“Bjorc Zagann… quả là bậc anh hùng hào kiệt như người đời đồn đại…!!”
Ông ta không tự giới thiệu, cả đời tôi cũng chưa từng gặp ông ta bao giờ. Nhưng tôi không thể nghĩ ra người đàn ông nào khác ngoài ông ta có thể tràn đầy khí chất hào hiệp và tinh thần chiến đấu như vậy trong đế chế.
“Cậu là thủ lĩnh của đơn vị này sao? Quá trẻ…không, một thằng nhóc con thì đúng hơn.”
Zagann nói trong khi nhìn tôi. Giọng điệu của ông ta bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói thốt ra đều tràn ngập sát khí lạnh thấu người.
Hào quang đáng sợ của ông ta có cảm giác tưởng chừng như làm cho bầu không khí xung quanh phải run rẩy. Đây hẳn là minh chứng rõ ràng nhất cho hào khí anh hùng mà ông ta sở hữu.
“Thật đau lòng biết mấy khi phải lấy đi sinh mạng của một thanh niên đầy triển vọng, nhưng cậu hẳn cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhận được bất kỳ sự thương xót nào sau tất cả những gì mà mình đã làm đâu đúng không.”
“Thương xót, hả? Ừ thì, đúng là ta không nghĩ
ông sẽ bị tổn thương lòng tự trọng khi nương tay đối với một thằng nhãi nhép thật.”
"Đừng chọc cười ta! Cậu đã ra lệnh tấn công vào đúng thời điểm khi sự đề phòng của bọn ta xuống thấp nhất và sự kiệt quệ của mọi người đã lên đến đỉnh điểm! Cậu rõ ràng đã nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi ở đây ngay từ đầu! Lại còn chuẩn bị sẵn vũ khí hiếm như vậy với số lượng lớn! Làm sao ta có thể xem một người tài năng như vậy như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ!?”
Zagann vung ngọn giáo của mình, xé toạc không khí và làm rung chuyển những cành cây gần đó một cách dữ dội.
Cây thương của ông ta có một lưỡi lớn hình rìu ở đầu, đúng hơn thì đó là một cây kích cho phép ông thực hiện các đòn tấn công bằng cách đập, chém và đâm.
“Quân đội của ta đã thất thủ rồi. Bọn ta không thể tiến thêm được nữa! Nên ta sẽ lấy đầu của cậu để chuộc tội cho thất bại lần này!”
Vị tướng già cắm chuôi ngọn trường kích xuống đất và tru lên.
Để có cơ hội đối đầu với toàn bộ sát khí của vị tướng mạnh nhất của đế chế ngay từ trận chiến đầu đời của mình như thế này…cứ như thể định mệnh muốn dẫn lối tôi đến những thứ vĩ đại vậy.
“Ông già!! Đừng có mà kiêu ngạo thế chứ!!”
Ladd, người đã thoát khỏi trận lở đất, lao vào Zagann với vũ khí trên tay.
Thanh kiếm bản rộng mà cậu vung với sức mạnh lớn hơn nhiều so với những cậu bé cùng tuổi, có lẽ ngang bằng với thanh kích của Zagann về khối lượng.
“Mmngh!”
"Whoaa!?"
Zagann vung cây kích quá nhanh đến độ mắt thường không thể theo kịp, va chạm với thanh kiếm của Ladd. Kết quả là cả người lẫn kiếm bị thổi bay về phía sau.
“Ladd…kh!?”
Salm nhanh chóng lao vào để đỡ lấy Ladd nhưng không giết được quán tính.
Và thế là cả hai đều bị thổi bay và mất hút trong bụi rậm gần đó.
“Tránh đường ra cho ta, lũ nhóc!!”
“…Này, vũ khí của ông không phải vũ khí bình thường đúng không? Nó có thể thay đổi trọng lượng hay gì đấy đại loại thế đúng chứ? Hỏi nghiêm túc đấy."
