Khi mà mùa xuân ngắn ngủi của vùng đất này chuẩn bị kết thúc thì Aina và Emmerich cũng sẽ trờ về.
Tôi đoán chừng thời gian mà xe ngựa sẽ tới và ra trước cổng pháo đài cùng với Sieg để chào đón hai người bọn họ.
Chiếc xe ngựa đến đúng giờ mà tôi đã dự đoán.
Aina trở lại và ăn mặc như một nàng công chúa.
Tôi đã gặp em ấy khá là nhiều lần trong một năm rưỡi mà họ rời đi đó, nhưng bây giờ thì em ấy cho tôi cảm giác là em đã một người phụ nữ trưởng thành hơn.
Emmerich thì, hừm. Y như cũ!
Tôi hạnh phúc vì cả hai người bọn họ đều rất là khỏe mạnh.
Cả hai người bọn họ đều gấp gáp rời khỏi nơi này, nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ đã thay đổi rất nhiều.
Một thứ cảm xúc hoà hợp xuất hiện giữa hai người bọn họ.
Chúng tôi nói về việc tổ chức một bữa tiệc chào mừng tại nhà tôi vào ngày mai.
Mẹ thì giờ đang tràn trề động lực.
Sieg thì kiểm tra xem có sợi chỉ nào bị lỏng ra trong các bộ đồ truyền thống mà cô ấy định đưa cho bọn họ hay không.
Ngày hôm sau, Aina và Emmerich đến như chúng tôi đã mời.
Với bữa ăn đang được chuẩn bị, chúng tôi nói chuyện về Arno.
Aina nhìn hạnh phúc khi ôm con trai của tôi.
Tôi cảm thấy hài lòng, nghĩ rằng em ấy sẽ trở thành một người mẹ tốt.
Sau đó Aina nói ra một thứ gì đó rất là kì quái và đầy rắc rối.
“Em tự hỏi khi nào Tinh Linh mới mang con tới cho chúng ta nhì.”
Với Emmerich, người vẫn còn nhìn rất là sốc đó, Aina bổ sung thêm những gì mình nói.
Trẻ em được các tinh linh mang tới.
Ngay lúc mà cậu ấy nghe được điều đó, Emmerich phun hết số nước quả trong miệng mình ra.
Sieg nhìn như thể cô ấy muốn nói là, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Câu chuyện về Tinh linh mang trẻ con tới là một câu chuyện cổ tích mà dân làng thường hay kể để ru ngủ.
Bởi vì bọn họ đã kết hôn sau khi chuyển về vùng quê, cho nên tôi, t-thì, tôi nghĩ rằng hai người bọn họ đã làm rồi cơ……
Tôi phát hiện ra rằng Emmerich chỉ bảo vệ Aina mà thôi.
Xuyên suốt bữa ăn thì Emmerich nhìn rất là thẫn thờ.
Có lẽ là cậu ấy đang lo lắng rằng cậu ấy nên làm gì từ bây giờ.
Sau bữa ăn thì tôi chọn một lúc thích hợp và mang Emmerich ra ngoài.
Khi tôi xin lỗi cậu ấy về câu truyện cổ tích của làng thì, cậu ấy tha thứ cho tôi nói rằng không còn cách nào khác.
Tôi gợi ý rằng tôi có thể hỏi Sieg để dạy cho em ấy nhiều thứ, nhưng cậu ấy bảo rằng nó ổn vì bây giờ Aina đang làm quen với cách sống mới này.
Emmerich, quả là một con người tuyệt vời mà……
Cả hai chúng tôi bắt tay nhau và hứa rằng chúng tôi sẽ cố gắng cùng nhau.
◇◇◇
Aina và Emmerich sẽ quyết định rằng hai người sẽ giúp đỡ tại quán rượu “Huyết Ưng”.
Có những ngày tôi không thể làm gì hết bởi vì quá nhiều thực khách, tôi cảm thấy rất biết ơn hai người bọn họ.
Tôi đi vào nhà bếp cùng với Aina, trong khi Emmerich học cách tiếp khách từ Sieg.
Tôi lo lắng về khả năng ngôn ngữ của cậu ấy, nhưng tôi quyết định là để người hướng dẫn cậu ấy lo.
