Ngay khi Cơ Bạch liếc trộm người trong nhà hàng sang trọng đối diện, những người dường như đang tán gẫu về việc kỵ sĩ, một bàn tay to lớn bất thình lình vỗ vào cánh tay anh.
“Cậu trai trẻ, cậu nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?” Một giọng nói lớn mang chút vẻ khàn khàn vang lên sau lưng anh.
“À!?” Cơ Bạch tập trung hoàn toàn đến một nơi khác, với một vẻ như đang rình trộm, vì vậy không có gì lạ khi anh giật mình khi bị ông chủ gọi tới.
“Trời! Bác hù cháu giật mình đấy! Nếu đây là quá khứ, chắc bác đã phải bồi thường tiền tổn thất tinh thần rồi?” Cơ Bạch dường như có chút tức giận khi thở dài. Quay đầu lại, anh nhìn thấy một người cao to râu ria lởm chởm- ông chủ tiệm.
“Hả? Bồi thường tiền tổn thất tinh thần? Đừng cố gạt ta, cậu trai trẻ! Ta sống lâu hơn cậu đấy!”Sau đó, chủ tiệm đặt tô mì lớn trước mặt Cơ Bạch và hướng về phía anh đang nhìn.
“Tch, vậy là cậu đang nhìn những chàng trai kia sao? Sao cậu lại nhìn họ một cách thích thú như thế? Cậu trai trẻ à, cậu có nghiện xúc xích hay gì đó không[note30597]? Bất giác chủ tiệm lùi xa Cơ Bạch một bước chân.
“Có bác mới nghiện ấy! Hiếu kỳ chút không được sao? Với lại, kể cả khi cháu nghiện nó thật, sao bác phải lùi lại làm gì? Đừng nói với cháu bác vẫn chưa nhận thức được vẻ ngoài của bác nha?” Cơ Bạch hướng ánh mắt chán chường của mình về phái chủ tiệm.
“Chà, giới trẻ ngày nay…Quên nó đi.” Ông chủ ngồi xuống cạnh Cơ Bạch, như thể họ đã là những người thân thiết. Ông nhìn vào nhà hang đối diện, nơi mà 4 vị thánh kỵ sĩ đang ngồi trong căn phòng máy lạnh sang trọng, tiện nghi.
“Ta biết họ, 4 người đó là thánh kỵ sĩ phải không? Người chủ tiệm khép đôi mắt lại, vừa nói vừa tỏ việc quan trọng.
“Hửm? Vậy bác cũng biết về thánh kỵ sĩ sao?”
“Cậu trai trẻ! Không ai đùa với cậu cả! Ta biết mọi thứ trên thế gian! Nghe này, ta không chỉ biết họ là kỵ sĩ, ta còn biết chúng thuộc kỵ sĩ đoàn nào!” Biểu cảm trên khuôn mặt Cơ Bạch làm chủ tiệm không hài lòng lắm, dáng vẻ không phục bắt đầu phun ra kiên thức mà ông có.
“Ồ, vậy hãy cùng nghe nào?”
“Họ đến từ “Thiên Huy kỵ sĩ” đoàn, đúng chứ? Độ tinh nhuệ và khả năng chiến đấu đứng đầu trong các kỵ sĩ đoàn.”
“Eh? Bác biết nhiều vậy sao?”
“Tất nhiên, lũ trẻ các cậu không cần lo việc bọn ta không thể theo kịp thời đại. Cái nhìn kinh ngạc của Cơ Bạch đã làm chủ tiệm thỏa mãn, ngẩng đầu ưỡn ngực. Dáng vẻ kiêu hãnh của ông tựa như ông là thành viên của “Thiên Huy kỵ sĩ” đoàn.
“Không những vậy, ta còn biết tín ngưỡng kỵ sĩ của ‘Thiên Huy kỵ sĩ’ đoàn là do kỵ sĩ vương ‘Thiên Huy’ tạo thành, cũng là chính tay anh ta sáng lập. Một tay tạo nên một đội quân kỷ cương thép với vô số chiến công như vậy, quả nhiên xứng đáng với danh hiệu “Kỵ sĩ vương”. Chủ tiệm nghẹn ngào nói.
“Ehehe, không có gì đặc biệt đâu.” Thấy có người khen mình như vậy, Cơ Bạch khiêm tốn đáp lại trong tiềm thức.
“Cậu cười cái gì? Ta đâu có khen cậu.” Chủ tiệm liếc một cái nhìn khinh bỉ vào cậu thanh niên mặc bộ đồ rẻ tiền. “Chàng trai trẻ, tốt nhất đừng quá mơ tưởng xa vời…”
Người chủ tiệm già vỗ vai Cơ Bạch, Lời nói bắt đầu mang ẩn ý sâu xa.
“Ta biết những người trẻ tuổi như cậu luôn muốn chứng tỏ bản thân. Cậu rời bỏ quê hương, gia đình, từ bỏ rất nhiều thứ. Tuy vậy, mọi thứ rồi sẽ trở thành công cốc. Gia đình cậu sẽ từ mặt cậu, rồi cậu sẽ cô đơn và nghèo khổ suốt những năm tháng sau này *Thở dài* Ta cũng có một người bạn như cậu” Vào lúc này, người đàn ông trung niên thở dài ngao ngán.
“…’Người bạn’ mà bác nhắc tới chính là bác phải không?[note30592]” Cơ Bạch nghiêng đầu.
“Khụ khụ khụ…!! …Cái cậu này, đời vốn nhiều sóng gió rồi, đừng có bóc trần tôi nữa, đừng nói gì nữa!! Mỳ của cậu đây!” Người đàn ông trung niên cố che đi sự xấu hổ khi bị nhìn thấu. Ông đứng dậy và vội đi vào trong gian bếp.
Cơ Bạch cười và lấy một đôi đũa sạch từ ngăn đựng trên bàn. Nhưng khi nhìn vào trong tô mỳ, anh bỗng cảm thấy sứng sờ.
Một tô đầy ắp mỳ, phủ đầy bát là thịt và gân bò ở bên trên.
Kì vậy, không phải mình chỉ gọi một tô mỳ chay thôi sao?
Nhìn vào chủ tiệm đang cặm cụi trong gian bếp một lần nữa. Cơ Bạch cảm giác như có một hơi ấm len lỏi vào trong trái tim anh.