Chương 17: Mặt trời và ngôi sao
Nội quy của trường trung học cơ sở số 28 chúng tôi thực sự rất phiền phức. Nếu có ai mà dám đi muộn vào tiết đầu tiên của lớp thì người đó theo quy định sẽ bị đuổi ra ngoài và không được vào trường.
Bảo vệ ngồi khuất trong phòng trực của mình cũng sẽ chỉ có thể nhún vai một cách vô tội
Nên trong hoàn cảnh như vậy, nhiều học sinh sẽ chọn ngồi đợi ở một quán cafe internet, hay chỉ đơn giản bỏ quách luôn tiết học đó.
Nhưng tôi không thể cứ thế mà bỏ đi chơi với Nhậm Tiểu Cần được
Nhất là với cái khuôn mặt đang cực kì mong đợi “Chúng ta hãy trốn đi cùng nhau” của cô ấy
Tôi gõ mạnh vào tấm cửa kính của phòng trực
“Bam, bam, bam”
Một người bảo vệ mở cánh cửa sổ nhỏ ra và khó xử nói: “Xin lỗi cậu bạn học, nhưng mà với một bảo vệ mới vô làm như tôi thì chuyện này khó lắm, nên cậu có thể ráng chịu đựng chỉ một tiết thôi, có được không?”
Tôi làm một khuôn mặt thậm chí còn khó xử hơn “ Đối với tôi thì sao cũng được, không thành vấn đề. Nhưng bạn học nữ này thì lại khác, sức khỏe của cô ấy yếu lắm.”
Tôi chỉ tay vào Tiểu Cần, người đang cúi đầu và nín thinh không nói gì
Có lẽ vì tay bảo vệ cũng còn trẻ nên cô ấy không dám nói chuyện với anh ta
Nhân viên bảo vệ thò đầu ra ngoài cửa sổ và quét mắt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, bị một người con trai khác nhìn chằm chằm một lúc lâu nên cô ấy cong người lại tỏ vẻ bất an
“Trường hợp này thì…” Người bảo vệ trẻ do dự
“Trời buổi sáng lạnh như vậy, nếu bạn học đây mà có mệnh hệ gì thì phụ huynh của cô ấy chắc chắn sẽ tìm tới tận trường” Tôi tiếp tục dọa anh ta
“Với lại cho chúng tôi vào cũng đâu có gì nghiêm trọng, chú của anh cũng thường làm vậy mà. Hơn nữa nếu để học sinh chạy lang thang bên ngoài không may bị ô tô hay thứ gì đó tông phải thì kiểu gì nhà trường cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm”
Tôi không hề nói dối, một sự việc có tình huống tương tự như vậy đã từng xảy ra trước đây
Người bảo vệ cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, gãi đầu và chấp nhận mở cửa tự động cho cả hai vào trong.
Tôi nói lời cảm ơn với anh ta và đi vào. Tiểu Cần cũng lo lắng theo sau.
Thực tế là dù người bảo vệ có mở cửa cho học sinh đi vào hay không thì nhà trường cũng sẽ chẳng làm khó làm dễ gì anh ta đâu. Chỉ vì được phép đi qua cổng không có nghĩa là chúng tôi có thể bước vào lớp, vẫn sẽ có người chặn chúng tôi lại ở khu dạy học, không cho vào làm gián đoạn tiết đầu tiên.
Chắc chắn là thầy Chỉ Châu đã đứng đợi ở trước lối ra vào của tòa nhà dạy học để chặn chúng tôi rồi. Sau khi ghi lại tên và lớp học của cả hai, ông ấy bắt chúng tôi phải đứng trên đường chạy của trường như một hình phạt.
Mặc dù gọi nó là một hình phạt nhưng thật ra thì bạn muốn làm gì thì làm. Chạy bộ hay học thuộc từ vựng, sao cũng được. Một vài bạn học yêu thích thể thao thì chọn làm vài vòng quanh sân, một số thanh niên cứng hơn, không sợ trời không sợ đất thì nằm luôn trước tòa nhà dạy học mà ngủ.
Nhưng hôm nay chỉ có mình tôi và Tiểu Cần bị phạt, chán chết đi được. Ước gì ở đây có thêm một quả bóng rổ.