Aina thì, như tôi đoán, học hỏi rất nhanh vì sở trường của em ấy là nấu ăn.
Em ấy rửa bát cũng rất là nhanh nữa
Ngày hôm sau, tin đồn rằng quán rượu có thêm nhân viên được lan ra, cho nên có nhiều khách hàng hơn thường lệ.
Khi mà tôi xin lỗi vì quán rượu đã hết chỗ cho một khách hàng mới đi vào thì, Aina tới gần tôi.
“Quán này hơi nhỏ. Lại hết chỗ ngồi nữa rồi.”
“A~ đúng rồi, anh đâu có nghĩ rằng việc này sẽ xảy ra đâu.”
Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng quán rượu lại sẽ thành công tới mức này.
Nếu như thời tiết tốt hơn một chút thì chúng tôi có thể cho thực khách ăn uống bên ngoài.
Tuy vậy, trời vẫn còn hơi lạnh cho nên chúng tôi chỉ phục vụ các thực khách ở bên trong mà thôi.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, nhiều yêu cầu tới hơn nữa.
Tôi chia việc với Aina và bắt đầu chuẩn bị.
◇◇◇
Vì hôm nay cửa hàng không có làm việc, cho nên tôi đi vào rừng với Emmerich.
Chúng tôi đi câu cá bên hồ, hái thảo dược.
Trong lúc đó thì chúng tôi cũng ăn phần ăn trưa mà những người vợ yêu dấu chúng tôi đã chuẩn bị.
Bầu không khí rất là tuyệt vời khi chúng tôi nói rằng những món ăn mà vợ chúng tôi làm ngon như thế nào.
Tôi mang cá và thảo dược về nhà và nhờ Sieg xử lí chúng.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn thì, tôi lại đi vào khu rừng.
Chắc bây giờ có mật ong rồi đó, cho nên chúng tôi quyết định xem qua tổ ong.
Emmerich nói rằng cậu ấy cũng muốn giúp đỡ tôi nữa, cho nên chúng tôi mặc đồ bảo hộ đàng hoàng và hướng tới đó.
Chúng tôi đi bộ một ít, và chúng tôi đã tới nơi tôi đặt tổ.
Đầu tiên thì, tôi đặt cỏ khô vào một cái xô và đốt chút cỏ khô. Cái này để cho lũ ong ngoan ngoãn hơn một chút.
Trước khi khói bay hết đi thì tôi đóng nắp lại.
Sau khi kiểm tra lại dụng cụ của mình thì, chúng tôi từ từ tới gần tổ ong.
Nếu như một con ong đậu lên người thì đừng có hoảng hốt. Những con ong chỉ đang kiểm tra liệu đó có phải là một người đáng nghi hay không.
“Emmerich, cậu lấy nó xuống chưa?”
“……Mọi thứ ổn rồi.”
Emmerich nhìn hơi cứng nhắc. Cậu ấy ổn thật chứ?
Tôi cũng rất là sợ ong mà. Cho nên tôi có thể cảm thông với cậu ấy.
“Nếu như cậu làm việc một cách tự tin thì chúng sẽ không có tấn công đâu.”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Đầu tiên thì một tảng ong rỗng sẽ được thay vào một tảng ong thường.
Vì các lớp được dính với nhau bằng sáp, chúng tôi cẩn phải tách chúng ra bằng chỉ.
Nhờ làm việc cùng Emmerich tôi có thể hoàn thành nó trong một khoảng thời gian ngắn.
Chúng tôi mang cái hộp xa khỏi tổ ong để mở nắp ra, nhưng bên trong thì có sáp cho nên tôi không thể mở nó được. Tôi dùng chỉ để mở nó ra lần nữa.
Tại đây, tôi mở thùng sắt có cỏ đang cháy ra.
Khi mà khói bay qua chúng thì những con ong đang ồn ào đó bình tĩnh lại.
Tôi nhẹ nhàng đẩy mấy con ong bị dính ở phía trên với một cây cọ.
Tôi đặt tay vào trong hộp để lấy các tảng ong ra. Nó rất là nặng, chứa đầy mật ong.
Lớp đầu tiên là nơi mà ong nuôi ấu trùng của chúng, trong khi lớp thứ hai là lớp chứa mật ong.
