I’m a Bastard But You’re Worse!

hồi 9 – đường kiếm của người anh hùng trẻ tuổi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Cậu ta chẳng giống mấy thằng nhóc con tí nào. Khá giống một con sư tử con…không, một con rồng con thì đúng hơn.)

Zagann thầm khen ngợi cậu bé trước mặt khi ông vung【Seiten Taisei】.

Ông làm cho cây kích của mình nhẹ hơn, vung nó và giáng nó xuống sau khi làm cho nó nặng trở lại. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng đây chính là thứ Zagann đã dung để vùi dập vô số kẻ thù trong cuộc đời binh nghiệp của mình, kỹ thuật khiến ông bất khả chiến bại trên chiến trường.

Mỗi đòn tấn công của ông đều có thể gây chết người, nhưng cậu bé, người hầu như không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào, đã xoay sở để chống đỡ được tất cả.

Nếu cậu ta trực diện nhận phải bất kỳ đòn tấn công nào của cây kích, sức nặng của chúng sẽ dễ dàng nghiền nát cơ thể nhỏ bé đó của cậu ta và cậu bé dường như cũng biết rõ điều đó, thế nên cậu nhanh chóng làm chệch hướng tất cả chúng bằng lưỡi kiếm của mình.

Không chỉ vậy, cậu ta thậm chí còn sẵn sàng tấn công ngay khi tìm thấy sơ hở.

Một cơ thể bé nhỏ như thế sao lại có thể chiến đấu can trường đến nhường này? Ngay cả trong tình huống mà một sai lầm nhỏ nhất có thể dẫn đến cái chết tức thì, cậu bé vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại một đối thủ vượt trội hơn mình.

(Chỉ cần 10 năm…không, thậm chí chỉ trong 5 năm, năng lực chiến đấu của cậu ta có thể vượt qua mình. Lệnh tấn công của cậu ta vào sư đoàn của mình được thực hiện cực kỳ xuất sắc…thân là một chiến lược gia, cậu ta đã là đối thủ đáng gờm của Halphas rồi. Thật đáng tiếc khi buộc phải nghiền nát một tài năng vừa mới chớm nở như vậy ở nơi này .)

Nhưng đồng thời đó cũng là lý do tại sao Zagann hoàn toàn phải nghiền nát những tài năng mới chớm nở như vậy.

Zagann chắc chắn rằng, nếu ông rút lui và bỏ mặc cậu ta ở đây, cậu bé chắc chắn sẽ ngày càng hoàn thiện và trưởng thành hơn, và rồi sẽ có ngày đe dọa đến sự tồn vong của đế chế.

“Woooohhh!!!”

Các đòn tấn công của Zagann thậm chí còn dữ dội hơn trước.

Để bảo vệ tương lai của đế chế. Để loại bỏ một mối đe dọa có thể đem đến hủy diệt cho đế chế. Zagann giải phóng từng chút sức tàn của mình.

◯ ◯ ◯

“Woooohhh!!!”

(Bỏ mẹ thật!! Chết tiệt!!!)

Tôi tiếp tục đỡ đòn tấn công của Zagann, lần này mạnh còn hơn lần trước, trong khi thầm hét lên trong nội tâm.

Chỉ cần tôi trúng phải một trong những đòn đánh của cây kích, tôi chắc chắn sẽ toi đời.

Tần suất tôi tránh được những đòn tấn công của ông ta ngày càng giảm dần, cảm tưởng cứ như thể tôi đang run rẩy bước trên một sợi dây mỏng, chỉ cần sảy chân là dính án tử.

(Giá mà…giá mà mình có thể chặn ít nhất một đòn…)

Zagann chắc chắn là một cựu chiến binh già dặn trên chiến trường. Tư thế tấn công của ông ta không có chút sơ hở nào, thậm chí không để cho tôi cơ hội phản công dù là nhỏ nhất.

Nếu tôi có thể đỡ đòn tấn công từ cây kích một lần, nếu tôi có thể đánh bật cây kích đi, tôi có thể có cơ hội đánh trả.

(Làm như kì tích sẽ xảy ra ấy!! Không đời nào!! Ông ta sắp cho mình nằm dưới ba tấc đất đến nơi rồi!!)

Nhưng thú thật thì, đó cũng là một ý tưởng vô cùng liều lĩnh.

Các đòn tấn công của cây kích mang khả năng tự do thay đổi từ nhẹ đến nặng ấy đủ mạnh để phá vỡ cả những tảng đá to tướng. Lưỡi kiếm mỏng tang của tôi chặn nó lại kiểu gì giờ?

