Các chai thủy tinh chứa các mực in màu được xếp thành hàng, và mỗi chai thủy đó được gắn một tấm bảng nhỏ ghi tổ hợp hỗn hợp cho màu đó. Josef đang trong quá trình sắp xếp chúng vào một cái hộp bằng gỗ.
Chúng tôi quyết định ngừng thí nghiệm ngày hôm nay lại khi mà tay của Josef và Heidi đã rã rời sau hàng giờ đồng hồ ngồi khuấy, chưa kể bây giờ đã là buổi trưa, và hai cái bảng ghi duy nhất mà chúng tôi có đều đã hết chỗ để ghi - tính cả chiếc bảng mượn của Lutz nữa cũng không thể ghi chú hết các nội dung thử nghiệm. Tôi nhìn giữa hai tấm bảng trong khi suy nghĩ về kết quả có được.
“Màu mực in mà lại khó đoán như vậy thì chẳng tốt một chút nào.”
“Nhưng ít ra chúng ta cũng tìm hiểu được một vài biểu hiện của chúng rồi nhỉ? À mà thật sự tuyệt vời khi mà chúng ta có các kết quả thí nghiệm được liệt kê rõ ràng như thế này đó. Tôi thật sự cảm kích khi có ngài ở đây để lo việc đó đấy, ngài Myne! Ngài đúng là tuyệt nhất!” Heidi phấn khích nói, nở nụ cười rạng rỡ trong khi nhìn cái bảng ghi của tôi. Chị ấy có thể hiểu được một vài từ hay gặp trong công việc của chị ấy, nhưng rốt cục thì chị ấy vẫn chưa được học viết. Trong quá khứ, bởi vì không có cách nào để có thể ghi chú lại kết quả thí nghiệm được, chị ấy đã phải dựa hoàn toàn vào trí nhớ của mình.
“Bản thân em thì nghĩ rằng chị còn ấn tượng hơn khi mà có thể ghi nhớ được những kết quả phức tạp như thế đấy.”
“Đáng tiếc, Heidi chỉ có trí nhớ tốt khi nói về việc làm thí nghiệm của cô ấy. Cái đó chả tuyệt vời gì cả,” Josef thụt vai nói.
Lutz cũng nhìn tôi mà mỉm cười trêu chọc. “Myne cũng như vậy. Cậu ấy chỉ chú tâm dồn hết tâm huyết và công sức của mình khi đụng những chuyện liên quan đến sách.”
Lutz và Josef liền tỏ ra đồng cảm với nhau, hai người họ khoác tay và vỗ lên lưng để an ủi lẫn nhau.
Thật tuyệt khi mà ta có thể tìm được người để chia sẻ nhỉ. Mỗi ngày đều có thêm một niềm vui nho nhỏ.
“Được rồi, vào ngày mai em sẽ mang kết quả cuối quay lại đây.”
“Cảm ơn, cảm ơn… Chị thật sự không biết viết, vậy nên mọi chuyện trông cậy vào em vậy.”
Heidi và tôi mỉm cười và bắt tay nhau trước khi mỗi người trở về con đường riêng của mình. Tôi muốn đi thẳng về nhà của mình để mà sớm tổng kết lại thí nghiệm hôm nay, nhưng Gil lại kéo lấy tay áo tôi trong khi tỏ ra chần chừ.
“Có chuyện gì ư, Gil?”
“Ngài Myne, tôi cũng muốn có một cái bảng ghi nữa…” Gil lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xuống. Tôi bỗng liền nhớ ra - Tôi đã hứa rằng sẽ làm cho cậu ấy một cái vào mùa xuân khi mà cậu ấy đã biết đọc chữ.
“Được thôi, vậy chúng ta ghé sang tiệm rèn của Johann để đặt một cái bút viết cho cậu. Rồi sau đó tôi mới có thể trở về nhà của mình và bắt đầu việc tổng kết.”
Công xưởng mực in không cách quá xa xưởng rèn khi mà cả hai đều nằm ở Dãy Phố của các Thợ Chế Tạo. Johann có lẽ sẽ không được vui cho lắm khi mà chúng tôi đến ngay trước giờ nghỉ trưa, nhưng dẫu vậy thì chúng tôi vẫn đi đến xưởng rèn.
“Chào buổi sáng. Johann có ở đây không?”
