Chương 2 : Thế giới quan của tôi đã tan vỡ
Một hình bóng xám tách khỏi sương mù và bắt đầu chạy lại gần. Nó từ từ di chuyển chậm lại vì có vẻ như nó đã phát hiện ra vị trí đứng của tôi.
Dựa vào tư thế , tôi kết luận đây chắc chắn là dáng chạy của “Tiểu Bá Vương”
Khi cậu ta đi ngang qua hai cái cây nhỏ mà tôi cũng đã đi qua trước đó, tôi hồi hộp ước tính chiều cao của cậu ấy dựa trên chiều cao của cành cây gần đó.
Tuyệt vời! cậu ta không cao thêm chút nào hết ! Chính xác mà nói, có vẻ cậu ta chẳng phát triển thêm miếng nào kể từ khi chúng tôi chia tay nhau ba năm trước!
Ba năm qua là ba năm mà tôi phát triển nhất,
bây giờ tôi mới là người thực sự cao hơn cậu ta một cái đầu!
Ha ha ha ha Tiểu Bá Vương à, ai mà nghĩ cái ngày mà cậu nhận quả báo lại sớm tới vậy
Tuy nhiên, tôi vẫn luôn phải giữ cảnh giác, chiều cao không phải là tất cả trong một trận đấu
“Tiểu Bá Vương” dừng lại cách tôi khoảng năm bước chân.
Hai má cậu ta đỏ hồng và cậu ta thở ra một làn sương trắng. Có vẻ như cậu ta không bắt xe buýt đến đây, mà đã chạy cả một quãng đường dài
Khởi động trước trận đấu à! Đúng là tôi không thể coi thường cậu ta được! Cậu ta nguy hiểm chả khác nào Frieza cả. Mặc dù đúng là cậu ta không cao bằng tôi nhưng đừng quên rằng hình dạng tiến hóa cuối cùng của Frieza cũng rất nhỏ và dễ thương
Trong mọi tình huống giao chiến, chúng ta bắt buộc phải quan sát đối phương thật kỹ
Trang phục chiến đấu của “Tiểu Bá Vương” có vẻ là một chiếc áo len dày màu xám trắng với quần jean màu xanh hải quân. Thật kì lạ bộ trang phục này còn chả phải dành cho việc chiến đấu
Không những vậy,
vì sợ lạnh nên cả hai tay cậu ta đều thu vào trong tay áo, chỉ để lộ những đầu ngón tay.
Mặc dù tổng thể cậu ta để tóc ngắn, nhưng cậu ta lại để tóc mái dài trước trán. Kiểu tóc này sẽ rất bất lợi trong một cuộc chiến!
Vì có khả năng cao là bạn sẽ bị túm tóc và cho một gối vào mặt.
Ngoài ra… nó có phải là do trí tưởng tượng của tôi hay không? Tại sao tỷ lệ giữa eo và mông của cậu ta lại có một cảm giác chẳng hợp lý tẹo nào?
Ngoài ra, chiếc quần jean bó sát
đó còn làm nổi bật những đường cong thanh lịch của đôi chân cậu ấy.
Đừng nói với tôi rằng cơ thể cậu ta là kết quả của các cuộc tập luyện khắc nghiệt trong việc tấn công đối thủ bằng phần dưới cơ thể chứ? Liệu vài sát kĩ như cú đá cắt kéo sẽ xuất hiện trong cuộc đấu của chúng tôi?
Kệ chả quan trọng nữa, thật vô nghĩa khi cứ suy nghĩ lung tung như thế này.
Tôi tháo đồng hồ đeo tay ra và ném dưới gốc đa mà không cần quay đầu lại, sở trường chiến đấu của tôi là đâu đó giữa Muay Thái và quyền anh Trung Quốc
“Chiến thôi nào, Ren WoXing”
“Tiểu Bá Vương” cười khúc khích một chút. Vì cậu ta thấp hơn tôi nên nếu cậu ấy không ngẩng đầu lên tôi không thể thấy được biểu cảm của cậu ấy vì nó đã bị che đi bởi phần tóc mái.
