Chương 18: Thằng mập thảm hại
Tiết học cuối cùng còn lại trước buổi trưa là tiết tin học, vì vậy cả lớp tôi đều phải kéo nhau đến phòng máy để thực hành môn
So với các phòng học khác thì phòng máy được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Cả căn phòng được trang bị cửa khóa an ninh, hơn nữa rèm cửa sổ lúc nào cũng được kéo kín nhất có thể, để ngăn người ngoài dòm ngó các thiết bị bên trong.
Hầu hết tất cả mọi người đều phải công nhận rằng việc bảo vệ như vậy là hơi quá, vì dù sao thì cả thảy 40 mẫu máy tính trong căn phòng này đều là loại lỗi thời, lúc khởi động thì kiểu gì một trong số chúng cũng sẽ hỏng hóc. Đến cả bọn trộm có khi còn thích gây án ở mấy quán cà phê internet hơn là ở cái phòng này.
Cái màn hình tinh thể lỏng bự tới 50 inch của phòng học đa phương tiện thậm chí còn có giá trị hơn đống máy móc lỗi thời đó.
Vị trí ngồi của phòng tin học được quyết định theo kiểu ai tới trước thì lấy trước, vì vậy nên tôi đã chọn một nơi gần cửa sổ bên phải mình để làm chỗ ngồi
Các bạn học khác cũng lần lượt vào lớp. Tiểu Cần miệng cười, tay ôm sách giáo khoa tin học, muốn ngồi bên cạnh tôi
“Thật là tồi tệ” nghĩ vậy nên ngay khi thấy tên bạn học mập mạp Tào Kính Thân đang cố tìm một chỗ nào đó khuất tầm mắt giáo viên, tôi lập tức bước đến và kéo cổ áo của cậu ta
“Ah, đại hiệp tha mạng!” Tào Kính Thân rụt đầu sợ hãi, sau khi nhìn thấy được rõ ràng người đó là tôi, cậu ta khóc luôn “Diệp trưởng môn tha mạng cho tôi!”
Tôi mặc kệ và lôi cậu ta đến chỗ ngồi còn trống ở bên cạnh mình
Tào Kính Thân hết nhìn tôi sau đó lại nhìn Nhậm Tiểu Cần đang bĩu môi không vui vì chỗ ngồi của mình bị chiếm mất
Cậu ta có vẻ như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Diệp chưởng môn, bề tôi thấp kém này sẽ ngồi bất cứ chỗ nào mà ngài muốn” Tào Kính Thân xu nịnh
Tiểu Cần cố trừng mắt liếc nhìn Tào Kính Thân, nhưng dưới sự độc tài của tôi, cậu ta không dám mở miệng nói với cô ấy một câu nào.
Tiểu Cần thì lại quá sợ để giao tiếp với một đứa con trai như Tào Kính Thân vì vậy nên trong khi còn do dự, cô ấy đã bị kéo đi bởi lớp trưởng và loa phóng thanh
“Đừng có dính dáng tới mấy tên đó, cậu sẽ bị ảnh hưởng xấu mất!”
Trong mắt của Thư Sa có lẽ chúng tôi trông giống mấy con cóc thật
Thật lòng thì tôi nghĩ Tào Kính Thân xứng đáng với điều đó, nhưng không công bằng chút nào nếu tôi cũng bị coi giống như vậy
Bởi vì cậu ta tệ hại hơn hẳn tôi
Thứ nhất, tên này có một khuôn mặt còn khốn nạn hơn cả Ngô Mạnh Đạt
Thứ hai, tên này tên này thường rất xấu tính, tới mức mà tất cả bạn học trong lớp đều muốn đập nhừ tử cậu ta
Rõ ràng là không biết đánh nhau, nhưng lại chẳng biết cách ngậm cái miệng thối của mình.
