Chúng tôi ít nhiều cũng đã có thứ có thể gọi là mực in màu thực thụ. Để sử dụng chúng, chúng tôi sẽ phải dùng thêm thuốc định hình để ngăn không cho mực sẽ bị chuyển thành màu đen khi chúng tôi vẽ chúng lên giấy, nhưng cũng không thể ngăn cho chúng bị hóa đen nếu như chúng tôi trộn nhiều màu khác nhau lại, nhưng dù sao thì có tiến triển là được rồi.
“Aah, chúng ta đã làm xong mực in màu rồi…” Heidi lẩm bẩm nghe như một đứa trẻ vừa bị mới bị tước mất đi đồ chơi của mình vậy. Thật lòng thì tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã làm xong mực in màu, nhưng Heidi nhìn có vẻ thất vọng khi chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân vì sao mực in này lại có màu như thế.
Josef liền chọc tay lên má cô ấy, vẻ mặt tỏ ra mệt mỏi. “Bây giờ thì chuyện mực in này đã xong, cô ấy sẽ không còn chi trả cho chi phí nghiên cứu nữa. Giờ chơi hết rồi.”
“À thì, thấy mọi việc được thành công tốt đẹp như thế này, em không phiền khi phải đầu tư thêm cho chị nếu như chị muốn tiếp tục việc nghiên cứu.”
Thương lượng của tôi làm cho Heidi mỉm cười toe toét trở lại, và Josef thì quay người mà nghi ngờ nhìn tôi.
“Em nghĩ rằng thành quả thí nghiệm sau này sẽ rất cần thiết nếu như chúng ta muốn có thêm nhiều màu sắc rực rỡ hơn và đơn giản là có thêm nhiều kiểu màu khác nhau. Em tập chung vào cái này trước để có thể làm được những màu cơ bản cho kịp tiến độ, nhưng chị có thể tiếp tục việc thí nghiệm nếu muốn.” Và vì tôi không cảm thấy hứng thú lắm với việc vì sao mực lại đổi màu như vậy, tôi sẽ vui vẻ hơn cả khi để người khác làm giúp tôi việc đó.
“Ngài Myne, ngài là tuyệt nhất!”
“Làm ơn, ngài đang khiến cô ấy hư hỏng đó!”
“Heidi, Josef, bây giờ thì hai người chính thức là Gutenberg rồi đó.” Tôi mỉm cười khi vừa tìm được thêm nhiều đồng minh Gutenberg khác để giúp tôi hoàn thành ước mơ của mình. Mực in là thứ tất yếu cho sự phát triển của ngành in ấn và bây giờ thì tôi đã có được nó rồi.
Lutz liền gãi đầu, lẩm bẩm gì đó về việc lại có thêm nhiều người có danh hiệu, trong khi Heidi và Josef thì đang bối rối.
“Guten...gì? Bọn tôi là gì cơ?”
“Gutenberg. Tên của một vĩ nhân - à không, vị thánh - là người mang những thành tựu vĩ đại đóng góp cho sự phát triển của sách. Lúc này thì, Johann là Gutenberg của máy in chữ, Benno là Gutenberg của công xưởng giấy gỗ, và Lutz là Gutenberg chuyên đi buôn sách. À mà còn Ingo cũng có công trong chiếc máy in chữ nữa, và bây giờ thì hai người là Gutenberg trong việc làm mực in. Đó là điều dĩ nhiên để mà tôi tài trợ cho các Gutenberg sẽ biến giấc mơ đọc sách của tôi thành hiện thực.” Tôi phồng ngực tự hào trong khi giải thích, nhưng vẻ mặt ngơ ngác đó của Josef vẫn còn.
Heidi ở kế bên thì lại nhảy tửng lên hạnh phúc. “Chúng ta là Gutenbergs, Josef! Cô ấy đã giao việc cho chúng ta! Cô ấy sẽ tài trợ cho mình! Cô ấy sẽ cho em được tiếp tục nghiên cứu! Tuyệt vời!”
Chúng tôi đã có được mực màu rồi; vậy nên tôi cũng không phản đối Heidi tiếp tục nghiên cứu vào trong thời gian rảnh của mình. “Em tin chắc là nắm được quy luật chuyển màu của mực in sẽ có ích cho tương lai sau này, vậy nên mong mọi người cố gắng.”
