~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 3 (thứ tư) sáng sớm ~ Thành phố Comnes - nhà trọ Buldul
... Có vẻ như hôm nay tôi đã dậy sớm.
Đảo mắt một vòng, một nửa bạn cùng phòng của tôi đã đi ra ngoài, số còn lại thì đang ngồi trên giường và chuẩn bị rời đi.
Đã được 3 ngày kể từ khi tôi bắt đầu làm mạo hiểm giả.
Vết bầm từ hôm qua vẫn còn đau...
Tôi nhanh chóng rời khỏi giường, chuẩn bị đồ đạc và đi đến căn tin.
Vì vẫn còn sớm nên tôi muốn sớm đến Guild để nhận một vài nhiệm vụ tốt.
“ Oh...? Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ ~. Ahahaha!”
Tôi được dì chào đón với một nụ cười nồng nhiệt.
Lần nào cũng vậy, tôi không hiểu được tại sao dì ấy lại thường cười như vậy.
Đó là điều mà người lớn tuổi thường làm à?... Mà tôi cũng không để tâm lắm.
“ Bữa sáng, làm ơn!”
Tôi ngấu nghiến chỗ súp cùng với bánh mì rồi liền đi ra ngoài.
Trên đường đến Guild, tôi dừng lại trước đài phun nước để vệ sinh cơ thể.
Hiển nhiên, ở một nhà trọ rẻ như chỗ tôi ở thì chẳng cách nào mà có nước được, vậy nên tôi phải tự cung cho bản thân.
Tôi hất nước lên rửa mặt mình.
Nơi này cũng đã giúp tôi khá nhiều vào ngày hôm qua.
Đây là nơi đầu tiên tôi đến khi mà toàn thân dính đầy máu.
Tôi không muốn làm lớn chuyện đó lên chút nào.
Và cứ thế, họ nhìn thấy tôi và biến tôi thành một trò cười.
Vẫn còn vết máu dính trên bộ giáp da của tôi. Dù có rửa bao nhiêu thì nó cũng không phai đi được.
Người ta nói rằng, trong quãng thời gian làm mạo hiểm giả, việc trang bị của bạn xuống cấp là điều không thể tránh khỏi.
Mặc dù tôi không nghĩ nó sẽ xảy đến sớm như vậy, vào ngày thứ 2 làm mạo hiểm giả...
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 3 (thứ tư) buổi sáng ~ thành phố Comnes - Guild mạo hiểm giả
... Tôi đã đến trước Guild mạo hiểm giả.
Trước quầy lễ tân là 6 người đang đứng xếp hàng. Tuy không phải người đầu tiên nhưng ít ra tôi vẫn đến vào thời điểm tốt.
Những người đằng trước mặc những bộ trang bị khá tồi tàn trên người.
Trường hợp của tôi cũng như vậy, nên tôi không cảm thấy bất ngờ nếu có ai đó với Thần hộ chiến binh mà đòn tấn công thậm chí còn yếu hơn tôi.
Mặc dù vậy, một khi họ đã kiếm đủ tiền để mua trang bị phù hợp thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Dù trong những trường hợp khác nhau, song, những người đứng trước tôi xem ra không có vấn đề gì trong nhiệm vụ thu thập thảo dược cả, nhưng chắc tôi vẫn phải đợi rồi.
Sau một hồi mơ tưởng, tôi nhận ra rằng người trước đã tiến lên.
“... Vui lòng xếp hàng. Không chen lấn.”
Một người đàn ông to lớn với vết sẹo dài trên mặt lườm tôi khi tôi đi qua.
Guild chấp nhận cho những mạo hiểm giả đã nghỉ hưu làm việc cho họ, vậy nên có rất nhiều người từng làm mạo hiểm giả ở đây.
Người đàn ông này chắc cũng từng làm mạo hiểm giả... Có lẽ bây giờ tôi nên xem xét tới việc đến đây sớm hơn.
Sau khi vào trong, tôi liền đi đến bảng nhiệm vụ.
Có lẽ tôi hơi chậm chạp, vì những mạo hiểm giả quanh bảng nhiệm vụ đang đứng chật ních trước tôi.
Tôi thậm chí còn không thể thấy gì, mà bên trái có ít người hơn... Tại sao nhỉ?
Thấy tò mò, tôi đi qua đó.
Dường như tất cả các nhiệm vụ thu thập đều ở bên đây.
Hôm qua tôi còn không nhận ra được, vì lúc đó có còn bao nhiệm vụ đâu.
Những người khác vẫn lấy chúng nên tôi cũng nhanh chóng lấy một cái, nhưng nên lấy cái nào đây.
Số lượng nhiệm vụ tiếp tục giảm đi từng cái một.
Ah, tệ rồi đây. Tôi phải nhanh l-... à không, không chờ được nữa.