Ví dụ, nếu có một nhóm các bạn học nữ ngồi tám chuyện với nhau và một người trong số đó kể rằng cô ấy đã đi câu cá với bố vào ngày Chủ Nhật thì cậu ta sẽ lắc đầu và nói rằng: “Chuyển động lên trên sẽ làm phần ở dưới bị đau đấy—jie, jie, jie, jie, jie, jie”
jie,jie,jie là giọng cười của cậu ta, nghe vô cùng bỉ ổi
Nếu có một cô gái phàn nàn vì bài tập của ngày hôm nay quá nhiều và than thở rằng “Tớ không thể chịu nổi nữa”
Tào Kính Thân sẽ đi tới chỗ của cậu trai ngồi gần nhất với cô ấy, vỗ vai và cảm thán một cách ganh tị: “Anh bạn, làm tốt lắm” để rồi bị cả hai người đó liên thủ đánh cho một trận
Cậu ta còn là một tên thích khoe khoang nữa, lúc nào cũng kể rằng bố mình là một đạo diễn và nhà làm phim ở Hồng Kông vì vậy nên nếu có bất kì bạn nữ nào muốn nổi tiếng thì hãy tìm tới cậu ta để ‘thảo luận bí mật’. Tôi đang thực sự rất hoang mang đây, lần trước bố tôi có nói rằng ông ấy đã gặp một đạo diễn online. Ông đạo diễn đó có phải là phường vô dụng nào không vậy?
À phải rồi, lý do mà cậu ta gọi tôi chưởng môn là vì, có một lần khi cậu ta bị bao vây bởi một đám du côn ở cửa sau trường và bị ép phải nộp tiền tiêu vặt của mình. Có lẽ vì gia đình tên mập này cũng thuộc loại khá giả nên bọn chúng thường moi được 50 hoặc 100 tệ mỗi ngày, nhưng hôm đó cậu ta quả thật không mang tiền trong người. Nên bọn chúng đã tức giận, xúm lại và tát vào cái đầu cậu ta
Tình cờ sao đúng lúc đó tôi lại đi ngang qua, khó chịu vì bọn chúng dám gây chuyện ở địa bàn trường THCS số 28 này, nên tôi đã ra tay đánh gục tất cả
Tào Kính Thân đã quỳ xuống trước mặt tôi mà khóc “Đại ca, từ nay em nguyện sẽ đi theo anh, đại ca võ công cao cường như vậy nên kể từ bây giờ em sẽ gọi anh là Diệp chưởng môn”
Từ lúc đó trở đi cậu ta thực sự nghĩ rằng mình là đệ tử của tôi hay cái gì đó đại loại vậy, nên cứ luôn miệng gọi tôi 2 tiếng “Chưởng môn” bất cứ khi nào có dịp. Cậu ta đã phóng đại quá lên cái lần mà tôi ra tay trượng nghĩa đó, vì vậy hơn một nửa tiếng xấu mà tôi có đều là do tên mập này gây ra
Nhân cách của tên đồ đệ này phải nói là rác rưởi kinh khủng
Mặc dù cậu ta coi tôi như chưởng môn và mình là người hỗ trợ, nhưng cứ mỗi khi mà tôi bị nhận sự thù địch của cả lớp (như cái lần tôi kéo ghế Tiểu Cần) thì tên đó lại y như rằng im thin thít không dám lên tiếng bênh vực tôi một tí gì.
Tóm lại là, tên này đầu óc đen tối, ngôn ngữ thô tục, vẻ ngoài hèn hạ, thực sự là trông giống một con cóc
Nếu muốn mô tả cậu ta một cách ngắn gọn, thì tôi phải sử dụng cái từ mà tôi mới học được trên mạng — ‘Thất bại’
Không phải ‘Thất bại’ đồng âm với ‘xác sống’ mà là từ để chỉ người có nhân cách vô vọng tới mức không thể cứu chữa được nữa, ‘mất tư cách làm người’ một tồn tại còn cao cấp hơn cả ‘biến thái’ [note42965]
Tôi không biết bằng cách nào mà cậu ta phát hiện ra được chuyện mẹ tôi bỏ bố tôi để đi theo cái thằng người Mỹ tóc vàng mắt xanh kia. Nhưng tôi không tin cậu ta dám nói: “Theo phân tích của đệ – Khi mẹ huynh mang thai, bà ta có thể đã chơi tới mang thai của người Mỹ đó”
Tôi tát cậu ta va vào tường
Tôi tức giận muốn điên lên, bởi vì cái thứ linh tinh mà cậu ta dám nói vừa nãy thực sự đã có thể xảy ra. Mẹ tôi bỏ đi cùng với tên giáo viên người nước ngoài đó thậm chí còn chưa tới một tháng sau khi hạ sinh tôi. Không thể nào họ chỉ mới bắt đầu ngoại tình trong khoảng thời gian đó được.
