Mất chưa đến 10 phút để Cơ Bạch xử xong tô mỳ, ăn xong, anh tạm biệt chủ tiệm và bước ra khỏi quán. Anh liếc qua phía nhà hàng sang trọng, những kỵ sĩ ngồi trong đó biến mất không dấu vết.
Co Bạch tỏ ra mãn nguyện với cái bụng no căng của mình. Anh lấy lại tinh thần và tiếp tục bắt tay vào nhiệm vụ.
Dưới cái nắng oi ả như thiêu đốt, Cơ Bạch vừa dạo bước trên phố, vừa xỉa tăm để làm sạch răng. Anh định vứt nó đi nhưng vẫn chưa tìm thấy thùng rác nào xung quanh cả.
Là một kỵ sĩ gương mẫu được giáo dục toàn diện, anh đương nhiên sẽ không xả rác một cách thiếu ý thức.
Sau khi tìm kiếm một hồi, Cơ Bạch tìm thấy một con hẻm nhỏ.
Nơi này chắc sẽ có thùng rác. Cơ Bạch nghĩ thầm khi rảo bước vào bên trong.Ngay khi anh ném chiếc tăm vào thùng rác và chuẩn bị đi ra, một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi anh.
Mùi máu này…gần giống như …
Cơ Bạch thu người lại, sau đó anh quay người và bước sâu vào con hẻm nhỏ. Khi anh bước sâu hơn, anh có thể nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Con hẻm chỉ có một cái góc nhỏ. Khi anh quay đầu lại, một thân hình nhỏ nhắn được quấn trong bộ quần áo sờn rách ngọ nguậy chạm vào mắt anh. Đó là một cô gái có màu tóc hoa anh đào khoảng 7,8 tuổi. Tình trạng cô hiện tại khá tệ. Khuôn mặt bé nhỏ như búp bê sứ của cô trắng bệch và đầy đau đớn. Xung quanh mắt cá chân cô, máu rỉ ra từ vết thương.
Nếu không cầm máu, mạng sống e sẽ gặp nguy hiểm!
“Em ổn chứ? Không phải sợ, Anh sẽ đưa em…” Chưa kịp nói hết câu, Cơ Bạch sững sờ. Đôi tay anh đang dang ra của anh bỗng dừng lại. Bởi vì từ trên đầu cô gái ấy, một đôi tai mèo đầy lông hiện ra.
Ác ma chủng!?
Cơ Bạch ngay lập tức thu tay lại. Đôi mắt anh dường như không có phản ứng,hướng vào cô gái đang đau đớn vật lộn trên nền đất. Không một hành động cử chỉ nào, anh vô thức lùi lại.
Ác ma chủng…Tại sao ác ma chủng lại xuất hiện bên trong thành bang nhân loại? Mình…nên làm gì? Mình có nên tuân theo kỵ sĩ tín điều và đưa cô bé nhân miêu đang hấp hối đến thánh điện hiệp hội?
Nhìn vào làn da trắng bệch của á nhân chủng và sự sống nó liên tục bòn rút trước mắt mình, Cơ Bạch trầm mặc.
Là nhân loại và thánh kỵ sĩ, anh đã thề sẽ tiêu diệt ác ma chủng và khiến chúng khuất phục trước nhân tộc, cách giải quyết tốt nhất chính là đưa miêu nữ này giao nộp cho thánh điện hiệp hội. Anh cũng không phải chịu bất cứ hình thức trách nhiệm nào. Tuy vậy, mạng sống của cô gái này sẽ…
“Wuhuhuhu…” Ngay khi Cơ Bạch đang ngây người, tiểu miêu nữ như phát hiện ra có người đang nhìn mình. Cô cắn chặt hàm răng và cố mở đôi mắt màu hổ phách. Nỗi sợ dường như hiện rõ trong mắt cô, cơ thể nhỏ bé của cô tựa như cối đá giã tỏi. Người ta dường như nhận ra làn da nhợt nhạt cùng thân hình tiều tụy của cô ấy, tình trạng cơ thể không có gì hứa hẹn.
“L-làm ơn đ-đừng làm hại tôi? T-tôi chưa từng có ý xấu với loài người. Ngay cả khi đói, tôi cũng chưa từng hại người…” giọng nói non nớt, xanh xao của cô kèm theo 1 tia nức nở.
Là cựu thánh kỵ sĩ, mình đang dao động sao? …Cơ Bạch nắm chặt bàn tay. Anh bối rối không biết mình nên làm gì.
Ác ma…Ác ma chủng là kẻ thù của nhân loại. Nếu không loại bỏ chúng, nhân loại sẽ diệt vong. Nếu mình tha cho nó, không phải mình đang chống lại loài người sao? Đối với chúng, không cần thiết phải nương tay!
Nghĩ tới đây, mặt Cơ Bạch lộ rõ vẻ mâu thuẫn. Anh nghiến răng, như thể đã ra quyết định cuối cùng và đi đến phía trước cô mèo nhỏ.
“Uhuhu~tôi xin lỗi. Tôi chỉ quá đói. Nhịn không được nên mới bới thùng rác như vậy[note30607]… Nếu tôi làm sai, tôi hứa sẽ không làm vậy nữa.”
Cơ Bạch khi đến gần tiểu miêu, một lần nữa rơi vào trầm mặc. Nhìn vào cơ thể của cô,một số ký ức hiện nên trong đầu anh.
Anh cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay, Cơ Bạch thở dài. Cơ Bạch cảm giác như đã già, cũng bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, như một người đàn bà vậy[note30606].
“Đừng di chuyển.”
“Hơ?” thấy Cơ Bạch dang tay ra, cô gái bắt đầu hoảng sợ.
“Để ta băng bó cho cô, đừng cử động.” Cơ Bạch ngồi xổm người xuống và rút ra chiếc khăn trắng từ trong túi. Anh vừa nâng mắt cá chân của cô mèo lên vừa sơ cứu cho cô. Trước tiên, anh phải cầm máu cho cô trước đã.