Chương 3 : Nhận được lời tỏ tình
Tôi cứ giương mắt ra mà nhìn chằm chằm vào cô ấy bởi vì tôi không biết cuộc trò chuyện này rồi sẽ đi đâu về đâu.
“Vậy thì cậu có tin tớ là một cô gái không? Cậu sẽ tin tớ là một cô gái dù cho không có bất cứ sự xác minh nào chứ ? ”
“Xác minh? Tôi xác minh thế quái nào được?”
Tôi hỏi với tâm trạng tồi tệ.
“Tốt nhất là cậu tin tớ, nhưng nếu cậu vẫn không tin, thì tớ sẽ để cậu …sờ…vào hai quả cam mới nhú này”
Cô ấy nói về bộ ngực đang phát triển của mình giống như đang thảo luận về những chú chó hoặc mèo mới sinh vậy
Cứ như kiểu khi thú cưng của bạn có con thì bạn phải đem khoe nó với mọi người để họ nói những lời khen ngợi như 'thật dễ thương quá đi' ấy.
Cô ấy thiếu bao nhiêu lẽ thường vậy? Cô ấy không biết mình không được nói những lời nguy hiểm đó với người khác phái sao?
“Huh, Cậu nghĩ ngực mới phát triển là điều gì đó đáng để ngạc nhiên lắm hả?”
“Đáng…”
Cô ấy thực sự thừa nhận điều đó một cách dứt khoát
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của tôi, cô ấy mới vội vàng cúi đầu xin lỗi
“Tớ xin lỗi, tớ thật thiếu suy nghĩ, tớ là người đã hành hạ cậu suốt những năm qua như một con quỷ vậy mà giờ tớ lại nói về những điều đáng xấu hổ này trước mặt cậu một cách vô liêm sỉ… Hẳn cậu sẽ không ưa tớ nhỉ”
Cô ấy sai rồi, nếu nói về cảm xúc của tôi lúc này đối với cô ấy không phải là tôi không ưa cô ấy mà là tôi ghét cô ấy.
Và bạn biết điều gì tệ hơn nữa không, đó chính việc cô ấy là con gái và điều đó khiến tất cả động lực trả thù của tôi đổ sông đổ biển. Tất cả nỗ lực và khó khăn mà tôi phải trải qua là vì điều gì cơ chứ.
Trong lòng tôi tràn ngập sự thất vọng và cảm giác trống rỗng vô tận
“Thôi bỏ chuyện đó vào dĩ vãng đi, mối ân oán của tôi và cô coi như chấm dứt miễn rằng cô trả lại người anh em Optimus Prime lại cho tôi, cái con robot xe bán tải lớn màu đỏ ấy”
Một cái nhìn choáng váng xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.
Đừng nói với tôi rằng cô ấy không hài lòng với một đề nghị hào phóng như vậy?
“Cậu có thể cho tớ thêm một chút thời gian không?" Cô ấy cầu xin một cách đáng thương.
“Tớ thực sự có rất nhiều điều muốn kể với cậu… Đừng lo lắng, tớ đã cất giữ tất cả những món đồ chơi mà tớ lấy từ cậu một cách cẩn thận. Nếu cậu lắng nghe đến cùng, tớ sẽ trả lại tất cả! ”
Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi hay tin người anh em Optimus Prime vẫn bình an vô sự.
Vì cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sẽ trả lại tất cả đồ chơi, hoặc vì suy nghĩ thiếu chín chắn của mình, nên tôi đã gật đầu đồng ý lắng nghe câu chuyện của cô ấy.
Cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhõm như một tên tội phạm tử hình vừa được hưởng án treo. Thậm chí có những giọt nước mắt vui mừng còn đọng lại trên khóe mắt.
“Tớ thật sự rất xin lỗi và biết ơn… Tớ đã rất hạnh phúc khi nhận được bức thư của cậu, đến nỗi đêm qua tớ không tài nào chợp mắt được”
Quả thực có quầng thâm dưới mắt cô ấy.
“Hạnh phúc? Chẳng phải cô nên lo sợ sao? Không sợ rằng tôi sẽ đánh cô đến khi mặt sưng má nhận không ra sao?”
