Imouto sae Ireba Ii.

chương 12: comiket (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày cuối tháng Mười Hai tại Trung Tâm Triển Lãm Quốc Tế Tokyo, Miyako Shirakawa hiện đang thực hiện vai trò nhân viên bán hàng tại gian hàng của GF Bunko tại Comiket mùa đông. Lần đầu tiên cô tham gia sự kiện cực lớn này là vào mùa đông năm ngoái, và cô cũng đã không bỏ lỡ Comiket mùa hè hồi tháng Tám, nên đây là lần thứ ba cô có mặt tại gian hàng này. Thu nhập tính theo giờ mà công việc này mang lại tốt hơn so với công việc văn phòng mọi khi, chưa kể bản thân cô cũng có một ít kinh nghiệm bán hàng nên không có gì quá khó khăn xảy ra cả.

Vấn đề ở đây chính là trang phục. Hồi Comket mùa đông lần trước, cô đã mặc quần áo được thiết kế dựa theo tạo hình của nữ chính Vô Giới Hiệp Sĩ, tác phẩm của Haruto Fuwa. Đó là trải nghiệm cosplay đầu tiên của cô (cô đã khá xấu hổ vào thời điểm ấy), nhưng sau khi đã quen, chúng lại mang đến cho cô một cảm giác phấn khởi lạ thường. Vào đợt Comiket mùa hè vừa rồi, cô đã hóa thân thành nữ chính trong một tựa sách được chuyển thể anime vào mùa xuân của GF Bunko – lần cosplay trước đó đã nhận được rất nhiều lời khen và ban biên tập đã lần nữa nhờ cô làm vậy. Bộ trang phục mùa hè phỏng theo quần áo của miko – những tu nữ ở đền, nên ít nhất chúng đã không để lộ quá nhiều da thịt hay xấu hổ như lần trước.

Hôm nay, một biên tập viên cũng đã nói với cô rằng, “Nè, Miyako, trang phục của em đây!” như thể đó là một quy tắc thiêng liêng nào đó và đưa cho cô bộ đồng phục của Ichika Akatsuki, nữ chính Toàn Thư Về Em Gái Tôi. Chúng trông giống với bộ đồng phục mà người dẫn chương trình đã mặc tại lễ ký tặng sách của Itsuki và Kaiko ở Đài Loan, nhưng ở đây họ không có sẵn wig nên Miyako sẽ để tóc như bình thường. Phần chân váy khá ngắn nên dù có mang tất chân màu da để giữ ấm cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Và nghĩ đến chuyện không phỏng theo kiểu tóc của nhân vật nguyên tác khiến cảm giác chúng mang lại không giống “cosplay” mà giống như “gái hai hai mặc đồng phục nữ sinh cao trung”, khiến cô càng thêm phần xấu hổ.

Không thể để Itsuki nhìn thấy mình trong bộ dạng này được…

Nhưng Itsuki không phải kiểu người sẽ mò đến mấy chỗ như Comiket, nên Miyako cho rằng không có gì phải lo cả.

Và thế là trong lúc cô làm việc tại gian hàng, mối bận tâm vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết thì Haruto đến, mang theo một ít nước uống cho cả đoàn. Giao lại việc trông quầy cho một biên tập viên khác, Miyako cùng Haruto đi vào phía sâu bên trong.

“Lần này em cosplay Toàn Thư hả? Trông hợp với em lắm đấy.”

Haruto trông thật sự rất hài lòng, nhưng khuôn mặt lại bộc lộ một cảm xúc phức tạp bên trong.

“Ừm,” Miyako đáp, “dù sao năm nay Toàn Thư cũng là bộ mặt của GF Bunko mà…”

Xét về danh tiếng và doanh thu đối với GF Bunko, bộ phim chuyển thể từ Phong Cảnh vượt xa so với Toàn Thư, nhưng lại không có trang phục cosplay chính thức nào được phát hành chung với series đó cả.

“Nhưng mà ấy,” cô nói tiếp, “so với cosplayer người Đài mà em thấy trong ảnh, bộ dạng này trông cứ nửa vời sao ấy. Em thấy có hơi xấu hổ.”

“Ha ha! Thì họ là dân chuyên mà… Cá nhân anh vẫn hoàn toàn ổn với kiểu này mà… Xét theo một cách nào đó, nghiệp dư thế này thật ra vẫn có nét hấp dẫn hơn đấy.”

“Này, đừng có quấy rối nhân viên chứ!”

“Xin lỗi, xin lỗi,” Haruto nói, nhanh chóng nhận lỗi với một Miyako đang đỏ mặt. “Nhưng thật sự rất hợp với em đấy. Anh chắc chắn Itsuki cũng sẽ muốn thấy.”

