Đầu giờ chiều ngày cuối năm, Itsuki Hashima quay về nhà của gia đình sau khi được Chihiro đề nghị rằng họ sẽ cùng nhau thưởng thức bữa cơm giao thừa. Cậu đã chọn cho mình một bộ quần áo bình thường thay vì bộ kasaya mà cậu hay mặc dạo gần đây, nhưng đây là lần đầu tiên Chihiro được thấy giao diện cạo trọc của cậu nên cũng có đôi phần bất ngờ.
“Mừng anh về - Woaaaaaahhhhh! Có chuyện gì với đầu tóc của anh vậy? Anh không thấy lạnh à?!”
“Cũng lạnh,” cậu vừa bước vào vừa đáp lại cộc lốc, cố ra vẻ bình thường. “Thì, kiểu như, anh thất tình rồi. Mà em không cần lo đâu.”
“Thất tìn… Cái gì cơ?! Ý anh là anh chia tay với chị Kani á?”
Cậu gật đầu trước cú sốc thứ hai mà Chihiro nhận được.
“Tại sao?!”
“…Do khác biệt trong khả năng sáng tạo chăng…?”
“Cái lý do đó thường là lý do tan rã của một ban nhạc cơ mà…?”
Có vẻ Chihiro cho rằng cậu đang cố tình lảng tránh, nhưng đây không hẳn là một lời nói dối. Chỉ là nó thiên về “tiểu thuyết” hơn là âm nhạc.
“…Em làm ơn đừng đào sâu hơn vào nữa được không? Anh cũng khổ tâm lắm.”
Chihiro khẽ giật mình. “E-Em xin lỗi,” cô nói với gương mặt u ám. Cô đã chịu đựng nỗi đau thất tình của riêng mình chỉ mới tháng trước thôi, cô hiểu rõ chúng đau khổ ra sao.
Sau đó bố cô, Keisuke Hashima, ló dạng từ trong phòng khách.
“Itsuki, mừng con về - Pfft!”
Keisuke lập tức phì cười ngay khi thấy quả đầu của Itsuki. Sau đó ông lại nhìn cậu thật kỹ, thật thật kỹ - và rồi lại bật ra thêm một tràng cười nữa, chẳng thể kìm nén lại được.
“Heh, heh, hn-hn-hn, hn-hn, ha ha ha ha ha!”
“~~~~!!”
Itsuki đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng bố cậu vẫn không hề dừng lại.
“Ah ha ha ha! Itsuki! Cái mái đầu đó là sao vậy? Chán đời xuống tóc đi tu hả con?!”
“Prhhht!”
Trò đùa đúng người đúng thời điểm của Keisuke thậm chí còn khiến Chihiro suýt phì cười.
“Xuống tóc… Aw, bố này, đừng trêu anh ấy vậy chứ! Pffft…!”
“Nnngh… Gahhhh, con đi về đây!” Bực bội, Itsuki định xoay người rời đi, và Chihiro đã nhanh chóng thuyết phục cậu ở lại.
Bữa tối gồm có tempura và mì soba đầu năm theo truyền thống, cả hai món đều do Keisuke nấu. Sợi mì do tự tay ông làm, đây là thứ mà Keisuke đã học được từ lớp học nấu ăn, và cho ra thành quả rất ngon với độ dai vừa phải. Món tempura tôm (khoái khẩu của Itsuki) cũng ngon không kém, mang một độ giòn tinh tế.
“Tay nghề của bố ngày càng nâng cao đấy ạ.”
Keisuke tự hào mỉm cười trước lời khen của Chihiro. Sau đó Natsume quay sang ông, hơi bĩu môi.
“Thôi nào Chihiro, bố con mà còn giỏi hơn nữa thì sao mẹ bì kịp đây… Mà Itsuki này, con biết nấu ăn không?”
“Dạ không, con hoàn toàn bó tay.”
“Thế thì tốt. Nếu con mà cũng là thần đồng nấu ăn thì mẹ biết làm gì nữa đây chứ. Đừng có mà thử tập nấu ăn đó nha, được không?”
“Đừng nói vậy chứ,” Keisuke đảo mắt nói. “Nấu ăn là một kỹ năng rất hữu ích đối với những người sống một mình đấy.”
Sau bữa tối, Chihiro quay về phòng để tiếp tục ôn bài. Itsuki cũng tương tự, cậu từ chối lời mời uống vài ly của Keisuke mà quay về phòng mình để bắt đầu viết lách. Trong lúc cậu đang tập trung, tiếng chuông vọng đến từ bên ngoài cửa sổ báo hiệu thời khắc giao thừa sắp đến.
