Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

chương 126: cuộc sống vụng về của chàng và nàng tại vùng đất tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi tôi nghe những lời đầy bất ngờ đó từ Aina-chan thì bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

Đó là một bữa ăn đầy thịnh soạn mà mẹ của Ritz-kun làm với một quý cô khác làm hết sức mình. Tuy vậy, nhiều thứ xảy ra trong suy nghĩ tôi quá cho nên tôi không thể nào tận hưởng được bữa ăn.

Trong lúc ăn thì tôi hỏi bọn họ rằng tôi có thể giúp ở quán rượu kiêm quán cà phê đó được không.

Ritz-kun, Sieglinde và mẹ cậu ấy rất là hạnh phúc.

Tôi thở phào ra sau khi uống một ít trà sau bữa ăn.

Những người phụ nữ thì đang nói chuyện trong lúc thêu dệt.

Ritz-kun và tôi đang nhìn bọn họ.

Aina-chan nhìn như thể em ấy đang rất là tận hưởng nó vậy. Mừng thật đấy.

Aina-chan là một cô bé nhút nhát, nhưng có vẻ như em ấy rất là thân thiết với mẹ của Ritz-kun. Vào lúc này thì, bọn họ đang nói về các mặt hàng thủ công.

Theo những gì mà Sieglinde nói có vẻ như mẹ của Ritz-kun là thợ thủ công số một của làng cho nên mắt của Aina-chan sáng bừng lên trong lúc em ấy lắng nghe một cách chăm chú.

Đột nhiên Ritz-kun vỗ lấy vai tôi.

“A, phải rồi! Emmerich, cậu muốn xem nơi làm việc chứ? Tôi sẽ dẫn cậu đi xem!”

“Hể!?”

Tôi có nói vậy à? Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

Trước khi tôi kịp trả lời thì cậu ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi lên tầng trên.

…….Đúng hơn là, Ritz-kun, cậu khoẻ thật đó.

Cây đèn dầu trong xưởng được đốt lên.

Có một mùi kì lạ từ gỗ và thuốc men.

Trên kệ thì có các khối gỗ và các mặt hàng thủ công.

Đúng là có cảm giác rằng đây là phòng của một thợ thủ công thật.

Có rất nhiều loại dao khác nhau dùng để khắc gỗ, tất cả đều được bảo quản một cách đàng hoàng.

Mỗi khi tôi thấy chúng tôi không thể không trầm trồ trước những mặt hàng thủ công tuyệt vời đó được.

“Xin lỗi nhé, Emmerich!”

“Hể?”

“……Việc đó đó, về Aina.”

“À.”

Có vẻ như tất cả những cô gái trong làng sẽ được học những việc quan trọng liên quan tới hôn nhân từ mẹ của mình.

Mẹ của Aina-chan, tôi nên nói sao nhỉ, tiễn con gái mình đi với một nụ cười trên môi, nghĩ rằng bà ấy đã nói cho em ấy biết về việc đó từ lâu lắm rồi.

“Tôi xin lỗi! Nếu như cậu muốn thì tôi nhờ vợ tôi cũng được.”

Tôi biết ơn điều đó. Tuy vậy, tôi từ chối.

“Nhưng mà Emmerich này, cậu thấy ổn thật chứ?”

“Aina-chan đang ở mức giới hạn của mình rồi.”

Bây giờ thì chúng tôi đang phải làm quen với cuộc sống mới của chúng tôi.

Em ấy là một cô bé hậu đậu, cho nên em ấy không thể nào làm quá nhiều việc cùng một lúc được.

Việc này giống hệt như hồi chúng tôi mới chuyển đến đất nước của tôi.

Aina-chan rất là cảnh giác với tôi,

Thì, thay vì cảnh giác với tôi thì, em ấy chỉ ngại, hay lo lắng, hay tôi nên nói sao nhỉ.

Có lẽ là vì em ấy ngủ không đủ giấc, có những ngày mà em ấy chuẩn bị bữa sáng với một cặp mắt đỏ ngầu.

Với một cuộc sống như vậy, bà chủ nhà từng chỉ ra rằng, “Cậu đang bắt con bé làm việc quá nhiều luôn đó, cậu biết không?”

Bởi vì tôi rất là ngốc, tôi trả lời, “Đúng thật, đúng là em ấy đang làm việc quá sức,” với việc đó thì bà ấy trả lời lại, “Nhớ cho con bé ngủ đàng hoàng là được.” Tôi nhớ rằng mình đã có rất nhiều câu hỏi khi nghe được điều đó.

