Chương 19: Làm ơn mở cửa ra, chuyển phát nhanh đây
Tôi nhìn lên giáo viên dạy tin học của mình, ông ấy đang ngủ gục trên bàn, thậm chí còn đang hạnh phúc trở mình trong giấc ngủ.
Lớp trưởng đi nhanh về phía tôi và Tào Kính Thân với khuôn mặt vô cùng giận dữ
“Nhanh cất mấy tấm hình này vô, lề mà lề mề nữa là mày ngắm gà khỏa thân đấy!” Tôi cảnh báo thằng mập chết tiệt ngồi bên cạnh
Tào Kính Thân hốt hoảng gom hết mấy tấm hình vào trong túi
Việc không bỏ lại chúng vào trong cuốn sách giáo khoa ban đầu là một lựa chọn đúng, nhưng cái cái tên mập vô dụng này lại quá vụng về nên đã để một tấm hình bị rơi xuống đất
Tôi nhanh chóng nhặt lên nhưng lại không có kịp thời gian để đưa nó cho Tào Kính Thân, vì chỉ còn 2, 3 bước chân nữa là Thư Sa sẽ đi tới
Bởi vậy nên tôi chỉ đành có thể giấu nó vào trong túi của mình, làm thật khéo để không bị Thư Sa phát hiện ra
Tên mập đã kịp cất hết mấy tấm ảnh nhưng cả hai tay thì lại đang đút vào túi. Như một con lợn trước người đồ tể, Thư Sa đứng cạnh một bên người Tào Kính Thân, lạnh lùng hỏi “Bỏ cái tay của cậu ra khỏi túi để tôi coi có gì bên trong!”
Tào Kính Thân tái xanh cả mặt
Tôi nhất định không thể để Thư Sa nhìn thấy những tấm ảnh đó. Ngay cả khi tên mập này đáng bị như vậy, nhưng Thư Sa thể nào cũng sẽ coi tôi như diện tình nghi, thậm chí có khi cô ta còn cho rằng tôi chính là chủ mưu cũng nên
Tôi chỉ vừa mới nói trước lớp rằng “Tôi có ham muốn với tất cả các bạn nữ trong lớp”. Giờ mà bị phát hiện ra đang sắp xếp mấy bức ảnh này với Tào Kính Thân thì thể nào tôi cũng sẽ bị cả lớp tẩy chay.
Vì vậy nên tôi giả vờ vô tội và nói một cách nhẹ nhàng với lớp trưởng “Lớp trưởng à, chẳng có gì to tát đâu, chỉ là anh bạn Tào Công Công đây… đang cố cọ xát để ra bằng cách nhìn vào các bạn nữ trong lớp mình thôi”
Bởi vì Tào Kính Thân nghe giống ‘Tào bị thiến’, vì vậy nên có nhiều bạn học trong lớp gọi cậu ta là Tào Công Công
Hai mí mắt của Thư Sa giật giật, “Hai người các cậu đúng là kinh tởm” cô ấy nói với cái biểu biểu cảm như thể chúng tôi là hai đống rác rưởi
Tôi tiếp tục nói với khuôn mặt bất cần của mình “Lớp trưởng, giờ mà cô đụng tay vào thì cô sẽ tìm thấy tờ giấy vệ sinh mà cậu ấy vừa mới hành sự xong đó”
Sắc mặt của Tào Kính Thân đã bắt đầu tím đen lại, cơ thể cong vẹo thành hình chữ S, hơi thở thì nặng nhọc. Như thể cái tên này vừa thực sự thủ dâm xong ấy
Xấu hổ, tức giận và một chút nghi ngờ thoáng qua trên khuôn mặt của Thư Sa
Bằng xích cô lang khí của mình, tôi có thể cảm nhận được rằng bạch quỷ chính khí của cô ấy đang yếu đi
Hmph, Sao nào ? Chẳng cần biết cô ấy cứng như thế nào, làm quái gì mà cô ấy dám chạm một thứ như thế đúng không? Kiểu gì đi nữa thì cô cũng chỉ là con gái thôi, nếu đo về độ thô tục thì… xin lỗi chúng ta không cùng đẳng cấp
Các bạn học gần đó bắt đầu xì xào to nhỏ với nhau. Một vài bạn học nam thì đang cố để nhịn cười trong khi các bạn học nữ thì lại thắc mắc “ Cọ xát để ra là gì?”