“Anh nghĩ vậy à…?”

Miyako có hơi nghi ngờ điều đó, nhưng Haruto lại gật đầu một cách kiên quyết. “Anh đảm bảo với em đấy, chắc chắn luôn. Tác giả nào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi nhìn người khác cosplay nhân vật trong tác phẩm của họ thôi. Và sẽ còn tuyệt hơn nếu họ cosplay thật dễ thương!”

“Ooogh…”

Tự dưng lại được nói thẳng là dễ thương như vậy thì ai cũng sẽ thấy e thẹn thôi.

“Đúng rồi, để anh chụp một tấm rồi gửi cho Itsuki nhé? Có thể sẽ khiến cậu ta phấn chấn lên đấy.”

Miyako cân nhắc về lời đề nghị. “Hmm… Thôi, cho qua đi anh.”

Nếu tấm hình cosplay của cô có thể làm Itsuki vui lên, cô sẽ không ngần ngại làm theo – nhưng chuyện này lại cực kỳ xấu hổ, chưa kể còn có chút cảm giác sai sai với Nayuta.

“Vậy thôi,” Haruto gật đầu nói. “Nhưng mà…ừm. Thật lòng thì anh cũng không muốn cậu ấy nhìn thấy em cosplay.”

Câu trả lời thì thầm đi cùng một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Miyako giả vờ như không nghe thấy.

“Mà anh Fuwa này, anh với Itsuki làm gì hồi đêm Giáng Sinh vậy? Vụ đó hơi bị rộn trên Internet luôn.”

“Oooh…” Mặt Haruto đanh lại. “Là Itsuki đã mời anh…”

“Itsuki mời anh đi hẹn hò Giáng Sinh?!”

“Đó… Đó không phải hẹn hò! Cậu ta lỡ đặt bàn rất lâu từ trước rồi, dự định là đi với Nayu cơ, nhưng ai có dè, nên mới phải rủ anh đi thay! Chỉ có vậy thôi!”

“Thật không?”

“Thật mà!”

Miyako nghi ngờ nhìn Haruto – nhưng thực tế, cô đã hoàn toàn đoán ra ít nhiều từ trước khi hỏi. Cô chắc chắn rằng, khi Itsuki đặt bàn ở nhà hàng, cậu không hề nghĩ tới chuyện Nayuta sẽ bước ra khỏi cuộc đời cậu vào lễ Giáng Sinh lần tới. Trong phạm vi hiểu biết của mình, Miyako cho rằng cậu đã dự định bày tỏ lời cầu hôn tại nhà hàng đó.

…Nhưng khi nghĩ đến cảm xúc của Itsuki, trái tim Miyako lại quặn đau. Nỗi đau đó là sự đồng cảm, là lòng trắc ẩn, hay điều gì đó khác? Cô quyết định tránh suy nghĩ quá sâu đến chúng.

****

Sau khi Haruto rời đi, ngay khi họ đã bán đi hầu hết số hàng trong kho, một bé gái tóc vàng mắt xanh trong trang phục kimono tiến lại gần gian hàng của GF Bunko. Theo sau cô là một quý ông cũng đang mặc kimono. Miyako trong giây lát đã cho rằng họ đang cosplay gì đó, nhưng người đàn ông kia lại rất quen mặt – Yoshihiro Kiso, tác giả của GF Bunko. Tác phẩm mới nhất của ông, Chinh Phục Quỷ Bạc, dự kiến sẽ ra mắt vào tháng sau, và Miyako cũng có tham gia một chút vào việc thiết kế bìa của tập truyện.

“Bác Kiso! Rất vui được gặp bác!”

Kiso cúi đầu lịch sự với cô. “Cô cũng vậy, cô Shirakawa.”

“Vậy bác quyết định đến tham gia Comiket ạ?”

“Đúng vậy, tôi chỉ mới tới thôi, nhưng trông mọi người bận rộn thật nhỉ.”

“À, vâng, bây giờ là đã dịu đi khá nhiều rồi đấy ạ. Để cháu nói nghe, lúc mới mở cửa ấy, chẳng khác gì địa ngục luôn…nhưng bác có cuốn doujinshi nào đó muốn mua ở đây hả, bác Kiso?”

Kiso đã thắng giải trong cuộc thi Tác Giả Mới trước cả khi ông ấy biết light novel là gì, nhưng ông vẫn rất nhiệt tình tiếp thu light novel, manga, và anime kể từ lúc đó. Miyako không thấy có gì đáng ngạc nhiên nếu ông quyết định thử sức với doujinshi.

“À không, tôi chỉ định đến đây để chào hỏi Kantoku thôi, đồng thời cảm ơn cậu ấy vì những tấm ảnh minh họa tuyệt vời trong cuốn sách mới của tôi nữa.”

