~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 3 (thứ tư), phía đông nam thành phố Comnes - [Dãy đá tân thủ]
Mặc dù chỉ mới để lại khu vực cho cô gái, song tôi bỗng nhớ ra rằng mình vẫn còn vài thứ cần làm ở đó.
... Ừm, tạm dừng lại và nghĩ về nó một chút nào.
Ngồi lên một tảng đá ở gần, tôi bắt đầu hồi tưởng về ‘Nhà giả kim'.
Lúc còn chơi ‘Freed Online', do đóng vai trò của một tiên phong nên tôi không thật sự hiểu rõ về những công việc của các chức nghiệp hỗ trợ.
Kiểu như, tôi có thể nhớ được phần nào về kỹ năng chính và hiệu ứng của họ. Nhưng bất cứ thứ gì liên quan đến các chi tiết phụ, như cách áp dụng các kỹ năng, hay chiến thuật hiệu quả nhất có thể dùng, hay thậm chí là cách để lên level; tôi đều không biết gì hết.
Như hôm qua, khi tôi dùng kỹ năng tấn công bằng xương của ‘Thầy triệu hồn', nó có chút vấn đề... Tôi không biết làm cách để lặp lại dù biết được kỹ năng mà mình dùng là gì.
Tuy nhiên, về chức nghiệp ‘Nhà giả kim', ít ra tôi cũng biết được đôi chút về nó.
Nó có đôi chút phức tạp. Bạn có thể kết hợp những nguyên liệu lại bằng kỹ năng của ‘Nhà giả kim', và có thể tạo ra các vụ nổ bằng cách bắn những bình thuốc nổ về phía kẻ địch với một chiếc cung, nhưng nó còn phụ thuộc vào Thần hộ khác của bạn. [note17506]
Tôi mang theo một cuộn khăn màu đỏ và con dao săn cũng là vì lí do này.
Vì lí do này, tôi đã học thuộc một vài công thức cơ bản của ‘Nhà giả kim'.
Ví dụ, để chế tạo ra một bình thuốc hồi phục, bạn cần có một cây Toorinagusa và một cây Yachoutai. Đối với thuốc giải độc thì sẽ là một cây Hannunjin và một cây Shakutekisou.
Đó là những thứ mà tân thủ sẽ chế tạo một khi bắt đầu làm Nhà giả kim, vậy nên chắc tôi cũng sẽ làm như họ.
Có lẽ tôi sẽ tự gây ra một vết thương trên cánh tay để xem thử hiệu qua của chúng.
Nếu vết thương nhanh chóng hồi phục thì tôi có thể bán nó.
Xem ra vết thương ở đây có công việc rồi.
Nghĩ vậy, tôi nhảy khỏi hòn đá và bắt đầu di chuyển xa khỏi thị trấn.
Đầu tiên, tôi nên thử tìm nguyên liệu cho thuốc hồi phục là Toorinagusa và Yachoutai.
Khu vực thu thập Toorinagusa thì ở gần thôi, và tôi cũng không thấy ai khác xung quanh, hy vọng rằng tôi sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc thu thập.
Vấn đề ở đây là Yachoutai, chúng thường mọc ở những khu vực ẩm ướt. Tôi không nghĩ rằng sẽ có bất kỳ cây Yachoutai nào ở đây nên việc tìm có lẽ sẽ trở nên khó khăn.
Mặc dù việc tìm kiếm chúng có lẽ cũng chẳng gây thiệt hại gì. Chúng thường được tìm thấy tại những nơi ẩm ướt, giữa các hòn đá và gần với dòng nước. Nên chừng nào còn ở đó thì tôi sẽ tìm được.
Tôi có chút lo lắng khi nghĩ rằng mình có thể nhớ sai về chúng.
...
Được rồi, tôi đã kiếm được hai loại thảo dược mà mình cần.
Chỉ còn lại một vấn đề. Từ những gì tôi biết được về cách chế tạo bình thuốc trong game, mọi việc bạn cần làm chỉ là đặt vật phẩm vào từng ô, sau đó bình thuốc sẽ tự động xuất hiện trong túi đồ của bạn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là nó chỉ đơn giản như vậy, trong thế giới đây.