Để thành thực mà nói thì trời sáng hôm nay cực kì lạnh
“Tiểu Cần, không phải cô đã dựng lên cái kịch bản cơ thể mình ốm yếu từ nhỏ sao? Nếu cô mà chịu đi xin thầy Chỉ Châu thì ông ấy có thể sẽ cho cô vào đó. Tốt hơn là cô nên đến phòng y tế mà ngồi đợi ”
Tiểu Cần ngước mắt lên nhìn tôi
“Chẳng qua họ của ông ấy là Tống gia, tuy rằng có hơi cổ quái nhưng không phải là phường vô nhân đạo. Nếu cô chịu cầu xin, ông ấy có thể sẽ cho cô vào”
Tiểu Cần lộ vẻ biết ơn
“Không, tớ muốn đứng cùng với cậu bạn học Diệp Lân”
Tôi không thể thuyết phục được cô ấy
Sau khi đứng được một lúc lâu, balo trên vai tôi bắt đầu cảm thấy nặng
Tiểu Cần lấy ra một chiếc khăn hình vuông và trải lên sàn bê tông, sau đó đặt chiếc balo Hello Kitty của mình xuống
“Ahhh~lưng tớ đau quá, thế này tốt hơn hẳn” Cô ấy vừa nói vừa duỗi lưng
“Bạn học Diệp Lân sao cậu không để balo xuống đi? cậu có thể đặt nó trên túi của mình. Tớ biết bạn học Diệp Lân thích được ‘ở trên’ mà, có đúng không?” Tiểu Cần mỉm cười ác ý
Tôi phớt lờ cô ấy, vẫn mang cặp trên vai, tay đút vào túi.
Chỉ cần tôi tiếp tục bơ cô ấy như thế này, cô ấy chắc hẳn sẽ không quấy rầy tôi nữa?
Bằng cách này, tôi sẽ ít cảm thấy tội lỗi hơn so với việc sử dụng bạo lực để bắt nạt cô ấy. Vấn đề chỉ là ở chỗ tôi không biết cách này có hiệu quả hay không mà thôi?
Tiểu Cần có vẻ đã không chịu nổi cái lạnh, nên cô ấy bắt đầu tập thể dục trên đường chạy để làm ấm cơ thể.
Không phải những bài tập thể thao chuyên nghiệp đâu mà là cái kiểu nhảy lên nhảy xuống rất nữ tính ấy. Cuối cùng thì cô ấy chọn nhảy vòng quanh tôi.
“Haha~bạn học Diệp Lân là mặt trời~và tớ là ngôi sao xoay quanh cậu ấy~” Tiểu Cần bắt đầu bị cuốn theo và hát một bài hát kì lạ nào đó từ một bộ phim hoạt hình
Hơn nữa hình như kiến thức về thiên văn học của cô ấy gần như là bằng không nhỉ?
“Này, cả ngôi sao và mặt trời đều là những ngôi sao cố định! nên không thể có chuyện cả hai bọn chúng xoay quanh nhau đâu!”
Trừ khi đó là một ngôi sao kép. mà tôi đoán là cô ấy cũng chẳng hiểu nó theo cách nào cả.
“Nhưng, nhưng, nhưng chẳng phải sẽ quá kiêu ngạo khi tớ tự nhận mình là một mặt trăng sao?”
“Gì?”
“So với bạn học Diệp Lân tớ chỉ có thể là một ngôi sao nhỏ trên bầu trời. Dù cho mặt trời có không chiếu vào tớ, thì tớ vẫn sẽ hạnh phúc với việc được nhìn vào mặt trời mỗi ngày.”
Khi Tiểu Cần nói những lời đó, mặc dù trên môi có nụ cười, nhưng đôi mắt lại man mác buồn. Như thể cô ấy đã thực sự quan sát tôi từ một nơi rất xa trước đây.
Tại sao tôi lại cảm thấy có một chút xúc động
Nhưng mà có một điều tôi bắt buộc phải nói ở đây… kiến thức vật lý của cô quá ư là tệ. Nhiều ngôi sao tuy có thể trông nhỏ nhắn khi được nhìn ở một khoảng cách xa nhưng kích thước thực tế của chúng lại to hơn cả mặt trời gấp hàng trăm lần.
Nếu so với mặt trăng chẳng phải các ngôi sao mới là thứ gần với mặt trời nhất sao? [note42639]
Thầy giáo Chỉ Chu cau mày nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua tấm cửa kính. Mặc dù không nghe thấy chúng tôi nói chuyện, nhưng với cái mặt hớn hở của Tiểu Cần khi xoay quanh tôi, ông ấy chắc có thể đoán được mối quan hệ của cả hai là gì rồi.