“Cậu vẫn còn nhớ những con robot của mình …”
“Tiểu Bá Vương”
xoa xoa hai bàn tay đông cứng của mình vào nhau trong khi dùng hơi thở của để mang lại chút hơi ấm. Cậu ta không những không vào tư thế chiến đấu mà còn thể hiện ra một chút hạnh phúc.
Giọng nói và ngữ điệu của cậu ta thật kì lạ.
Mặc dù nó hầu như không thay đổi so với những gì tôi nhớ, nó vẫn có cảm giác kỳ lạ…
Đúng! Thật lạ là nó không thay đổi!
Giọng của tất cả các thằng con trai ở độ tuổi của tôi lẽ ra đều phải có sự thay đổi chứ!
Do dây thanh quản dày hơn và sụn tuyến giáp nhô ra trước nên giọng nói của tôi trầm hơn trước rất nhiều. Làm sao giọng cậu ta có thể không thay đổi chút nào được.
Tôi liếc nhìn trên cổ cậu ta nằm sau chiếc áo len, cậu ta không có thứ mà tôi có, yết hầu của đàn ông.
Có thể là do cậu ta chưa dậy thì vì cậu ta chẳng phát triển chút nào trong ba năm qua. Tôi tự trấn an bản thân và cố không để đầu óc đi quá xa
“Tại sao cậu chưa động thủ? Hay cậu sợ vì giờ tôi đã cao hơn cậu?”
“Tiểu Bá Vương”
luống cuống ngẩng đầu, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống
“Tại sao cậu cứ chần chừ mãi vậy? Cậu muốn gì? Đánh hay là không? Nếu chúng ta không đánh nhau vậy thì hãy trả lại những người máy đồ chơi cho tôi”.
Tôi sốt ruột hét lên. Tôi còn không hiểu tại sao mình lại trở nên tức giận.
Như thể sợ hãi giọng nói của tôi “Tiểu Bá Vương” co người lại. Cậu ta đứng tại chỗ trong một vài giây và không nói một lời nào, rồi cuối cùng cậu ta cắn chặt môi như đã hạ quyết tâm. Cậu ta cúi người thật sâu
về phía tôi một góc 90°,cơ thể cậu ấy gần như song song với mặt đất. Cậu ta đặt hai tay lên đầu gối và xin lỗi một cách chân thành.
“Tôi xin lỗi vì đã luôn bắt nạt cậu trong quá khứ, Tôi chắc chắn đã gây ra cho cậu rất nhiều đau khổ”
“Gì? Đây có phải cách mà Tiểu Bá Vương hùng mạnh xin lỗi không? Chẳng phải tôi đã ghi rõ trong bức thư rằng kẻ thua cuộc phải quỳ lạy và xin lỗi sao? Cậu nghĩ rằng có thể giảm nhẹ hình phạt bằng cách thừa nhận thất bại chắc?
“Tôi thật sự xin lỗi , nhưng để quỳ xuống và tạ lỗi thì sẽ…xấu hổ lắm. Ngoài ra nếu tôi làm bẩn chiếc quần jean mới mua của mình mẹ tôi sẽ nổi điên mất”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu nói rằng cậu không muốn đánh nhau vì sợ làm bẩn quần áo? Chẳng phải chúng ta từng trần truồng đánh nhau trong bùn khi chúng ta mới học lớp năm sao? Nghĩa khí của cậu đâu mất rồi?”
“Xin lỗi ,nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa”
“Tại sao, cậu sợ vì tôi cao hơn cậu chắc?”
Tôi đang rất tức giận. Hành động cũng này cũng khó chịu như là bỏ chạy sau khi thắng một ván cờ, hoặc đâm sau lưng ai đó rồi sau đó nói “Giảng hòa nhé” với nụ cười trên môi vậy
“Không việc này chả liên quan gì tới chiều cao cả..” “Tiểu Bá Vương” ngập ngừng
"Vậy thì, tại sao?"