Tôi ngó thử những tờ nhiệm vụ mà các mạo hiểm giả cạnh bên lấy đi. Có 2 tờ nhiệm vụ thu thập thảo dược, khoảng 5 mỗi cái. Vậy tổng số thảo dược là 10 cái.
Hôm qua tôi cũng nhận 2 tờ, nhưng tổng số mà tôi thu thập lại lên đến 20. Tôi đoán rằng mình mất khoảng 3 giờ để thu thập được khoảng đó.
Suy ngẫm một lúc, tôi lấy 2 tờ nhiệm vụ thu thập thảo dược đi, mỗi tờ yêu cầu 10 cái.
Cũng có một số mạo hiểm giả khác cũng chọn nhiệm vụ như tôi, mặc dù phần thưởng chỉ có 103 goldos.
Đủ để trả tiền phòng trọ, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi...
Bàn lễ tân trong guild chật ních các mạo hiện giả. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sắp hàng.
Nghĩ một chút, tôi nghĩ mình có thể hỏi nhân viên guild một số câu hỏi từ trước, nhưng sau khi nhìn vào hàng người đang tăng ở phía sau, tôi nghĩ rằng mình để sau cũng được. Lúc trở về chẳng hạn, khi đó không có quá nhiều người.
Sau một hồi quan sát các nhân viên chật vật làm việc với từng mạo hiểm giả một thì lượt của tôi cuối cùng cũng đã đến.
Một ông già tóc bạc xác nhận thông tin từ tôi.
“ Vậy, đây là nhiệm vụ thu thập thảo dược ở phía đông nam thị trấn. Um, số lượng yêu cầu là 20... Có ổn không đấy...?”
Ông ta hỏi như thể tôi vừa mắc phải một sai lầm, nhưng do hàng người phía sau còn đông nên ông ta cứ tiếp tục điền vào tờ giấy.
Khu vực giống như ở dãy đá ngày hôm qua. Mặc dù có hơi khác so với lần trước, song, tôi biết được nơi mà chúng mộc rất nhiều... Vậy nên chẳng có vấn đề gì cả.
“ Vậy là được rồi.”
Tôi tự tin trả lời lại.
... Nhiệm vụ này có vấn đề gì ư? Tôi có một chút lo lắng.
Hướng đến dãy đá phía đông nam thị trấn, trong khi đi, tôi bắt đầu nghĩ về những việc ngày hôm qua.
Hôm trước thật bận rộn... Số lượng thảo dược thu thập thì ổn rồi, nhưng trận chiến với con thỏ vẩy thì tệ thật.
Vì đã cố gắng học hỏi nhiều điều , vậy nên tôi đoán điều gì đó tốt lành sẽ xảy ra.
Nhưng điều tệ nhất xảy ra là sự thật sức mạnh chiến đấu của tôi giảm xuống chỉ còn bằng lúc làm lính gác. Tôi nhớ rằng vào khoảng thời gian đó, tôi có thể săn con thỏ vẩy khá dễ dàng.
Mặc dù hồi đó không có những cây cỏ cao để chúng lẫn trốn và bạn sẽ được những người khác hỗ trợ khi gặp sự cố.
Có lẽ không nên trông đợi điều đó xảy ra.
Xem ra tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc này.
Lí do chính khiến khúc xương gãy ra là do nó đã được dùng cho món súp trước đó, nhưng tôi lại không nhận ra. Tôi có thể dùng một vài chiến thuật nhưng lại quá vội vã khi chưa chuẩn bị. Xem ra tôi phải nhớ làm vậy vào lần sau.
Mặc dù vậy, tôi đã nhận ra, rằng cú đó thật sự ra là nhờ gia tăng sát thương.
Gia tăng sát thương của Thầy triệu hồn khi sử dụng vũ khí xương có tác dụng kể cả khi nó bị gãy, và biến nó thành một lưỡi gươm.
Tôi nhớ rằng mình đã từng nhìn thấy những khúc xương gãy trong những cửa hàng. Nào ngờ chúng thật sự có thể sử dụng trong trận chiến cơ chứ.
Một điều khác nữa, nó còn có một khả năng thu thập tăng cường ẩn (passive) khi sử dụng xương để xử lí cái xác.
Có lẽ đó là lí do tại sao việc xử lí xác con thỏ vẩy lại trơn tru như vậy.
Bản thân khúc xương có thể được dùng như một món dạng vũ khí dạng đập, nhưng khi gãy ra thì lại biến thành một thứ trong như thanh kiếm.
Chỉ gọi là ‘ khúc xương gãy' thì chưa đủ để miêu tả nó. Thay vào đó, tôi nghĩ mình sẽ gọi nó ‘dao xương'.
Về cơ thể tôi, phần tay trái và quanh thắt lưng vẫn còn đau nhức do cú tông từ con thỏ, nên tôi không thể nói rằng mình hoàn toàn ổn được.