Chúng tôi chỉ lấy sáu khung chứa mật ong mà thôi.
Chúng tôi trở về với các tảng ong trong tay
Chúng tôi nhanh chóng xử lí số mật ong trong sân nhà tôi.
Đầu tiên thì tổ ong sẽ được khắc ra với một con dao trước.
Sau đó thì tổ ong sẽ liên tục được khắc ra.
Phần tảng ong được tách ra thì sẽ được bọc lại trong vải, sau đó được ép vào các lọ sử dụng các cây gậy.
Sau đó, các tấm vải sẽ được phơi, và chúng tôi sẽ chờ mật ong rỉ xuống một cách tự nhiên.
Sau một hồi thì, chúng ta sẽ có mật ong.
Nhờ có sự giúp đỡ của Emmerich, công việc nhanh chóng hoàn thành.
Từ một tầng của tổ ong thì chúng tôi thu hoạch được sáu khung có đủ mật ong cho ba lọ, cho nên cuối cùng thì chúng tôi có tới mười tám lọ.
“——Và cứ như thế chúng ta đã có mật ong!”
Mẹ và Sieg rất là hứng thú với phần mật ong đó.
Chúng tôi cho phần mật ong lên trên bánh kếp mà Ruruporon làm và vào sữa tuần lộc ấm.
Trên lớp bánh ba tầng đó, mật ong đang sáng bóng lên. Nó nhìn ngon miệng quá đi.
Ngời trên đùi tôi, Arno nhìn lọ mật ong một cách tò mò.
“Xin lỗi nhé Arno-chan, hãy ăn đỡ một ít mứt mà bà nội làm nhé, được không?”
Có vẻ như em bé thì không nên cho ăn mật ong.
Hình như đối với em bé thì bụng của chúng vẫn chưa phát triển đầy đủ, cho nên có thể là chúng sẽ bị bệnh.
Dù rằng những thứ đó hình như chỉ giới hạn ở nhưng em bé chưa đầy sáu tháng tuổi thôi, nhưng để cho chắc thì chúng tôi cho Arno ăn bánh kếp với mứt.
Trên cái bánh kếp đặc biệt mềm mại do làm từ sữa tuần lộc thì, mứt mẹ làm được đặt trên nó.
Sau khi chuẩn bị xong hết thì chúng tôi bắt đầu ăn.
Đầu tiên là bánh kếp với mật ong.
“A, nó béo thật đấy!”
Nó là một vị ngọt nhẹ, và vị của nó thì rất là đậm.
Bề mặt giòn của bánh kếp rất hợp với mật ong mềm mại đó.
Sữa tuần lộc với mật ong thì cũng rất ngon nữa!
Lấy mật ong là một việc rất là đáng cho dù tôi run sợ trước lũ ong đi chăng nữa.
Tôi chia một ít với gia đình Rango, gia đình Emmerich, bà chủ tiệm, mà những người từng giúp đỡ tôi.
Ai cũng thấy hạnh phúc hết, cho nên tôi rất là vui mừng.
Tôi bí mật mơ rằng nó sẽ tuyệt vời biết mấy nếu như chúng tôi có thể lấy thật nhiều mật ong, đến mức nó sẽ trở thành một sản phẩm đặc biệt của làng.
◇◇◇
Một tháng đã trôi qua kể từ lúc Aina và Emmerich trở về.
Cho dù tôi không muốn nói việc này những, có một thay đổi nhỏ đối với cửa hàng.
Đầu tiên thì, vào những ngày mà Emmerich làm việc thì sẽ có nhiều quý cô tới hơn.
Tôi nghĩ rằng lý do hẳn phải là vì Emmerich rất là đẹp trai cơ, nhưng có một lý do khác.
Theo lời một quý cô mà tôi gặp ở cửa hàng thì……
“Cậu trai ấy, cho dù khả năng ngôn ngữ của cậu ấy thì tệ, cậu ấy vẫn cố hết sức, ngài biết không? Nó rất là dễ thương đó!”
——Hay đó là những gì mà tôi được nghe.
Aina cũng bắt đầu giao lưu với các quý cô trong làng nữa.
Tôi thấy mừng vì hai người bọn họ có thể hoà nhập vào ngôi làng.