“Ngài có thể tin vào chúng tôi!” Heidi nói.
“Tuy nhiên, ưu tiên lớn nhất của mọi người lúc này là sản xuất mực in, nếu như mọi người đến hạn mà không hoàn thành kịp chỉ tiêu, em sẽ không ngần ngại mà lập tức cắt bỏ chi phí tài trợ.”
“Ơ không!”
“Chị là kiểu người mà sẽ mặc kệ đi mọi thứ xung quanh mình nếu như dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu. Em cần chị nhớ rõ mình cần phải ưu tiên cái gì, và em sẽ có hình phạt khi mà chị không thể hoàn thành yêu cầu được giao,” tôi thẳng thừng hết mức mà nói với Heidi.
“Chim cùng tổ đúng là hiểu rõ cách để kiềm chế đôi cánh của nhau nhỉ? Có vẻ như cậu biết mình cần phải làm gì để giữ chị ấy trong tầm kiểm soát rồi nhỉ,” Lutz chậc lưỡi nói, trong khi Josef lấy tay che miệng để che đi tiếng cười của anh ấy. Anh ấy có lẽ là sẽ đảm bảo Heidi làm đúng nhiệm vụ của mình.
“Xong, vậy là chúng ta đã có mực in màu. Mình nghĩ tiếp theo mình sẽ bắt đầu làm giấy can.”
Cái tôi cần phải làm tiếp theo là khuôn giấy can, một vật liệu không thể thiếu trong máy in Roneo [note39562]. Chúng tôi sẽ cần phải làm được loại giấy can đủ mỏng, nhưng sau đó ta sẽ có thể dùng bút khắc để viết lên tờ giấy can những nội dung cần được in, việc đó sẽ nhanh hơn và dễ dàng hơn nhiều so với việc cắt tay từng phần nội dung chữ trên khuôn giấy thông thường hay là xếp các mẫu chữ thành hàng. Chúng tôi cũng sẽ có thể vẽ những bức minh họa chi tiết hơn, và Wilma sẽ có thể thể hiện được hết tài năng của mình.
“Cái khuôn giấy mà chúng ta đang dùng bây giờ không đủ tốt sao?”
“Không phải là vì chúng không tốt - dù sao chúng cũng đủ để làm sách tranh mà. Nhưng với khuôn giấy can, chúng ta sẽ có thể viết chữ và các ký hiệu một cánh linh hoạt hơn. Viết trên giấy can bằng bút khắc sẽ dễ hơn nhiều so với việc cắt từng chữ cái một trên một tờ giấy thường, và chúng ta sẽ có thể vẽ thêm nhiều nét chính xác hơn.”
Để làm giấy can, chúng ta sẽ cần phải có một tờ giấy đủ mỏng để có thể nhìn xuyên qua. Nhưng mà không giống như Lutz và tôi đã giành hai năm rưỡi qua để làm giấy, bọn trẻ ở trại mồ côi vẫn chưa có kinh nghiệm làm giấy được đến nữa năm. Những tờ giấy dày mà chúng tôi dùng cho sách tranh thì không có vấn đề gì đáng kể, nhưng để làm những tờ giấy mỏng hơn thì sẽ khó hơn nhiều. Bọn chúng cũng đang cố gắng ở công xưởng Myne, nhưng đa số đều không được thành công cho lắm. Những tờ giấy mỏng đấy dễ dàng bị rách khi mà bọn chúng cố lấy ra khỏi khung ray hay đặt lên bảng phơi khô.
“Việc này sẽ dễ hơn rất nhiều nếu như chúng ta sử dụng gỗ trombe.” Lutz bắt chéo tay mà cau mặt. Sợi gỗ cây trombe mỏng và dài hơn với sợi gỗ cây volrin, việc phơi khô thành những tờ giấy mỏng bằng nhau sẽ dễ hơn nhiều. Nhưng gỗ cây trombe thì lại quá hiếm và đắt đỏ để mà chúng tôi dùng chúng làm khuôn giấy.
“Sách sẽ trở nên đắt hơn nhiều nếu như chúng ta không thể làm được với gỗ volrin.”
