Tôi đã đặt đơn hàng cho những công cụ làm khuôn giấy can từ Johann, nhưng sẽ mất một lúc để tôi mới có được những công cụ đó. Dù gì thì Wilma đã hoàn thành bức vẽ cho cuốn truyện tiếp theo còn trước cả khi chúng được làm xong. Bức tranh vẽ về câu chuyện về Nữ Thần Nước Flutrane và mười hai nữ chư thần, với chủ đề về mùa xuân.
“Này, Lutz. Phải mất một lúc lâu nữa dụng cụ mới hoàn thành, hay là chúng ta cứ tiến hành đợt sách tranh tiếp theo luôn?”
Wilma đã bắt đầu bức vẽ của mình trước khi chúng tôi chế tạo được màu mực, vậy nên cô ấy làm khuôn vẽ theo kiểu tông màu đen trắng. Vậy nên, chúng tôi quyết định là sẽ in cuốn sách tiếp theo bằng tông đen trắng.
Nếu dùng những khuôn mẫu bằng giấy như lần trước, chúng tôi có thể bắt đầu in mà không cần phải đợi cho những món vật cụ kia được làm xong. Lúc này thì không có nhiều giấy để in lắm bởi vì chúng tôi chỉ vừa mới mở công xưởng trở lại vào mùa xuân này, nhưng nếu thế thì chỉ cần mua một ít từ công xưởng giấy gỗ từ chỗ chú Benno là xong.
“Mình muốn dùng luôn chiếc máy in vừa mới làm xong, nhưng mà - “
“Nhưng ngài Trưởng Thần Quan bảo không. Cậu nên bỏ cuộc và bắt đầu cắt khuôn cho cuốn sách đi.” Lutz từ chối tôi ngay lập tức, vậy nên tôi chỉ có thể thở dài bại trận và bắt tay đi cắt khuôn. Đúng là tiếc thật; chúng tôi đã cố gắng rất nhiều để làm những mẫu chữ cái và chiếc máy in, nhưng mọi thứ giờ đều thành có như không vậy.
“Còn nhiều thứ khác mà cậu có thể làm khi mà đang phải tạm gác lại chuyện chiếc máy in mà cậu đã được lệnh là không được sử dụng, phải chứ? Cậu cần báo với Fran và ngài Trưởng Thần Quan về việc mực màu đã hoàn thành xong, và nói với Wilma về điều đó càng sớm càng tốt để cô ấy có thể vẽ tranh màu cho sách tranh tiếp theo của cậu. Cô ấy sẽ cần thời gian để suy nghĩ về việc đó cùng với kỹ thuật in ấn mới này để có thể điều chỉnh hình minh họa của cô ấy nữa.”
“Cậu nói đúng. Mình đã không có thời gian để mà ngồi xuống mà nói chuyện nghiêm túc với Wilma vì cô ấy còn bận chăm sóc cho Dirk. Tớ sẽ thử đi đến cô nhi viện vào buổi trưa để gặp cô ấy.”
Lutz và tôi đi xuống phố trong lúc trò chuyện. Một bà mẹ với một đứa trẻ ở trên vai mình đi ngang qua chúng tôi, bỗng nhiên tôi nhận ra điều gì đó. Tôi thò tay vào chiếc giỏ của mình và lấy ra chiếc túi đựng hai chiếc ống gỗ mà cha đã cắt và làm rỗng bên trong cùng với một vài viên đá mà tôi đã rửa.
“Lutz, cậu có thể bỏ mấy viên đá vào trong chiếc ống, và dán keo lại ở hai đầu được không?”
“..Được thôi, nhưng mà để làm gì?” Lutz chớp mắt hoang mang về những món đồ mà tôi đưa cho cậu ấy. Hai chiếc ống đều có kích cấu giống hệt nhau, và khi mà bỏ những viên đá vào trong thì chúng sẽ hoạt động như cái lục lạc.
