Chương 4: Kế hoạch tài tình của tôi
Kể cả khi đã về tới ngôi nhà nơi tôi và bố cùng sinh sống, chuyện của Tiểu Cần vẫn luôn làm tôi canh cánh phiền muộn trong lòng
“Này, này, Shota mà tôi đã mua lại tăng giá trị một lần nữa, cậu không ngờ được phải không?”
Cửa phòng của ông già tôi đang không đóng. Ông ấy đang vừa ngồi trước màn hình máy tính trong khi thảo luận về một vấn đề gì đó có vẻ đáng sợ với một người khách hàng
Tất nhiên, bố tôi chắc chắn không phải là một gã tội phạm ấu dâm buôn bán trẻ em. Mặc dù ông ấy vô dụng thật, nhưng ông ấy chưa sa ngã tới mức đó.
Vì không chịu nổi cú sốc sau khi ly hôn với mẹ tôi, bố tôi từ một giảng viên đại học đã trở thành một người nuôi tôi bằng thu nhập kiếm được từ một cửa hàng trực tuyến.
Theo lẽ thường, tôi nên là người phải biết ơn ông ấy phải chứ? Mẹ tôi đã bỏ đi cùng với một người giáo viên nước ngoài
tại trường đại học nơi mà bà ấy giảng dạy trước khi tôi vừa tròn được một tháng tuổi, nơi ở của bà ấy đến nay tôi vẫn chưa biết. Dù cho tôi có nhìn thấy bức ảnh kỉ niệm của bố tôi về một người phụ nữ đang mỉm cười ngọt ngào đi chăng nữa, tôi cũng hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì như hơi ấm hay sự thoải mái của một người mẹ cả.
Chiều cao của bố tôi không thấp, ông ấy cao khoảng 183cm, tuy vậy đôi chân của ông lại hơi ngắn ( tôi cũng tương tự như vậy). Ông ấy có vẻ bề ngoài của một người học thức đầy đủ, cùng với cặp kính gọng đen trông ông ấy giống như một giảng viên đại học vậy. Ông ấy luôn chăm lo đầy đủ cho tôi, không bao giờ kêu tôi phải làm hay không được làm gì, mà luôn thảo luận cùng với tôi ở vị trí bình đẳng như bạn bè.
Vậy mà tôi vẫn chưa hài lòng về người bố ấy sao? Người đời hẳn sẽ cho rằng tôi là một kẻ tham lam.
Nhưng mà, cửa hàng TaoBao …của bố tôi làm tôi xấu hổ quá thể đáng!![note41614]
Tôi đã từng kể rồi đấy, bố tôi là người chuyên bán các vật phẩm phải qua kiểm duyệt mà cụ thể là ông ấy chuyên bán các loại công cụ thỏa mãn tình dục quái đản dành cho những thằng otaku thất bại và không hòa nhập được với xã hội.
Chẳng hạn như là: H manga, âm đạo giả, máy rung tuyến tiền liệt, mấy cái figure của các bishoujo với quần áo thiếu vải, gối ôm mang hình của một cô gái khỏa thân đeo tai mèo trong tư thế ngượng ngùng và búp bê tình dục bơm hơi.
Thậm chí có một lần ông ấy còn thần thần bí bí hứa với tôi rằng nếu tôi có thể lọt vào top 15 của lớp (lớp tôi có tổng cộng 44 người) ông ấy sẽ cho tôi chọn bất kỳ sản phẩm nào từ cửa hàng H trực tuyến của ông ấy.
“Bố nghĩ con nên chọn một cái âm đạo giả, mẫu R20 này đang được đánh giá khá cao đấy” Bố tôi đã từng đề nghị như vậy với một vẻ ngoài bỉ ổi
Tôi từ chối ông ấy mà lạnh hết cả sống lưng
Chẳng được mấy thằng con trai ở độ tuổi của tôi mà lại đi từ chối hàng H. Cơ mà dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn bị bố tôi biết tôi mua hàng H, đó chưa kể đến việc dùng cái âm đạo giả mà ông ấy đưa cho nữa.