“Không Diệp Lân mà tớ biết sẽ không làm như vậy, mà ….cũng chẳng thể khác được nếu cậu muốn đối xử với tớ như vậy, ít nhất khi thời điểm đó đến tớ sẽ nhắm mắt chịu phạt để đền tội”
Gì? Nhắm mắt nằm dưới đất cho tôi đánh? Chả phải đó là trận chiến cuối cùng với Tiểu Bá Vương mà tôi hằng mong muốn đấy sao. Tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy một nỗi buồn khó tả như vậy? Sao tự dưng bây giờ tôi lại chỉ cảm thấy muốn khóc.
“Tớ biết điều đó là vô ích cho dù tớ có xin lỗi bao nhiêu lần đi chăng nữa ... Nhưng hồi đó, tớ cao và mạnh mẽ là do gen di truyền của tớ, vì vậy trông tớ chẳng giống một cô gái chút nào cả. Vì tớ không được chào đón giữa các cô gái, tớ đã giả làm con trai để chơi với các cậu… Tớ đã sử dụng thể chất vượt trội của mình để bắt nạt rất nhiều người, đặc biệt là cậu, vì vậy… Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi! ”
Cô ấy trông chân thành dựa trên tư thế của cô ấy khi xin lỗi.
“Không cần, cô không cần phải xin lỗi tôi nữa, dù sao thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ chấm dứt khi cô trả lại đồ chơi cho tôi thôi, vì vậy cô cũng không cần tôi phải tha thứ”
“Không, cậu chắc chắn phải tha thứ cho tớ!” Giọng cô ấy chắc nịch.
“Đó là bởi vì… tớ có một thỉnh cầu quan trọng. Nếu cậu không đồng ý, bệnh của tớ sẽ không bao giờ được chữa khỏi! ”
“Bệnh? Cô bị gì sao?”
Tôi ngạc nhiên rằng tôi thực sự quan tâm đến sức khỏe của cô ấy.
“Ừm… Cậu biết đấy tớ không có bất kỳ đặc điểm nào của một cô gái cả bởi vì tớ đã trải qua một thời gian dài là con trai. Có lúc tớ thậm chí còn tự vấn về giới tính của mình, và tớ đã có ý nghĩ sẽ sống phần đời còn lại của mình như một cậu bé. Tớ đã rất vui khi chơi với các cậu hồi đó. Kể từ khi bọn con trai bắt đầu chơi các trò chơi biến thái như 'khỉ ăn trộm quả đào' tớ đã phải nhét tất vào quần lót để khỏi lộ bí mật ra ngoài… Nhưng cuối cùng thì bộ ngực tưởng chừng không bao giờ lớn cuối cùng cũng lộ ra… ” [note41468]
“Đừng nói về quần lót và ngực nữa! Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ thay cho cô đấy! Mau nói cho tôi biết cô bị bệnh gì?
“Được rồi… tớ bắt đầu nghi ngờ về giới tính của mình sau khi bộ ngực của tớ lớn lên, và nó đã trở thành vấn đề nghiêm trọng đến mức tớ không thể giao tiếp với bất kỳ ai. Khi tớ còn nghĩ tớ là con trai, tớ có thể nói chuyện với họ một cách dễ dàng, nhưng giờ đây khi là con gái, tớ đột nhiên nhận ra rằng tớ không biết làm thế nào để tiếp xúc với những bạn nam cùng tuổi… Bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ có thể bị rối loạn nhận dạng giới tính…”
“Cô tìm ra tên lang băm chết tiệt đó từ xó nào vậy, cô đã bị rối loạn nhận dạng giới tính từ lâu rồi, từ cái hồi mà cô trấn lột cây kẹo hồ lô của tôi khi mà chúng ta chỉ vừa mới sáu tuổi ấy”
Trời ạ! Vậy chẳng qua nó chỉ là rối loạn nhận dạng giới tính! Tôi đã lo rằng nó là một căn bệnh nan y không thể chữa khỏi! Chờ đã, nghiêm túc đấy tại sao tôi phải đi lo cho sức khỏe của cô ấy
“Nhưng… Bác sĩ nói rằng nếu tớ không được chữa khỏi, tớ sẽ không thể chấp nhận giới tính thật của mình trong tương lai, và tớ có thể kết hôn với một phụ nữ…”
“Cái tay lang băm chết tiệt đó! Trung Quốc thậm chí còn không cho phép hôn nhân đồng giới! Đừng có mà tự tiện đưa ra những dự đoán vô trách nhiệm! ”
"Đó, vì vậy để không vi phạm bất kỳ điều luật nào, tớ đã quyết định chủ động điều trị bệnh của mình."