Mỗi khi nghĩ tới khả năng mình có thể là con của tên người nước ngoài kia và bà ấy, lòng tôi lại rỉ máu cho người cha còn đang mượn rượu giải sầu của mình
Sau khi bị tôi tát thật mạnh và sưng cả nửa khuôn mặt lên, tên Tào Kính Thân lúc này mới hiểu được rằng việc cậu ta vừa nói là nghiêm trọng tới cỡ nào. Cậu ta lập tức ngã xuống đất, quỳ lạy và xin lỗi:
“Diệp chưởng môn, là đệ nói bậy! Xin hãy rộng lượng tha thứ! Đệ sẽ không bao giờ lấy thành viên trong gia đình huynh để đùa nữa! Đệ sẽ gọi huynh hai tiếng ông nội!”
Chỉ giỏi giảo hoạt, tôi chẳng biết nên cười nhạo hay tức giận với loại người như hắn nữa.
Bởi vì chẳng ai trong lớp ưa tên này, mà hắn lại ngồi kế tôi nên dãy ghế dành cho 4 người chỉ còn lại có 2 chúng tôi
Bài tập mà giáo viên đưa cho lớp rất đơn giản, chỉ cần làm một cái thiệp chúc mừng đa phương tiện trên PPT là đủ. Sau khi giao bài tập xong thầy ấy lại ngồi bất động trên bục giảng, nhìn chăm chú vào cuốn sổ của mình.
Tiết tin học chỉ là tiết phụ trong các tiết phụ, vì vậy các yêu cầu của môn thường rất lỏng lẻo. Nhiều học sinh chỉ cần mở PPT và dùng cỡ chữ lớn nhất để viết ‘Happy holidays’ (Có người còn viết ‘Để trả nợ’) thế là xong. Sau khi hoàn thành bài tập của mình, có người thì nằm dài trên bàn để ngủ, có người thì chơi dò mìn, có người khác lại chơi pinball. Kể từ khi máy tính trường tôi không còn có thể kết nối internet được nữa, chẳng còn nhiều thứ hay ho lắm để làm.
Tào Kính Thân bắt đầu nghịch phần mềm Photoshop kế bên tôi. Tên này có vẻ giỏi cái trò đó. Cậu ta copy vài tấm hình từ cái USB của mình và bắt đầu chỉnh sửa mấy tấm ảnh
Vì tò mò tôi nghiêng người qua để coi cậu ta đang làm cái trò gì trên màn hình, suýt tí nữa thì tôi đã phun ra hết đống Coca đang uống dở trong miệng.
Tên chết tiệt này đang làm giả một tấm hình khỏa thân của lớp trưởng Thư Sa
Tôi không biết từ phim JAV nào mà cậu ta lại tìm được cái thân hình lõa thể giống với lớp trưởng Thư Sa đến vậy. Nhưng cậu ta đã chỉnh sửa mặt của lớp trưởng vào cái cơ thể đó
Tấm ảnh gốc được chụp trong dịp cả khối tôi có một chuyến dã ngoại vào mùa xuân. Lớp tôi đã chiến thắng cuộc thi leo núi trong chuyến đi đó, vì vậy nên lớp trưởng trong bức ảnh mới
cầm lá cờ đỏ trong tay trên đỉnh của ngọn núi, miệng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc dưới ánh nắng mặt trời
Và biểu hiện hạnh phúc ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi cái tên khốn này.