“Để làm thành món đồ chơi cho trẻ em - một cái cho Kamil và một cái cho Dirk. Chúng sẽ phát ra tiếng khi mà cậu bỏ đá vào trong và lắc chúng.”
“À rồi, thế thì mình có biết vài thứ tương tự. Nhưng nói thật là nhìn chúng có hơi khác biệt một tí..”
“Mình muốn tô màu lên và làm cho chúng dễ thương hơn, nhưng mà mình không muốn tô mực lên một cái gì đó mà mấy đứa bé có thể bỏ vào miệng chúng…”
Một đứa trẻ vài tháng tuổi như Kamil và Dirk sẽ không thể nhìn được những màu tối, vậy nên tôi muốn tô chiếc lục lạc bằng mực màu đỏ sáng. Nhưng tôi cảm thấy không ổn về việc tô mực lên một cái gì đó mà có thể sẽ vào miệng mấy đứa bé. Mực làm từ những vật liệu ăn được cũng có thể là một lựa chọn, nhưng lúc đó thì tôi sẽ phải lo lắng về vi khuẩn sinh sôi bên trong.
“Thì, dù sao chúng cũng sẽ không bền quá đâu, nhỉ? Chúng ta có thể dùng loại mực nào mà ta làm từ nguyên liệu ăn được lấy từ trong công xưởng. Mất biết bao nhiêu công sức để làm mực rồi mà, không dùng bây giờ thì bao giờ mới dùng? Và cũng mất một thời gian nữa thì ta mới thể dùng chúng để in mà.”
“Cũng được. Mình có thể trông chờ cậu về việc đó được chứ, Lutz?”
“Được thôi. Mình sẽ hoàn thành chúng và trưa nay sẽ đưa chúng cho cậu.”
Tôi chào tạm biệt Lutz ở trước công xưởng trước khi trở về khu viện trưởng của mình, nơi mà Rosina đang ngồi đợi sẵn với chiếc đàn harspiel trên tay.”
“Chào buổi sáng, ngài Myne.”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Rosina, rồi quay lại nhìn Delia khi đang chơi với Dirk. “Delia, tôi muốn được thay đồ. Cậu giúp tôi được chứ?”
“Như ý ngài. Dirk, chị sẽ quay lại ngay khi chị xong việc. Ngoan ngoãn đợi chị một lát nhé.” Delia nuối tiếc rời khỏi Dirk, rồi bức tốc thay đồ cho tôi. Cô ấy nhanh chóng mặc cho tôi bộ vu nữ áo xanh, cột dây đeo, và lập tức quay trở lại với Dirk.
“Dirk, chị xong rồi đây.” Delia nói với vẻ mặt rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Cô ấy đã thật sự gắn bó với Dirk rồi.
...Cái nụ cười dễ thương gì đây? Mình chưa từng thấy cậu ấy cười như thế này trước đây cả.
Mặt của Delia vốn đã xinh đẹp sẵn, vậy nên thấy cô ấy cười khiến khiến tôi nín thở một chút. Nụ cười tràn đầy yêu thương đấy còn khiến tôi cảm thấy ghen tỵ với Dirk.
“Ngài Myne, Dirk có vẻ như sắp lăn được một vòng rồi đấy. Tôi không thể trông chờ gì hơn nữa về em trai của tôi. Thằng bé đúng thật là tuyệt vời.” Delia ngồi kế bên Dirk và vuốt ve lên đầu trong khi thằng bé đang cố hết sức để có thể lăn ngửa lại. Đối với cô ấy thì như thể mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi vậy. Chưa tới mười ngày kể từ khi Dirk được đưa vào điện thờ, nhưng cô ấy đã chăm sóc thằng bé như thể là em ruột mình vậy.
“Ngài Myne, sẽ tốt hơn hơn khi để Dirk lại cho Delia để chúng ta có thể bắt đầu buổi học hôm nay.”
Được Rosina nhắc nhở, tôi cầm lấy chiếc đàn cỡ nhỏ và bắt đầu luyện tập. Tôi bắt đầu chơi bản nhạc mà mình đang học lúc này được vài lần, và sau đó cánh cửa liền mở ra. Buổi sáng ở cô nhi viện đã hoàn thành xong và Wilma, sau khi tiễn bọn trẻ ra công xưởng, đến để nhận Dirk.