Tôi nhận ra rằng có vẻ như người dân ở đây tự nghiền nhỏ thảo dược ra trong một cái cái cối. Thế chắc phải mua một vài món đồ để bắt đầu việc chế tạo bình thuốc rồi.
Điều đầu tiên, trong game thì sẽ có tiếng *ping!* vang lên mỗi khi bình thuốc được ném đi.
Mà, tôi không thật sự nghĩ rằng ném bình thủy tinh vào người đồng đội bị thương sẽ có thể hồi phục cho họ.
Có lẽ bình thuốc sẽ hồi phục được vết thương gây ra bởi chính nó, nhưng đó không phải là vấn đề.
Đồng đội của tôi cũng sẽ phát ra âm thanh khi bị thương, vậy có lẽ tôi nên từ bỏ ý định ném bình thuốc vào người khác.
Mặc dù vậy, thủy tinh ở thế giới này cực kỳ đắt. Dù cho có muốn thì tôi vẫn không có khả năng kiếm được, dù chỉ là một cái.
Trong khi cố gây dựng nên những lựa chọn, tôi bắt đầu với hai cây thảo dược nằm trên tay.
Tại sao mình thậm chí còn nghĩ đến vấn đó vào lúc này... Tôi nghĩ vậy. Cho đến khi bỗng nhiên...
... Hai cây thảo dược trên tay tôi biến mất và từ tay tôi đột nhiên chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh lục!
“ Uwaaa! Cái gì đây!”
Bị bất ngờ, tôi đổ cả lên đá và mặt đất.
Có phải nó là từ những cây thảo dược không?
Nhặt lấy số thảo dược mình vừa làm rơi, tôi rất ngạc nhiên vì nó hoàn toàn bị héo lại, đến mức khó để giữ nó mà không để gãy. Xem ra lượng nước đã bị hút hết.
Không còn nghi ngờ gì nữa!
Cái thứ màu xanh lục nhạt này, nó gần như là màu của thuốc hồi phục.
Ngon!
Đấm nhẹ tay lên, tôi nhận ra rằng mình vừa đổ một phần dung dịch lên cơ thể.
Tôi lau người và nhìn vào chỗ bị bình thuốc đổ lên.
Ít ra còn một ít đổ lên tảng đá, dù cho phần lớn đã đổ hết ra nền đất, xui xẻo thay.
Tôi lau chỗ thuốc trên tảng đá và đặt lên vết thương ngày hôm qua.
Vì không thể lấy thêm nữa nên tôi bắt đầu tự kiểm tra nó trên cơ thể mình. Tuy không quá mong đợi nhưng bằng cách nào đó, cánh tay tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Phần ở hông cũng tương tự.
“ Tuyệt quá nhỉ... Chỗ bị đau dần biến mất này.”
So với phép thuật hồi phục thì nó mất nhiều thời gian hơn, nhưng lại hồi phục được nhiều hơn so với dùng phép. Mặc dù điều đó cũng đồng nghĩa với việc nó không phù hợp ở giữa trận chiến.
Sau khoảng 5 phút, tôi sờ thử vào bên hông để kiểm tra. Không còn cảm giác đau đớn nữa, như thể nó đã hồi phục hoàn toàn. Khi tôi nhìn vào chỗ bị thương thì nó đã biến mất, nó cũng không đau khi tôi di chuyển vòng quanh nữa.
“... Mình tự hỏi có thể bán thứ này được không... “
Tôi nghĩ thứ thuốc này sẽ khá là đắt đối với mạo hiểm giả, nhưng nó sẽ khoảng bao nhiêu đây?
Vẫn còn chút thời gian, tôi có nên về lại khu vực trao đổi phía sau Guild không?
Nếu không thì liệu tôi có nên để cho Guild xử lí nó? Oh, nhưng trước tiên phải tìm cách để trữ nó lại trước đã.
“ Sao cũng được. Mình sẽ nghĩ về nó sau.”