“...Đúng thật.”
Những gì tôi chỉ có thể làm được bây giờ là để cho Lutz và Gil gánh vác việc cải thiện giấy. Trong khi công xưởng vẫn tiếp tục làm giấy cho đợt sách tranh tiếp theo, bọn họ sẽ tập hợp lại những người có tay nghề tốt nhất và giao cho họ việc làm những tờ giấy mỏng đấy. Ngày qua ngày khi bọn họ cố gắng cải thiện năng suất thành công, cho đến một ngày Lutz đi đến khu viện trưởng của tôi sau một buổi trưa.
“Myne, có thư từ ngài Benno. Có vẻ như chú ấy đã liên hệ được với một xưởng sáp rồi. Họ sẽ rảnh nếu như cậu có thể đến vào trưa ngày mai.”
“Được chứ? Hoàn hảo. Hiện giờ Gil cũng có bảng ghi cho riêng mình rồi.”
Tối hôm đó, tôi nhờ Cha làm cái khuôn bảng ghi có kích thước như của Lutz để làm cho Gil. Tôi chỉ cần có thêm sáp đổ vào trong nữa là xong. Bảng ghi của tôi cũng sắp hết sáp rồi, và chỗ sáp còn lại thì cũng khá cứng để viết lên. Đây cũng là cơ hội tốt để tôi tiện đổ sáp cho bảng ghi của mình, vậy nên tôi quyết định cạo hết chỗ sáp đó ra.
“Chào buổi sáng, chú Benno.”
“Chào. Chúng ta đi thôi.” Chú Benno nâng tôi lên vai và bắt đầu bước đi. Ở trên vai chú ấy tôi có thể thấy Gil và Lutz đang cố gắng chạy theo sau, Gil thì đang ôm lấy khung bảng ghi trước ngực mà tôi vừa đưa cho cậu ấy.
Damuel có hơi ngơ ngác khi nhìn thấy chú Benno tự nhiên nâng cao tôi lên, nhưng không mất quá lâu để anh ấy nhận ra rằng tôi sẽ chẳng thể bắt kịp phía sau chú Benno. Anh ấy cũng nhanh chóng đi sau, cố gắng theo sau tốc độ của chú ấy.
“Chú Benno, nếu như cháu có một phương pháp để làm sáp không bốc mùi, cháu có thể bán chúng được bao nhiêu?”
Tôi phải nhanh chóng thảo luận với chú Benno trước khi chúng tôi đi đến công xưởng. Tôi không muốn phải để chú ấy la hét tôi khi đã không giữ bí mật hay làm những việc mà tôi không được phép.
“Sẽ tốt nhất nếu chúng ta bán phương pháp đó cho cả hội đoàn luôn như lần với Hội Đoàn Mực In. Chỉ một công xưởng không thôi sẽ không có đủ vốn để làm giao dịch như thế.”
“À rồi, cháu có thể hiểu.” Có vẻ như có một số tiền không nhỏ liên quan đến việc này; nếu không thì tôi sẽ gần như tự mình chi trả cho chi phí nghiên cứu, chi phí phát triển, và sàng lọc mọi vấn đề cho các Gutenberg của tôi để họ bắt tay vào công việc.
Tôi đang suy nghĩ làm sao về việc đàm phán thì chú Benno ngưng tôi lại và nói nhỏ. “Ta sẽ lo việc đàm phán này sau. Đừng có đưa mình ra và biến mình thành trung tâm sự chú ý như thế. Có thể sẽ lại có thêm một ai đó như lão Wolf trong hội đoàn đó đấy.”
“...Vâng.” Tôi đành để việc đàm phán lại cho chú Benno về phương pháp ướp muối đấy. Chúng tôi có thể nói sau về việc chia lợi nhuận và suy nghĩ về việc đàm phán này
“Nếu như hôm nay hoãn việc đàm phán, vậy thì còn lý do gì để chúng ta đi đến công xưởng nữa không?”