(Mình phải…tìm cách khác…!)

"Cậu chắc chưa đấy?"

(Huh?)

『Cậu có thật sự chắc rằng mình không thể cản được không? Sao cậu không thử.』

(Cái đéo gì thế?? Thằng nào đang nói đấy!?)

Tôi đang căng não hết cỡ để tìm lối thoát trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng đột nhiên có thứ gì đó cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Đây không phải là giọng nói của ai đó, cũng không phải giọng ông bà tôi trên thiên đàng . Giọng nói đó nghe như thể xuất phát từ chính tôi vậy.

"Thử đi. Cậu chặn được mà, thề. 』

(Thử cái đếch!! Chưa cần làm tao cũng biết trước kết quả, bị chẻ làm đôi là cái chắc!!)

『Cho dù cậu có cầm cự đến hơi thở cuối cùng thì cậu cũng sẽ chết thôi. Sao không thử đánh cược đi nào, bơi hoặc chết chìm, sống hoặc là chết. Chọn đi.』

(Tao-…không, không thể nào…)

Giọng nói trong đầu tôi không chứng minh được lời nói của nó, nó giống như ma quỷ đang thì thầm những lời đường mật vào tai tôi.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy mình nên phớt lờ nó, mà thay vào đó cảm thấy buộc phải làm theo lời khuyên của nó.

“WOOOHHHHH!!!”

“Kh…! Mẹ kiếp…!”

Cuộc tấn công của Zagann thậm chí còn dữ dội hơn bao giờ hết, và mặt tôi nhăn lại.

Tôi chắc chắn sẽ kiệt sức trước ông ta. Ngay bây giờ tôi đã có thể cảm thấy lưỡi hái lạnh giá của tử thần đang kề sát cổ mình.

『Nếu cậu chết ở đây thì mọi chuyện coi như xong. Khả năng của cậu chỉ đi được đến đây thôi. 』

『Nhưng, nếu cậu có thể chứng tỏ rằng mình xứng đáng…』

『thì cậu, Dyngir Maxwell, cậu...tôi có thể trở thành người anh hùng.』

『Hoặc trở thành con ác long nuốt chửng tất cả —!!!』

"HAAAAHHHHH!!!"

Tôi biết, rằng đòn tấn công tiếp theo sẽ quyết định số phận của tôi. Tôi tập trung hết sức bình sinh và chấp nhận giọng nói trong đầu mình, đánh chặn cây kích của Zagann.

"Cái-…!?"

Zagann đã bị sốc.

Nét mặt ông lộ rõ vẻ không thể tin vào mắt mình.

"Đéo gì mà…nặng thế…!!"

Tôi nắm chặt thanh kiếm của mình bằng một tay, sử dụng tay còn lại để đỡ lưỡi kiếm chống lại cây kích.

Đòn tấn công của Zagann mạnh đến mức tôi có thể cảm thấy cánh tay của chính mình bị tê liệt.

Tuy nhiên — thanh kiếm của tôi vẫn không bị gãy. Xương của tôi vẫn không bị nghiền nát.

“Khả năng điều khiển trọng lượng bị vô hiệu ư!? Kh…!!”

“Ông xong đời rồi ông già!!”

Zagann chùn bước chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Nhưng trong tích tắc ấy, tôi có thể tiếp cận đến sát ông ta.

“HAAAHHHH!!!”

"Nnngh!!"

Mình sắp chết — Zagann nghĩ vậy khi kích hoạt con át chủ bài của mình.

Đó là một cách khác để sử dụng 【Seiten Taisei】— để biến vũ khí của kẻ thù trở nên nhẹ hơn và giảm sức mạnh của đòn tấn công.

Bất kể kẻ thù tung ra đòn tấn công nào, nếu không có khối lượng thì sức mạnh của nó cũng chẳng là gì cả.

"Phân tán !! 【Siegfried】!!”

“Ghah ..!? Không thể nào…!!”

Cú vung kiếm của tôi đã chạm đến được Zagann.

Nó vô hiệu hóa toàn bộ hiệu ứng ma thuật của【Seiten Taisei】, xé toạc bộ trọng giáp cứng cáp của ông ta, và để lại một vết thương sâu trên cơ thể cường tráng của ông.

"Mọi thứ đã ngã ngũ rồi!! Bjorc Zagann!!”