Ông chủ xưởng rèn lướt từ người khách hàng đang tiếp đón để nhìn sang chúng tôi. Khi vừa nhìn thấy tôi, ông ấy liền khịt mũi mạnh một cái và lớn tiếng “Chào mừng”, sau đó chỉ về phía một chiếc ghế trống.
“Để ta đi gọi Johann cho cô.” ông ấy nói.” Nàyyyy, Gutenberg! Khách hàng của cậu đến rồi kìa!”
“Pffft!” Lutz và Gil vội che miệng lại để ngăn không phải bật cười. Có vẻ như cái danh hiệu “Gutenberg” đã dính liền với Johann ở xưởng rèn rồi.
“Ông chủ, tôi đã bảo là ngừng gọi tôi như thế rồi mà!”
Tôi tưởng “Gutenberg” là một danh hiệu đáng được tôn trọng, ấy vậy Johann nghe như không thích nó cho lắm. Anh ấy vội chạy từ bên trong ra ngoài, khuôn mặt nhăn nhó và mắt thì lườm ông chủ.
“Chào buổi sáng, Johann.”
“Ồ, Ngài Myne. Chào buổi sáng.”
“Xin lỗi vì đến ngay trước giờ nghỉ trưa của anh. Anh có thời gian thực hiện thêm một đơn hàng khác không?”
“...Tôi vẫn còn chưa xong yêu cầu lần trước của ngài nữa.” Johann tỏ ra khó chịu. Anh ấy vẫn còn đang làm thêm những chiếc mẫu in mà tôi đã yêu cầu, nhưng rốt cuộc thì điều đó không còn quan trọng nữa khi mà ngài Trưởng Thần Quan đã ra lệnh tạm ngưng chiếc máy in lại. Johann có thể dành thêm một vài năm nữa để từ từ làm thêm một đống các mẫu chữ.
“Phiền anh hãy ưu tiên cái này trước. Em muốn anh làm một cái bút vẽ cho Gil, giống như cái mà em đã yêu cầu lần trước.”
“Đương nhiên!” Johann nói, vẻ mặt rạng rỡ hẳn ra. Anh ấy nắm chặt tay ăn mừng. “Đã lâu lắm rồi tôi mới được làm thứ gì khác ngoài mấy cái mẫu chữ này...Lâu, lâu lắm rồi…” anh ấy lẩm bẩm, mắt đổ lệ.
...Thật lòng thì giờ mình cảm thấy tội lỗi quá. Xin lỗi nha, Johann.
Khi mà anh ấy chỉ có tôi là người tài trợ, anh ấy đã không được làm cái gì ngoài những mẫu chữ cái. Và trên hết, không chỉ có ông chủ, mà cả đồng nghiệp của anh ấy đều trêu chọc anh ấy vì cái danh hiệu “Gutenberg” ấy.
Có lẽ mình cũng nên chầm chậm lại và lại để anh ấy làm những món khác.
“Em sẽ thử cố để anh làm những thứ khác ngoài các mẫu chữ cái.” Tôi cần một cái bàn là cho khuôn giấy can, cùng với bút vẽ và tập hồ sơ dành riêng cho làm khuôn in Roneo. Có rất nhiều thứ mà tôi cần có sự giúp đỡ của Johann, mặc dù chúng đều là dành cho việc in sách của tôi cả.
“Anh thật sự rất mong là có thể được làm những thứ khác hơn mấy cái mẫu chữ cái này.”
Việc Johann mỉm cười khi nhận lấy yêu cầu cho cái bút vẽ khiến tôi cảm thấy áy náy; cho dù tôi có nghĩ như thế nào, anh ấy cũng không thể nào có thể thoát khỏi số phận Gutenberg của mình được.
Sau khi đặt làm bút vẽ cho Gil xong, chúng tôi rời khỏi xưởng rèn và ngay khi đó thì hồi chuông thứ bốn vang lên báo hiệu rằng bây giờ đã là buổi trưa.
“Cậu đi về nhà à, Myne?”
“Ừm.”
“Mình đang đói nên mình đang muốn quay về cửa hàng càng sớm càng tốt. Lên đây, nhanh lên nào.” Lutz quỳ xuống để cho tôi có thể leo lên lưng cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy sẽ có được ít đồ ăn hơn nếu như về trễ.
Biết rõ rằng bản thân sẽ chỉ tổ làm gánh nặng và làm chậm cậu ấy lại, tôi đành chấp nhận số phận của mình mà trèo lên lưng cậu ấy. Cậu ấy bật người lên và chạy nước rút về phía quảng trường chỗ chiếc giếng công cộng.