Đôi khi có một ông bố thậm chí còn hư hỏng hơn bạn, tới mức mà ông ấy thậm chí còn tìm tới bạn chỉ để thảo luận về các trang web H mới, sẽ khiến bạn đau hết cả đầu
Ngoài ra thì bố tôi chưa bao giờ rơi vào trạng thái này trước đây
Ông ấy chỉ bắt đầu xa đọa sau khi bị mẹ tôi vứt bỏ
“Huh, cậu không ra được với cuốn S&M đó sao, vậy thì thẩm với cuốn ‘Ba con heo nái’ này thử đi” Giọng nói của bố tôi lại có thể được nghe thấy một lần nữa
Tôi giúp ông ấy đóng cửa phòng lại trong khi trong lòng tràn ngập cảm giác ghê tởm
Tôi cũng là một thằng con trai trong độ tuổi dậy thì nên tôi không thể phủ nhận rằng đống vật phẩm H đó rất kích thích, nhưng cứ mỗi lần tôi nhìn thấy bố tôi vô tình thể hiện sự cô đơn của mình, tôi lại muốn tránh ra xa khỏi phụ nữ.
Không dưới một lần, bố tôi tự nhốt mình trong phòng, khóc thút thít và gào thét tên của một người phụ nữ trong lúc say
Tôi đoán cái tên đó hẳn là tên của mẹ tôi? Một người mẹ có thể nhẫn tâm bỏ rơi chính con đẻ mình mà không một chút do dự, vậy mà người bố tàn tạ của tôi vẫn không thể quên được bà ấy.
Thật là một thứ sức mạnh hủy diệt
Đó là lý do tại sao mặc dù trường tôi có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp, nhưng không một ai trong số họ để lại thiện cảm trong tôi.
— tôi biết chứ tình yêu là thứ còn chết chóc hơn cả nọc độc của rắn hổ mang
Vì vậy tôi vô cùng trân trọng kỷ niệm về những cuộc tỉ thí giữa tôi và Tiểu Bá Vương khi mà cả hai đều cùng trao cho nhau những cú đấm, khoảng thời gian đó thật mãnh liệt và trong sáng. Trái ngược hẳn cái khoảnh khắc mà Tiểu Cần tỏ tình tôi bằng cái tông giọng nhẹ nhàng, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng có chiếc nanh độc ẩn sau nụ cười của cô ấy.
Chuông cửa vang lên khi đồ ăn mà bố tôi đã đặt đã đến. Tôi liếc nhìn lên bàn ăn, tìm lon trà nơi bố tôi giữ tiền lẻ và đưa một ít cho người giao hàng.
“Đến giờ ăn rồi”
Sau khi bị tôi gọi đến lần thứ ba , cuối cùng bố tôi cũng chịu rời khỏi máy tính một cách miễn cưỡng và đi ra ngoài để ăn một hộp cơm với thịt và rau
Ông ấy đang vừa ăn vừa đọc bộ ‘Ichigo 100%’[note41612]
“Đừng có đọc manga khi đang ăn cơm”
Vai trò của chúng tôi đã bị đảo ngược hoàn toàn
“À phải rồi bố, bố có còn nhớ về dì Nhậm không cái dì đã sống cùng chúng ta trong cái khu phức hợp trước khi chúng ta chuyển đi ấy?”
“Hàng xóm hả ? À cái người siêu nóng bỏng luôn ấy phải không, này không phải cô ta trông y đúc nhân vật này hay sao?”
Bố tôi giơ cuốn manga đang đọc có hình một người phụ nữ khỏa thân vừa bước ra khỏi phòng tắm cho tôi xem.