“Chào buổi sáng, ngài Myne. Tôi đến để đưa Dirk đi.”
“Chào buổi sáng, Wilma. Cảm ơn cô như mọi hôm. Và nhân tiện luôn, tôi dự tính là sẽ đến cô nhi viện vào buổi trưa để trò chuyện với cô về sách tranh.”
Wilma gật đầu với một câu ngắn gọn “Tôi đã hiểu” đáp lại kế hoạch của tôi, và sau đó cô ấy nói chuyện với Delia trong khi bế Dirk đi. Cô ấy đã hỏi đứa trẻ đã như thế nào tối hôm qua và thằng bé đã uống bao nhiêu sữa dê để cô ấy có thể dự đoán được khi nào và thêm bao nhiêu phần sữa nữa cho lần đói tiếp theo của Dirk.
“Chúng tôi không có một vu nữ áo xám nào mà có kinh nghiệm chăm sóc một đứa trẻ cả. Nếu như chúng ta không sớm nghĩ được biện pháp cho những đứa trẻ khác được “hiến dâng cho thần”, cô nhi viện sẽ gần như sẽ không thể hoạt động được trong tương lai.”
Không còn vu nữ nào mà đang có con để mà có thể tiện chăm sóc những đứa trẻ khác, mà với nguyên do mà họ mang thai, thì tốt nhất là họ cũng không nên có con nữa. Tôi cần phải nói chuyện với ngài Trưởng Thần Quan về những đứa trẻ khác được đưa đến cô nhi viện trong tương lai. Sẽ không hay tí nào để các hầu cận của tôi phải cật lực dành hết thời gian của mình mà chăm sóc từng đứa trẻ được đưa vào cô nhi viện, và có khi họ không còn đủ sức nữa.
“Tôi luôn cảm thấy thật cô đơn khi Dirk rời đi,” Delia nói, nuối tiếc thoa đầu đứa bé trước khi đưa cho Wilma bế. Delia luôn trở nên chán chường mỗi khi Dirk quay về cô nhi viện, tinh thần cô ấy trở nên suy sụp buồn thảm, thế nhưng Rosina thì vẫn giữ khuôn mặt bình thản. Nhìn hai người họ đúng thật là khác một trời một vực.
Tôi chơi đàn harspiel đến hồi chuông thứ ba, sau đó thì đi cùng với Fran đến phòng của ngài Trưởng Thần Quan để giúp ngài ấy việc giấy tờ đến trưa. Sau buổi trưa, Fran và Rosina quay về phòng của mình để nghỉ ngơi. Hai người họ nhìn đã khỏe hơn một chút sau khi được ngủ một giấc, nhưng vẻ mệt mỏi vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt hai người họ.
“Nghỉ cho tốt nhé, hai người.”
“Xin phép ngài về sự vắng mặt.”
Khi bây giờ Fran và Rosina đã quay về phòng để nghỉ ngơi, chỉ còn Delia là người hầu cận còn lại của tôi trong phòng. Cô ấy đã tắm rửa xong và đang học làm toán, trong khi tôi bận rộn làm khuôn chữ ở trên bàn, chờ đợi Lutz đến. Không mất quá lâu để cậu ấy hoàn thành xong bữa trưa của mình ở Thương Hội Gilberta và mang đến món đồ chơi đã làm xong.
“Nè, Myne. Mình làm xong rồi đó.”
“Yay! Cảm ơn cậu.”
Lutz lắc cái lục lạc tô màu đỏ đậm đấy để cho thấy là chúng đã được hoàn thành. Tôi mong là chúng sẽ làm cho mấy đứa bé cảm thấy vui. Kamil vẫn còn quá nhỏ để mà có thể tỏ ra hào hứng, vậy nên tôi tính là quan sát xem Dirk sẽ tỏ ra như thế nào với cái lục lạc.