“Cậu nên ở yên trong nhà và tổng hợp lại kết quả thí nghiệm sau bữa trưa. Tớ cần phải kiểm tra Công xưởng Myne và đưa báo cáo cho ngài Benno về việc xảy ra hôm nay nữa. Nhớ là đừng có ra ngoài nhé?” Lutz đặt tôi xuống giữa quảng trường và đưa chiếc bảng ghi của cậu ấy cho tôi trước khi bức tốc về phía Thương Hội Gilberta. Cậu ấy có lẽ đang lo lắng cho đồ ăn trưa của mình.
Sau khi nhìn cậu ấy rời đi, tôi quay về phía Damuel và Gil, mắt đang chớp ngạc nhiên. “Ngài Damuel, Gil, cảm ơn vì đã đi theo tôi. Hai người có thể quay về điện thờ được rồi khi mà hôm nay em sẽ không cần phải đi ra ngoài nữa đâu.”
“Được thôi. Kiểu gì ngày mai em cũng sẽ muốn đến điện thờ thôi mà, đúng chứ?”
“Vâng. Em cũng muốn đến thăm xưởng mực in nữa, nhưng Rosina sẽ rất không hài lòng nếu như em bỏ lỡ quá nhiều buổi luyện tập.”
Tôi bỏ bảng ghi của Lutz vào chiếc túi của mình và một mình trèo lên cầu thang lên đến nhà mình. “Con về rồi,” tôi nhỏ miệng nói trong khi chầm chậm mở cửa, mặc dù vẫn có tiếng cót két không thể tránh khỏi của chiếc bản lề đã rỉ sét.
“Mừng con về nhà, Myne. Con về sớm đấy,” Mẹ nói khi mà tôi đang nhẹ tiếng đi vào nhà. Bà ấy đang đứng trước lò lửa, hẳn là đang chuẩn bị cho bữa trưa.
“Mẹ, Kamil sao rồi? Em ấy đang ngủ ư? Có phải con đã làm em ấy tỉnh giấc rồi không?” tôi hỏi, liếc về phía phòng ngủ.
“Con không cần lo đâu, thằng bé ổn thôi,” Mẹ gật đầu mà mỉm cười nói.
Tôi chui vào phòng ngủ để có nhìn khuôn mặt của Kamil, rồi đặt giỏ đồ của mình xuống và rửa sạch tay để mà ăn trưa với Mẹ. Chúng tôi còn đang dở bữa ăn thì Kamil liền khóc với giọng ti hí của mình. Mẹ liền vội ăn hết chỗ còn lại và chạy về chỗ em ấy.
“Phiền con, Myne, con có thể lo việc dọn dẹp cho mẹ được không?”
Hôm nay tôi đi rửa chén dĩa rồi bắt đầu chuyển nội dung kết quả thí nghiệm từ bảng ghi sang chiếc sổ tay được làm từ những mẫu giấy lỗi. Các kết quả thử nghiệm tưởng chừng như vô nghĩa đó liền dần trở nên hợp lý hơn khi mà tôi sắp xếp chúng lại. Dầu hạt lanh thì có vẻ sẽ cho màu xanh dương, dầu mische thì là xanh lá, pedgen thì là đỏ, vàng thì có dầu eise. Màu từ dầu Turm là ngẫu nhiên, những điểm chung là chúng đều là màu phấn.
“Hmmm. Có một vài ngoại lệ, nhưng mình nghĩ là mình có thể nắm được nguyên lý rồi.”
Chúng tôi sẽ có thể làm được một lượng đa dạng các loại màu chỉ với những sự kết hợp này. Chúng tôi chỉ cần liệt kê xem loại dầu nào cho ra màu nào.
“Con nhìn có vẻ như đang đắn đo suy nghĩ nhỉ, Myne. Con đang làm cái gì đấy?” Mẹ hỏi sau khi trở về từ phòng ngủ với Kamil, đang nằm trên một cái địu. Thằng bé bây giờ đang tỉnh hẳn ra, có thể là do đã được uống sữa no nê rồi.
“Con dự định làm một cuốn truyện tranh cho Kamil. Con sẽ cần có những màu mực đẹp mắt nữa, cái mà con đang làm lúc này đây.”
“Con đang phải tự làm từ đầu à? Nghe có vẻ cực nhọc và tốn nhiều thời gian đấy.”