Trước khi rời đi, tôi nhận ra một hòn đá khi giẫm lên nó, vì khá to nên tôi bỏ nó vào túi.
Đó là một hòn đá muối.
Cũng khá tiện, tôi vừa nhớ ra mình cần thử kỹ năng ‘Chiết xuất' của Nhà giả kim.
“ Được rồi, về Guild thôi.”
~ Cuộc sống mạo hiểm giả, ngày 3 (thứ tư) Buổi chiều ~ Thành phố Comnes - trung tâm trao đổi của Guild
... Mất khoảng 40 phút để đi bộ về Guild.
Tôi bước qua cửa, nhưng do vẫn còn là buổi chiều nên hầu như không thấy được ai khác ở đại sảnh.
So với vài giờ trước thì lúc này là cả một sự khác biệt.
Những nhiệm vụ dán trên bảng cũng gần như được nhận hết.
Vì đã hoàn nhiệm vụ một cách nhanh chóng nên tôi có thể nhận thêm... À mà, cứ đến phòng trao đổi bên kia trước đã.
Tại nơi giao dịch, tôi đưa ra tờ nhiệm vụ của mình cũng như chỗ nguyên liệu.
“ Mừng cậu trở lại, tôi sẽ đi xác nhận nhiệm vụ. Xin hãy đợi một lát.”
Đó là người đàn ông lúc sáng.
Ông ta kiểm tra kỹ lưỡng số nguyên liệu, nhưng không lâu sau, xem ra đã mất hứng thú nên ông ta quay trở lại kiểm tra theo thông thường.
Phải rồi... Còn việc hồi sáng. Hỏi thử ông ta xem sao.
Tôi cảm thấy cách mà mình chọn nhiệm vụ có phần thưởng tương tự cái yêu cầu nhiều vật phẩm, khi so với những mạo hiểm giả chọn những nhiệm vụ khác.
... Nhưng, bằng cách nào đó mà tôi lại hoàn thành xong nhiệm vụ trong khoảng thời gian khá bất thường...
Đợi phản hồi từ người nhân viên xem.
Vì lí do gì đó mà ông ta cứ lặp đi lặp lại việc so sánh giữa tờ nhiệm vụ và bức tranh trên tay ông ta.
Có chuyện gì sao...
“Mum... Có chuyện gì bất thường sao?”
Có lẽ có việc gì đó liên quan đến nhiệm vụ lúc sáng nên tôi hỏi thử.
“.. Nếu cậu không phiền, đây là nhiệm vụ mà cậu nhận lúc sáng đúng không?”
“ Đúng vậy.”
“ Và cậu thực hiện một mình... Đúng không?”
“ Vâng, quả thật là như vậy.”
Sau đó, người nhân viên Guild nhanh chóng điền thông tin vào tờ nhiệm vụ.
“ Tôi hiểu rồi. Hãy chuyển cái này cho bàn tiếp tân bên kia để nhận phần thưởng. Cảm ơn.”
Sau khi vội vã cúi đầu, ông ta mang theo chỗ nguyên liệu rồi liền bước đi.
Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên tôi có phản ứng chậm một chút.
“... Ah! Đợi đã!”
... Không có tác dụng. Ông ta đã rời khỏi phòng rồi, và tôi nghi ngờ ông ta sẽ sớm trở lại vào bất cứ lúc nào.
Đã được một giờ rồi mà không có người nhân viên nào khác đến đây.
“ Phải rồi, có lẽ mình nên đến bàn tiếp tân thôi...”
Tuy ông ta hành động có hơi đáng ngờ, nhưng vì cũng chẳng có thể làm gì khác, nên tôi bắt đầu rời đi.
Sau khi nhận phần thưởng, tôi đến thử cửa hàng bán các bình thuốc của Guild nhằm mở rộng tầm mắt.
W, whoa! Tôi kiểm tra lại phần thưởng trên tay mình.
Thứ đó bằng số tiền mà tôi có thể kiếm được trong một tuần!
Tất nhiên rằng tôi không thể lấy một cái ra để so sánh với cái tôi làm được, và một phần chúng có thể có chất lượng khác nhau. Có lẽ tôi phải mua chúng với số lượng lớn để học hỏi... Nhưng thậm chí một cái tôi còn không mua nổi nữa!
