Chương 1: Đối thủ trọn đời của tôi
Mỗi một người đàn ông nên có ít nhất một đối thủ trong cuộc đời của mình. Ít nhất đó là những gì mà một thằng nhóc 14 tuổi như tôi đã từng tin vào.
Để mà nói thì đối thủ của tôi có lẽ chỉ là một thằng nhóc hàng xóm, và cậu ta được mọi người xung quanh đặt biệt danh là “Tiểu Bá Vương”.
Mỗi lần nhắc lại chuyện này tôi lại cảm thấy hơi hổ thẹn đối với lòng. Vì sao ư ?
Vì tôi đã bị thằng nhóc đó bắt nạt suốt khoảng thời gian thơ ấu của mình.
Mặc dù bằng tuổi nhau nhưng chiều cao của cậu ta
luôn chênh lệch hơn so với tôi, có thời điểm thằng nhóc đó cao hơn tôi tận một cái đầu.
Tất cả vật phẩm quý giá của tôi: đồ ăn nhẹ, bóng bay, truyện tranh, súng nước, mũ cảnh sát và tổng cộng 25 món đồ chơi biến hình. Tất cả đều bị trấn lột một cách sạch sẽ.
Ngoài những điều khủng khiếp kia tôi còn bị bắt nạt bằng nhiều cách kinh khủng khác như: đạp té xuống sông khi đang câu cá, kéo ghế ngay trước khi tôi ngồi xuống, nhổ nước bọt vào tôi sau khi tôi bị rơi xuống hố, ép tôi ăn bánh mì tẩm bột tiêu cay, thả cua xuống mặt sau của áo sơ mi của tôi.
Tóm lại, người ngoài chẳng thể hiểu nổi một góc những đau khổ mà tôi phải trải qua khi còn bị thằng nhóc đó đày đọa. Trong tâm trí non nớt của tôi, Godzilla so với thằng nhóc đó nom còn dễ thương chán.
Hiện tại tôi đang là học sinh năm hai sơ trung, một năm nữa thôi tôi sẽ là học sinh năm ba rồi. Vì vậy bằng bất cứ giá nào tôi phải giải quyết ân oán với “Tiểu Bá Vương” trước khi tôi bước vào quãng đời cao trung của mình.
Nếu không tôi sẽ phải mang vết thương lòng này đến cuối đời mất. Đó là lý do tại sao tôi đã gửi cho cậu ta một bức thư khiêu chiến vào ba ngày trước. Mặc dù chúng tôi không còn là hàng xóm của nhau sau khi khu phố của chúng tôi bị giải tỏa, nhưng chúng tôi vẫn sống trong cùng một thành phố, chỉ cách 2 trạm dừng tàu điện ngầm.
Cậu ta có lẽ đã nhận được thư của tôi rồi. Chúng tôi sẽ đối mặt nhau như hai người đàn ông thực thụ, kẻ thua sẽ phải quỳ lạy dưới chân người chiến thắng và thừa nhận lỗi lầm của mình và đồng thời trả lại toàn bộ đồ chơi mà người kia đã trấn lột được.
Dĩ nhiên là tôi chưa từng trấn lột được bất cứ thứ gì từ thằng nhóc đó cơ mà công lý luôn chiếm ưu thế, đúng không?
Địa điểm quyết chiến là tại một cánh đồng rộng rãi ngay phía sau nhà máy sản xuất nồi hơi, thời gian cụ thể là 9 giờ sáng, thời điểm không ai có thể can thiệp được vào cuộc chiến.
Tôi cố tình chọn một địa điểm gần nhà cậu ta hơn, bằng cách này nếu cậu ta thua thì sẽ tiện hơn để tôi có thể lấy lại đồ chơi của mình
Đừng hiểu lầm ok, tôi đã 14 tuổi rồi và tôi chả còn ham hố gì mấy món đồ chơi biến hình nữa. Đây chỉ là minh chứng cho sức mạnh và bản lĩnh của tôi thôi. Vả lại tôi nghĩ thủ lĩnh Optimus Prime hắn sẽ rất nhớ tôi
Nghĩ lại thì tôi đã không gặp “Tiểu Bá Vương” ba năm rồi.
Tôi nhớ rằng cậu ta lớn lên trong một gia đình đơn thân giống tôi. Mặc dù tôi không thích cậu ta, nhưng tôi có ấn tượng rất tốt về dì Nhậm.
Đó là bởi vì dì Nhậm vẫn còn trẻ và rất xinh đẹp (cô ấy còn quá trẻ để làm dì, cô ấy giống như một người chị hơn), và cô ấy là thần tượng của nhiều chàng trai trẻ. “Tiểu Bá Vương” cũng không dám bắt nạt tôi trước mặt dì ấy.