Năm vừa rồi xảy ra nhiều chuyện thật nhỉ?
Anime của cậu được phát sóng, gặp gỡ Aoba và Nadeshiko, phát hiện bí mật của Chihiro, dự buổi ký tặng ở Đài Loan – nhưng khi nhìn lại những chuyện đã qua, sự kiện duy nhất ùa vào tâm trí cậu một cách sống động, hết lần này đến lần khác, chính là khuôn mặt đẫm nước mắt của Nayuta khi cậu rời xa cô.
“Phew…”
Itsuki cắn môi, cố gắng tập trung vào bản thảo trước mặt. Nhưng một khi hình ảnh đó đã xuất hiện, rất khó để có thể gạt chúng sang một bên. Và đến khi cậu nhận ra thì thời gian đã trôi qua giao thừa. Những lời chúc mừng năm mới thông qua hộp thư điện tử đến từ Haruto, Miyako, Kaiko, Aoba, và những người cậu quen biết, Itsuki nhanh chóng phản hồi lại. Thế là năm mới của cậu bắt đầu.
****
Sáng hôm sau, vào ngày đầu năm mới, cả bốn thành viên gia đình Hashima thưởng thức bữa cơm ozouni của Keisuke (cơm đậu đỏ truyền thống) và osechi (mua tại cửa hàng).
“Anh có định ở lại nhà những ngày đầu năm mới không, Itsuki?” Chihiro hỏi.
“Cũng được…”
Không có lý do nào khiến cậu không thể làm việc tại nhà cả, và đằng nào nhà xuất bản cũng đóng cửa, nên cậu cũng chẳng cần họp biên tập gì.
“Thật ạ?” Chihiro nói, mỉm cười xen chút ngại ngùng. “Vậy anh có muốn cùng đi viếng đền đầu năm với cả nhà không?”
“Được thôi,” cậu bình thản đáp lại. “Nhưng mà mẹ em có lẽ không nên đi lại nhiều vào khoảng thời gian này đâu…”
“Ah, anh nói phải…”
Natsume dự kiến sẽ sinh vào giữa tháng sau. Để bà phải chen chúc trong đám đông đầu năm mới này không phải là một ý kiến tốt.
“Bố sẽ ở nhà với mẹ,” Keisuke lên tiếng. “Hai con cứ đi viếng đền với nhau đi nhé?”
“Ah,” Natsume thêm vào, “đằng nào Itsuki cũng ở đây rồi, sao hai đứa không thử mặc kimono nhỉ? Itsuki có thể mặc bộ của bố còn Chihiro cứ dùng của mẹ này.”
“Kimono hả…?” Itsuki thì thầm. “Chịu, con thấy hơi xấu hổ.”
Nhưng Chihiro lại vô cùng háo hức trước lời đề xuất. “Sao lại không chứ? Anh mặc chung với em đi!” Và với ánh mắt đầy chờ mong đó, Itsuki cuối cùng cũng phải thuận theo. “…Được rồi.”
****
Thế là Itsuki và Chihiro thay sang kimono. Itsuki mặc đồ của Keisuke, một bộ màu đen theo kiểu nghiêm khắc, và giống như lần mặc lễ phục đêm Giáng Sinh, bộ đồ chẳng ăn khớp gì với khuôn mặt baby của cậu cả.
“Uầy, nhìn con chẳng hợp với Kimono chút nào luôn đó…”
Itsuki đỏ mặt trước lời đánh giá thẳng thừng của bố mình. “Thôi đi. Tại bộ này cũng đơn giản quá thôi.”
“Không, không hẳn đâu,” Natsume nói. “Trông dễ thương lắm. Nhìn con cứ như một một thiếu niên trong buổi lễ trưởng thành ấy.”
“Nghĩa là con mặc nhìn kỳ lạ lắm đúng không?” Itsuki nheo mắt, lên tiếng phản đối.
Cùng lúc đó, Chihiro mặc kimono của mẹ mình – một bộ có màu sắc nhẹ nhàng, tinh tế nhưng lại mang cảm giác đôi phần trưởng thành hơn so với quần áo thể thao Chihiro mặc mọi ngày.
“Nhìn hợp với em lắm,” Itsuki nói.
“A-anh nghĩ vậy à?” cô đáp, bối rối nhưng vẫn mỉm cười.