“Mình cũng đã đặt giấy từ ngài Benno nữa. Chú ấy sẽ chuẩn bị sẵn sàng để cung cấp giấy khi mà cậu muốn bắt đầu in.
“Cậu làm việc nhanh thật đấy, Lutz.”
“Không đâu, tớ còn một chặng đường dài còn phải đi nữa. Mark luôn nhắc nhở bản thân có nhiều động tác thừa thãi và thời gian bị lãng phí trong khi làm việc gì đó.”
Có vẻ như công việc đào tạo của Mark đang bắt đầu có thành quả; Lutz vẫn bảo rằng mình vẫn chưa thể so sánh được với Mark, chú Benno, hay là Leon, nhưng ở độ tuổi này của cậu ấy thì không công bằng khi mà hy vọng cậu ấy phải giỏi đến như vậy.
“Myne, đừng quên mang theo khuôn vẽ từ Wilma. Mình sẽ sắp xếp mọi việc ở công xưởng để chuẩn bị cho việc in ấn.”
“Được rồi, để đó cho tớ.”
Sau khi tiễn Lutz đi, tôi bỏ một cái lục lạc vào trong túi mình và liền đi xuống tầng dưới với cái còn lại để gặp và nói chuyện với Damuel đang đứng ở bên sảnh nhỏ của tầng dưới.
“Ngài Damuel, em muốn được đi đến cô nhi viện.”
“Được thôi, không vấn đề,” anh ấy đáp.
Tôi nhanh chóng bước đến cửa nơi anh ấy đang đứng đợi tôi, nhưng trước khi tôi bước kịp đến thì Damuel nhìn xung quanh mà cau mày nghiêm khắc. “Chờ đã, học viên. Hậu cần của em đâu? Em tính rời khỏi khu viện trưởng mà không mang theo ai à?”
“...Hả?” Tôi đã nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì khi có Damuel đi theo, nhưng có vẻ như hộ vệ thì không được tính như một người đồng hành giống như như hầu cận. Sẽ khá là thiếu nữ tính khi để tôi rời đi mà không có ai đi theo, nếu vậy thì tôi không còn cách nào khác.
“Delia, tôi cần phải thảo luận với Wilma ở cô nhi viện. Xin hãy đi theo tôi.”
“Ngài Myne, tôi…” Delia quay lại với khuôn mặt cứng lại, nuốt nữa câu còn lại và cắn môi khó chịu. Bình thường thì tôi không muốn ép cô ấy phải làm việc gì đó mà bản thân không cảm thấy được thoải mái, nhưng vì đang có một hiệp sĩ là Damuel đang đợi nên tôi không thể phí thêm thời gian được.
“Cậu chỉ cần đi cùng tôi tới trước cửa cô nhi viện thôi. Như thế có ổn không? Tôi có thể yêu cầu Wilma đi cùng tôi trở về, nếu như cô muốn.”
“...Như ý ngài.”
Delia dẫn trước, mệt mỏi đi xuống hàng lang. Tôi ở phía sau lưng vẫn có thể thấy được đôi vai cứng lại và đôi chân nặng trĩu của cô ấy. Tôi không thể thấy được mặt của cô ấy, nhưng tôi có thể mường tượng được khuôn mặt tuyệt vọng như thế nào của cô ấy.
Khi mà chúng tôi đến trước cô nhi viện, Delia dừng tại chỗ. “Vậy thì, tôi xin phép được rời đi.”
“Ta không nghĩ thế đâu, hầu cận. Mở cửa cho học viện trước khi đi. Ngươi không muốn để cho chủ nhân của mình phải tự mở cửa đấy chứ?” Damuel đầy nghiêm khắc nói trong khi Delia đang quay người lại để rời đi. Tôi không thể tự mình mà mở cửa được, và cũng không thể để cho một hiệp sĩ mở giúp tôi. Hầu cận tồn tại là để thay cho chủ nhân làm những việc như thế.
