Khi bạn nói về những chuyện như vậy, bạn sẽ càng bị cuốn hút vào chúng, rồi bạn sẽ còn luyên thuyên về chúng nhiều hơn nữa.
Và cuối cùng nó trở thành một cuộc trò chuyện dông dài, việc phải tiếp xúc với ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại quá lâu khiến mắt tôi đờ cả ra và không tài nào ngủ được.
“Buồn ngủ quá đi mất…”
Và ngày hôm sau đến kéo theo sự thiếu ngủ.
Tôi cũng chẳng khác nào Yukito, cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài khi lê thân tới trường vào buổi sáng.
Tôi hy vọng Rin-chan không gặp phải tình trạng tương tự như tôi.
“Trông cậu ngái ngủ thế, Touma!”
“Ui da!.”
Một giọng nói niềm nở vang lên, và lưng tôi bị giáng một cú thật mạnh.
Cũng không đau lắm, nhưng tôi lại bị bất ngờ vì sốc do cú đánh từ đâu ập đến.
“Chào buổi sáng, Lớp Trưởng”
“Chào buổi sáng nhé, Ai.”
Người đã chào tôi theo cái cách thô bạo đó là một bạn học cùng lớp mới của tôi, người vừa lên làm lớp trưởng, Yuika Mikami.
Cô ấy là một người có tính tình vui vẻ và rất giỏi làm thân với mọi người.
Hơn hết, cô ấy còn rất nổi tiếng với đám con trai cùng khối.
Cô ấy sở hữu gương mặt thanh tú gọn gàng cùng dáng người chuẩn chỉ.
“Cậu có ngủ đủ giấc không vậy?”
“Không luôn, đây là hậu quả của việc không nhớ tác hại khủng khiếp của việc sử dụng thiết bị điện tử vào ban đêm đấy.”
“À, thức khuya bấm điện thoại chứ gì? Cậu cứ nói thẳng ra là được rồi mà.”
Tôi có sở thích dùng những câu từ khó hiểu, nhưng chỉ có cô ấy là thường xuyên hiểu được những gì tôi nói nhất.
“Lớp trưởng có bị giống vậy không?”
“Có chứ, tớ nhắn tin với bạn… với vài chuyện khác nữa ấy! Mà cậu nhắn tin với ai mà khuya lắc khuya lơ thế? Có phải cái cô bé hôm trước có đến đây không, cái cô bé mà dễ thương á?”
Cô ấy dùng vẻ mặt hiếu kì gặng hỏi tôi.
Hẳn là là cô đang nhắc tới Rin-chan rồi. Nhưng đó không phải là những gì lớp trưởng muốn biết.“Con bé hôm qua và tớ không có hẹn hò gì hết, được chưa?”
“Cậu cứ xạo đi.”
“Không hề, tớ đi xạo một chuyện vô lý làm gì, vì rồi cũng lộ ra hết thôi.”
“Ể~~, chán thế.”
Thứ cô ấy thật sự muốn biết chỉ là về tình yêu.
Ai mà chả thích nói về tình yêu, đúng không?
“Còn lớp trưởng thì sao?”
“Ể?”
“Tớ đã nghe rất nhiều tin đồn về cậu và một anh chàng nổi tiếng.”
“Hừm. Thì sao?”
Xét đến việc lớp trưởng là một cô gái rất nổi tiếng, nên nếu cô ấy liên tục bị đồn cặp với những tên con trai nổi tiếng thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng mặc cho những tin đồn, tôi chưa bao nghe nói đến việc cô ấy hẹn hò với ai cả.
Lần duy nhất tôi nghe nói đến việc cô có bạn trai là sau kì nghỉ hè lúc cô học năm nhất, nhưng dù vậy, cô ấy đã nói rằng đó là một cuộc chia tay chóng vánh.
“Chẳng lẽ không có ai lọt nổi vào mắt xanh của lớp trưởng à?”
“Chắc vậy.”
“Nếu cái tin đồn kia mà là xạo nữa thì cái trường này cũng chẳng có cửa với cậu đâu.”
“Ừ thì, cũng không phải vậy. Đúng thật là tớ thích một ai đó đẹp trai, tốt bụng, và có những nét cuốn hút thông thường, nhưng mà… tớ muốn một người mình có thể trò chuyện và cảm thấy dễ chịu khi ở bên người đó cơ.”
“Hooo~??”
Lớp trưởng, một cô gái thông minh và có tài ăn nói, thì làm gì có ai không thể trò chuyện bình thường hay cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với cô ấy cơ chứ?
“Và thú thực những tin đồn cũng khiến tớ gặp khó nữa. Dù cậu đang trò chuyện rất vui vẻ như một người bạn, thì phản ứng của người kia lại đột ngột thay đổi.”
“Mà, cũng chịu thôi. Nói chuyện với lớp trưởng thì khó phớt lờ chuyện đó lắm.”
Tôi nghĩ nếu những chuyện phù phiếm ấy lan tới cô ấy thì việc nao núng cũng là bình thường thôi.
“Vậy nên tớ muốn có một ai đó mình luôn có thể trò chuyện một cách từ tốn và vui vẻ! Và nếu được thì đẹp trai, tốt bụng, và chung thủy nữa!”
“Còn lâu cậu mới tìm được người đó… Không, nếu là lớp trưởng thì có khi sẽ tìm được đấy, nếu cậu mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoài trường.”