Một lần nữa, tôi được nhắc lại khó khăn về tài chính của mình.
Nhân tiện, tuy có rất nhiều khu vực ta có thể bán đồ nhưng hầu hết các mạo hiểm giả thường đến Guild để thực hiện.
... Mà dù sao thì, dựa vào số bình thuốc mà tôi có thể làm, nó sẽ là cơ hội tốt để tôi sớm làm giàu.
“ Chính là nó!”
Thôi chết, lỡ nói lớn quá rồi.
Sau khi quan sát thì xung quanh cũng không có nhiều người lắm.
Tôi rời khỏi Guild.
Mặc dù trời vẫn còn sáng, song do cảm thấy khá mệt mỏi nên tôi quyết định quay về nhà trọ sớm.
... Mà, tôi có cảm giác như mình vừa quên thứ gì đó thì phải...
Meh, oh well!
Một lúc trước khi Nemo rời đi, có chút vấn đề xảy ra tại trung tâm trao đổi.
“ Ngài Ohmas! Xin hãy xem thử thứ này!”
Người nhân viên nói chuyện với Nemo lúc nãy gọi tên một người đàn ông lớn tuổi.
“ Rudy... Việc gì đây?”
Người đàn ông tên Ohmas quay lại nhìn.
Ông ta có một vài vết sẹo bên dưới hàm, cùng với đó là một ánh nhìn mạnh mẽ.
Rõ ràng là một mạo hiểm giả.
Ông mở to mắt ra sau khi nhìn vào bản sao của tờ nhiệm vụ.
“... !?!? 40 cây thảo dược? Anh có chắc cậu ta làm một mình không?”
“ Bài báo cáo viết vậy. Ngoài ra, nhiệm vụ này được nhận vào sáng hôm nay - khoảng thời gian mà dãy đá có đông người nhất, và nó được hoàn thành chỉ trong 7 giờ!”
Cái khả năng này thật sự bất khả thi đối với những mạo hiểm giả. Hơn thế nữa, nhiệm vụ thu thập 40 cây Iwahakka và Tougoma tại dãy đá đã là một việc khác thường rồi.
Nếu ở mức độ có thể chấp nhận được, thì 10 cây cũng đã là quá đát...
Và thậm chí, việc đó đòi hỏi cả một ngày trời.
“ Đó chưa phải là tất cả. Ngài hãy coi thử cái này xem.”
“ Vậy ra đây là những gì cậu ta thu thập được... mức độ này không phải là điều mà một mạo hiểm giả bình thường làm được... Thần hộ của cậu ta là gì?”
“... Umm... thẻ Guild ghi là [Thầy triệu hồn], [Nhà giả kim] và [Thợ điêu khắc]. Xem ra cậu ta có một số Thần hộ hiếm.”
“... Đáng để suy ngẫm đây...”
Lúc nãy, Rudy rất ấn tượng về Nemo, nhưng ông lại cố tình giữ im lặng với cậu.
So với Ohmas thì quãng thời gian làm việc của Rudy chỉ là muỗi. Vậy nên nếu có một Thần hộ nào mà Ohmas không biết thì Rudy chắc chắn cũng sẽ không thể nào biết được.
“... Được rồi. Ta sẽ lên lầu, hãy để cuộc trò chuyện này vào lúc khác. Nếu cậu ta quay trở lại thì hãy ghi lại những nhiệm vụ của cậu ấy.”
“ Liệu ta cũng nên xác nhận lại những Thần hộ của cậu ta?”
“ Nếu anh có thể.”
Nói xong, Ohmas sải bước rời đi.
“ Cho hỏi~.”
“ Xin lỗi, tôi đến ngay.”
Sau khi nghe thấy tiếng gọi từ quầy, Rudy liền quay lại làm việc.
Lúc đó, tại nhà trọ, Nemo chợt nhận ra thứ gì đó khi tỉnh dậy.
“ A phải rồi, mình định hỏi về sự kỳ lạ của số lượng thảo dược...”