“Cháu muốn đổ sáp vào bảng ghi của cháu và Gil. Với lại, cháu cũng muốn mua nhiều loại sáp khác nhau nữa”
“Chỉ mua thôi?” chú Benno hỏi, và tôi gật đầu. Tôi muốn trước hết xem coi chúng ta có thể làm được khuôn chữ bằng sáp mà không cần phải cải tiến lại chúng không. Sẽ thật sự may mắn nếu như điều đó có thể. Còn nếu không thì đến lúc đó tôi sẽ mới phải cố cải thiện chúng.
“Cháu mong là ta có thể làm khuôn chữ bằng loại sáp thông thường, còn không thì cháu sẽ cố gắng giúp họ làm được loại mà cháu muốn. Cháu sẽ cần họ pha thêm một loại nhựa nào tương tự với nhựa (thông) [note39561] để làm cho sáp dính hơn.”
Sáp dùng trong máy in Roneo là loại sáp có pha nhựa thông hay hỗn hợp paraffin, nhưng vì tôi khá chắc là ở đây sẽ không có ai biết pha chế hỗn hợp paraffin hữu cơ từ dầu thô, tôi cũng không chắc là hiểu biết đó của tôi sẽ giúp ích được gì không nữa. Với việc cơ chế màu kỳ lạ của mực in mà chúng tôi đã trải nghiệm, thì hẳn điều kỳ lạ cũng sẽ xảy ra với việc pha chế sáp nữa, vậy nên tôi thật sự muốn có được một chuyên gia giúp đỡ.
“Hmmm. Được thôi, hôm nay chúng ta sẽ chỉ đi mua sáp. Sau đó ta sẽ chỉ cần phải đàm phán với họ nếu như cháu không thể làm được cái cháu muốn, đúng chứ?”
“Vâng.”
Benno bước vào công xưởng làm sáp với tôi trên vai. Không khí bên trong công xưởng nóng vô cùng, và cái mùi hôi như mỡ động vật nặng đến mức tôi muốn bịt mũi mình lại.
Người chủ công xưởng nhanh chóng đến gặp chúng tôi khi mà chú Benno đã gửi lời cho họ biết trước việc viếng thăm của chúng tôi.
“Rất vui được gặp cậu, Benno. Cậu đến đây để làm gì đấy?”
“Ông có thể đổ loại sáp rẻ nhất của ông vào hai cái khuôn này được không?” tôi mở lời hỏi, đưa ra hai cái bảng ghi của tôi và Gil. Người chủ đấy gật đầu và làm chúng ngay tức khắc, nhớ rõ tôi từ lần trước. [note39560]
Gil háo hức nhìn chằm chằm vào chỗ sáp còn nóng đó. Cậu ấy chưa đụng vào chúng vì chúng tôi bảo phải đợi cho sáp được nguội cứng, nhưng cậu ấy vẫn đứng bên nở nụ cười phấn khích. Cậu ta cứ liên tục thổi chiếc bảng ghi, cố gắng làm cho sáp được nhanh nguội hơn. Nhìn đúng là dễ thương thật.
“Gil, nếu như cậu cứ làm như thế, bề mặt sáp sẽ không được đều khi chúng nguội đấy,” tôi mỉm cười nhắc nhở. Gil liền giật người lại và nhìn về phía tôi.
“Myne ấy nói đúng đấy, Gil,” Lutz nói thêm. “Myne từng chọc tay vào cái của cô ấy nhiều lần và mặt bảng ghi của cô ấy liền trở nên gập ghềnh.”
“Lutz, cậu im miệng đi!” Tôi lườm cậu ấy vì đã tự ý để lộ mất bí mật của tôi, và Gil bước ra xa cái bảng ghi của mình trong khi cười tủm tỉm. Cậu ấy không muốn mắc phải sai lầm đó của tôi.
“Này, Benno. Cậu còn việc gì khác để tìm đến tôi chứ? Cậu đâu chỉ cất công liên lạc với tôi chỉ để cần những thứ này nhỉ,” người chủ đấy nói, bước về phía chú Benno sau khi cất hết công cụ của ông ấy.
Chú Benno gật đầu. “Đúng vậy. Tôi muốn một chiếc hộp chứa tất cả loại sáp mà ông bán ở đây.”
“T-Tất cả? Cậu không đến mua nến như thông thường à?”
“Vậy đấy, và đừng có lẫn lộn. Bọn tôi muốn sáp của ông, chứ không phải nến.”