“Ch…Ta chưa xong đâu…!!”

Tôi ngay lập tức vung thêm một nhát nữa để kết liễu.

Tuy nhiên, Zagann đã nhảy lùi lại với tốc độ nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

Ông ta cố gắng duy trì khoảng cách với tôi bằng tốc độ và động lượng bất chấp trọng lực, thoát ra khỏi phạm vi mọi đòn tấn công mà tôi cố gắng thực hiện.

“Khụ…hah…thanh kiếm đó…cũng là một ma cụ ư…!?”

“Ừ, có vẻ như vậy thật. Mà thú thực thì ta cũng chỉ mới phát hiện ra thôi!”

Thanh kiếm mà mẹ tặng cho tôi dường như có sức mạnh vô hiệu hóa khả năng của các ma cụ khác — khả năng phân tán ma thuật.

Tôi không rõ lý do tại sao hay bằng cách nào, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn biết cách sử dụng thanh kiếm, cũng như tên thật của nó,【Siegfried】.

“Ta hiểu rồi, vậy là đích thân ma cụ đã dạy cậu…! Giờ ta thậm chí còn có nhiều lý do hơn không để cậu sống…! Ta sẽ giết cậu ngay tại đây và ngay bây giờ, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của mình!!”

“Rất sẵn lòng!! Thật vinh dự cho ta khi được nghe điều này từ miệng của người anh hùng đế chế!!!”

Vết thương tôi vừa gây ra cho Zagann không hề nông. Máu đang không ngừng chảy ra từ vết cắt trên áo giáp của ông ta.

Mặt khác, tôi hiện vẫn bình an vô sự, nhưng tôi đang đổ mồ hôi đầm đìa và gần như gục ngã vì kiệt sức.

Tình trạng của chúng tôi gần như giống nhau, không thể nói trước rằng ai sẽ thắng.

“Tuy nhiên, xui cho ông rồi.”

"Cái gì cơ?"

“Đáng buồn thay, hai ta đang ở giữa chiến trường. Đừng có mà nói ta gian lận, được chứ?”

“Yểm trợ thiếu gia!! Bắn!!"

“Cái—!?”

Mưa tên trút xuống Zagann từ trên cao.

Salm đã quay lại không biết từ khi nào và tập hợp những người lính Maxwell đang phân tán và thực hiện hỏa lực yểm trợ đúng lúc.

“Wooooohhhh!!!”

Zagann xoay cây kích của mình để chống trả trước những làn mưa tên, nhưng không thể ngăn tất cả chúng đâm vào cơ thể ông ta.

Tôi đã tận dụng cơ hội đó để chấm dứt tất cả.

"HAAAHHHHHH!!!"

“WOOOOHHHH!!!”

Zagann nhận thấy đòn tấn công của tôi đang đến và chặn nó bằng cây kích. Cánh tay của chúng tôi đã bị khóa cứng khi vũ khí của chúng tôi va chạm nhau.

“Ladd!!”

“CHẾT ĐIIII!!!”

"GWAAAHHHH!!!"

Ladd nhảy vào từ bên cạnh và vung thanh trường kiếm của mình, nhắm thẳng vào hai cánh tay cầm kích của Zagann.

Hai cánh tay to lớn vạm vỡ của đại tướng quân đế quốc bị cắt đứt và rơi xuống đất cùng với cây kích.

Đôi chân của Zagann cũng mất đi sức mạnh và ông ta khuỵu xuống như thể đang quỳ.

Khoảnh khắc tôi chuẩn bị ra đòn kết liễu—

"…Tên."

"Hả?"

“Ta không có hỏi tên nhóc…cậu đấy.”

"Được."

Tôi gật đầu và dành cử chỉ thương xót cuối cùng cho vị tướng già đang hấp hối.

“Dyngir Maxwell, thằng con hoang đàng của nhà Maxwell. Ông mạnh hơn ta nhiều lắm đấy ông già. Ta thật sự tự hào từ tận đáy lòng rằng đối thủ trong trận chiến đầu đời mình là anh hùng Bjorc Zagann.”

“Ra thế….ta cũng phải cảm ơn cậu vì đã cho ta đánh một trận ra trò cuối đời như vậy…con rồng non của nhà Maxwell.”

“Rất hân hạnh… vĩnh biệt.”

Tôi vung kiếm xuống.

Đầu của Zagann tách ra khỏi cơ thể cùng với dòng máu nhuộm đỏ đỉnh núi.

Truyện Chữ Hay