi đến vậy.
Điều gì mới thực sự quan trọng với mình?
Hiển nhiên, đứng đầu chính là Kazuko và Sora. Vậy còn tiểu thuyết của cậu thì sao? Đối với cậu ngay lúc này, liệu chúng có xếp sau gia đình không? Liệu cậu có thể chỉ xem viết lách là cách để bản thân và gia đình sống qua ngày?
Nếu đó là sự thật…vậy Itsuki Hashima sẽ gần như không còn là nhân vật chính trong cuộc đời mình nữa.