Cho dù nỗi lo của bà chủ nhà chỉ là một sự hiểu lầm lớn mà thôi.

Bởi vì những việc như vậy cho nên tôi cảm thấy thoải mái phần nào khi ban đêm em ấy ngủ ngon.

Cho dù đó là lần đầu tiên mà chúng tôi ngủ cùng nhau, tôi cảm thấy hạnh phúc rằng em ấy có thể ngủ mà không hề thấy căng thẳng.

Dù thể, tôi vẫn cảm thấy lo lắng, đó là liệu em ấy không coi tôi như là một người đàn ông hay sao?

Thì, ngay cả thế, việc Aina-chan khoẻ mạnh vẫn là việc quan trọng nhất.

Bây giờ thì, mọi việc đều ổn.

“Emmerich này, cảm ơn cậu.”

Ritz-kun nắm chặt lấy tay tôi.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy rất là vui vì tôi rất là trân quý Aina-chan.

“Tôi, nữa, những gì cậu đang trải qua, tôi hiểu rất rõ.”

“?”

Khi tôi hỏi vậy, Ritz-kun nói cho tôi nghe một bí mật về hai người.

Hai người đó thân với nhau tới mức độ đó, thực chất là đang giả vờ làm cặp đôi trong một năm.

Có vẻ như Ritz-kun yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng việc đó không hề xảy ra với Sieglinde.

Cô ấy có những vấn đề của riêng mình, vì những người xung quanh cô ấy bắt cô ấy kết hôn.

Hai người bọn họ kết hôn với nhau vì những gì mà bọn họ cần trùng lặp với nhau, nhưng trước đó thì Sieglinde đề cử một hợp đồng.

Đó là hai người phải sống cùng nhau một năm và sau đó nếu như cậu ấy muốn thì cậu ấy sẽ chấp nhận cô ấy làm vợ.

“Tôi đã hiểu nhầm hợp đồng đó và hiểu lầm rằng Sieglinde sẽ huỷ hôn ước của hai người nếu như cô ấy không thích cuộc sống nơi đây.”

“Vậy là cuối cùng thì, người chọn không phải là Wattin mà là Ritzhard-kun à.”

“Đúng đó. Buồn cười lắm phải không?”

Vì đã hiểu lầm bản hợp đồng đó, Ritz-kun sống cùng với Siegline đôi khi cảm thấy lo lắng về việc đó.

Nói khách quan thì, hai người bọn họ là một cặp đôi, nhưng thực sự thì bọn họ chỉ xem nhau như những người lạ sống chung nhà mà thôi.

Cậu ấy yêu Sieglinde tới mức mà cậu ấy nghĩ về những thứ rất là tuyệt vời luôn.

“Vì, vợ của tôi rất là dễ thương mà, phải không?”

“Hể!?”

“Hử?”

“A, xin lỗi, cậu cứ nói tiếp đi.”

Tôi có một quá khứ lúc mà tôi cầu hôn cô ấy khi tôi nghe rằng Sieglinde sẽ kết hôn.

Nhìn lại thì tôi nghĩ đó là vì nỗi cô đơn mà tôi phải chịu nếu như cô ấy biến mất.

Tôi đã hiểu mọi thứ khi nhận được cú đá đó từ cô ấy.

Đó không phải là một hành động vì tình yêu, mà chỉ là một hành động giữa bạn bè với nhau mà thôi.

Cho nên, tôi không hề thấy Sieglinde dễ thương dù chỉ một chút, cô ấy là người vợ dễ thương nhất mà Ritz-kun có thể tưởng tượng ra.

“Cho nên vào năm đầu tiên thì tôi phải chịu đựng dữ lắm đấy……”

Vì đó là Ritz-kun hiền lành và siêng năng thì tôi nghĩ rằng mọi thứ đều rất ổn từ lúc bắt đầu cơ.

Tuy vậy, có vẻ như sự thật thì khác hoàn toàn.

“Thì, nó là như thế đó, cho nên vui lên đi, Emmerich.”

“Cảm ơn.”

Nghe được những cậu chuyện như thế vào ngày hôm nay thì đúng là tốt thật mà.

Tôi có cảm giác rằng mình phải chịu trách nhiệm vì tôi cũng chẳng có tí kinh nghiệm nào hết.

Tuy vậy, đó không phải là vấn đề.

Sau khi nghe được rằng bất cứ ai trở thành vợ chồng đều phải vượt qua bao nhiêu thử thách mới trở thành vợ chồng được, tôi giống như được tiếp thêm dũng khí.

