Chương 16: Đường tới trường
Bố tôi hôm nay làm món Trác tương miến, trong mấy món mà ông ấy có thể nấu, tôi phải công nhận là món này khá vừa miệng
Chỉ tiếc là vì hiện giờ tâm trạng đang khá tồi tệ nên tôi thực sự chẳng muốn động đũa là mấy
“Ở trường hôm nay có gì không vui à?” Bố tôi ngước mắt ra khỏi cuốn truyện tranh đang đọc và hỏi
“Không có gì, chỉ là tối qua con ngủ không được ngon giấc”
Mặc dù đã gặp phải hai kẻ kỳ quặc là nữ biến thái với con búp bê đó, nhưng sau tất cả người khiến tôi phải đau đầu và bận tâm nhất vẫn chỉ có thể là Nhậm Tiểu Cần
Chuyện xảy ra giữa tôi và cô ấy tốt nhất là nên tránh không cho ông già biết, bởi vì nó quá
là xấu hổ. Nhưng có lẽ nếu trong tương lai, trường tôi mà tổ chức một cuộc họp phụ huynh thì
chuyện này thể nào cũng bị phát hiện ngay lập tức thôi.
Không biết lúc đó thái độ của bố tôi sẽ như thế nào nữa? Dù gì thì ông ấy cũng chưa bao giờ thúc ép tôi phải học hành hay cấm đoán mấy chuyện yêu đương hết
Hơn nữa Tiểu Cần cũng đã từng là hàng xóm của nhà tôi. Đối với bố hẳn cô ấy ít nhiều gì cũng là chỗ quen biết ?
Mặc dù trước đây có ‘hơi’ phá phách một tí, nhưng dù sao bây giờ người ta cũng có thể được coi là tiểu mỹ nhân.
Nếu bố tôi mà lại nói mấy câu kiểu như “Thật tốt khi Tiểu Cần con có thể về làm dâu nhà bác” thì vị thế của tôi sẽ tan thành cát bụi mất
Có vẻ như tôi nhất định phải giấu chuyện này khỏi ông già
“À, đúng rồi, Tiểu Lân, ngày mai con có thể giúp bố một số việc không?” Bố tôi hỏi
“Việc gì? Mà nhìn cái cách bố hỏi thì chắc lại chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi, đúng chứ?”
“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là muốn hỏi trưa mai con có thể gửi mấy cuốn manga này đến nhà của một người khách được hay không thôi?”
Ông ấy chỉ vào chồng truyện tranh được gói trong giấy xi măng chất đống bên cạnh tủ lạnh. Nhìn bằng mắt thì có lẽ là khoảng 5 hay 6 cuốn gì đó nên chắc là tôi có thể miễn cưỡng mang theo chúng trong cặp của mình
“Bố không dùng chuyển phát nhanh à? Tại sao con phải là người đi giao?”
“À thì… Thực ra người đó là một khách quen và anh ta cũng sống ở gần trường con nữa. Nếu sử dụng chuyển phát nhanh thì mấy cuốn truyện đó sẽ không thể nào được giao tới trong cùng một ngày, mà anh ta thì lại rất nóng lòng muốn đọc tập mới nhất. Nên anh ta đã hỏi bố xem liệu có thể làm gì đó hay không…Vì vậy bố mới nhờ tới con đi giao hộ, sao có gì bất tiện à?”
“Cũng không hẳn là con thấy bất tiện. Chỉ là đừng nói… trong đống đó chỉ toàn là H manga thôi đấy?”
“...Con trai, ngoài H manga ra, chúng ta có còn loại manga nào khác đâu?”
Tôi chẳng biết là nên cười hay nên khóc trước câu trả lời của bố nữa
“Mấy loại bình thường giờ cũng không còn nhiều, mặc dù có vài quyển chỉ nằm ở ranh giới của H, nhưng chúng không còn bán chạy nữa… Có vẻ vì khẩu vị của người đọc càng lúc càng mặn”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bắt đầu tìm hiểu về công việc kinh doanh của cửa hàng trực tuyến. Bởi vì sẽ có ngày mà bố tôi lại bắt đầu say xỉn nên tôi phải giúp ông chăm sóc cửa hàng
Tôi chợt nghĩ “Chẳng biết liệu sau này mình có nên tiếp quản công việc kinh doanh của bố hay không? Lúc nào cũng lủi thủi cô đơn giữa một đống máy rung và búp bê tình dục ngày qua ngày” Chỉ nghĩ tới cái viễn cảnh đó thôi mà lông tơ tôi dựng đứng hết cả lên
Để không quên việc giao mấy cuốn manga vào ngày mai, tôi nhét chúng vào cặp trong khi tay thì dò tìm địa chỉ được in trên gói hàng. Chỗ đó thực sự rất gần với trường học của tôi, chỉ nằm ngay sau con phố ăn uống.