“Ồ? Tớ biết những điều mình vừa nói có vẻ khá điên rồ, nhưng cậu đánh giá quá cao tớ rồi!”
“Vì cậu là lớp trưởng à?”
“Hoho~. Nếu cậu đã khen ngợi tớ nhiều đến vậy, thì sao cậu không kể ra một điểm gì đó ở tớ mà cậu thích đi.”
Điều mà theo tôi nghĩ là tuyệt vời nhất của lớp trưởng à.
Chỉ có một điều duy nhất cực kỳ tuyệt vời ở cô ấy.
“Cái lúc mà giáo viên giống như muốn phê bình việc cậu mặc đồng phục ngắn tới tận lằn xám cuối cùng trong quy định trường ấy, nhưng làm sao mà họ phê bình được cậu cho được khi cậu là một học sinh gương mẫu làm tốt việc lớp và có điểm số xuất sắc chứ!”
“F-Fufu… Ahaha! Cái lần đó ư!?”
Có lẽ cô ấy đã hiểu được ý tôi và bắt đầu cười như điên.
“Ngầu thật luôn ấy! Nếu cậu phạm lỗi gì đó thôi, thì họ sẽ kiểu ‘Em luộm thuộm như cách ăn mặc của em vậy,’ nhưng cậu thì hoàn hảo!”
“Lần đầu tớ được khen kiểu đó luôn đấy!”
Cô ấy vẫn đang mỉm cười vui vẻ.
Lớp trưởng của chúng ta có vẻ rất thoải mái nhỉ.
Váy của cô ấy luôn ngắn sát nấc trường quy định, và cô liên tục thay đổi đồng phục để khiến chúng trông hợp thời trang hơn.
Không ít nữ sinh đã bị ảnh hưởng bởi nhỏ lớp trưởng sành điệu này, và một số còn cố bắt chước cô ấy nữa chứ, vì thế các giáo viên không thích điều này cho lắm.
Dẫu vậy, cô ấy đồng thời cũng là đầu tàu của cả lớp với điểm số xuất sắc, và rất tích cực tham gia các hoạt động câu lạc bộ.
Cô ấy cũng có lối cư xử rất đúng mực, nên muốn làm khó cô ấy cũng không phải dễ.
Cô làm những việc mình cần làm, nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ tối đa của một người con gái.
Cô ấy là một người rất đáng tin cậy, và đó là điểm ở cô ấy mà tôi luôn thấy tuyệt vời.
“Không đâu, cậu ngầu thật mà.”
“Rồi, rồi, cảm ơn nhá!”
“Sáng nay hai người coi bộ vui quá ha.”
Sau buổi tập sáng, Haruki và Yukito vào lớp học.
“Chào hai cậu buổi sáng nhé! Touma buồn cười chết đi được luôn này!”
“Cậu ta lúc nói mấy thứ lạc quẻ theo một chiều hướng tốt hết.”
“Đúng đúng!”
Lớp trưởng và Haruki bắt đầu tám chuyện về tôi.
Nói nhỏ cho nghe này, Haruki đã yêu lớp trưởng từ cái nhìn đầu tiên hồi cô còn học năm nhất đấy.
Sau khi tiếp xúc một vài lần với nhau, cô ấy đã trở thành bạn của tôi và Yukito, và chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.
Sau cùng, trước khi Haruki kịp thổ lộ tình cảm với cô ấy, thì lớp trưởng đã bắt đầu hẹn hò với một người khác, nên cậu ta đã án binh bất động
Kết quả là cậu ta và bạn gái hiện tại đã đến với nhau, và tình cảm cậu ta dành cho lớp trưởng cũng vơi dần.
Nếu cậu ta đã tỏ tình với cô ấy, thì bọn tôi khó mà có thể trò chuyện một cách bình thường như lúc này, nên có lẽ đó cũng là một chuyện tốt ấy chứ.
“Vậy thôi nhé, tớ phải về chỗ đây.”
Rồi lớp trưởng quay về chỗ ngồi của mình.
“Mày và Yuika đã trò chuyện rất nhiều nhể?”
“Vì lớp trưởng giỏi ăn nói mà.”
“Cũng lâu rồi tao mới thấy nhỏ cười nhiều như vậy đấy.”
“Mày nói phải. Cô ấy đã cười như điên luôn.”
“Tao nghĩ hai đứa mày hợp nhau đấy.”
“Mày gợi cái chuyện đó lên ngay lập tức luôn à. Nhỏ đã nói là rất khó giữ được tỉnh táo khi mày nói chuyện cái kiểu đó đấy.”
“Rào chắn của người mày đang theo đuổi là Yuika vẫn còn cao lắm đấy… Nếu mày muốn tán nhỏ, tao sẽ hỗ trợ cho, đừng có ngại nói tao biết.”
“Khỏi lo, tao sẽ không chọn con đường đó đâu.”
Bất cứ khi nào bạn nói chuyện với một ai đó, bạn ngay lập tức sẽ rơi vào lưới tình.
Tôi nghĩ giờ mình có thể hiểu được lời của lớp trưởng khi nãy vì nó rõ ràng đang khiến tôi bận tâm.
Thì, tôi chưa hẹn hò bao giờ mà, và cũng chưa được ai tỏ tình luôn.
Dù sao đi nữa, nhờ có cuộc trò chuyện thoải mái với lớp trưởng mà giờ tôi đã tỉnh ngủ.
Coi bộ hôm nay tôi có thể học một cách bình thường được rồi.