“Con nghĩ chắc là vậy thật. Kamil sao rồi?” Tôi hỏi trong khi vuốt lên đầu em ấy. Thằng bé liền nhìn chằm chằm vào tôi mà ko hề chớp mắt. Tôi không thể nào có thể so sánh với vẻ chị cả của Delia, nhưng việc Kamil đã không khóc khi gặp tôi thì cũng là tốt lắm rồi.
“Kamil, Kamil. Là chị của em đây, chị Myne nè.”
Tôi dành một chút thời gian để chơi với Kamil, cho tới khi mắt thằng bé dần rũ xuống. Tôi nhìn Mẹ đưa em ấy về phòng ngủ, rồi quay lại về danh sách mà tôi đã làm được.
“Ồ gì đây?” Trong khi lược qua tên các loại dầu, tôi liền nhận ra là mình chưa thêm vào dầu parue thân thuộc. “Chắc cũng đáng để thử với cái này nhỉ. Không biết là chuyện gì xảy ra đây? Chắc là mình nên mang một ít đến công xưởng. Và rồi, chúng ta sẽ cần phải thử nghiệm xem những loại mực mà chúng ta làm có bị chuyển màu khi mà được viết lên giấy hay không, chưa kể liệu chúng có giữ được màu theo thời gian không. Thử nghiệm với việc in từng lớp màu một cho một bức tranh cũng quan trọng nữa.” Tôi viết xuống những việc mình cần phải nghiên cứu mà có thể nghĩ được lúc này. Có những thứ mà tôi cần phải thảo luận với Heidi nữa vào lần tiếp theo tôi gặp cô ấy.
Ngày hôm sau, tôi đến điện thờ cho buổi học đàn harspiel, và giúp ngài Trưởng Thần Quan. Buổi trưa thì tôi dành thời gian với Delia, người thì như mọi khi luôn tỏ ra buồn chán và bơ phờ khi mà Dirk đang ở trong trại mồ côi. Tôi nhờ Lutz đi lấy một ít giấy và bút vẽ từ công xưởng; ngày mai chúng tôi sẽ mang chúng đến xưởng in để thử mực màu.
Và ngày tiếp theo liền đến. Gil, Damuel, Lutz, và tôi đi đến xưởng mực in với giấy, bút vẽ, và chỗ dầu parue còn lại mà tôi có từ mùa đông. Heidi đang đứng loanh quanh trước công xưởng. Không khó để thấy rằng chị ấy đã ngồi đợi chờ mòn mỏi chúng tôi. Ngay khi mà chị ấy nhìn thấy chúng tôi, Heidi liền nở mặt bừng tỉnh lên và vẫy tay chào chúng tôi.
“Chào buổi sáng, Ngài Myne. Thật tuyệt khi mà em đã đến!”
“Chào buổi sáng, Heidi. Đây là biểu đồ tổng kết kết quả lần trước đây.” Tôi đưa cho Heidi bảng nghiên cứu mà tôi đã làm được ngay khi chúng tôi vừa đến công xưởng. Chị ấy nhìn nó chăm chú mà phấn khích, nhưng nhanh chóng trở nên buồn bã.
“Chị có thể hiểu được một vài từ, nhưng chị không thể đọc được hết chỗ này…”
“À mà, em có nghĩ đến cái này khi đang làm cái bảng…” tôi bắt đầu liệt kê ra những thứ mà tôi muốn thử nghiệm, và Heidi liền gật đầu lia lịa với tôi.
“Chị không có thử với dầu parue vì chúng ta chỉ có thể kiếm được chúng vào mùa đông. Chúng ta có thể sẽ có kết quả thú vị nào đó đây. Vậy thì chúng ta nên nhanh chóng bắt tay làm việc thôi nào!”
Heidi và Josef bắt đầu trộn nhiều nguyên liệu khác nhau với chỗ dầu parue mà tôi mang. Heidi ấy thì sẽ cố làm mực màu đỏ còn Josef thì làm mực xanh; hai người họ bỏ nguyên liệu vào, giã nguyên liệu, và khuấy liên tục, nhưng không có gì khác thường xảy ra cả. Cả hai đều cho ra đúng màu của nguyên liệu được thêm vào.
“Hai phần dầu parue này đều trở thành màu mà chúng ta đã dự đoán. Điều này thật tuyệt vời,” tôi nói, mở mắt ngạc nhiên về chỗ mực in vừa mới làm xong. Tôi đã chứng kiến quá nhiều điều kì dị trong những lần trước rồi, nên tôi vẫn cảm thấy ấn tượng với kết quả này dù chúng có đơn giản và dễ đoán như thế nào.