“Bố! Vào giờ nghỉ trưa mai tụi con có khoảng 2 tiếng để nghỉ ngơi, nên con sẽ giúp bố giao gói hàng vào lúc đó để khách được đọc sớm nhất có thể”
“Hahaha, đúng là con trai của ta, bố biết con là nhất mà!” Bố tôi thể hiện sự hài lòng trên khuôn mặt
Thật là xấu hổ, tôi chỉ ước gì ông già nhà mình có thể nhanh chóng mà quay lại công việc giảng dạy ở trường đại học!
May mắn làm sao! Đêm hôm đó tôi lại có thể ngủ ngon giấc vì không phải nằm mộng thấy mấy giấc mơ quái quỷ như ngày hôm qua.
Vì giờ quy định của nhà trường là 7:50 nên tôi ăn sáng lúc 7:20 và rời nhà 20 phút sau đó
“Đừng quên giao mấy cuốn manga!” Ông già của tôi nói vọng lại từ phía sau
Làm sao mà tôi có thể quên được mấy món hàng nguy hiểm như thế này trong cặp của mình cơ chứ. Trừ khi giao xong được chúng, không thì lúc nào tôi cũng sẽ cảm thấy bất an trong lòng.
Hai bên đường đến trường đầy ắp các quán ăn sáng
Tôi đi vừa ngân nga bài hát ‘Túy quyền’ của Thành Long
“Bạn, bạn học Diệp Lân” Nhậm Tiểu Cần đứng dưới một cây cột điện, bối rối vẫy chào tôi
Nhìn từ ngoài vào cô ấy thực sự trông giống như một cô gái trẻ tràn đầy sức sống
Chiếc balo hôm nay cũng không còn căng phồng như ngày hôm qua, chắc là cô ấy đã bỏ bớt những thứ không cần thiết ở nhà
Trên hết, có vẻ như hôm nay cô ấy đã chịu mặc đồng phục của mình rồi
Một bộ đồ thể thao sọc xanh trắng dành cho nữ
Đúng như tôi dự đoán, nó hơi quá khổ so với người mặc một chút. Vì vậy cả bàn tay của cô ấy đều được giấu bên trong chiếc áo chỉ lộ ra một chút đầu ngón tay
Cũng giống y như cái lần đầu tiên mà cả hai gặp nhau.
Khoan, để tôi đính chính lại, giống lần gặp đầu tiên khi tôi biết cô ấy là nữ
Không biết có liên quan tới việc tôi giẫm lên giày của cô ấy ngày hôm qua không? Nhưng hôm nay cô ấy đang mang một đôi giày thể thao màu trắng
Chẳng phải cô ấy không muốn tham gia tiết học thể chất sao? Bắt chước tôi đi giày thể thao làm gì?
Có phải vì cô ấy nghĩ rằng mang giày thể thao vào rồi khả năng dịch chuyển của mình sẽ tăng cấp không?
Trời vào buổi sáng vẫn còn đang lạnh, do Tiểu Cần đã đứng đợi tôi một lúc lâu nên cả người run hết cả lên, phải khẽ chà chà bàn chân qua lại để giữ ấm.
Thấy cô ấy mãi vẫn chưa chịu nói gì tiếp, nên tôi định đi vòng qua.
“Bạn học Diệp Lân, là tớ đây này! Chúng ta đến trường cùng nhau nhé!” Tiểu Cần vừa nói vừa bước theo từ phía sau
Tôi khịt mũi
“Cô đang làm gì ở đây? Nếu đi tàu điện ngầm tới trường, làm gì phải đi qua con đường này đúng không?”