Thật ra thì cái thân hình của cô gái Nhật Bản đó không phải là khỏa thân hoàn toàn, nhưng theo ý kiến của tôi thì với bộ đồ kiểu đó thì cô ta thà khỏa thân luôn còn hơn
Nếu Thư Sa mà thấy tấm ảnh, thằng mập này khó mà toàn mạng. Cô ấy chắc chắn sẽ dì nòng súng vào đầu và bắn tung óc cậu ta
“Chán sống rồi à? Cô ta ngồi ngay kia kìa” Tôi nhắc
“Nhưng làm như vậy thì thú vị hơn nhiều!” Cậu ta đáp và vẫn chúi đầu tiếp tục làm
Tên này run rẩy thích thú với hành động của mình tới toát cả mồ hôi
“Diệp chưởng môn, lớp trưởng lúc nào cũng dùng những từ ngữ lăng mạ để xúc phạm đệ và cô ta còn dám cả gan xúc phạm cả huynh nữa, chúng ta phải báo thù cho môn phái của mình”
“Ai môn phái gì với mày? Nếu muốn chỉnh sửa ảnh thì cứ cúi đầu mà chỉnh sửa ảnh đi. Sao mày cứ nhìn lớp trưởng hoài thế. Nếu đã sợ cô ta thì đừng có mà gây chú ý”
“Chưởng môn, huynh không hiểu rồi, cái này gọi là ‘nạn nhân kép’! Nhìn vào tấm ảnh khỏa thân của lớp trưởng, sau đó lại nhìn cô ta, cái suy nghĩ nạn nhân hoàn toàn không biết đệ đang làm một tấm ảnh khỏa thân về cô ta, khiến trái tim đệ muốn…” Tào Kính Thân chu môi như một con bạch tuộc và ôm ngực mình với khuôn mặt đỏ chót
“Được rồi, khỏi cần cho tao biết mấy cái kinh nghiệm biến thái của mày. Đừng có mà để bị bắt, tao không muốn bị liên lụy với mày”
Kỹ năng PS của tên này cao tay quá, tôi không thể ngăn bản thân liếc nhìn màn hình của cậu ta thêm vài lần
“Jie, jie, jie, jie, Diệp chưởng môn, huynh cũng thấy hứng thú à? Tấm ảnh này chưa phải là đỉnh của đỉnh trong đống đệ đã làm ra đâu! Đệ cũng đã in những tấm tốt nhất bằng máy in xịn ở nhà nữa” Tào Kính Thân nói và mở cuốn sách giáo khoa của mình để lộ một chồng ảnh ở giữa
“Diệp chưởng môn, đệ mang mấy tấm ảnh này theo để bán cho mấy bạn học khác, nhưng là đệ của huynh dù sao bản thân cũng phải biết tôn sư trọng đạo. Nên đây, sao huynh không chọn tấm nào mình ưng ý nhất nhỉ?” Không thèm đợi tôi trả lời, cậu ta xếp hơn chục tấm ảnh lên bàn đồng thời lén nhìn trộm lớp trưởng ngồi ở hàng ghế trước chúng tôi. Khuôn mặt xen lẫn sự sợ hãi và hưng phấn.
Tất cả các ảnh đều là hàng cấm
Không chỉ lớp trưởng, cậu ta chẳng tha cho bất cứ đứa con gái đẹp nào trong lớp. Thành viên ủy ban học tập Cung Thải Thải, thành viên ủy ban nghệ thuật Trang Ni, thành viên ủy ban thể thao nữ Hùng Dao Nguyệt. Hầu như tất cả các thành viên ủy ban nữ trong lớp đều có mặt
“Jie, jie, jie, jie, huynh có thấy không? Tất cả bọn họ đều là giai cấp lãnh đạo lớp! Cũng giống như ‘V for vendetta’ chính phủ thì nên biết sợ hãi trước người dân của mình”
Tào Kính Thân với khuôn mặt ma cô chìa mấy tấm ảnh hư hỏng đó ra để tôi chọn
“Đừng ngại chưởng môn, nếu huynh thích 2 không thậm chí lấy luôn cả 3 tấm đều không có vấn đề gì”
“Huynh nhìn này, tấm ảnh của Cung Thải Thải không tệ chút nào đúng không! đệ phải dành cả đêm để tìm tư liệu cho nó đấy!”
“Và cả, tấm hình ở dưới nước này của lớp trưởng nữa… Huynh thử nghĩ xem, nếu lớp trưởng lại xúc phạm huynh, bên ngoài huynh có thể không hạ mình ngang hàng với cô ấy, nhưng khi về nhà và lôi một trong những tấm ảnh này ra. Thỏa mãn biết bao nhiêu! Jie, jie, jie, jie!” Bởi vì giọng cười của cậu ta quá to nên Thư Sa liếc nhìn về phía chúng tôi
“Diệp Lân, Tào Kính Thân, đừng có nói chuyện trong lớp”
Khi bị lớp trưởng la mắng, tên Tào Kính Thân này đang sờ soạng mạnh bạo màn hình máy tính của mình và gần như đã liếm lên nó
Nhìn thấy nụ cười khả ố của cậu ta, lớp trưởng thậm chí còn tức giận hơn và chuẩn bị đứng lên để giữ trật tự lớp
Nhanh tay cất mấy tấm hình này vào, cô ấy mà thấy thì chúng ta phơi xác mất