Đơn hàng của chú Benno khiến cho người chủ công xưởng đấy bối rối. Chủ của cửa hàng lớn như Thương Hội Gilberta, người thường chỉ đến đây để yêu cầu cụ thể số lượng nến và kích cỡ của chúng, lại đến mua từng loại sáp mà ông ấy bán, và không còn mua cả nến nữa. Điều đó đã nằm ngoài dự đoán của ông ấy.
“Cậu cần chỗ sáp đó để làm cái quái gì đấy chứ?”
“Cái đó thì tôi không thể nói cho ông biết được.” chú Benno mỉm cười, và người chủ đấy liền để tay lên cằm mà suy nghĩ. Ông ấy biết rằng chú Benno đã cho ra hết sản phẩm này đến sản phẩm khác, và có thể thấy rõ là ông ấy đang suy nghĩ rằng mình có đang chứng kiến thêm một loại sản phẩm mới hay không.
“Được thôi. Tôi sẽ mang chúng đến cửa hàng của cậu vào ngày mai.”
“Ông có trước một hay hai chiếc hộp sáp nào hay không?”
“Cái đó thì có, tôi sẽ mang chúng ra cho cậu.” Ông liền quay về chỗ làm việc bận rộn đấy của các công nhân. Và một lúc sau ông ấy quay trở lại, chúng tôi quay về với hai chiếc hộp sáp trên tay.
“Đây. Giờ nhóc đã có thể bắt tay vào làm việc được chưa?”
“Được ạ. Cảm ơn chú, chú Benno.”
Sau khi quay trở về Thương Hội Gilberta, tôi chạm thẻ của mình với chú Benno để trả tiền cho chỗ sáp ấy. Sau đó tôi viết xuống quá trình ướp muối và quyết định về giá cả để chú Benno có thể đàm phán thay cho tôi. Với những việc đó đã xong, chú Benno sẽ thay lo mọi việc với công xưởng sáp.
“Được rồi, chúng ta nhanh chóng quay trở về điện thờ để tiến hành thử nghiệm thôi,” tôi nói, đưa cho Gil hai hộp sáp. Lutz tỏ ra lo lắng liền nắm lấy vai tôi mà ngăn lại.
“Myne, từ từ đã. Cậu đang làm cái gì thế? Kế hoạch ra sao? Cậu vẫn chưa giải thích cái gì bọn cho tớ nữa. Nhanh chóng chỉ cho bọn tớ cách làm, rồi quay trở về điện thờ đi.”
Bởi vì tôi không được làm việc gì khi ở điện thờ, vậy nên tôi cần phải giải thích cho họ quá trình làm trước. Tôi dự tính là sẽ làm ở trong khu viện trưởng, nhưng chắc là làm ở Thương Hội Gilberta sẽ dễ giữ kín chuyện này hơn.
Tôi gật đầu. “Cậu còn nhớ cái tờ giấy mỏng mà chúng mình từng làm chứ nhỉ? Bây giờ thì chúng ta sẽ từ từ ép sáp vào. Ta sẽ cạo lớp sáp này, phủ lên tờ giấy và dùng (bàn là) để ủi lên. Đấy! Đơn giản vậy thôi, nhỉ?”
“Myne, cái đó là cái gì và chúng ta cần kiếm nó ở đâu?” Lutz nhăn mặt về lời giải thích sơ sài đấy của tôi về cách làm giấy ép sáp. Có vẻ như cái cụm từ “bàn là” không có xuất hiện ở đây.
Tôi cố gắng giải thích trong khi lục lọi lại trí nhớ của tôi. “U-Umm… Cái đó là một khối kim loại có bề đáy nhẵn và nó sẽ được làm nóng để mà ủi hết nếp nhăn trên quần áo. Cậu có biết cái gì về cái này không? Tớ nghĩ chúng sẽ có ở xưởng may hay ở trong nhà của giới thượng lưu.” Nhìn thấy được độ bằng phẳng của bộ đồ nghi thức Corinna may cho tôi, tôi khá chắc là cô ấy cũng có một món tương tự như vậy.
