“Ưmm…” Tai của bé miêu nữ đang cuộn tròn trong lớp vải sờn rách, giật giật. Nỗi sợ hãi trong đôi mắt màu hổ phách của cô vẫn chưa biến mất, khi mà hình bóng của người đàn ông trưởng thành đang phản chiếu bên trong nó.
“Đừng giãy, nếu lát nữa vết thương mà nhiễm trùng, ta cũng bó tay đấy.” Cơ Bạch hơi nhíu mày. Anh cảm thấy mắt cá nhân bé nhỏ trên tay anh đang cố rút lại, nhưng cô bé không làm vậy vì sợ hãi. Trong khi giữ chặt gót chân của cô bằng một tay, anh nhẹ nhàng buộc chiếc khăn trắng vào mắt cá chân cô.
“Nyaa-au~” Tiểu miêu rùng mình trong khi tóc cô dường như xù lên. Đôi tai của cô dựng đứng, trong khi cơ thể cô run rẩy không ngớt. Nước mắt bắt đầu tích tụ trong con ngươi của cô.
“Haizz..” Nhìn cô tiểu miêu nhỏ bé trước mặt và đôi mắt, Cơ Bạch khẽ thở dài. Anh bất lực trước những đứa trẻ như chúng, không thể chịu được đau đớn cũng như khổ cực, khi mà vẻ mặt của chúng khó làm người ta cáu giận hay mắng mỏ được.
Im lặng một hồi, Cơ Bạch lấy từ trong túi ra một quả bóng len màu xanh lam. Sau đó anh lắc nhẹ nó trước mặt cô gái.
“Nyaa~ Nyaa?” Cô tiểu miêu sững sờ một chốc.Tai cô vô tình giật giật. Lập tức đôi đồng tử như bảo thạch mã não của cô cuốn theo cùng quả bóng len, tựa như hai quả cầu pha lê.
Ô, quả nhiên hiệu quả thật. Mèo con thích chơi bóng len, cũng có thể á Miêu tộc hứng thú với nó nữa. “Em chơi tạm với cái này trước, tiếp theo sẽ khá đau đấy, cố gắng chịu đựng một chút”
“Nyaa-uu??” Bé tiểu miêu đang chăm chú vào bóng lên trên tay Cơ Bạch, thấy anh ném nó trước mặt cô. Móng vuốt của cô ngay lập tức chạm vào và giữ chặt quả cầu len bay về phái cô. Cô dường như không chú ý lời cảnh báo của Cơ Bạch.
Thấy bé mèo đã tập trung vào thứ khác, Cơ Bạch lau mồ hôi trên trán anh. Nghiêm khắc mà nói, điều anh đang làm bây giờ hoàn toàn trái với pháp luật. Tùy theo mức độ tình hình, việc anh đang làm bây giờ chẳng khác nào chống lại nhân loại. Nếu mấy tay báo chí mà bắt gặp, chắc chắn chúng sẽ thổi phồng mọi thứ, anh có thể bị coi là kẻ thù của nhân tộc .
Được rồi, hãy giải quyết việc này nhanh và mong không có rắc rối nào xuất hiện. Cơ Bạch nghĩ thầm. Sau đó, anh dồn chút lực vào cánh tay, giữ chặt hai đầu dải ruy băng và thắt nút .
“!!??” Nyaaaaa!! Uuuu…” Một tiếng rít của mèo con như phát lên phía chân trời. Nó lớn đến nỗi ngay cả người khiếm thính cũng nghe thấy.Trong nháy mắt, một bàn tay to lớn che miệng cô gái lại.
“Đừng kêu! Cô muốn hại chết cả hai chúng ta à?” Cơ Bạch vặn nhỏ âm lượng hết cỡ khi thúc giục cô mèo. Cô cố kìm nén nước mắt và có biểu cảm đáng thương trên mặt.
Nếu có ai nghe được tiếng kêu này, tôi danh bao che của anh sẽ không thể bác bỏ. Anh sẽ sống sao nếu tin đồn lan ra và trở nên tệ hơn? Sau khi cực khổ trở lại xã hội loài người, anh không muốn bị gán cho là ác ma chủng và bị trục xuất đâu!
“…Bình tĩnh lại chưa?” Sau một hồi, Cơ Bạch thản nhiên hỏi bé tiểu miêu với vẻ mặt cảnh giác đang nằm trong vòng tay anh.
“Mhm, mhm, mhm~” Trong đáy mắt long lanh, cô bé gật đầu như thể mạng sống cô phụ thuộc vào nó.
Thấy cảm xúc của cô bé dần ổn định lại, Cơ Bạch cuối cùng có thể nghỉ một chút.
Anh thừa nhận hành động của mình khá thô thiển. Anh là kỵ sĩ, không phải bảo mẫu, và cũng mù tịt cách để dỗ khóc những tiểu ác ma chủng. Cách hiệu quả nhất anh biết chỉ là chặt hạ bọn chúng.
Đúng lúc này, đầu ngõ đột nhiên có tiếng động.
Hỏng bét, do mình không giấu nổi tiếng hét vừa nãy? Đã có ai nghe thấy nó?
“Ở yên đây, ngoan ngoãn đừng đi đâu cả. Đợi ta quay lại.” Cơ Bạch nhăn mày và nói với cô bé trước khi rời đi. Vết thương của cô đã ổn và anh định ra ngoài xem xét tình hình.
“Anh định giao tôi cho đám người đó sao, nyaa~?” Tai của bé tiểu miêu cụp xuống run rẩy. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ sợ hãi.
“…Ta sẽ không giao cô đâu.” Cơ Bạch phủi nhẹ bụi trên quần và từ từ đứng dậy. Anh hướng đến đầu ngõ, bỏ lại cô mèo sau lưng anh với vẻ mặt sững sờ.
Cơ Bạch nhíu mày khi đi được một đoạn ngắn. Quả nhiên, anh cũng đang bối rối, anh không hiểu sao anh lại rơi vào hoàn cảnh này. Rõ ràng việc không khai ra bé miêu tộc kia đã là quá nhân từ. Trên lí thuyết, anh không có nghĩa vụ phải giúp cô chữa trị vết thương.
Anh từ từ tiến đến gần con hẻm, anh không phát hiện ra bất cứ ai ở đó. Cơ Bạch cuối cùng cũng thả lỏng, ngay lập tức dựa đầu vào tường, thò đầu ra ngoài quan sát.
Ngay tại nơi cậu vừa ăn mỳ, bốn thiếu niên mặc trang phục kỵ sĩ ngạo nghễ đứng bên ngoài, có vẻ đang gào thét gì đó. Chính là bốn người của “Thiên Huy kỵ sĩ” đoàn anh thấy lúc trước.