“Thực ra… có một điều, mà tôi luôn giữ bí mật với cậu…”
"Nó là gì? Có phải giống như lần cậu lén lút dán vào lưng tôi một tờ giấy ghi rằng 'làm ơn cho tôi uống thuốc xổ', và khiến tôi phải mang nỗi nhục đó từ nhỏ cho tới bây giờ không?”
“Làm ơn đừng nói nữa, tôi cũng rất xấu hổ về điều đó…”
“Vậy thì, tại sao? Tại sao chúng ta không thể chiến đấu nữa? Chúng ta không phải là kẻ thù truyền kiếp của nhau sao? ”
Tôi tức giận đến mức những vết nứt bắt đầu xuất hiện ở khóe mắt.
“Tôi thực ra là… con gái”
"Vậy thì sao? Thời đại ngày nay, nam nữ bình đẳng…wait what đợi đã—— cậu vừa nói cái gì !!! ??? ”
"Tôi đã nói, bởi vì tôi là con gái, những thứ giống như chiến đấu khỏa thân trong bùn sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Có vẻ như cậu ta đã nỗ lực rất nhiều để nói với tôi điều đó. Mặt cậu ấy đỏ đến mức bốc hơi lên, cứ như con cua luộc vậy.
Dù vẫn để tóc ngắn như trước nhưng những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, đôi môi chúm chím, những đường cong trên gương mặt… đều là bằng chứng cho việc cậu ấy nói thật.
Nếu là người ngoài không có sự căm thù đã cắm rễ như tôi thì chắc chắn ai cũng nhìn ra cậu ta là con gái
Từ giờ tôi có nên gọi cậu ấy là cô ấy không?
Có vẻ nhảy xuống hồ Đông Sơn và hóa thành băng bây giờ cũng không tệ nhỉ
So với sự thật vừa được tiết lộ tôi thà chết cóng còn hơn
“Không! Cậu chắc chắn đang nói dối! Ngày nay chuyện con trai giống con gái không còn xa lạ! Cậu là Trap! Đừng cố lừa dối tình cảm của tôi nữa! Tôi sẽ không bị lừa đâu!”
Cô ấy chớp mắt, cùng với hàng mi dài, trong khi lặng lẽ nhìn tôi, người đang bắt đầu phát cuồng lên.
“Đúng vậy, đây chắc chắn là một cái bẫy! Cả hai chúng ta đều 11 tuổi và học lớp năm, khi chúng ta đánh nhau trong bùn, chính tôi đã xé toạc áo của cậu ra để lấy lại túi của mình… Tôi sẽ nhận ra nếu cậu là một cô gái! Mặc dù da của cậu rất trắng, nhưng ngực của cậu phẳng như một tấm gương vậy! Nó phẳng đến mức có thể nói là không ma sát, nếu tôi trượt một khối lên nó, nó sẽ tiếp tục đi mãi mãi với cùng một vận tốc ban đầu! ”[note41471]
“Xin đừng nhắc đến điều đáng xấu hổ đó nữa, tại thời điểm đó tôi chưa phát triển được chưa… Tất cả chất dinh dưỡng đều dồn lên chiều cao của tôi hết rồi…”
Cô ấy vừa trả lời vừa lầm bầm.
“Ngoài ra, tôi cũng không cao thêm chút nào trong ba năm…”
“Tôi biết vậy ý cậu là gì?”
“Tôi đang nói… .. nó lớn hơn một chút…”
“Cái gì lớn hơn một chút? Nói to lên!"
“Ngực,...Ngực của tôi đã lớn hơn một chút…”
Cô ấy ấn hai đầu ngón trỏ vào nhau như thể đang xấu hổ chết đi được.
“Đó là lý do tại sao… tôi ngực tôi không còn phẳng nữa…”
Gì?! Bộ ngực phẳng của bạn thì có liên quan gì đến tôi? Thay vì nói những điều vô nghĩa, hãy trả lại người anh em Optimus Prime cho tôi!