Delia, được bảo là phải mở cánh cửa vào cô nhi viện, tái mặt đến gần như trắng tinh. Thế nhưng, cô ấy nhìn Damuel với khuôn mặt cứng đờ ấy, rồi với lấy cánh cửa. Cô ấy nhắm chặt đôi mắt mình và nghiến răng, tay run rẩy đẩy cho cánh cửa mở ra.
Cánh cửa mở ra cùng với tiếng kêu cót két. Những chiếc bàn lớn được xếp thành hàng ở sảnh ăn, nơi đứng trước mặt cửa đi vào. Ở chiếc bàn xa sau cùng có một cái đệm lớn chỗ Dirk đang nằm trên đó, xung quanh là các vu nữ áo xám đang nhìn về phía chúng tôi khi vừa nghe thấy tiếng cửa kêu. Họ liền quay lưng lại với cái nệm và quỳ xuống trước tôi với hai tay để lên trước ngực.
“Ngài Myne. Tôi xin phép được quay về.” Delia lẩm bẩm, đầu cô ấy cúi xuống hết mức để không phải nhìn thấy khung cảnh bên trong cô nhi viện.
“Được thôi, và xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy không được thoải mái. Cảm ơn cậu, Delia.”
“Không có gì đâu.” Delia liếc về phía Dirk, rồi quay người lại. Nhưng đôi mắt cô ấy liền mở to ra và vội xoay người lại lần nữa, chạy về hướng tấm nệm ở phía cuối sảnh ăn. “Dirk!”
Thằng bé sắp sửa lăn được một vòng trong khi nửa thân mình đang nằm ngoài rìa cái đệm. Nếu như đứa bé đó tiếp tục lăn, nó có thể sẽ rơi xuống. Delia vội giơ tay ở phía dưới chỗ Dirk có thể rơi xuống trong khi thằng bé đang trên bờ vực rơi khỏi mép đệm.
“Trời! Mấy người nghĩ khi mà lại để Dirk rơi xuống và tự làm đau mình như thế chứ?! Để tâm đến thằng bé đi chứ!” đôi mắt Delia lóe lên tức giận trong khi đặt Dirk lại giữa chiếc đệm. Lời phàn nàn của cô ấy cũng đều vì ý tốt cả, nhưng không may là các vu nữ áo xám ấy không còn lựa chọn nào mà phải quỳ xuống và cúi đầu chào khi một vu nữ áo xanh đến. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là lắc đầu về phía Delia đang mất bình tĩnh bởi sự dễ thương của Dirk.
“...Chà, bây giờ cậu đang ở trong cô nhi viện rồi, tại sao cậu không ở lại và thay vào đó tự mình chăm sóc cho Dirk?”
“Ơ?!” Delia mở to mắt mà nhận ra nơi mình đang đứng lúc này. Cô ấy liền đứng thẳng trở lại, và tôi đưa chiếc lục lạc mà tôi đã mang theo.
“Cái này là món đồ chơi mà có thể tạo ra tiếng. Tôi tính là tự mình đưa cho Dirk, nhưng thay vào đó sao cậu không đưa nó cho thằng bé? Tôi nghĩ là đứa bé sẽ cảm thấy vui hơn khi chơi với cậu hơn là với tôi.”
Delia nhìn cái lục lạc màu đỏ trên tay và làm một khuôn mặt khá mâu thuẫn.
“Thằng bé chắc đã đủ lớn để mà có thể nhìn theo màu đỏ của cái lục lạc. Hay là cậu muốn tôi đưa nó cho thằng bé? Chắc hẳn là thằng bé sẽ rất hạnh phúc khi nhận món đồ chơi đầu tiên từ chị của mình, nhưng nếu…”
Tôi giơ tay ra tính cầm lấy cái lục lạc từ Delia, nhưng cô ấy nắm chặt lại và giơ tay lên cao - cao đến nỗi tôi không thể với tới được.