Dì Nhậm cũng không phải tay vừa, cô ấy là nhà vô địch Võ thuật hỗn hợp cấp quốc tế, không có gì lạ khi “Tiểu Bá Vương” lại mạnh đến vậy. Ngược lại, bố tôi chỉ là một otaku đeo kính bán nhiều món đồ tình dục khác nhau trên một cửa hàng trực tuyến, thật đáng xấu hổ.
Tôi tự hỏi trong
3 năm qua "Tiểu Bá Vương" thay đổi như thế nào, sự chênh lệch về chiều cao của chúng tôi không thể tăng trở lại, đúng không?
Lần đối đầu cuối cùng của chúng tôi là vào mùa đông ba năm về trước, cái ngày mà những bông tuyết lớn nhuộm trắng tâm hồn tôi. Tôi đã quên mất lý do tại sao chúng tôi lại bắt đầu lao vào vào nhau
Vào khoảng thời gian đó tôi gần như đã bắt kịp cậu ta về chiều cao, để đánh bại cậu ta tôi đã luôn luyện tập bí mật và cánh tay của tôi bắt đầu xuất hiện một ít cơ bắp
Đó là lý do tại sao tôi quyết định không cam chịu thêm nữa mà phải đứng lên chiến đấu.
Nhưng đời không như là mơ, cậu ta biến tôi thành một con gấu trúc bằng cách cho mặt tôi hôn liên tiếp những nắm đấm cứng như thép. Tất nhiên ăn miếng thì phải trả miếng nên tôi cũng nhắm vào mặt cậu ta nhưng nắm đấm của tôi chỉ lướt qua cằm mà không chạm được tới mặt của kẻ nên nhận nó
Một nụ cười như khinh bỉ rằng “mày nghĩ là mày đã mạnh hơn đúng không” xuất hiện trên mặt cậu ta và sau đó một cú đá đau kinh khủng giáng vào bụng khiến tôi nằm bất động trên mặt đất. Mẹ kiếp, tôi đã quên đề phòng những cú đá thấp. Mặc dù chiều cao của chúng tôi xấp xỉ nhau nhưng đôi chân của cậu ta luôn dài hơn tôi (Con hối hận vì đã thừa hưởng đôi chân ngắn của bố).
Điều kỳ lạ là sau khi đánh tôi bầm dập, cậu ta không còn nhổ nước bọt vào tôi như trước, và cũng không bỏ đi, thay vào đó cậu ta nói với một giọng cô đơn:
“Nơi này sẽ bị phá bỏ và mọi người sẽ chuyển đi, gia đình tôi sẽ chuyển đến tòa nhà màu đỏ ở North St ở phía tây thành phố, vì vậy chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên nữa”
Tại sao phải nói với tôi điều này? cậu ta đã thành công cuỗm đi 25 món đồ chơi biến hình quý báu của tôi rồi mà. Sướng rồi chứ?
“Chúng ta chưa tỉ thí đủ mà phải không? Tôi có cảm giác như vậy đó”
Hả? Nó vẫn chưa đủ? Cậu ta không có đủ chiến lợi phẩm từ tôi? Cậu ta thậm chí đã lấy đi Optimus Prime? Tại sao cậu ta còn nói chuyện với tôi với cái tông giọng buồn bã đó? Cậu ta thấy thất vọng vì không thể bắt nạt tôi hàng ngày sao?
Hay là cậu ta đang nói… Tôi đột nhiên rùng mình từ đầu đến chân
Hay cậu ta đang nói rằng cậu ta xem tôi như kẻ thù lâu năm, giống như cách tôi xem cậu ta là đối thủ ?
Tôi ngẩng đầu lên khỏi vị trí quỳ gối hiện tại của mình, "Tiểu Bạo Chúa" nhìn xuống tôi trong đám bông tuyết. Vì
ngược nắng nên tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ta khi ấy.