“Đừng có giỡn với con!” Tôi muốn giật cuốn manga nhưng bố tôi đã nhanh nhẹn né đi
“Bố, bố biết được bao nhiêu về đứa nhóc nhà dì Nhậm”
Tôi giả vờ như không quan tâm câu trả lời lắm
“Oh, cái cô nàng tomboy đi phá làng phá xóm suốt ấy hả! Bố nhớ hình như nhóc ấy được gọi Tiểu Cần, chà cô nhóc ấy chả có một chút gì gọi là nữ tính gì hết, chẳng biết sao mà sau này nhóc ấy lấy chồng được nữa!”
Bố tôi vừa thở dài vừa xúc một thìa thức ăn vào miệng
Vậy là đến bố tôi cũng biết Tiểu Cần là con gái! Sao tôi lại là người duy nhất không biết gì hết vậy?
Khi còn bị Tiểu Bá Vương bắt nạt, vì tự ái tôi luôn giấu và nói rằng những vết thương là do tôi bị té, tôi cũng nói rằng tôi đã vô tình làm mất những con robot đồ chơi của mình. Nếu tôi kể với ông ấy rằng tôi bị bắt nạt dù chỉ một lần thôi trong những lần bị hành hạ đó, ông ấy sẽ cho tôi biết Tiểu Cần là con gái và tôi cũng sẽ không hiểu lầm chuyện này lâu đến vậy.
Càng nghĩ tôi lại càng bực tức và chán nản. Tôi im lặng quay lại phòng và đánh một giấc cho qua giờ ngủ trưa
Tiểu Bá Vương chết tiệt! Buộc tôi phải dậy sớm vào cuối tuần, vậy mà chúng tôi lại không thể đánh nhau và tôi cũng không thể cứu được người anh em Optimus Prime. Thật là một thất bại toàn tập.
Sau khi nhìn lướt qua các thiết bị tập luyện dưới giường của mình, tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy.
Quả tạ, bao cát, và máy tập… Tôi chẳng còn cảm nhận được bất kỳ sự phấn khích bùng cháy nào nữa, tôi thà trở thành một kẻ lười biếng thì hơn.
Không phải Tiểu Cần đã nói rằng cô ấy đã ở nhà trong suốt ba năm sao? Cơ bắp của cô ấy sẽ không bị teo lại nếu cô ấy không ra khỏi nhà trong vòng ba năm chứ? Cô ấy đã đánh mất sức mạnh của Tiểu Bá Vương rồi phải không? Ngoài ra, có thật sự ổn không nếu cô ấy không đi học trong tận ba năm? Bây giờ nghĩ lại thì, tôi không biết Tiểu Bá Vương đã học trường nào? Cô ấy có được học tại nhà không?
Chết tiệt! Tại sao tôi cứ luôn nghĩ về cô ấy?
Tiểu Bá Vương không chỉ ám ảnh tôi lúc ngủ trưa mà đến tận buổi tối tôi cũng không thể ngon giấc được vì cô ấy
Ước gì tôi có thể đánh bại Tiểu Bá Vương một cách tàn nhẫn nhất trong giấc mơ của mình, chỉ có vậy mới hả được cục tức mà tôi phải chịu.
Tôi đã đánh thằng nhóc ấy tới khi nó gục xuống đất, nhưng trước khi tôi kịp tẩn cho thằng nhóc ấy thêm ít nhất là một trăm cú đấm nữa, khuôn mặt nham hiểm của cậu ta bỗng biến mất.
Nó biến thành khuôn mặt của Tiểu Cần, cô gái mà tôi vừa gặp ngày hôm nay
Làn da trắng như tuyết, lông mi dài, đôi mắt mở to đầy ẩm ướt, đôi môi hồng nhạt mềm mại
“Đánh tớ đi, đánh tớ cho đến khi cậu hả giận đi…”, Tiểu Cần nói rồi quay đầu lại thả người ra nằm dài như cá nằm trên thớt
Tôi hét lên và giật người dậy khỏi cơn mơ, đồng hồ huỳnh quang cạnh tôi đang hiển thị: 3:00 sáng
Tôi thực sự đã phản ứng sinh lý, tôi thực đã phản ứng sinh lý với Tiểu Cần trong giấc mơ
Không, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, đó chỉ là những hiện tượng sinh lý bình thường của một cậu bé đang trong độ tuổi dậy thì lúc 3 giờ sáng thôi. Tôi sẽ bình thường trở lại sau khi sử dụng nhà vệ sinh ngay ấy mà.
