Sau một ngày dài học tập hôm nay, những học sinh tản mát khắp nơi, họ đều đang đi đến những buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
Haruki và Yukito tạm biệt tôi và rời khỏi lớp, cả hai người họ đều đang trên đường đến những buổi sinh hoạt.
"Touma-kun ở câu lạc bộ về nhà đến chưa nhỉ?"
"Ừ, tớ cũng sắp về nhà rồi đây."
Hai người kia vừa rời đi xong thì lớp trưởng lại đến chỗ tôi lần nữa.
"Cậu cũng ở trong một câu lạc bộ mà nhể?"
"Ừ, hôm nay tớ sẽ chơi điệu nhạc riêng của mình!"
Lớp trưởng thuộc câu lạc bộ nhạc nhẹ, việc ấy hợp với ngoại hình của cổ đến hoàn hảo.
Lần duy nhất tôi có cơ hội được thấy cô là lần ở lễ hội trường, nhưng tôi nhớ sự kiện lần đó đã thành công rực rỡ.
"Touma cũng rất được chào đón vào câu lạc bộ đó, được chứ?"
"Chơi nhạc trước mọi người thì khiến tớ nhớ lại mấy cái trải nghiệm đau thương hồi sơ trung thôi."
"Đã có chuyện gì thế?"
"Bọn tớ đã phải hát trước mặt tất cả mọi người, từng đứa một luôn, chẳng khác gì tra tấn hết, vì người ở đó ai cũng đã từng học piano và rất thành thạo việc cảm âm nữa."
"Trời ơi. Sợ thế."
"Thì, được xem lớp trưởng làm gì đó ngầu ngầu cũng vui mà"
"Vậy sao! Chắc buổi biểu diễn sau tớ phải cố gắng hơn mới được ."
"Ừ, cố lên nhé."
"Mơn nhiều nha! Vậy nhá, tớ đi sinh hoạt câu lạc bộ đây! Mai gặp lại!"
Sau khi nói câu đó, lớp trưởng hí hửng rời khỏi lớp.
Ngay lúc tôi thấy cô rời khỏi, chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên.
--Onii-san, anh về chưa? Chưa thì mình về chung đi--
Là tin nhắn của Rin-chan rủ tôi về cùng nhỏ.
Tôi không biết mình có nên thử tham gia câu lạc bộ hay chỉ cưỡi ngựa xem hoa nữa, nhưng chắc để lúc về cùng rồi hỏi nhỏ sau vậy, nên tôi rep lại là mình đồng ý và hẹn nhỏ trước cổng trường.
Năm phút sau, trước cổng trường thì tôi gặp nhỏ.
"Hôm nay anh đã vất vả rồi."
"Em cũng thế, Rin-chan. Mình cùng từ từ mà về nào."
"Vâng ạ."
Chúng tôi lên xe đạp và cùng nhau ra về.
"Anh không muốn đi xem câu lạc bộ nào hay thử sinh hoạt thật ạ?"
"Anh chẳng muốn lắm đâu. Làm vậy thì họ sẽ quấy rầy anh và tới lúc đó muốn từ chối cũng khó."
"À, em hiểu ý anh rồi. Này giống với hồi em còn học sơ trung ha."
Khi bạn thử tham gia một câu lạc bộ, thì đồng nghĩa với việc bạn hứng thú với hoạt động của câu lạc bộ đó, nên mọi câu lạc bộ đều đang nỗ lực để lôi kéo bạn.
Có những lúc tôi nhận được những lời mời tham gia câu lạc bộ từ các Senpai khóa trên, và tôi biết cảm giác được mời mọc như vậy áp lực dã man.
"Em không hứng thú với hoạt động câu lạc bộ nào à?"
"Không ạ…"
"Anh hiểu rồi. Mà, anh cũng chẳng thể nói cho em biết cái nào có môi trường tốt được, đằng nào thì anh cũng là thành viên câu lạc bộ về nhà mà."
Y như cuộc trò chuyện với lớp trưởng lúc nãy, chỉ qua những cuộc trò chuyện với bạn bè tôi cũng có được chút khái niệm về môi trường của mấy hoạt động câu lạc bộ.
Nhưng tôi chưa bao giờ thật sự xách mông lên và chứng kiến tận mắt cả.
Không thể cứ gợi ý khơi khơi vậy được.
"Em còn chưa nói gì, mà họ cứ đi mời mọc em làm quản lý hay gì ấy."
"Em không thích làm quản lý à?"
"Em không thích, em cũng chẳng có hứng thú. Em không thích việc phải lo chuyện của người khác. Với cả em cứ có suy nghĩ rằng việc đó sẽ phức tạp hóa quan hệ nam nữ nữa."
"Cái cách em nói ấy. Đừng có nói kiểu đó trước mặt người khác nhé…"
Đó là một lời nhận định có thể gậy một lượng sát thương khủng khiếp với lũ con trai, và còn có thể kéo theo đến vài cuộc đấu đá lẫn nhau giữa những quản lý đương nhiệm hay những người đang suy nghĩ về việc đó nữa.
"Đừng lo, em sẽ chỉ nói điều này trước mặt Onii-san và Saki thôi."
Việc nhỏ nói chuyện này trước mặt em gái mình khiến tôi có hơi không thoải mái.
"Vậy sao. Cũng là một cách nghĩ nhỉ."