“Vậy thì cậu có thể đưa nó cho thằng bé. Wilma, cô có thể nói chuyện với tôi một chút được chứ? Mọi người có thể trở về công việc của mình được rồi.” Tôi đi đến một cái bàn khác mà vẫn thấy được Dirk cùng với Wilma trong khi các vu nữ áo xám đang quỳ kia quay lại làm việc.
“Dirk, đồ chơi của ngài Myne cho chị em mình nè. Em thấy không?” Delia nói với giọng nhẹ nhàng, lắc lắc lục lạc trước mặt thằng bé. Dirk liền nhìn theo với đôi mắt mở to ra; có thể thấy rõ là thằng bé đang bị thu hút bởi màu sắc và tiếng của cái lục lạc. Tôi đã muốn quan sát biểu cảm của Dirk sẽ như thế nào để xem coi Kamil có thể chơi được hay không, và nhìn thằng bé có vẻ khá mê mẩn. Vậy thì khá chắc rằng Kamil cũng sẽ rất vui với món đồ chơi.
“Chà, thằng bé đang nhìn theo kia,” một vu nữ nói.
“Không biết liệu thằng bé cũng thích âm nhạc hay không nhỉ?” một vu nữ khác lên tiếng.
Các vu nữ đều hứng thú nhìn về phía Delia và Dirk, khi mà họ không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc cho trẻ em. Điều đó làm cho Delia nhận ra rằng mình đang ở giữa nơi công cộng và mọi người xung quanh có thể nghe thấy cô ấy. Cô ấy liền đứng dậy và lườm tôi, đôi má đỏ bừng.
“Ngài Myne, tôi sẽ quay lại khu viện trưởng! Tôi để Dirk lại cho mọi người chăm sóc.” Delia đưa chiếc lục lạc vào đôi tay của một vu nữ gần kề trước khi chạy thẳng ra khỏi cô nhi viện. Bây giờ thì Delia ấy đã vào được một lần rồi, tôi có thể chắc chắn là nếu như cô ấy dành thêm nhiều thời gian ở đây nữa, cô ấy sẽ có thể chịu thay đổi với môi trường giống như Wilma vậy.
“Ngài Myne, liệu Delia có ổn không? Tôi được biết rằng là em ấy đã có quá khứ không tốt ở cô nhi viện,” Wilma lo lắng trong khi nhìn Delia chạy khỏi cửa.
“...Tôi cũng không rõ. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ ổn thôi, nếu cứ để sự dễ thương của Dirk ảnh hưởng đến Delia. Cô ấy nghĩ rằng mình ghét cô nhi viên là vì ký ức không tốt trước kia ở đây, nhưng tầng hầm mà Delia từng sống đã không còn như trước kia nữa.”
Delia đã dành quãng thời gian dài của mình ở trong tầng hầm khốn khổ đó, và sau đó được đưa đến phòng của Trưởng Thần Điện vào ngày cô ấy được rửa tội. Đối với cô ấy, cả cô nhi viên đều chỉ là cái tầng hầm bỏ quên đấy; Delia cần phải tự cảm nhận được là cô nhi viện đã thay đổi, và nếu như cô ấy dần quen với việc đi cùng tôi đến đây thì chắc là không khó để mà cô ấy có thể ít nhất đi vào sảnh ăn. Bên cạnh đó, nếu như cô ấy không sớm quen với việc đi đến cô nhi viện, cô ấy sẽ không còn gặp được Dirk nữa. Thằng bé sẽ được đưa đến phòng của những đứa trẻ chuẩn bị cho rửa tội khi mà chúng đủ lớn để có thể ngủ một mình.
“Tôi chỉ mong là cô ấy sau cùng không phải rời xa đứa em trai yêu quý của mình,” tôi nói.
“Mỗi ngày khi tôi đến để lấy Dirk, Delia cứ luôn chần chừ câu giờ đưa Dirk cho tôi lâu nhất có thể, trong khi khuôn mặt tỏ ra cô đơn như chưa từng thấy. Tôi không thể không cảm thấy rằng mình đang làm điều gì đó sai trái khi đưa thằng bé đi, vậy nên tôi cũng muốn Delia dần làm quen với cô nhi viện càng sớm càng tốt.” Wilma cười thầm, nhìn mặt cô ấy cũng không có biểu hiện mệt mỏi gì như của Rosina và Fran.