“Ừ…Nhưng sau khi điều tra kỹ càng trước đó, tớ biết bạn học Diệp Lân thường đến trường bằng con đường này. Nên tớ đã háo hức thức dậy từ tận 5h sáng vì muốn gặp lại cậu hôm nay. Ngay sau khi tới đây bằng tàu điện ngầm, tớ đã luôn đứng sẵn ở đây để phục… Không, tớ chỉ đứng chỗ này để đợi cậu thôi.”
Cô vừa mới định nói phục kích đúng không? Định coi tôi là con mồi à? Cố chấp đến như vậy… phụ nữ quả là kẻ thù ghê gớm
“Nói nghe hay quá nhỉ! Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện về Optimus Prime ngày hôm qua”
“Hmm?, Thể nào cậu cũng đề cập đến chuyện này nhỉ” Tiểu Cần gãi đầu tỏ vẻ ngây ngô
“Tớ thật lòng xin lỗi, chẳng qua là do tớ quá mong muốn bạn học Diệp Lân được về nhà sớm nên đã lỡ vô tình hoàn toàn quên mất
lời hứa của mình mà thôi”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm
“Hôm nay tớ đã định mang theo Optimus Prime trong cặp để trả lại cho cậu đó. Nhưng nếu nhà trường mà kiểm tra túi xách bất ngờ, chẳng phải sẽ rất tệ nếu người bạn ấy bị tịch thu sao?”
Cô ấy nói cũng có lý, mặc dù họ có thể quá sợ hãi nên không dám kiểm cặp tôi, nhưng rủi ro không phải là không có. Hơn nữa thân lại còn là một người mang một đống H manga bên mình nên tôi cũng có hơi lo lắng một chút. Nếu có ai mà vô tình phát hiện ra thì mặt mũi tôi chắc chắn sẽ không còn. Nhất là Tiểu Cần, cô ấy mà nhìn thấy cái đống ấy thì kiểu gì cũng toàn phiền phức
Mấy quyển H manga đó ‘hot’ đến nỗi chỉ cần cái bìa của nó thôi cũng đủ làm người ta phải suy đồi đạo đức
“Lần sau khi cậu đưa tớ về nhà, tớ chắc chắn sẽ trả lại Optimus Prime bằng cả hai tay của mình !”
“Là thật mà, cậu làm ơn đừng có nhìn tớ bằng cặp mắt nghi ngờ như vậy nữa , tớ sẽ bị tổn thương đó! Nếu cậu cứ nhất định không tin… thì lần sau nếu tớ vẫn chưa chịu trả, cậu có thể nhốt và muốn làm gì với tớ thì làm”
Tôi không có thời gian rảnh mà chơi với cô ấy
Vì vậy hẳn nếu tôi cứ phớt lờ như vậy thì cô ấy sẽ tự nhanh thấy chán thôi?
Nhưng cô ấy đến vậy mà tinh thần vẫn còn vô cùng hưng phấn
“Bạn học Diệp Lân từ nay về sau chúng ta hãy đi học cùng nhau nhé! Tớ sẽ tới sớm để đợi cậu!”
“...”
“Mặc dù thời gian buổi sáng có thể hơi gấp rút, nhưng nghĩ tới việc được dành thời gian nhiều hơn với cậu thì chút mệt mỏi này cũng sẽ tự mà tan biến.”
“...”
“Được vai kề vai trên đường đến trường mỗi buổi sáng, thật lãng mạn làm sao! Tớ quyết định rồi, tớ sẽ đặt tên cho thời gian gặp gỡ vào thời điểm này của tớ và cậu là ‘kết giao buổi sáng’!”
Tôi không thể nhịn được nữa
“Đừng có hở cái là đặt tên tùy tiện như vậy! Mà ‘Kết giao buổi sáng’ là cái khỉ gì?
“Là buổi sáng hai ta cùng nhau nói chuyện” Tiểu Cần nói như thể điều cô ấy vừa phát ngôn là cực kỳ bình thường
“Ngoài ra còn có thời gian ‘kết giao buổi trưa’ và kết giao buổi tối’ nữa’” Tiểu Cần vừa nói vừa đưa hai tay về trước tràn đầy nhiệt huyết
“Thế nào, bạn học Diệp Lân? 3 lần một ngày liệu đã đủ chưa? ”
“Biến ra chỗ khác!”