“Đúng đấy,” Keisuke thêm vào, “nhìn con trông trưởng thành hẳn ra. Itsuki, lại đây, sao chúng ta không chụp một tấm rồi gửi cho cái cậu chàng siêu cấp kia nhỉ?”
“Nghe được đấy.”
“Th-thôi đi, bố!” Chihiro đỏ mặt giận dữ.
Nhưng Itsuki lại rất bình tĩnh. “Hợp lý đấy, nếu Haruto mà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của em biết đâu cậu ta sẽ suy nghĩ lại thì sao? Cậu ta sẽ phải nhìn nhận em là một cô gái, cứ không phải một đứa trẻ.”
“A-anh nghĩ vậy ạ…? Anh thật sự nghĩ vậy?”
Cô đang bắt đầu xem xét chuyện này một cách nghiêm túc. Itsuki gật đầu, vẻ nghiêm túc không kém.
“Con thật sự rất xinh đẹp đấy, Chihiro,” Natsume thêm vào.
“Hee hee… Thật ạ…?” Mặt Chihiro giãn ra một chút. “Vậy… Chắc em sẽ để anh chụp hộ vậy…”
“Được. Để đó cho anh.”
Itsuki lấy điện thoại ra, Chihiro cố gắng nở một nụ cười ngượng ngùng trong tư thế đứng thẳng. Sau khi chụp hình, Itsuki gửi chúng cho Haruto kèm lời mô tả:
Em gái tôi dễ thương thế này này.
Tin nhắn ngay lập được được đánh dấu đã đọc, nhưng Haruto hẳn là không biết phải trả lời thế nào, bởi cậu đã mất khoảng một phút mới trả lời lại bằng một sticker nhân vật anime với biểu cảm “Nice!”.
“Cậu ta có vẻ thích nó đấy,” Itsuki nói, đưa màn hình về phía những người khác. Chihiro cúi mặt xuống, vẫn còn điệu bộ ngại ngùng.
“Rồi, giờ chúng ta đi chứ?”
“V-vâng. Gặp bố mẹ sau ạ.”
“Đi đứng cẩn thận nhé.”
Keisuke và Natsume tiễn hai người đi, và chẳng mấy chốc họ đã rời khỏi nhà. Ngay sau đó, điện thoại Itsuki rung lên.
Em gái tôi cũng không tệ đâu…nhưng chỉ ở ngoại hình thôi.
Itsuki không thể không dán mắt vào tấm hình Haruto gửi kèm. Trong ảnh là một cô gái siêu xinh đẹp trong bộ kimono, e thẹn nhìn vào máy ảnh và không có “thứ nào” của cô có thể mô tả bằng từ “trung bình” cả. Khuôn mặt cũng đã phát triển ngang cỡ Chihiro, nhưng phần ngực và hông lại khác bọt hoàn toàn so với màn hình LCD của Chihiro.
“Em gái Haruto đây á?”
Đây là lần đầu tiên cậu thấy em gái Haruto, nhưng nếu là Itsuki của trước kia, một tên cuồng em gái đến điên khùng mà thấy tấm hình này, cậu sẽ ghen tỵ đến mức có thể phá vỡ tình bạn giữa hai người.
“Hả? Em gái của anh Fuwa? Đưa em xem; đưa em xem nào…?!”
Chihiro tò mò nhìn vào điện thoại, chỉ để bị sốc bởi những thứ đập vào mắt.
“…Nếu cậu ta sống chung với một cấp bậc hoàn toàn áp đảo như thế này, thì cậu ta không xem em là con gái cũng phải thôi, Chihiro…”
Lời bộc bạch của Itsuki khiến hai mắt Chihiro trở nên đờ đẫn.
“Ah ha ha… Vâng… Ngực em nhỏ. Thực tế em chẳng nữ tính chút nào cả, thậm chí đâu có ai nhận ra gì hồi em giả làm con trai đâu…”
“Kh-không phải vậy đâu,” Itsuki nhanh chóng đỡ lời trước khi Chihiro có thể tự hạ thấp bản thân hơn nữa. “Em đủ nữ tính rồi mà! Cũng đủ dễ thương nữa! Ngực càng nhỏ thì trông càng hợp với kimono mà!”
“…Vânggggggg.”
“Nghĩ theo hướng khác đi nào… Chúng ta nên vui vì đây là em gái Haruto! Ít nhất thì tỷ lệ cậu ta và cô gái này đến với nhau là không phần trăm! Tích cực lên – nếu có đối thủ mạnh cỡ này thì em đã bị nốc ao ngay từ đầu rồi đúng không!”