Tôi sẽ không bao giờ có bất kì tình cảm nào với Tiểu Cần. Chỉ có một lý do duy nhất mà tôi vẫn nghĩ về cô ấy đó là do cô ấy vẫn chưa trả lại người anh em Optimus Prime của tôi.
Đó chắc chắn là lý do tôi luôn nghĩ về cô ấy
Không rõ tại sao, nhưng tôi cứ thao thức mãi không ngủ được cả sau khi sử dụng nhà vệ sinh. Như thể tôi sợ phải lặp lại giấc mơ ấy nếu tôi thiếp đi một lần nữa.
Chết tiệt, Trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ và hình ảnh của Tiểu Cần!
Đây chắc chắn không phải điềm lành! Hình ảnh man rợ của Tiểu Bá Vương trong đầu tôi đang dần bị thay thế bằng hình ảnh thanh tú của Tiểu Cần. Đối thủ truyền kiếp của tôi đang dần bị biến mất.
Không tôi nhầm, phải nói là cô ấy đang tiến hóa thành dạng đáng sợ hơn mới đúng
Cũng giống như người mẹ đã bỏ rơi bố tôi vậy, một thực thể đáng sợ và tàn nhẫn
Bạn sẽ không thể trở lại bình thường được khi đã bị một chiếc nanh độc găm vào người
Tôi hiểu rồi! Tiểu Bá Vương chỉ đang thay đổi cách mà cô ấy bắt nạt tôi!
Khi cô ấy có sức mạnh, cô ấy dùng nắm đấm để hành hạ cơ thể tôi. Giờ khi không có sức mạnh cô ấy chọn trở thành một cô gái dễ thương để len lỏi vào trái tim tôi, và rồi khi tôi còn đang đắm chìm trong tình yêu và không thể dứt ra được, cô ấy sẽ giơ chiếc nanh độc ấy ra để kết liễu tôi.
Cô ấy muốn biến tôi trở thành một sinh vật đáng buồn và bất hạnh như bố của tôi[note41613]
Tôi lạnh hết cả sống lưng với suy nghĩ đó
Đáng sợ, thật đáng sợ! Thật may là tôi đủ thông minh để nhìn thấu âm mưu của cô ấy
Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý thỉnh cầu của cô ấy! Bạn trai, bạn gái cái nỗi gì, cô ấy chỉ muốn chơi đùa với trái tim trong sáng của trai trẻ thôi!
Kể cả khi cô ấy không bỏ cuộc sau lời từ chối hôm nay, tôi cũng sẽ chuẩn bị cho những cuộc tấn công của cô ấy.
Nếu cô ấy có ăn mặc đẹp, tôi sẽ nói rằng cô ấy xấu như chị Phụng.[note41611]
Nếu cô ấy làm bento cho tôi như trong manga, tôi cũng sẽ nhổ nó ra sau một miếng và nói rằng nó tệ hơn cả thức ăn của gia súc.
Nếu cô ấy đang nói chuyện với một cô gái khác, tôi sẽ cố tình đến gần và rủ cô gái đó đi xem phim.
Về cơ bản, tôi sẽ bắt nạt cô ấy trong chính trò chơi cô ấy tạo ra
Đừng trách tôi nhé, cô là người khai chiến trước mà! Tôi chỉ buộc phải làm vậy thôi.
Cuối cùng tôi cũng có thể an giấc sau khi quyết định được kế hoạch của mình.
Con rắn Tiểu Cần muốn tiêm thứ chất độc tình yêu vào cơ thể tôi? Cô ấy đang mơ đấy à!
Bởi vì cô ấy đang nằm trong lòng bàn tay của tôi!