Heidi huýt sáo trong khi nhìn vào chỗ mực in. “Màu của chúng cũng khá rực rỡ nữa. Ước gì chúng ta có thể kiếm được dầu parue vào những mùa khác mùa đông nhỉ?”
Heidi đã nói đúng trọng tâm vấn đề. Dầu parue thì không có nguồn cung dồi dào được khi mà trái parue chỉ có thể kiếm được trong mùa đông. Dầu parue thì đúng là tuyệt thật, nhưng đáng tiếc là chúng không phù hợp cho việc sản xuất với số lượng lớn.
Hai người Heidi và tôi liền tỏ ra hụt hẫng mà an ủi nhau, và Josef thì chuẩn bị cho việc thử nghiệm tiếp theo. “Bây giờ thì chúng ta thử những loại mực mà chúng ta làm được trên giấy, đúng chứ?”
Heidi liền đi giúp Josef mang hết tất cả loại mực mà chúng tôi đã làm hôm trước. Tôi đi về phía Lutz trong khi quan sát hai người họ làm việc.
“Này, Lutz. Cậu nghĩ chúng ta có thể làm được giấy từ gỗ cây parue không?” tôi hỏi, với hy vọng tràn trề sau khi nhìn thấy được dầu từ trái parue cho ra kết quả tốt như thế nào. Cây trombe cũng cùng là cây có mana và gỗ cây trombe là nguyên liệu tốt để làm giấy, vậy nên có thể cây parue cũng phù hợp để làm nguyên liệu.
“Không có đâu. Chúng sẽ chỉ bị tan chảy và tan biến ngay khi chạm vào lửa. Chúng sẽ biến mất nếu như cậu cố đun gỗ của chúng, và không có cách nào để mà ta có thể bóc được sợi gỗ cả.”
“...Cây parue kì lạ như thế ư?” Bởi vì chưa bao giờ được đi vào rừng trong mùa đông, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cây parue cả. Tôi chỉ nghe được là chúng kì lạ nhưng nhìn vẫn khá đẹp mắt và chỉ xuất hiện vào buổi sáng mùa đông, còn ngoài ra thì tôi chả biết gì về chúng cả.
“Ngài Myne, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi.”
Nghe thấy tiếng gọi của Heidi, tôi ra hiệu cho Gil đến để cậu ấy có thể thử mực trên tờ giấy bằng chiếc bàn chải của mình. Tôi đã mang theo nhiều tờ giấy lỗi từ gỗ volrin và trombe để mà không bị lãng phí. Dù chúng tôi sẽ không thể làm sách tranh hoàn toàn từ giấy làm từ gỗ trombe, nhưng dù sao thì cũng đáng để mà thử quan sát xem mực in sẽ như thế nào trên chúng.
“...Ôi trời.”
Không ngạc nhiên rằng, mực in còn bị đổi cả màu tùy thuộc vào loại giấy được viết lên. Mực viết lên giấy từ gỗ cây trombe thì không có nhiều sự thay đổi lắm, nhưng đối với giấy gỗ volrin thì chúng còn trở nên đục hơn, mặc dù nhìn không đáng kể lắm khi mà chúng tôi so hai tờ giấy với nhau.
Như thế này cũng được, tôi cố tự an ủi bản thân. Nhưng thời gian trôi qua và khi mực in khô đi, màu sắc liền trở nên đục và đục hơn nữa.
“Chắc là chúng ta sẽ cần phải làm thêm loại giấy khác và thử mực màu trên chúng thôi.” Tôi đã mém khóc khi mà nhìn giữa màu mực trên hai tờ giấy trombe và giấy volrin. Lutz thì chỉ nhún vai.
“Chúng ta sẽ chỉ có thể dùng giấy volrin để làm lúc này thôi, vậy nên sao không cố để làm loại mực nào phù hợp với nó đi?”
Cậu ấy nói đúng. Công xưởng Myne lúc này chỉ có thể làm giấy từ gỗ trombe và gỗ volrin thôi. Nếu nhưng chúng tôi muốn làm sách tranh sớm, thì chúng tôi sẽ phải cần tập trung vào việc làm những loại màu mực mà phù hợp với giấy volrin.