Nếu tôi cố chiến đấu trong tình trạng này thì những vết thương nhỏ sẽ là thứ mà tôi cần lo lắng. Vậy nên cho đến khi có được sự chuẩn bị kỹ càng, tôi sẽ tiếp tục công việc thu thập thảo dược... an toàn là trên hết mà.
Dù đã nói rồi, nhưng hôm qua tôi thật sự đã rất gần với bờ vực của cái chết. Tuy chưa từng nghĩ về nó trước đây, nhưng khi nghĩ về cái chết trong hoàn cảnh đó khiến tôi rùng mình. Dù sao thì tôi cũng không chắc việc mình có thể tái sinh [note17247] trong thế giới này không.
Lúc dòng suy nghĩ của mình kết thúc cũng là lúc tôi đến được Dãy Đá Tân Thủ.
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 3 (thứ tư) buổi sáng ~ phía đông nam thành phố Commes - Dãy Đá Tân Thủ
Mặc dù trời vẫn còn sớm nhưng tôi đã thấy được người dân và mạo hiểm giả dọc theo đường đi.
Không quá khác biết so với hôm qua, nhưng do thị trấn ở gần đây nên tôi sẽ đi ra xa hơn để tránh người khác.
Trong trò chơi, tại dãy đá không có quá nhiều thỏ vẩy, nên khu vực xung quanh nơi này trở thành nơi săn an toàn cho các tân thủ, song, trong thế giới này, vì chúng không thể đào sâu tại một nơi toàn là đá nên đại đa số chúng đều đã chuyển đi sang nơi khác.
Khi đã vào trung tâm của dãy đá, tôi thử quan sát xung quanh xem có ai không. Sau khi xác nhận rằng không có ai, tôi bắt đầu đi tìm thảo dược.
“ Oh! Mình thật sự thấy này. Ngon, vậy ra chúng cũng mọc ở đây!”
Người ta nói rằng chúng không mọc nhiều tại khu vực này, nhưng thôi lại tìm thấy cả hai bọn chúng, Iwahakka và Tougoma.
Hôm qua, tôi cảm thấy Sekieisou và Toorinagara có hơi dễ tìm... Điều đó hệt như bây giờ, nhưng tôi không có ý kiến gì về nó.
Tôi tự hỏi liệu chúng có chúng có trốn sau tảng đá này không... Trúng phóc!
Cứ như là chúng sẽ xuất hiện lại trên toàn bộ khu vực sau khi không còn ai ở đây vậy.
... Và, sau khi đi một vòng, tôi kiểm tra lại những gì mình thu thập, tổng cộng 2 lần
Sau khi kiểm tra xong, tôi bắt đầu cảm thấy đói. Tôi liền tìm cho mình một tảng đá lớn và ngồi lên.
Trong thế giới này, những người giàu có sẽ ăn trưa, đó là điều bình thường.
Nhưng những người khác không thật sự muốn ăn trưa. Mặc dù họ có lẽ sẽ ăn đồ vặt nếu cảm thấy đói.
Thứ duy nhất mà tôi có là phần bánh mì mình chừa lại lúc sáng.
Nhìn về phía xa, ngay ngoài khu vực cây cối bị tàn phá, tôi có thể thấy được một khu rừng khổng lồ trải dài.
Trong trò chơi, đó là khu rừng lũ quái vật sói xuất hiện (spawn). Một khi đã đủ mạnh, đó có lẽ là nơi tiếp theo để tôi rèn luyện.
Mặc dù, với tốc độ hiện tại của tôi thì có lẽ, nó sẽ mất một khoảng thời gian...
Sau khi ăn xong, có thứ gì đó thu hút sự chú tôi.
Ở dưới một cô gái với chiếc khăn choàng màu xanh lục, chắc là mạo hiểm giả.
Tôi đoán cô ấy cũng nghĩ đến việc đến một khu vực có ít người, như tôi.
Vì ngồi trên một tảng đá lớn nên cô ấy chỉ mới nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Ah! Xin lỗi. Tôi không biết có người cũng làm việc trong khu vực này.”
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có làm nhiệm vụ giống mình hay không.
Tôi không nghĩ có luật lệ nào cấm các mạo hiểm giả làm việc trong cùng một khu vực cả.
Có lẽ là một luật bất thành văn.
“ Không sao đâu, do cũng xong việc rồi nên tôi sẽ rời khỏi đây. Cô cũng làm nhiệm vụ thu thập à?”
Ah, có phải mình vừa xâm phạm quyền riêng tư của cô ấy không? Có lẽ nên rời đi sớm.
“ Vâng, đúng vậy. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Cô gái khẽ gật đầu, tôi cũng làm tương tự và rời đi.
Cô gái với chiếc khăn choàng màu ô liu có trùm mũ nên tôi không thể thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Có lẽ cô ấy làm vậy nhằm mục địch ngụy trang vào trong đám cỏ.
Có lẽ tôi nên xem xét mua một cái.
Nó có thể hữu ít khi đối đầu với mấy con thỏ vẩy...
Nếu tôi có tiền!