“Ahhh, cháu hiểu rồi.”

“Mà cô Shirakawa có biết cậu Toki đang ở đâu không?”

“Anh ấy đang trong nhà vệ sinh ạ, chắc sẽ quay lại sớm thôi.”

Trong lúc Miyako trả lời, cô chú ý thấy bé gái đi cùng Kiso đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Um, đây là cháu của ông ạ?”

“Xin chào! Em là Nadeshiko Kiso, năm nay chín tuổi ạ!” bé gái vui vẻ thốt lên.

“Oh, vậy ra em là Nadeshiko!”

Miyako có biết chuyện Nadeshiko hay đến chỗ Itsuki chơi mỗi khi ông ngoại cô phải tham gia họp biên tập, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai trực tiếp gặp nhau. Cô thấy Nadeshiko quả thực là rất đáng yêu, hệt như một tiểu thiên thần, đúng như lời Itsuki và Aoba mô tả.

“Tôi không định mang con bé theo, nhưng kiểu nào cũng sẽ bám theo thôi.”

Kiso trông có vẻ lo lắng về chuyện này, bầu không khí nghiêm túc thường ngày của ông không còn nữa. Mà lúc này ông trông như một người ông đang cưng chiều cháu gái mình, chứng kiến điều này khiến Miyako có chút ngạc nhiên.

“Chà, xung quanh đây chủ yếu là gian hàng của nhà xuất bản nên cháu nghĩ cũng không sao…nhưng mà, ừm, có thể có khá nhiều nội dung hơi quá đối với trẻ em ở nhiều nơi trong Comiket, bác nên chú ý hơn nha.”

“Vâng, tôi hiểu. Chúng tôi sẽ rời đi ngay sau khi tôi gặp Kantoku.”

Kiso nghiêm nghị gật đầu trước lời nhắc nhở của Miyako.

“Ummm…” Nadeshiko hiếu kỳ nhìn cô. “Bộ đồ đó… Có phải là Ichika trong Toàn Thư Về Em Gái Tôi không ạ?”

“À, ừm, đúng vậy. Em nhận ra nó à?”

“Vâng ạ! Em đã học được tất cả mọi thứ về thế giới người lớn từ anh Itsuki ạ!”

“Hả?! Ý-ý em là sao?”

“Hee hee!” Cô mỉm cười trước cú sốc của Miyako. Đó là một nụ cười đen tối, nụ cười có lẽ hàm chứa ẩn ý gì đó bên trong, nhưng cô nhanh chóng quay trở lại con người vui tươi mọi khi.

“Vậy sao chị lại ăn mặc như Ichika vậy ạ?”

“Tại sao hả? Ummm…”

Tại công việc yêu cầu chị phải làm vậy nghe có hơi quá thành thật đối với một bé gái.

“Tại…chị thích Ichika?”

“Ohhh!” Đôi mắt Nadeshiko sáng rực. “Em cũng thích Ichika, em muốn giống với chị ấy! Người ta bán đồ của chị ấy ở đâu vậy ạ?”

“Ummm, chắc là ở mấy tiệm cosplay nhỉ? …A, nhưng chị không nghĩ người ta có size cho trẻ em đâu…”

“Vâng, Ichika đang học cao trung, nên có lẽ là không…”

Nhìn thấy cô bé chán nản khiến Miyako hoảng loạn.

“Ah, nhưng cũng có nhiều người cosplay bằng trang phục tự may đấy.”

“Họ có thể tự may trang phục ạ?!” Tâm trí của Nadeshiko đã bị cuốn theo.

“Đ-đúng vậy. Chị không biết may quần áo ra làm sao, nhưng trong ban biên tập chắc là sẽ có người rành về cosplay…”

“A, em hiểu rồi ạ! …Hể?! Vậy nếu có thể tự may trang phục, có nghĩa là chị có thể hóa thân thành nhiều người khác nhau đúng không? Không chỉ riêng Ichika?!”

“Hee hee! Kiểu kiểu vậy.”

“Woaaaaa… Cứ như phép thuật vậy…”

Hai má Nadeshiko phồng lên vì phấn khích, trong khi Kiso đứng sau lại trông có vẻ bất lực.

“…Có vẻ như con lại tìm được điều mới mẻ thu hút sự chú ý của mình rồi nhỉ, Nadeshiko?”

“Vâng ạ! Con muốn biết nhiều hơn về cosplay!”

“Vậy à? Được rồi, để ông hỏi thăm giúp cho nhé.”

“Yeahh!”

Nhìn Nadeshiko vui mừng đáp lại người ông của mình, Miyako không khỏi lo lắng rằng liệu mình có nói “hơi quá” với đứa trẻ này không.

Truyện Chữ Hay