“Cô trông không mệt mỏi lắm, Rosina. Hay là có mọi người ở đây giúp cô?”
“Tôi chỉ phải chăm sóc cho Dirk vào ban ngày, và tôi cũng có người khác giúp nữa. Rosina và Fran đã phải tự mình chăm sóc cho Dirk vào ban đêm, đúng chứ? Nghe có vẻ khá mệt mỏi nhỉ.”
Và có vẻ như dù Wilma chỉ lo cho Dirk vào ban ngày, một vài đứa trẻ khác cảm thấy thằng bé đã cướp lấy cô ấy khỏi bọn nó và cố tỏ ra mình cũng là trẻ con. Một vài đứa còn bám lấy Wilma vào ban đêm khi cô ấy cố đưa bọn chúng đi ngủ.
“Cô như là mẹ của cả cô nhi viện này vậy, Wilma. Hẳn đã phải khó khăn lắm khi có nhiều đứa trẻ cần phải chăm sóc như thế.”
“Tôi luôn nhớ về người mẹ yêu dấu đã chăm sóc tôi như thế nào ở tầng hầm khi tôi chưa được rửa tội, và tôi cũng muốn cho bọn trẻ mồ côi mẹ được hưởng tình thương như tôi đã được nhận. Không gì khiến tôi hạnh phúc hơn việc chúng nghĩ tôi là mẹ chúng.” Wilma nói, thể hiện tình yêu dành cho bọn trẻ, và lúc đó thì tôi cảm thấy hạnh phúc tự tận đáy lòng của mình rằng đã giao cho cô ấy điều hành nơi này.
Sau những giây phút cảm động đấy, chúng tôi chuyển đề tài về sách tranh. Tôi bắt đầu bằng việc nói với Wilma rằng tôi muốn có khuôn tranh mới, khi mà chúng tôi sẽ sớm bắt đầu đợt sách tiếp theo. Sau đó tôi giải thích rằng chúng tôi đã hoàn thành xong mực màu và tôi muốn cô ấy lên kế hoạch cho những bức tranh trong tương lai. Khi mà chúng tôi vẫn sẽ dùng khuôn tranh như lần trước, điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ cần từng bức khuôn một cho từng màu. Cuối cùng, tôi bảo rằng một khi tôi làm xong giấy can, cô ấy sẽ có thể vẽ những bức tranh chi tiết hơn.
“Ngài đúng thật rất yêu quý sách, ngài Myne. Vì ngài tiếp tục sáng chế ra nhiều kỹ thuật mới cho việc này… thì tôi sẽ dồn hết mình vào việc vẽ tranh vì ngài.”
“Cảm ơn cô, Wilma.”
Ngay khi chúng tôi kết thúc cuộc thảo luận và có được khuôn tranh từ Wilma, Dirk đã bắt đầu đói. Thằng bé bắt đầu khóc, nhưng không cần Wilma phải nói thì các vu nữ áo xám khác liền nhanh chóng lấy sữa từ tầng hầm và bắt đầu cho thắng bé uống. Họ đã quen với các thao tác cần thiết rồi. Nếu như bọn họ có thể chăm sóc cho Dirk thay cho Wilma, thì tốt nhất là tôi nên trở về khu viện trưởng mình sớm thay vì nán lại thêm một lúc lâu; bọn họ đều phải cẩn thận chú ý đến tôi trong khi làm việc, bị phân tâm khỏi công việc của mình.
“Tôi biết đây là gánh nặng cho mọi người, nhưng phiền các cô tiếp tục chăm sóc cho Dirk. Wilma, cô có thể đi cùng với tôi quay lại khu viện trưởng chứ?”
Nói cho các vu nữ áo xám xong, tôi bắt đầu trên đường từ cô nhi viện quay trở về.