Chú Benno ở bên lề nói. “Có đấy. Công xưởng Corinna có một cái bàn là như vậy. Cháu cần một cái ư?”
Theo như lời chú Benno, giới thượng lưu và các cửa hàng quần áo có một cái vật dạng một cái bình mà họ dùng than để làm nóng. Cái đó thì ở Trái Đất cũng có bàn là dùng than tương tự như vậy. Gia đình tôi thì không có một cái như vậy đơn giản vì chúng tôi chỉ mặc đồ cũ, và điều đó cũng tương tự với Lutz.
“Chú Benno, chú có bán cái bàn là đó ở Thương Hội Gilberta không?”
“Không đâu, cháu phải đặt một cái từ xưởng rèn. Không phải ai cũng cần dùng nó cả, và ta cũng không cần phải có dư hơn một cái để làm gì. Nhưng mà cũng phải nói… để cho người không biết sử dụng nó thì chỉ tổ làm ra mớ hỗn độn thôi. Cháu có chắc là muốn dùng một cái không?” Cái bàn là hình ấm nước đó có vẻ sẽ tràn bụi tro ra ngoài và làm bẩn xung quanh nếu như không cẩn thận. Tôi thích dùng cái bàn là bằng điện tiện lợi hơn, nhưng cái đó quả là vượt quá tầm với của tôi lúc này.
“Hiện tại thì, cháu sẽ cố gắng cải thiện lại cái hình dáng và đặt một cái từ Johann.” Có vẻ như phải mất một thời gian nữa tôi mới có thể có được bàn là.
Tôi liền trầm tư. Lutz cũng giống tôi, khoanh tay lại trong khi nghiền ngẫm.
“Chúng ta có quyết tâm và cả hiểu biết, nhưng lại không có công cụ cần thiết. Chuyện này nghe quen thật nhỉ. Myne, cậu thử cố suy nghĩ kĩ nữa đi xem - chúng ta còn thiếu cái gì nữa không?” Lutz hỏi, nhớ lại hồi đầu chật vật khi mà chúng tôi không có công cụ cần thiết để làm giấy. Tôi để tay lên má và cố nhớ lại các quá trình để làm một tờ giấy can đơn giản.
“Ừm… Cậu cắt nghiền sáp rồi rắc lên bề mặt tờ giấy. Cái này thì sẽ đơn giản thôi vì chúng ta có thể dùng lưới lọc trà để cạo sáp, và cậu có thể mua một cái từ cửa hàng tiện lợi. Rồi chúng ta sẽ rắc chỗ sáp vừa cạo đấy lên tờ giấy, và…” tôi liền cứng họng và mặt tái lại, cứng miệng giữa chừng mà ngơ ngác. Lutz nói đúng. Tôi đã quên mất điều gì đó. Tồi liền ngồi xổm xuống đất, lấy tay che đầu.
“KHÔNGGG! Chúng ta không có (giấy ăn)!”
“Hả?! Cái gì chứ?”
Tôi đã cố làm giấy can bằng cách đơn giản nhất có thể, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi không có giấy ăn để làm. Tôi không thể nào tự mình làm chúng được - hay còn tệ hơn là tôi còn không biết phải làm như thế nào nữa.
“...Chuyện này không thể xảy ra như thế này được.”
“Cố mà nghĩ cách giải quyết đi thay vì cậu lại trầm cảm mà bỏ cuộc như thế. Có cái gì khác để thay thế không?” Lutz hỏi.
Tôi nhăn mặt mà trở nên trầm tư. Trước khi giấy ăn được phát minh, người ta từng dùng giấy bạc và giấy sáp. Tờ giấy bạc có thể trở nên nhàu nhè và chúng tôi sẽ không thể làm được bề mặt sáp thẳng được, và nếu như nghĩ đến việc dùng giấy sáp cũng cần có một lớp sáp paraffin, nó cũng chính xác là cái mà chúng tôi đang cố gắng làm từ ban đầu rồi.
“Umm, giấy ăn là cái để ngăn cho lớp sáp không chảy ra ngoài, nhưng có lẽ dùng giấy thường để thay vào cũng có thể làm được nhỉ? Dù mong là thế, tớ cũng không rõ nữa. Cậu nghĩ sao, Lutz?”