“Hẹn gặp lại, Diệp Lân (Đây là lần đầu tiên cậu ta phát âm đúng tên tôi, cậu ấy luôn cố ý phát âm tên tôi giống như là con la hoang (Dã Lư)), tôi sẽ giúp bạn giữ gìn những người máy biến hình này … Khi bạn cảm thấy bạn có thể thắng tôi, hãy thách đấu với tôi một lần nữa.”
cậu ta ném cho tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ, tôi nắm chặt nó trong tay và trừng trừng nhìn dòng chữ viết trên trang giấy. Tôi phải thừa nhận rằng, nét chữ của cậu ấy khá gọn gàng
Trong 3 năm sau đó, tôi đã rèn luyện bản thân nghiêm khắc hơn, có thể nói nó đã đến mức phi nhân tính. Situps,chống đẩy, lên xà, bắt đầu chỉ làm được 10 cái, đến 100 cái rồi 200 cái. Ngày nào tôi cũng chạy quanh hồ Đông Sơn với bao cát 2,5kg buộc vào cổ chân, sau đó tăng lên 5kg. Còn về việc mua tạp chí đấm bốc và xem trộm nó trong giờ học, tôi sẽ bỏ qua không kể về nó. Nói tóm lại, khi những đứa trẻ khác đang ăn, tôi đang huấn luyện. Khi họ đang ngủ, tôi vẫn đang luyện tập. Nếu tôi không trở thành một võ sĩ, đó sẽ là điều vô lý nhất thế gian.
Mặc dù vậy, tôi không chắc chắn 100% rằng tôi có thể thắng “Tiểu Bá Vương”.
Dù gì thì mẹ cậu ấy cũng là một nhà vô địch MMA thực thụ, cậu ta chắc hẳn đã học được một số phương pháp huấn luyện bí mật không được công khai, thậm chí có thể có một hoặc hai động tác giết người.
Tuy nhiên tôi vẫn phải thách thức cậu ta! Tôi sẽ không phải là một người đàn ông đích thực nếu tôi khuất phục trước nỗi sợ của mình! Ngay cả khi tôi thua, tôi vẫn sẽ thách đấu cậu ấy một lần nữa, mỗi năm một lần! Cho đến khi tôi giành lại được Optimus Prime! Đúng vậy, như tôi đã đề cập trước đây, một người đàn ông ở tuổi tôi đã không còn thích đồ chơi biến hình nữa, cái gì quan trọng nhắc lại 3 lần tôi không làm điều này vì đồ chơi ok
Đến tận lúc viết thư khiêu chiến tôi mới nhận ra là tôi không biết tên cậu ta. Tôi biết cậu ấy có cùng họ với dì Nhậm. Vì vậy tôi đã sao chép địa chỉ cậu ấy để lại trước đó vào bức thư và viết “Ren WoXing (Ren cũng có thể có nghĩa là cho phép, Wo có nghĩa là tôi và Xing có thể có nghĩa là làm, vì vậy trong bối cảnh này tôi tin rằng nó sẽ có ý nghĩa, cho phép tôi để làm bất cứ điều gì) ”đối với tên người nhận, tôi tin rằng tên này rất hợp với cậu ta. Vì không muốn dì Ren cười nhạo mình sau khi xem bức thư, tôi đã không viết tên mình lên đó, thay vào đó tôi đã viết "Anh hùng của công lý". Sau khi "Tiểu Bá Vương" nhận được bức thư này, cậu ấy chắc chắn sẽ biết đó là từ tôi. Rốt cuộc, cậu ta vẫn luôn là quỷ vương chuyên bắt nạt anh hùng. Chúng ta là kẻ thù truyền kiếp.
Bây giờ đã là đầu mùa xuân nên trời bắt đầu dày sương mù, bên ngoài chiếc áo len tôi mặc thêm một chiếc ao sơ mi và quần đấm bốc như chiếc quần mà Sylvester Stallone đã mặc, nhưng lạnh thì vẫn hoàn lạnh.
Để cơ bắp của tôi không bị đông cứng, tôi đã áp dụng thế tấn và thực hiện một số cú đấm nhanh, công tác chuẩn bị trước khi giao tranh là rất quan trọng.
Không còn ai trên sân, tôi nhìn đồng hồ: chính xác là 8:50, tôi đến sớm nửa tiếng và đã đợi 20 phút. Cậu ta tốt hơn không nên là loại người cố tình đến muộn, để cho cậu ấy
tìm thấy tôi dễ dàng hơn, tôi cố tình đứng dưới
gốc cây đa lớn nhất và tiếp tục bài tập đấm của mình.
Bằng cách này, cậu ấy sẽ dễ nhận ra tôi ngay cả khi sương mù dày hơn. Sau khoảng 5 phút, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của đôi giày thể thao bước qua cỏ. Nó có phần vội vã, có phần nóng nảy và có phần do dự.
Heh (Âm thanh giễu cợt), “Tiểu Bá Vương”, đã 3 năm rồi, đừng nói là cậu sợ tôi chứ?
Trong thực tế, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, hẳn là vì lạnh thôi .
Tôi sẽ không thua! Tôi chắc chắn sẽ không thua cậu ấy! Ngay cả khi nó có nghĩa là sử dụng kỹ thuật bị cấm đối với nam giới, chẳng hạn như đá vào đáy quần…