“Điều trị á? Cô định điều trị kiểu gì?”
“Tớ… Triệu chứng chính của tớ chính là sợ những đứa con trai bằng tuổi, nhưng có duy nhất một người mà tớ không cảm thấy sợ khi lại gần…”
Cô ấy đang ám chỉ tôi? Cô ấy không sợ tôi là bởi vì cô ấy đã quen cảm giác giẫm đạp lên tôi?
“Tuy nhiên, bởi vì tớ và cậu đã không gặp nhau trong một thời gian dài, tớ đã nghĩ rằng cậu đã quên mất tớ… Nên khi tớ nhận được bức thư từ cậu ngày hôm qua”
“Tớ đã thực sự…thực sự rất hạnh phúc”
Cô ấy lao về phía tôi mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khuôn mặt cô ấy tràn đầy dũng khí.
Tôi gần như sợ chết khiếp. Tôi vô thức nghĩ rằng cô ấy sẽ lại đấm vào mắt tôi, vì vậy tôi vội vàng che mặt lại. Bất ngờ, cô ấy vòng tay ôm chặt lấy eo tôi.
Theo quán tính, lưng tôi đâm sầm vào gốc cây đa phía sau
“Cô tính làm gì đấy?”
Khi tôi nhìn xuống thì khuôn mặt cô ấy đã nhuộm trong một màu đỏ đậm, thực sự nó không thể nào đỏ hơn được nữa
“Diệp Lân, xin cậu hãy thành bạn trai của tớ”
“Đây là yêu cầu của cả cuộc đời tớ”
Cô ấy ngước lên nhìn tôi như Bambi và hồi hộp chờ đợi câu trả lời [note41477]
Một nỗi đau bắt đầu xé nát tâm trí tôi, tôi gần như đã cắn đứt lưỡi để tự tử[note41469]
Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của cô ấy, nhưng vô ích. Có vẻ như cô ấy đang sử dụng tất cả sức mạnh của mình dựa trên vóc dáng của cổ.
“Đừng có đùa nữa! Tôi thậm chí không biết tên của cô! ”
“Tớ tên là Nhậm Tiểu Cần, Cần giống như Cần trong cần tây!, Bây giờ thì cậu biết tên tớ rồi đó! Xin hãy cho tớ câu trả lời! Tớ sẽ không buông cậu ra đâu nếu cậu còn chưa trả lời tớ!”
Cô ấy vùi đầu vào áo của tôi và ôm tôi chặt hơn
“Đừng có đùa với tôi! Đừng nói từ trước đến nay cô bắt nạt tôi là vì cô thích tôi đấy nhé”
“Đúng vậy, tớ là một cô gái hư vì tớ đã bắt nạt người con trai mà tớ thích, nên hãy trả lời câu hỏi của tớ đi”
Đây là kiểu phát triển diễn biến của quyển light novel chết tiệt nào vậy ! Lẽ ra phải có một trận đánh kinh thiên động địa chấn động trời đất chứ, sao lại trở thành một vở hài kịch thế này?
“Buông tôi ra, sẽ rất tệ nếu chúng ta bị nhìn thấy”
“Tớ không sợ bị nhìn thấy, Tớ đã dùng hết can đảm cả đời mình để thổ lộ với cậu đó”
Tiểu Cần giữ chặt quần áo của tôi và cơ thể cô ấy rung lên dữ dội.
Cô ấy dường như đang vô cùng sợ hãi, tôi chưa thấy ai run đến mức này bao giờ
Cô ấy giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, người sẽ nhảy vào vòng tay bạn cầu xin sự bảo vệ của bạn.