“Bạn học Diệp Lân vẫn chưa thấy đủ sao? Tớ không ngại tăng lên 5 lần mỗi ngày đâu…”
Phía trước chúng tôi có một tiệm bán bánh bao hấp, đằng sau quầy có một người đàn ông có vẻ là chủ tiệm, đang ngán ngẩm nhìn người qua đường.
“Bạn học Diệp Lân, làm ơn mua giùm tớ cái bánh bao hấp nhé” Cô ấy nói trong khi đưa cho tôi một chút tiền lẻ
“Nếu có tiền sao cô không tự đi mà mua? Tới sớm như vậy bận gì mà không chịu đi ăn trước cơ chứ?”
“Tớ, tớ chỉ nghĩ rằng nếu bạn học Diệp Lân chưa ăn sáng, chúng ta có thể cùng nhau tìm một quán gì đó để ăn chung. Nhưng mà có vẻ cậu đã có món cơm chiên trứng vào sáng nay rồi…”
“Sao cô lại biết tôi ăn cơm chiên trứng vào buổi sáng? Đừng nói là cô giùm ống nhòm nhìn trộm nhà tôi!”
“Một hạt cơm còn đang dính trên môi của cậu kìa, bạn học Diệp Lân”
Tôi nhanh chóng liếm hạt cơm xấu hổ đó vào miệng
Tiểu Cần vẫn giữ nguyên số tiền lẻ kia trong tay, hi vọng rằng tôi có thể mua giùm cô ấy một suất bánh
“Tôi không phải chủ quán, cứ đưa tiền cho người đàn ông ở kia chẳng phải cô đã có cái mà ăn rồi sao?”
“Nhưng, nhưng tớ sợ phải nói chuyện với ông ta…”
“Hở?”
“Chẳng phải tớ đã đề cập trước đây rồi sao!...Ngay khi tớ bắt đầu mặc quần áo nữ, tớ sợ phải bắt chuyện với những người đàn ông trẻ.
“Mặc dù tớ không sợ cậu bạn học Diệp Lân và có cậu ở bên sẽ làm tớ dũng cảm hơn nhiều. Nhưng mà ông chủ quán ở đằng kia trông đáng sợ lắm. Nên bạn học Diệp Lân à, làm ơn đi mua giùm tớ đi! Nếu cậu mà không giúp, tớ sẽ phải nhịn đói cả buổi sáng mất!”
Tôi liếc nhìn chủ cửa hàng, ông ta có vẻ là một người thành thực và chu đáo. Tôi chẳng biết cô ấy đang sợ điều gì nữa
Có vẻ tay Tiểu Cần bắt đầu đau vì phải giơ tiền lên quá lâu
Nên tôi đành thở dài và cầm lấy tiền và mua lấy 10 cái bánh từ cửa hàng
Bánh bao hấp ở Hàng Châu được làm rất nhỏ, với tôi 10 cái như vậy còn chẳng đủ để nhét vừa kẽ răng
Tiểu Cần hạnh phúc nhận lấy bánh, vừa đi vừa cầm trên tay ăn
Cô ấy lót một tấm khăn ăn ở dưới bữa sáng của mình, cẩn thận không để dầu nhỏ giọt lên đồng phục.
Nếu quan tâm đến vệ sinh như vậy, cô ấy nên
ở nhà mà dùng bữa đi chứ! Ai biết được mấy cái bánh bao hấp này có sử dụng dầu tái chế hay không?[note42436]
Dù sao thì Tiểu Cần cũng trông rất đáng yêu khi ăn
Cô ấy nhỏ nhẹ cắn một miếng bánh, nhai ngấu nghiến trong miệng, rồi cuối cùng mới nuốt xuống lộ vẻ mãn nguyện
Nó có cảm giác giống như khi bạn đang cho một con vật nhỏ ăn vậy
Tất nhiên là vì đang vừa đi vừa ăn nên cô ấy không thể đi nhanh hơn được, mà tôi thì lại mãi say mê nhìn cái cách cô ấy thưởng thức bữa sáng nên cũng không hối thúc [note42437]
Cuối cùng thì cả hai chúng tôi đều bị trễ học.