“Emmerich này, hôn nhân là một việc tuyệt vời khi mà những người lạ trở thành gia đình của nhau.”

Nơi được sinh ra, môi trường sống, thói quen, sở thích, cái gì cũng khác nhau hết.

Đó là một việc tự nhiên nếu như hai người có hiềm khích với nhau và không phải việc nào cũng thoải mái hết cả.

Tuy vậy, cậu ấy cũng dạy cho tôi rằng có rất nhiều tình huống tuyệt vời xảy ra.

Sau khi kể lại câu chuyện của mình thì cậu ấy cảm ơn tôi vì đã lắng nghe, và tôi cũng cảm ơn ngược lại cậu ấy.

Cứ như thế Aina-chan và tôi trở về nhà.

Khi tôi mở cửa, Rossa kêu lên để đón mừng chúng tôi.

Tôi cố ôm con bé, nhưng con bé né tôi với những chuyển động nhanh nhẹn.

Sau đó thì con bé đòi một cái ôm từ Aina-chan.

Đ-Đồ xấu tính……

◇◇◇

Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu làm việc cho quán rượu của gia đình Ritz-kun.

Quán rượu đó có tên là “Quán rượu vùng biên giới • Huyết Ưng”.

Tôi nên nói cái gì đây nhỉ, tôi có thể biết được tình yêu mà cậu ấy dành ch vợ mình chỉ qua cái tên của quán rượu mà thôi.

Tại đó, tôi sẽ làm một phục vụ.

Tôi sẽ nhận lấy những yêu cầu của thực khách và mang cho bọn họ thức ăn từ nhà bếp..

Tôi vẫn chưa quen với ngôn ngữ của đất nước này cho lắm.

Tuy vậy, tôi sẽ tiến bộ nếu như tôi thường xuyên dùng nó, cho nên tôi sẽ cố hết sức.

Sieglinde sẽ dạy tôi.

“……Ừm,”

“Có gì không?”

“Những người phục vụ đó, nếu đó là tôi và Wattin thì, tôi nghĩ rằng bầu không khí sẽ không tốt mấy.”

“……”

——Trong quán rượu tuyệt đẹp này, có hai cựu quân nhân đang chờ.

Sieglinde nhìn về một nơi xa xôi nào đó.

Tôi cũng nhìn về một nơi xa xôi nào đó.

Có rất nhiều việc mà tôi cần phải nhớ khi phục vụ thực khách.

Dù sao thì, lựa chọn duy nhất của tôi là lặp đi lặp lại nó nhiều lần và quen dần với nó.

Tôi có rất nhiều lo lắng, nhưng hoá ra là tôi đã lo lắng có thừa rồi. Bất ngờ thay, tất cả dân làng đều rất là tốt bụng.

Ai cũng nhớ mặt tôi hết, cho nên tôi không phải là một người đáng nghi.

Aina-chan cũng giúp tôi nếu như em ấy rảnh.

Cách mà em ấy cười về phía dân làng thì vẫn còn hơn ngượng ngạo, nhưng tất cả bọn họ đều quan sát em ấy một cách ấm áp.

Vào buổi chiều thì, tôi sẽ đi câu cá cùng với ông của Aina-chan.

Có vẻ như thể trạng của ông ấy không có tốt cho lắm, nhưng ông ấy dạo gần đây có thể di chuyển đàng hoàng rồi.

Ông ta vẫn rất là đáng sợ, nhưng tôi quyết định rằng mình sẽ cố làm quen với việc đó.

Buổi tối.

“Ngủ ngon nhé.”

“N-Ngủ ngon.”

Ngày hôm nay cũng vậy, Aina-chan làm việc hết sức mình cho nên em ấy rất là buồn ngủ.

Em ấy nằm xuống trong lúc ôm Rossa vào ngực.

Một vài giây sau khi tôi chui vào trong giường, tôi có thể nghe những tiếng thở đầy thoải mái.

——Nn. Những đứa trẻ ăn ngủ đủ giấc sẽ lớn lên mạnh khoẻ.

Tôi cầu nguyện rằng em ấy sẽ sớm trở thành người lớn.

Tôi rất mong chờ em ấy lớn lên.

……Để tự thuyết phục chính mình, tôi nói nhỏ những điều đó.

Hãy làm việc hết sức vào ngày mai nào.

Tôi đi ngủ sau khi hứa với chính mình như thế.

Truyện Chữ Hay