Tôi gần như không thể không đồng ý ngay với thỉnh cầu của cô ấy.
Đó đã là bản năng của đàn ông rồi, chúng tôi bất lực trước những giọt nước mắt yếu đuối của con gái
“Không phải là cô không thể làm bạn gái tôi…”
Nhưng trước khi nói gì thêm, tôi bỗng nhớ lại nỗi uất hận mà tôi đã giữ trong lòng suốt bao năm qua. Sự nhục nhã mà tôi cảm thấy —— bị đá xuống sông và trông như một con chuột chết đuối, bị giật ghế và ngã dập mông, bị chộp lấy chiếc Optimus Prime bằng một nụ cười ác độc…
Vì vậy tôi đã thay đổi câu trả lời của mình thành
“Làm bạn trai của cô— cô đang mơ gì vậy, đó là điều sẽ không bao giờ xảy ra”
“Tại, tại sao” khuôn mặt Tiểu Cần lộ vẻ tuyệt vọng
“Không, chẳng có lý do cụ thể nào cả, chỉ là tôi ghét cô” Để khiến cô ấy bỏ cuộc, tôi nhấn mạnh sự ghê tởm trong giọng điệu của mình.
Cơ thể Tiểu Tần không ngừng run rẩy. Cô ấy vô hồn rời khỏi cơ thể tôi, cử động một cách chậm chạp, và đôi mắt u ám
không có ánh sáng.
Cô ấy tuyệt vọng như thể hôm nay là ngày hành quyết của cô ấy
Tôi gần như đã chột dạ và định thay đổi câu trả lời của mình, nhưng tôi đã trấn an trái tim và nhìn cô ấy một cách nghiêm khắc
“Tớ đã nỗ lực rất nhiều chỉ để cho ngày hôm nay…” Tiểu Cần bàng hoàng lẩm bẩm, “Tớ đã kiêng bạo lực, tớ đã ở nhà trong suốt ba năm, tớ thậm chí còn nghiên cứu hàng nghìn bộ truyện tranh shoujo chỉ để học cách trở thành một cô gái…"
Này, hướng nghiên cứu của cô sai rồi! Thật đáng buồn khi để một cô gái còn thiếu sót nghiên cứu phim truyền hình Hàn Quốc mỗi ngày, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô ấy dành khoảng thời gian đó để đi dạo phố sao.
“Tại sao… Tại sao cậu vẫn không thích tớ? Tớ đã làm bất cứ điều gì để không bị ghét”
"Đánh tôi, đá tôi, cô thậm chí còn nhổ vào tôi ... Tôi có thể chấp nhận tình cảm của cô sau tất cả những gì cô đã làm với tôi sao”
Không, trời ạ đừng làm quá lên nữa, hãy để tôi đi. Chuyện này thật khó xử
Vai của Tiểu Cần bắt đầu run lên, càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, cô ấy quay lưng lại và bắt đầu rên rỉ
“Hiển nhiên là vậy rồi, làm sao mà cậu thích tớ được… Bởi vì sau cùng tớ cũng không phải là một cô gái thực thụ”
Cô ấy vừa chạy vừa khóc
Tôi không thể diễn tả được thứ cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực mình khi chứng kiến bóng dáng đang khóc của cô ấy biến mất trong làn sương mù
Hóa ra kẻ thù cũ của tôi không phải Tiểu Bá Vương
Mà là Tiểu Cần, một cô gái mang trái tim tổn thương vì sự từ chối của tôi, cô ấy vừa chạy về nhà vừa khóc suốt cả quãng đường, thậm chí cô ấy có thể mang nỗi buồn bã ấy vào những giấc mơ của mình, vừa gặm nhấm vừa chảy những giọt nước mắt buồn bã lên má
Tại sao tôi lại có cảm giác tội lỗi như vậy.
Cô ấy là Tiểu Bá Vương, một Tiểu Bá Vương độc ác, cô ấy là cội nguồn của mọi nỗi đau của tôi, cô ấy thậm chí còn hành hạ tôi trong những cơn ác mộng.
Nhưng tôi sẽ còn gặp lại cô ấy chứ.