Có lẽ vì cô ấy nghĩ rằng sẽ không lịch sự nếu tiếp tục làm ồn quá nhiều trong khi giáo viên tin học đang ngủ nên cô ấy giậm chân xuống đất để rời đi trong khi nghiến răng
“Hmph, sao hai thằng các cậu không xoa nó cho tới hết cuộc đời luôn đi”
Thật là một lời nguyền độc địa, nhưng lớp trưởng đại nhân à, lại là chiến thắng của tôi một lần nữa
Tôi thầm tự hào về bản thân, nhấp một ngụm Coca và gác chéo chân lên. Cơ mà sau một lúc thì tôi lại nhận ra có gì đó sai sai— Nếu Tào Kính Thân thực sự thủ dâm công khai bên cạnh tôi, chẳng phải mọi người sẽ đặt nghi vấn về xu hướng tình dục của tôi sao? Thảo nào mà bạn học nam và vài bạn học nữ cứ liếc nhìn qua đây và lén lút cười khúc khích. Cấp bậc trong lớp của tôi lại giảm thêm nữa rồi!
Sau khi tan tiết, tôi dự định sẽ trả lại tấm ảnh vào túi của Tào Kính Thân, nhưng cậu ta đã chạy ngay vào phòng vệ sinh trong khi nói rằng, “Diệp chưởng môn, cứ giữ tấm ảnh đó, vừa rồi tôi lo lắng quá, nếu tôi không tìm nơi giải quyết tôi sẽ…”
Tôi phải tìm một cơ hội nào sau đó để phi tang bằng chứng. Bởi vì nhặt tấm ảnh trong lúc nguy cấp, nên tôi không biết cô gái nào là nạn nhân đáng thương trong tấm ảnh, nhưng dù có là ai đi nữa thì nếu bị phát hiện tôi cũng sẽ rất bẽ mặt.
Tôi quyết định sẽ đi giao chồng manga trước, vì kiểu gì thì kiểu, chúng vẫn là thứ nguy hiểm hơn. Với lại giao được càng sớm thì càng tốt
Tôi chạy nhanh về lớp, không có ai ở xung quanh cả. Vì vậy tôi giấu đống manga đó vào chiếc áo đồng phục thể thao của mình. Trông tôi cứ như đang mang bầu vậy
Tôi uống một ngụm Coca để làm dịu cái cổ họng đang khát khô của bản thân
“Bạn học Diệp Lân, về ‘kết giao buổi trưa’ của chúng ta…”
Cô làm tôi phun hết đống Coca ra rồi! tính hù tôi cho chết bất đắc kỳ tử hay gì! Chắc chắn là do đôi sneaker mà cô ấy đang mang vào ngày hôm nay, chỉ có vậy cô ấy mới có thể bước tới từ đằng sau tôi mà không gây ra bất cứ tiếng động nào hết! Nếu có thể giỏi đến mức này vậy là cô đủ trình làm sát thủ rồi đó. Cô gái trẻ ơi, đi mà giết hết cái bọn quan chức tham nhũng để tạo nên một kỳ tích vĩ đại cho nhân loại đi nào
“Bạn học Diệp Lân, sao cậu lại phải ôm bụng vậy?” Tiểu Cần vừa chạy tới vừa cười
“Tránh ra xa tôi giùm cái, không phải việc của cô”
“Sao cậu lại cư xử như vậy! Tớ chưa được nói gì với cậu trong cả tiết ngày hôm nay rồi!” Tiểu Cần ngây thơ nói
“Này, đi ăn trưa với tớ nhé?”
“Tôi không đi, cô quên cái sự cố Coca này rồi à? Tôi vẫn còn giữ một lon ở đây đó!” Tôi lắc cái lon Coca chỉ còn một nửa để dọa cô ấy
Tiểu Cần cúi đầu buồn bã “Ngày hôm qua, tớ đã phải cố gắng rất nhiều để ngăn mình không rơi nước mắt, nhưng nếu cậu mà đổ Coca lên tớ một lần nữa, tớ thực sự sẽ khóc bởi vì cậu đó”
Với đôi mắt đỏ hoe, môi mím chặt. Cô ấy như thể sẽ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên
bất cứ lúc nào
“Làm ơn đừng, tôi không muốn dây dưa gì với cô hôm nay đâu. Thế này đi, tôi sẽ ăn trưa chung với cô vào ngày mai, bởi vì tôi đang có một việc rất quan trọng cần làm ngay bây giờ. Cô để tôi đi được chưa?”
Tôi đang có tận hai món đồ cấm bên mình, vì vậy tôi phải làm mọi thứ để không bị bắt, nếu không đời tôi chắc chắn sẽ rất thảm
“Thật ư?” Tiểu Cần nghi ngờ trong khi lấy tay dụi mắt “Nếu ngày mai không ăn cơm với tớ , cậu sẽ bị biến thành một con chó chứ?”