“Màu đỏ của mực này thì rực rỡ đấy, nhưng mà khi nó được viết lên giấy và để khô, thì bây giờ nó nhìn giống như màu đỏ thẫm hơn. Chắc là chúng ta có thể dùng để vẽ máu được đấy.”
“Ai mà lại cần một loại màu chỉ dành cho việc đó cơ chứ!” Lutz la tôi.
Tôi liền bĩu môi. Có thể sau này chúng ta sẽ cần đến loại mực để vẽ cảnh máu me đấy. Thần thoại tôn giáo trở nên máu me thì đâu có gì là lạ cơ chứ.
“...Cái này đúng là phức tạp thật,” Heidi lẩm bẩm trong khi cô ấy nhìn chằm chằm vào sự đổi màu của mực, hai tay bắt chéo. “Chị có thể hiểu vì sao mà các công xưởng hội họa lại giữ kín công thức cho sơn màu của họ rồi.” Không có dễ dàng gì để mà có thể tự làm mực màu được.
Theo như chú Benno thì việc sản xuất sơn màu không có bị ràng buộc bởi bất kỳ hợp đồng ma thuật nào, vậy nên bất kỳ công xưởng nào cũng đều có thể tự làm theo ý mình, nhưng mà về phương pháp sản xuất thì những công xưởng hội họa đấy đều giữ làm bí mật riêng và họ không có bán chúng cho Trung Tâm Thành Phố. Các công xưởng mà làm sơn màu cho các quý tộc yêu thích nghệ thuật đều trực tiếp giao hàng đến cho họ - tôi biết được qua Rosina, người từng là hầu cận cho một vu nữ áo xanh dành hết tâm hồn của mình cho nghệ thuật. Ta sẽ không thể kiếm được sơn ở đâu ngoài trừ mua từ các công xưởng đó, vậy nên có lẽ Christine cũng đã có một vài mối quan hệ thân thiết với một số công xưởng nào đó rồi.
“Ngài Myne, chúng ta nên tìm hiểu vì sao lại có sự đổi màu như thế đi.”
“Như em đã nói từ trước, bản thân em thì quan trọng kết quả hơn.” Tôi cảm kích quyết tâm của cô ấy, nhưng mục tiêu hiện tại của tôi là làm sách tranh cho Kamil; tôi không thể để lãng phí thời gian những việc không cần thiết được. Tôi muốn có thể sử dụng được mực màu càng sớm càng tốt.
“Bây giờ thì chúng ta thử chồng thêm một lớp màu khác xem. Gil, cậu làm thử được chứ?”
“Như ý ngài.” Gil vẽ thêm một đường màu xanh lên trên màu mà chúng tôi đã vẽ lên trên giấy, và phần bị chồng liền ngã đen hơn nữa. Nó không phải là đen hoàn toàn, nhìn giống như là phiên bản đậm hơn của những loại màu được vẽ lên. Chúng tôi thử nhiều tổ hợp màu vẽ lên với nhau nhưng mà không có cái nào cho ra kết quả có thể gọi là rực rỡ hay sống động được. Đây chính là lúc mà chúng tôi cần một cái bảng cảnh báo rằng “Nguy hiểm: Cấm Trộn Linh Tinh”.“...Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Gil hỏi, tay cầm tờ giấy đầy những mực màu kỳ quái. Kết quả này làm cho chúng tôi không biết phải nói cái gì. Tất cả những gì chúng tôi làm lúc này là nhìn chằm chằm vào những màu đã chuyển tối đấy.
Josef là người đầu tiên phá vỡ không khí tĩnh lặng. “Vậy chắc là chúng ta chỉ nên tìm cách để ngăn không cho những màu mực này lan lẫn nhau,” anh ấy lắc đầu nói.
“Nhưng em sẽ khá chắc là chúng ta sẽ cần biết được cách để trộn nhiều màu lại với nhau cho đúng. Có vẻ như còn khá nhiều điều bí ẩn về sơn màu mà những công xưởng hội họa đó sử dụng.” Heidi nói có lý. Nếu như mực in của chúng tôi mà bị chuyển đen khi trộn với mực màu khác, chúng tôi sẽ không thể nào vẽ được thứ gì giống như những bức ảnh có thể nhìn thấy ở trong khu phận quý tộc của điện thờ. Sơn màu được sử dụng ở thế giới này chắc chắn là có bí mật gì mà tôi không biết.