Ah, ông ấy ghi ghi cái gì đó vào cuốn sổ đi muộn của mình kìa. Chắc hẳn là vì chúng tôi đã vi phạm ‘100 quy định cấm tiếp xúc giữa nam và nữ” nên ông ấy định trừ điểm lớp
Mà danh tiếng của lớp thì ảnh hưởng quái gì tới tôi. Mấy người cùng lớp đó thậm chí còn không ưa tôi. Chắc chỉ có mỗi Thư Sa là bận tâm về chuyện này
Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên lúc 8: 50, chúng tôi mới có thể được vào tòa nhà dạy học
Các học sinh lớp 2-3 đang trong giờ nghỉ đầu tiên trong buổi. Nên khi thấy tôi và Tiểu Cần cùng mang balo đi vào. Họ biết ngay rằng cả hai đều đã cùng nhau đến muộn
‘Loa phóng thanh’ bước tới và đánh vào tay tôi
“Âu yếm nhau tới quên hết thời gian! Hai cậu không thấy ngại luôn sao?”
Đau quá, hình như còn đau hơn những cú đấm của mấy thằng lưu manh nữa. Sao cô ta không đi tập Judo luôn đi!
Lớp trưởng Thư Sa có vẻ không vui lắm khi thấy Tiêu Cần theo sát tôi vì trò đùa của ‘loa phóng thanh’
May mắn làm sao buổi học đầu tiên của tôi diễn ra thật suôn sẻ
Tôi cứ lo rằng hôm nay cô ấy sẽ quấy phá tôi như ngày hôm qua và đã nghĩ sẵn các biện pháp để đối phó. Nhưng bất ngờ thay cô ấy lại dành phần lớn thời gian trong lớp để học. Các tiết Tiếng Anh và Toán đều được cô ấy lắng nghe vô cùng chăm chú.
Khi đọc bài Tiếng Anh đồng thanh với mọi người, cô ấy phát âm rất chuẩn. Nếu bạn nhắm mắt lại để nghe thì sẽ cảm nhận được sự mềm mại trong
giọng nói của cô ấy, giống như âm vang khi dòng nước nhẹ nhàng lướt qua những viên sỏi nằm ở dưới vậy.
Cơ mà ngược lại trong tiết toán thì cô ấy lại nhăn nhó và khó chịu ra mặt
Gì? Đây là môn cô ấy không giỏi à? Nhưng có cần tới mức phải gặm cả móng tay chỉ để giải mấy thứ cơ bản như đặt nhân tử chung không?
Thấy tôi để ý, cô ấy lập tức bỏ tay xuống, mặt đỏ bừng
Còn 1 tiết nữa là tới giờ nghỉ trưa, Tiểu Cần và ‘Loa phóng thanh’ có lẽ đã cùng với các bạn học khác vào nhà vệ sinh
Tôi ngồi yên tại chỗ, tay sờ vào mấy quyển H manga trong cặp. Chết tiệt, tại sao lòng tôi cứ thấp thỏm không yên cứ như đang buôn lậu ma túy thế này.
“Diệp Lân” Lớp trưởng không biết đã đứng ở sau lưng tôi từ lúc nào
Tôi giật mình, tay vô thức bảo vệ cặp của bản thân
Nhưng có vẻ Thư Sa không quan tâm đến cặp đi học của tôi lắm, cô ấy đặt một tay lên eo và hỏi với giọng lạnh lùng: “Cả hai đều cùng nhau đi học muộn… Khách sạn mấy người ở lại hôm qua không có dịch vụ báo thức buổi sáng hay gì?”
Sau khi hiểu được lý do tại sao lớp trưởng lại tới tìm mình, tôi đẩy chiếc cặp sang một bên, khoanh tay trước ngực và liếc mắt nhìn cô ấy.
“Này tuy tôi với cô đều có thể coi nhau là bạn học, nhưng cô mà còn nói nhảm nữa thì cẩn thận đừng trách tôi kiện cô tôi vu khống”
Lớp trưởng hình như lại thở phào nhẹ nhõm
“Hừm, tôi chỉ đang kiểm tra thôi, xem ra cậu thực sự chưa ra tay với bạn học Tiểu Cần”
“Cô cứ thích đi lo chuyện bao đồng nhỉ?”