"Vậy nên có được những nữ quản lý hết lòng giúp đỡ những thành viên nam của câu lạc bộ mới tuyệt vời đó."
"Mà, ban thể chất có quản lý nữ nào không?"
"…Việc đó có nhiều vấn đề khó nhằn lắm."
"À, làm việc cùng con gái có thể khó đấy. Ít hoạt động câu lạc bộ quá nhỉ?"
"Anh nói đúng… Vào ban nhạc nhạc khí đồng chắc cũng khó y hệt mấy câu lạc bộ thể thao luôn… Mà sao Onii-san không tham gia hoạt động câu lạc bộ nào hết vậy?"
"Từ hồi bị thương vì hoạt động câu lạc bộ hồi sơ trung anh đã nghiệm ra được nhiều điều."
"Vậy à, anh đã bao giờ tính đến chuyện tham gia câu lạc bộ văn hóa chưa?"
"Anh không giỏi thanh nhạc, còn mấy câu lạc bộ kia thì không hoạt động tích cực cho lắm, nên có cảm giác như anh sẽ sinh ra lười biếng ấy."
Sau cùng, vì lý do gì thì mặc nó, tôi đã chẳng tham gia, nhưng được chứng kiến những hoạt động đa dạng đó cũng vui phết.
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi. Anh nói quá trời quá đất, nhưng chung quy lại cũng chỉ là vì phiền phức thôi ha."
"Ặc…!"
Nhỏ nói trúng phóc.
"T-Thôi đừng nói về anh nữa. Vậy là hiện giờ em đang không hoạt động trong câu lạc bộ nào hết à?"
"Cha mẹ em bảo rằng muốn chọn câu lạc bộ nào cũng được miễn là điểm và hạnh kiểm của em không tuột dốc, nên chắc là tạm bỏ qua thôi."
"Học cao trung sẽ rất khó nhằn nhỉ?"
"Vâng ạ! Chắc chắn sẽ không dễ dàng gì đâu!"
Giọng điệu và biểu cảm của nhỏ đột ngột thay đổi, như thể chỉ đợi tôi nói ra câu đó vậy.
"Em đã rất nỗ lực để đi được đến đây rồi, nên nếu để điểm số tụt dốc thì đâu có được, phải không ạ?"
"…Ừ thì, đương nhiên rồi."
"Nhưng mà vẫn có lúc em không thể tự mình làm gì cả…"
"Nếu em không tham gia hoạt động câu lạc bộ, thì cứ đi học thêm là được mà."
"….."
Nhìn phản ứng của nhỏ, tôi lập tức biết mình đã đưa ra câu trả lời sai.
Nhỏ trông ra chiều khó chịu và bực bội.
"Sao anh lại trả lời kiểu đó ở đây chứ!"
"Không, trả lời vậy là hay nhất rồi đấy!"
"Em không muốn trả lời chung chung như vậy!"
"Etou…"
Khó rồi đây. Nhỏ bị xúc phạm bởi câu trả lời tốt nhất luôn chứ.
"Thì, hai đứa đều rảnh sau khi tan trường. Và em phải học bài. Ừm, mình đã đi xa đến vậy rồi…!"
"Em nói gì vậy, anh chả hiểu gì hết!"
Đương nhiên ngay từ đầu tôi đã biết nhỏ đang nhắm tới việc gì rồi.
Tôi đã giả ngu.
"…Anh ác lắm. Anh ghét em đến vậy thật luôn sao ?"
Rồi nhỏ trở nên cực kì u sầu, giọng nhỏ dần thấp và chua chát.
Có lẽ tôi hơi ác rồi nhỉ--
"Không phải vậy đâu. Sau giờ học em rảnh mà đúng không? Có nhiều nơi để học mà, trong trường hay quán cà phê quanh quanh đó, nếu em muốn thì--"
"Vâng, cảm ơn anh!"
"Ể?"
Trạng thái u sầu của nhỏ lúc nãy đã biến đi đâu mất tiêu, và nhỏ phản ứng cực nhanh, cứ như biết mình đang làm gì luôn vậy.
"Thế là quyết định rồi nhé! Sau giờ anh học anh muốn làm việc đó bao lâu?"
"…Anh vừa mới bị lừa phỏng?"
"Saki đã nói em biết anh không giỏi lắm mấy khoản này, dẫu anh có cố giấu thì cũng vậy thôi."
Nhỏ nói rằng em gái tôi đã cho mình mấy lời khuyên tầm bậy tầm bạ rồi thế là nhỏ đã thực hành chúng.
So với lúc bình thường thì cách hành xử của Rin-chan hiện tại có hơi quá nham hiểm rồi đấy.
Làm gì có thằng đàn ông nào sẽ không bị làm cho kích động hay bối rối chứ.
"Em tin lời anh đấy nhé. Không chỉ một ngày thôi đâu, mà là mỗi ngày luôn!"
"Thật hả trời…"
"Một câu lạc bộ học tập riêng cho hai đứa mình!"
Rồi nhỏ quay đầu lại về phía tôi và thủ thỉ, để tránh bị mấy học sinh xung quanh nghe thấy.
"Em là… quản lý riêng của Onii-san thôi."
"!?"
"Đùa thôi mà~!"
Nhỏ cười vui vẻ nói.
Nhỏ còn nguy hiểm hơn mình tưởng nữa.
Mặt tôi nóng ran lên, cùng lúc đó, tôi lại tuyệt vọng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng theo cái suy nghĩ ấy.