“Đúng vậy, nếu tôi nói dối tôi sẽ bị biến thành một con chó” Tôi bất lực trước cái trò trẻ con của cô ấy
“Tôi phải đi bây giờ, cô cứ ăn một mình trước vào hôm nay đi” Tôi sợ Tiểu Cần sẽ suy nghĩ lại nên đã chạy nhanh ra khỏi lớp
Tạ ơn trời phật là cô ấy không dí theo
Dựa vào địa chỉ trên gói hàng, sẽ nhanh hơn nếu tôi đi bằng cổng sau của trường. Sau khi đi tới phố ăn vặt bằng cửa sau và phải băng qua một con hẻm phức tạp tôi nhìn thấy 3 thằng côn đồ với mái tóc nhuộm đang đứng để tìm con mồi tiếp theo. Sau khi nhìn thấy tôi từ đằng xa họ rẽ vào một ngã ba đường và kín đáo rời đi
Bắt nạt kẻ yếu và làm mồi cho kẻ mạnh, mấy tên đó có tận 3 người nhưng vẫn ngán không dám đụng tới tôi. Trong khi kể từ lúc tôi còn chẳng mấy phát triển về chiều cao, tôi đã dám đứng ra thách thức ‘tiểu bá vương’
Tôi nhanh chóng bước đến khu dân cư đằng sau phố ăn vặt. Tôi xem kỹ hơn địa chỉ và người nhận: quận Túc Long—Tòa B—Tầng 11—Phòng 3, Tào Tinh
Đợi một lúc cho đến khi thang máy đi tới tầng 11, tôi đứng trước phòng số 3 và gõ cửa
“Có ông Tào Tinh ở đây không?”
“Ai đó?” Một giọng lười biếng trả lời
“Chuyển phát nhanh đây” Tôi luôn muốn thử nói như vậy một lần trước đây
Qua cánh cửa tôi có thể nghe được tiếng đôi giày nhựa kéo lê trên sàn đá hoa cương, hai phút sau thì có người mở cửa
Tôi sững sờ trong một chốc, vì cứ nghĩ rằng người mở cửa ra là Tào Kính Thân. Bởi vì người đàn ông trung niên béo ú này hoàn toàn quá giống cậu ta
Ngoại trừ bộ râu đó, ông ta cứ như thể là phiên bản phóng lớn của cậu ta vậy
Có vẻ ông ta vừa mới ngủ dậy, trên mắt vẫn còn dính ghèn. Ông ta mặc một chiếc áo Hawaii để lộ ra chiếc bụng phệ của mình và một chiếc quần dài được buộc ở dưới
Ông ta ăn mặc như vậy có lẽ là do máy điều hòa trong nhà đang rất nóng
Sau khi nhìn thấy đồng phục của tôi, ông ấy hơi cứng người lại trong một chốc nhưng nhanh chóng hiểu chuyện và mỉm cười nói “Chẳng phải con trai của ông chủ Diệp đây sao, làm ta cứ tưởng là nhân viên chuyển phát nhanh thật. Vào đi, ta sẽ nói tiếp ở bên trong”
Tôi vừa nhận ra rằng ông chủ của một cửa hàng trực tuyến thì vẫn là ông chủ. Nhưng tôi thực sự vẫn chưa quen với biệt danh mới của ông già mình.
Tôi chỉ muốn giao cho xong gói hàng và rời khỏi đây, nhưng ông chú này không để tôi đi, vì vậy tôi chỉ có thể vào trong để coi ông ta muốn nói cái gì
“Khỏi cần phải thay dép, bên trong bẩn hơn bên ngoài”
Đúng như tôi dự đoán, phòng khách chất đầy rác và bốc mùi ẩm mốc. Có một chiếc bàn tròn nhỏ gần cửa ra vào với một chiếc laptop còn đang mở một phòng chat ở trên
Câu cuối cùng trong phòng chat đó là “Tìm mua đồ lót chưa giặt của một bé gái dưới mười tuổi, qq1730358xxx [note42966]
Tôi đột nhiên run rẩy sợ hãi và lo cho an nguy của chính bản thân mình
Ngoài chiếc bàn máy tính ra, đồ nội thất duy nhất còn lại trong phòng khách chỉ là một chiếc giường với tấm ga trắng trải lộn xộn lên trên.
Bên cạnh có một chiếc máy ảnh với giá đỡ ba chân hướng thẳng vào chiếc giường và ánh sáng dịu nhẹ mà bạn thường thấy trong các studio ảnh. Ngoài ra còn có một tấm bảng được bọc trong giấy thiết (Sau này tôi mới biết cái bảng đó được gọi là tấm phản quang)
Tất cả các thiết bị chụp ảnh đều lấy chiếc giường làm trung tâm
Dù nhìn thế nào đi nữa, nơi này cũng giống một xưởng phim người lớn
Tôi không thể không hỏi: “Này chú là bố của Tào Kính Thân à?”