“Chắc là hôm nay chúng ta dừng tới đây. Cho dù có làm nhiều kiểu màu khác đi chăng nữa thì chúng sẽ chẳng làm được gì nếu như chúng cứ bị mờ theo thời gian và luôn chuyển thành đen khi trộn nhiều màu lại.”
Có thể có cách nào đó để mà chúng ta có thể lén lấy được bí mật làm màu sơn của một công xưởng hội họa nào đó. Tôi thầm nghĩ, thụt đôi vai chán nản khi việc làm mực màu bị trì hoãn như thế. Sự thật là, việc chúng tôi không thể làm được mực màu nào có thể sử dụng được đồng nghĩa với việc chúng tôi đã thất bại toàn tập rồi.
Tôi đi về nhà với đầu cúi xuống buồn bã, và kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho Tuuli biết cũng như giúp chị ấy làm bữa tối.
“...Và thế là chỗ mực màu đấy không thể sử dụng được. Em không biết phải làm gì lúc này nữa.”
“Chà, đúng là chúng ta sẽ không muốn dùng mực màu nào mà bị chuyển đen như thế cả.”
“Vậy đấy. Đây thật sự là một vấn đề khó khăn. Mực màu sẽ không thể dùng được cho việc in ấn, cho dù em có cố gắng như thế nào.” tôi khuấy nồi súp trong khi phồng miệng bĩu môi.
Mẹ tôi, đang nhìn chúng tôi nấu ăn trong khi cho Kamil bú sữa, tay để lên má mà thắc mắc. “Con không có sử dụng thuốc định hình khi mà vẽ mực lên giấy ư?”
“...Thuốc định hình là gì vậy mẹ?” Tôi có đọc qua về thuốc định hình dùng cho photo và vẽ nghệ thuật khi còn là Urano, nhưng tôi không biết được rằng ở đây sử dụng loại thuốc như thế nào.
Nhìn thấy tôi bối rối, Mẹ quay lại nhìn xuống Kamil và tiếp tục. “Thuốc định hình là một hỗn hợp chất lỏng giúp cố định màu. Chỗ mẹ làm thường sử dụng chúng để ngăn không cho màu của vải khi nhuộm bị mờ theo thời gian.”
“Mẹ, mẹ kể rõ cho con nghe hơn được không? Làm sao để làm thuốc định hình đấy.” Tôi nhìn mẹ với đôi mắt lấp lánh, nhưng Mẹ chỉ nhíu lông mày mà lo ngại.
“Mẹ có nên nói cho con biết không đây?”
“Con sẽ kiểm tra giúp mẹ xem nó có vi phạm bản hợp đồng ma thuật nào đó không sau.”
“...Chà, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ tin con có thể an toàn làm thứ con muốn,” Mẹ nói với giọng có phần lo lắng trước khi tiếp tục giải thích.
Ta có thể làm được phiên bản cơ bản của thuốc định hình bằng việc lấy nhựa từ cây gọi là gnade bỏ vào bên trong cành hoa gọi là heirein, rồi đem đi đun sôi đến khi nó trở nên nhầy nhụa. Để có được thành phẩm chuẩn chỉnh có thể dùng được thì ta sẽ cần phải đun với bỏ gấp hai mươi lần nguyên liệu so với lượng nước đun sôi.
“Cẩn thận đấy. Mẹ chắc là sẽ có sự khác biệt giữa việc sử dụng thuốc định hình cho vải và cho giấy.”
“Cảm ơn mẹ. Con sẽ cố thử.”
Bây giờ thì tôi đã biết đến thuốc định hình rồi, tôi liền lập tức đi gọi Lutz để kiếm nguyên liệu cần thiết giúp tôi. Cậu ấy có vẻ cũng không biết gì về thuốc định hình nữa, khi mà cậu ấy mở to mắt mà ngạc nhiên khi nghe tôi nói.
“Tớ cũng không biết có thứ có tác dụng như vậy nữa. Chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ ra được nếu như không có cô Effa làm việc ở trong một xưởng nhuộm vải.”
“Vậy đấy. Mình muốn nhanh chóng thu nhập nguyên liệu và nhanh chóng làm, đặc biệt là khi mẹ đã làm mọi cách để chỉ cho tôi về nó.” Tôi háo hức ngẫm về phát hiện mới này, nhưng cả Lutz và Gil liền cản tôi lại.
“Cậu chỉ cần phải chỉ bọn tớ cách làm thôi.”
