Cô bé học sinh năm nhất, Rin-chan, nói tôi rằng dù những lớp học đã bắt đầu, nhưng họ vẫn còn kha khá thời gian để giải quyết mấy vấn đề nhân sự như khám sức khỏe hay chụp hình làm thẻ học sinh.
Tôi được bảo rằng phải cho đến tuần sau nhỏ mới bắt đầu học cả ngày như tôi, nên hai đứa đã quyết định kể từ tuần sau mới bắt đầu gặp nhau sau khi tan trường để học.
Về địa điểm thì sẽ được quyết định tùy vào tâm trạng và tình hình tiền nong của bọn tôi lúc đó.
"Thế anh muốn học tầm bao lâu?"
"Xem nào, để anh hỏi em gái đã. Cha mẹ anh về nhà muộn, nên bọn anh chia nhau việc nhà khi họ về, làm đồ ăn tối các thứ ấy."
"…Em xin lỗi. Em đã chưa nghĩ xa đến vậy."
"Không sao. Anh cũng có hoạt động câu lạc bộ đâu, nên ít nhất lúc rảnh rỗi thì anh cũng phải làm việc nhà chứ."
Chỉ là muộn bữa tối một chút thôi, nếu nói trước cho em gái tôi biết thì chắc con bé sẽ không cảm thấy tệ tới vậy đâu.
"…Lúc nãy anh nói đủ thứ, nhưng anh đang suy nghĩ theo hướng lạc quan đúng không?"
"Sao giờ em lại có vẻ kiên định vậy?"
Trên gương mặt hơi ửng đỏ của nhỏ lộ rõ vẻ bồn chồn.
So với sự bạo dạn và quyết đoán của nhỏ lúc trước thì đây quả là một sự thay đổi bất ngờ.
"Đâu, em chỉ cảm thấy có lỗi thôi…"
"Em ít khi làm như này nhỉ… Chẳng giống em tí nào cả."
Rõ ràng nhỏ còn ngượng hơn cả chính mình mường tượng ra, và cảm giác tội lỗi về những hành động trước đó của nhỏ ngày càng trở nên to lớn.
Coi bộ nhỏ đang cố gắng diễn vai một con quỷ nhỏ, nhưng việc đó lại không phù hợp với tính cách của Rin-chan cho lắm, dẫu nhỏ cũng đã bị nhỏ em của tôi ảnh hưởng đến một mức độ nào đó rồi.
Tuy nhiên, sức uy hiếp đó thật đáng nể.
Tuy nhỏ cảm thấy hổ thẹn với chính bản thân, nhưng với đối thủ của mình thì lại cực kì hủy diệt.
Đó chính là một con dao hai lưỡi. Tôi hy vọng nhỏ sẽ nhận thức được điều này và không lạm dụng nó để mua vui.
Nếu nhỏ làm vậy, thì chắc chắn con tim của mỗi người trong chúng tôi sẽ do người kia nắm giữ… và trái tim của tôi không bằng cách này thì cách khác, cũng sẽ bị tấn công thôi.
Đấy sẽ không chỉ còn là một con dao hai lưỡi nữa.
"Em đến đây thôi"
"OK. Gặp sau nhé."
Tôi chia tay Rin-chan ở ngã giao và phóng về nhà nhanh hết mức có thể.
Khi về đến nơi, cửa nhà đã được mở, và em gái tôi đã về rồi.
"Anh về rồi đây."
"Ngạc nhiên chưa kìa. Hôm nay anh về hơi trễ nha. Anh đi lêu lổng ở đâu chứ gì?"
"Đâu, anh về cùng với Rin-chan mà."
"Ể?"
Một cách không ngờ đến, em gái tôi nói với giọng cộc lốc.
"Hai người về cùng nhau cơ à?"
"À-Thì… Ừ, cơ mà…"
Tôi đã làm rồi. Tôi đã nói về việc đó như thể đây là chuyện gì đó bình thường lắm vậy.
Em gái tôi, người đã rất vui khi hôm qua cuối cùng tôi cũng đã trò chuyện được với nhỏ, hẳn phải bất ngờ lắm khi mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến vậy.
"Hai người thân nhau dữ ha! Ai mở lời trước vậy?"
"Là Rin-chan, chắc vậy. Em ấy hỏi anh có muốn trò chuyện về trường cao trung này nọ hay không ấy mà."
Bọn tôi đã thật sự nói về hoạt động câu lạc bộ trên đường về, nên là tôi không hề nói dối.
Tôi sẽ nhường phần còn lại cho Rin-chan vậy, để em gái tôi thích hỏi nhỏ cái gì thì hỏi.
"À, ra vậy sao! Vậy là Rin chuẩn bị tham gia câu lạc bộ nào đó hửm?"
"Muốn biết thêm thì cứ đi hỏi Rin-chan ấy, nhưng em ấy vẫn chưa thật sự muốn làm gì hết đâu."
"Hừm, Rin cũng không phải thành viên câu lạc bộ nào, giống y hệt Nii-san nhỉ?"
"Thì đó… Vì việc học trong trường đang gặp khó khăn nên Rin-chan muốn anh kèm nhỏ học sau khi ra về ấy mà, thế nên anh muốn dành ra một hoặc hai tiếng gì đó với em ấy."
"Hoho.…Hay nói cách khác, là chỉ trong một thời gian rất ngắn mà hai người đã thân nhau đến vậy cơ à, nhỉ?"
"Ừ-Ừ thì, đúng là vậy thật…"
Quả là em gái tôi có khác, con bé cảm thấy hoài nghi vì cái câu truyện này diễn biến quá nhanh--.
"Sao lại không nhỉ? Nếu nó tác động lên bạn em một cách tích cực, thì đương nhiên sẽ tốt hơn nằm ỳ ra đó không làm gì rồi."
Đúng như mong đợi, tôi nhận được một lời phản hồi tích cực.
"Ơn trời em gái mình là một đứa hiểu chuyện."
"Mà, chuyện gì đã xảy ra khiến Nii-san rắc rối đi xa đến vậy thế?"
Nhưng, em gái tôi, người hiểu tôi còn rõ hơn cả tôi hiểu bản thân mình, cảm thấy bận tâm với việc tôi sẵn lòng đi xa đến vậy.
"Không phải, mà là vì em ấy là một người bạn anh đã trò chuyện và quan tâm rất nhiều. Bao nhiêu lần em gọi em ấy qua rồi cho leo cây, anh cảm thấy có lỗi với em ấy lắm!"
"Không phải mà, anh hiểu không? Dù lịch trình của em ra sao đi nữa, thì lúc người ta nhờ cậy mình mình phải giúp chứ, cả Rin cũng hiểu điều đó mà!"
"Dù em nghĩ vậy, thì với góc nhìn từ một người ngoài cuộc, anh vẫn cảm thấy có lỗi với em ấy. Nên làm được gì thì anh làm thôi!"
"Hể~~~," con bé uể oải trả lời.
Có vẻ như con bé đại khái đã chấp nhận mấy câu trả lời phiền hà của tôi rồi.
"Mà, đây chỉ là một phần câu truyện thôi, em kể thêm đi."
"Đừng có xía vô chuyện của con gái, tởm lắm. Với cả đừng có mà ra lệnh cho em."
Tâm trạng của em gái tôi có hơi tệ đi rồi, nên tôi chẳng hó hé gì nữa.
Thường thì như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy đôi chút phiền não, nhưng hiện tại việc đó lại rất có lợi.
Thôi cứ cho là Rin-chan sẽ lo phần còn lại vậy.