“Vâng… Cũng đúng, ừm…ừm… Rõ ràng là nếu cô gái này không phải em gái anh ấy, em sẽ không bao giờ có cơ hội mất…”
Nếu em gái Haruto mà nghe thấy cuộc hội thoại này, cô sẽ bị tổn thương vô cùng sâu sắc. Nhưng đây là chuyện mà Itsuki và Chihiro không thể nào biết được.
****
Dù xuất phát với hai trái tim tan vỡ, nhưng cả hai vẫn đến được ngôi đền mình muốn đến. Đó là ngôi đền cách khu phố nhà Hashima sống khoảng mười lăm phút đi bộ, và khi cậu còn nhỏ, năm nào gia đình cậu – có cậu, Keisuke và người mẹ quá cố của Itsuki – đến đây để cầu nguyện cho năm mới. Ngôi đền này không lớn lắm, nhưng vẫn có một hàng dài khách xếp hàng từ lối vào, Itsuki và Chihiro nối vào sau họ.
Sau khoảng hai mươi phút thì đến lượt họ cầu nguyện trước điện thờ. Cả hai đứng cạnh nhau, cúi đầu và cầu nguyện, ném đồng năm yên vào hòm tiền để lấy may mắn. Rung chuông, cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần theo nghi thức thông thường.
Trong lúc cầu nguyện, Itsuki cầu mong Chihiro sẽ đỗ kỳ thi vào nguyện vọng một, đối với Natsume là chuyện sinh đẻ bình an, và cho gia đình cậu luôn mạnh khỏe. Cậu không cầu ước gì cho bản thân cậu cả, cũng chẳng thề rằng sẽ làm điều gì đó vào năm sau.
Sau khi cúi đầu xong, cậu đợi Chihiro hoàn thành nghi thức rồi cùng nhau rời khỏi đền.
“Anh ước gì vậy, Itsuki?”
“Có gì đâu, mong em đỗ vào trường mình muốn, để mẹ sinh nở an lành, gia đình mình khỏe mạnh.”
Chihiro ngại ngùng mỉm cười với cậu. “Ah… Cảm ơn anh.”
“Em thì sao Chihiro?”
“Cũng hao hao anh thôi…nhưng em còn ước thêm…” Cô đỏ mặt. “Ước cho chuyện tình cảm thuận lợi nữa. Ah, khoan đã, thử rút quẻ ở đây luôn đi anh!”
Nhanh chóng thay đổi chủ đề, Chihiro chuyển sự chú ý sang hướng khác. Nhưng Itsuki chỉ mỉm cười một cách khó chịu.
“Anh không cần rút quẻ đâu…”
“Không ạ? Sao vậy anh?”
“…Hồi viếng đền năm ngoái, anh đã rút được một quẻ rất tốt, nhưng sau đó thông tin về anime Toàn Thư lại bị leak trong đêm, nên anh đã thề rằng sẽ không bao giờ tin vào quẻ bói nữa. Anh còn nhớ quẻ đó cũng bảo anh sẽ gặp may mắn trong chuyện tình cảm…”
Chihiro lúng túng nhìn vẻ cay đắng của Itsuki. “Um… Nếu đã vậy thì mình mua bùa cầu may đi anh. Cho cả bố và mẹ nữa.”
“Được thôi.”
Với sự đồng ý của Itsuki, cả hai hướng đến khu văn phòng phẩm của đền thờ. “Để anh trả tiền cho, em cứ lựa cái nào em thích đi.”
“Thật ạ? Cảm ơn anh.” Chihiro bắt đầu lựa chọn.
“Đầu tiên là một cái cho chuyện học hành.”
“Vâng ạ. Sau đó là chuyện sinh nở rồi cả bùa tránh ốm đau bệnh tật cho gia đình nữa nhỉ?”
“Em không mua bùa tình duyên à?”
“…Nếu anh không phiền,” Chihiro nói, ngượng ngùng chọn một tấm bùa tình duyên. “Anh thì sao, Itsuki? Anh mua một cái không? Công việc tăng tiến hay là thuận lợi…chuyện tình cảm…”
“…Cầu mong an toàn giao thông là được rồi.”
“Vâng…”
Chihiro lo lắng nhìn Itsuki, người vừa mỉm cười vừa nhặt bừa một tấm bùa nào đó, như thể đang cố nuốt nỗi đau ngược vào trong.
---------------
Quà Valentine tới đâyyy