“Đúng đấy, ngài để việc đó lại cho chúng tôi đi. Ngài không nên tự mình làm việc đó đâu, ngài Myne.”
Nếu như chúng tôi làm ở công xưởng Myne, thì tôi sẽ không được phép làm bất cứ việc gì. Tôi bĩu môi về việc bị cho ra rìa như thế này, nhưng không có ai ở đây ủng hộ tôi gì cả.
Tôi nhờ chú Benno đi xem coi có hợp đồng ma thuật nào liên quan hay không ở Hội Thương Gia và tìm kiếm giúp chúng tôi nguyên liệu, chuẩn bị chỗ để mà có thể bắt đầu làm. Khi mà mọi chuyện chuẩn bị xong xuôi, cả Lutz và Gil đều háo hức về thách thức mới này. Tôi đưa cho họ những tấm bảng ghi hướng dẫn chi tiết trên đó, và thế thôi. Công việc của tôi ở đây đã xong.
Tôi không hề thích việc tôi bị bỏ rơi như thế này, nên sau khi luyện tập với Rosina, tôi kể cho cô ấy nghe về mực màu mà chúng tôi đang làm để mà có thể xả hết nỗi cô đơn của mình lúc này.
“Và thế là Lutz và Gil đều đi làm thuốc định hình mà không có tôi sau khi bảo tôi đứng ở ngoài. Không phải điều đó thật sự tàn nhẫn đấy chứ?”
Nhưng Rosina thì không quá đồng cảm với cảnh ngộ của tôi mà cô ấy ngạc nhiên hơn về việc tôi không biết gì về thuốc định hình. “Ngài không biết gì về thuốc định hình ư, ngài Myne?” cô ấy hỏi, mắt mở toang. “Thuốc định hình là thứ thiết yếu cho việc vẽ tranh đấy. Thật sự thì nếu như không có chúng, không có bức tranh màu nào mà có thể được làm được.”
Bất ngờ là, ở điện thờ cũng có người biết về thuốc định hình. Có vẻ như chúng được dùng trong việc vẽ. Nhưng vì Rosina chỉ xài những cái được mua, cô ấy không hề biết cách làm chúng.
“...Ngài thật sự cũng không biết thuốc định hình luôn đúng không, ngài Myne?”
“Tôi không biết. Vậy tôi có thể nhờ cô chỉ giúp chứ?” Mẹ tôi chỉ biết dùng chúng cho việc nhuộm vải. Tôi sẽ cần phải biết cách dùng cho việc vẽ tranh cho việc làm sách tranh của tôi.
Rosina liền mỉm cười trước thỉnh cầu tức thì của tôi. “Ngài sẽ cần phải bôi thuốc định hình lên tờ giấy trước một thời gian và để cho nó khô. Bằng cách đó, màu được sơn lên sẽ không bị đổi màu kể cả khi có sơn chồng lên một màu khác. Ngài đúng thật sự là biết được rất nhiều thứ, nhưng có vẻ như có một vài thứ đơn giản nằm ngoài hiểu biết của ngài rồi.”
“Tôi chỉ là chưa bao giờ dành thời gian cho việc vẽ tranh bằng sơn hay mực trước đây cả.”
“Quả thật,” Rosina lẩm bẩm rồi vỗ hai tay lại và mỉm cười. “Nếu vậy thì, chẳng phải sẽ hợp lý nếu như nhờ Wilma dạy cho ngài vẽ tranh sau khi ngài đã làm xong thuốc định hình và mực màu sao? Vẽ tranh nghệ thuật cũng là một nền tảng quan trọng mà bất kỳ người phụ nữ chuẩn mực nào cũng cần phải có.”
“Tôi sẽ nghĩ về việc đó.” Tôi đáp lại cho có lệ, nhưng trong lòng đã thực sự có câu trả lời. Không, cảm ơn vì đã hỏi, bé không muốn mất thời gian quý báu của mình đâu.
Nói vậy chứ, một phần tôi cũng bảo rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu mình dành nhiều thời gian để học hơn, vì hai năm nữa tôi sẽ được quý tộc nhận nuôi dẫu có thích hay không.
Chúng tôi bắt tay làm thuốc định hình theo cách Mẹ đã chỉ tôi và sử dụng theo sự hướng dẫn của Rosina, chúng tôi đã có thể sơn được nhiều lớp màu khác nhau mà không cái nào bị lem màu thành đen hay bị mờ đi cả. Mực in màu đã hoàn thành.