Tôi liếc nhìn những người bạn của mình vừa bị thổi bay và thì thầm, mắt tôi nheo lại.
Đập vỡ đá và thổi bay chúng như thế không phải là chuyện dễ dàng nếu chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp thông thường. Cây kích đó dường như nặng hơn 100 kg.
Ông già trước mặt tôi thực sự rất vạm vỡ, nhưng không đời nào ông ta có thể vung vũ khí nặng như vậy một cách nhẹ nhàng như thế được.
Ông ta lẽ ra cũng không thể chạy lên vách đá khi mang nó theo.
Không tài nào lý giải được những hiện tượng mà tôi đã chứng kiến, trừ trường hợp trọng lượng của cây kích có thể được điều khiển một cách tự do.
“Hooh, cậu đã nhìn thấu bản chất thực sự của cây kích của ta chỉ trong một thời gian ngắn như vậy ư?”
Đôi mắt của Zagann mở to hơn một chút, rồi ông ta bắt đầu nói một cách đầy tự hào.
“Cây kích của ta,【Seiten Taisei】, sở hữu khả năng điều khiển trọng lượng. Nó có thể làm cho các vật thể trở nên nhẹ như lông vũ hoặc nặng như đá tảng. Đây là ma cụ được đích thân Hoàng đế Điện hạ ban tặng cho ta vì đã thể hiện lòng trung thành của mình cho Đế Quốc!!”
“Ra vậy… bảo sao ông có thể leo lên vách đá dễ dàng như vậy.”
Tôi cảm thấy mồ hôi chảy như tắm sau những lời của Zagann.
Khả năng của cây kích giải thích tại sao Ladd lại có thể bị thổi bay dễ như vậy.
Ông ta làm cây kích nhẹ đi khi vung, sau đó phần rìu được tang trọng lượng hơn 100 kg ngay trước thời điểm va chạm. Động lượng lớn nhờ trọng lượng nhẹ của vũ khí và trọng lượng của phần lưỡi rìu kết hợp để tạo ra một lực lớn hơn của cả một con lợn rừng đang lao tới.
Nhưng phần đáng sợ nhất là ông già trước mặt tôi biết cách tận dụng khả năng của cây kích một cách hoàn hảo.
Tôi có thể nghĩ ra một vài kế hoạch chống lại một người gà mờ chỉ biết dựa dẫm vào năng lực của ma cụ để chiến đấu, nhưng người đàn ông trước mặt tôi là một bậc thầy thương thuật ngay cả khi không có ma cụ. Ngay cả khi Zagann chỉ dùng một ngọn giáo bình thường, tôi cho rằng cơ hội chiến thắng vẫn rất mong manh.
(Chết tiệt…tình hình tệ thật đấy…Mình tự phụ quá rồi!)
Lẽ ra tôi không nên đến đây chỉ với từng ấy người. Lẽ ra tôi nên báo cáo vụ phục kích lại cho cha và để ông ấy tự giải quyết.
Lẽ ra tôi không nên tự mình gánh vác mọi thứ chỉ để chứng minh cho cha thấy rằng tôi đủ khả năng ấy …!!
"Haaaaaaaaaa!!!"
“Guh! Quả này toi rồi…!"
Zagann vung cây kích và lao về phía tôi.
Ladd và Salm đã biến mất tăm trong rừng.
Những người lính khác đã rơi xuống vách đá vì đất lở và không thể hội quân lại ngay lập tức.
(Bỏ mẹ thật, mình đã quá đề cao sức mạnh của bản thân! Phen này đi chầu ông bà thật rồi!)
Tôi hối hận về sự liều lĩnh của chính mình khi phải đối mặt với một trận chiến tuyệt vọng đến nhường này.
Tôi giơ thanh kiếm thép nhận được từ mẹ mình nhân dịp kỷ niệm trận chiến đầu tiên trong đời lên để thủ thế trước cây kích đang lao tới với tốc độ kinh người.