“Là lớp trưởng tôi có trách nhiệm phải đảm bảo an toàn cho tất cả các bạn học, tôi không thể để họ phải nhận những vết thương không thể chữa lành khi chỉ mới đang trong quá trình trưởng thành…”
“Hả?, chẳng phải tôi cũng là bạn học sao? Cô không sợ tôi cũng nhận phải một vết thương không bao giờ chữa lành được à?” Tôi chỉ vào mình để nhắc nhở cô ấy
“Làm sao tôi có thể coi một người như cậu là bạn học? Thư Sa lớn tiếng
“Tôi vốn cứ tưởng cậu chỉ là một thằng học sinh ngỗ ngược, ghét học thích đánh nhau thôi, ai mà ngờ được cậu lại có cái ham muốn ghê tởm đối với các bạn học nữ khác như vậy. Tôi mà là hiệu trưởng thì cậu đã không có cửa ngồi đây bây giờ rồi”
“Chậc chậc, để dành lại dự định đó đến khi nào cô được trở thành hiệu trưởng đi, và còn nữa, là Tiểu Cần chủ động nói cô ấy thích tôi. Tôi ở đây không có ham muốn gì với cô ấy hết.”
“Hừm, Dối trá lại hoàn dối trá… làm sao lại có cái chuyện một cô gái lại đi chủ động thích cậu được cơ chứ. Chắc chắn là cậu đã giở trò đê hèn gì đó!
Tôi nổi nóng bởi cái giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô ấy.
Tinh thần phản kháng của tôi như được tiếp lửa
Gác chân mình lên bàn, tôi ngả người ra sau và trưng ra khuôn mặt lưu manh của bản thân
“Rồi sao? Ngay cả khi tôi đã sử dụng một số thủ đoạn đê hèn, ngay cả khi tôi có ham muốn ghê tởm đối với tất cả các cô gái trong lớp học này, cậu làm được cái gì cơ chứ?”
Sau khi nghe tôi nói rằng có ham muốn với tất cả bạn học nữ trong lớp, cô ấy giật mình, lùi lại nữa bước và làm hành động tự bảo vệ bản thân
Như thể cô ấy đang nói “Có cả tôi nữa hả?”
Tuy nhiên cô ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói với giọng bình tĩnh “Để tôi cảnh cáo cậu trước một lần, tổ tiên tôi là những người thợ săn”
“Hở? Vậy thì sao?”
“Gia đình tôi có một khẩu súng săn ngắn được truyền lại”
Thư Sa dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi sẽ dùng tới nó”
Cô ấy chắc chắn không hề nói dối, nhất là với cái đôi mắt của một con dã thú đang nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái kia
Tôi không thể ngờ được là cô ấy đang giấu một khẩu súng săn! Chẳng phải gia đình cô ấy mới là những kẻ cực đoan tiềm ẩn muốn đạp đổ bình yên của xã hội sao? Nhanh cái tay mà nộp lại khẩu súng đó cho chính phủ đi! Cô có muốn bắt chước mấy vụ xả súng hàng loạt ở Mỹ không đấy? Giết luôn tên học sinh biến thái đang định giở trò với các bạn học nữ của mình sao? Vì công lý của mình mà sẵn sàng giết người, có được không vậy?
Dưới cái nhìn mãnh liệt của Thư Sa, bầu không khí của chúng tôi xung đột một cách dữ dội, va chạm vào nhau tạo nên hàng loạt những tia lửa nhỏ và tiếng ồn chói đến hết cả tai
Ác quỷ công lý đối đầu với cô lang máu lạnh [note42640]
Một cảm giác thỏa mãn khi gặp được đối thủ xứng tầm
Trong trí tưởng tượng của mình, mặc dù bản thân xích chiến khí của tôi có thể dưới cơ bạch chiến khí của cô ấy, nhưng tinh thần chiến đấu của tôi vẫn luôn ngoan cường và tấn công một cách mãnh liệt. Xích chiến khí của tôi bay như một con rồng, hóa thành những lưỡi kiếm sắc bén phóng liên tiếp vào bức tường phòng thủ của bạch chiến khí với sự tàn bạo không khoan nhượng. Đã không ít lần bức tường phòng ngự tưởng chừng như vững chắc của cô ấy gần như sắp bị phá tan thành từng mảnh
những giọt mồ hôi dần đọng lại lên trán của Thư Sa
Thế nào hả? Có vẻ sức mạnh của cô chỉ tới được đây thôi sao?
Chỉ cần tôi dùng thêm một phần công lực nữa, cô ấy sẽ sụp đổ ngay thôi!
“Reng, reng, reng~~”
Tiếng chuông reo vào tiết làm gián đoạn trận đấu đỉnh cao giữa cả hai chúng tôi, lớp trưởng phẫn uất quay lại chỗ ngồi của mình
Tôi đặt hai chân lên bàn tỏ thái độ kiêu hùng của kẻ chiến thắng
Cơ mà tôi chỉ hy vọng rằng cô ấy không thực sự vác cái cây súng săn của mình để trả thù