Nếu là tôi khi còn ở Trái Đất, tôi sẽ chắc rằng một tờ giấy trắng ở tiệm in cũng có thể dùng trong việc này, nên chắc rằng một tờ giấy thường cũng có thể dùng được. Ít ra, đấy là mình nghĩ thế. Mong là mình đã đúng.
“Đừng hỏi tớ, tớ không biết gì về những thứ đó đâu. Cậu có cần công cụ gì không?”
“Như đây là đủ để có thể làm giấy can rồi, nhưng mình muốn thêm bút vẽ riêng cho giấy can và một cái tập hồ sơ để mình có thể thử liền xem chúng có thể được dùng làm khuôn mẫu không.” Để làm giấy can thì chỉ đơn giản là ủi lớp sáp nóng chảy lên trên giấy và đợi cho nó khô, và chúng ta vẫn sẽ thu được thành quả dù cho chiếc bàn là bị sáp dính lên mặt đáy hay bụi tro văng bẩn xung quanh. Vấn đề quan trọng lúc này là những tờ giấy can mà chúng tôi làm được có thể dùng để làm khuôn mẫu được không.
“Một cái bút vẽ và tập hồ sơ… Johann sẽ làm những thứ này à?”
“Đúng vậy. Hai cái đó đều cần tới khả năng của Johann.” Tôi đứng dậy và gật đầu, và chú Benno liền mỉm cười.
“Ta cảm thấy tội nghiệp cho những Gutenberg mà bị cháu lôi kéo.”
“Chú cũng là một Gutenberg đấy, chú Benno. Không chỉ có mình Johann đâu. Sao chú lại nói như thể hai người không cùng chung một thuyền vậy?” câu hỏi của tôi làm cho nụ cười của chú Benno bị tắt đi. Chú ấy một tay nắm lấy đầu tôi và gầm gừ thì thầm.
“Tất cả những người cháu gọi là Gutenberg đều đang bị chôn vùi dưới một núi công việc, chật vật cố gắng để có thể ngóc đầu lên. Cháu không nghĩ rằng mình nên có nói điều gì với tất cả những người mà cháu đã cứ liên tục đùn đẩy cả tấn việc, ngày qua ngày này hả?”
“Ơ? Ừ..thì..” Tôi bắt đầu bối rối, mắt liếc giữa chú Benno và Lutz, vẫn chưa hiểu chú ấy muốn mình nói cái gì. Cả hai người họ đều trừng trừng nhìn tôi, đợi tôi trả lời. Kiểu này thì tôi không được gợi ý hay gì rồi.
“Mọi người cố gắng phấn đấu để mang sách đi khắp giới nhé?”
“Sai! Tỏ ra một chút tôn trọng cho bọn ta đi!” chú Benno rống lên, tay nắm chặt mà ấn lên đầu tôi.
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người nhiều! Con có được ngày hôm nay đều là nhờ Lutz và chú nữa, chú Benno! Sau này cháu sẽ còn gây rắc rối cho hai người nữa, nhưng cảm ơn hai người đã bên cạnh giúp đỡ!” Tôi đau đớn đến rớt nước mắt mà la lên.
Chú Benno cố gắng làm cho tôi hiểu rằng tôi nên cảm thấy tội lỗi khi mà khiến cho các Gutenbergs phải gánh vác một đống công việc, nhưng tôi lúc này chỉ còn một ít thời gian dành cho Kamil nữa thôi. Tôi không có ý định làm chậm tiến trình làm sách nữa - và nếu có thể thì tôi còn muốn đẩy nhanh mọi việc lên.
Khi tôi đến để lấy bút vẽ của Gil, Johann nhìn như đang muốn được làm bất cứ việc gì khác thay vì phải làm các mẫu chữ, vậy nên tôi đưa cho anh ấy bản vẽ của một cái bàn là, một cái bút vẽ dùng cho việc in Roneo, và một tập ghi để làm giá đỡ. Khi được biết chúng đều là công cụ dành cho việc in ấn, anh ấy hiểu rằng mình sẽ không thể nào thoát khỏi danh hiệu “Gutenberg” này được nữa, và trước mắt tôi là hình ảnh anh ấy đổ lệ vì hạnh phúc.