Trời đã sáng. Hôm nay, một lần nữa, tôi lại tỉnh dậy vì Rossa đang cào lấy tôi một cách năng động.
Trong lúc kêu lên, con bé đòi tôi lấy đồ ăn cho bé.
Aina-chan, người đáng lí ra phải nằm kế tôi giờ không còn ở đó nữa.
Tôi cảm thấy thất vọng vì tôi không thế thấy bộ mặt đang ngủ của em ấy khi tôi thức dậy.
Rossa vì không chịu được cái lạnh nên để chui vào nơi tôi đã ngủ. Trong lúc nhìn con bé làm việc đó, tôi từ từ thay đồ,
Tôi dập lửa với một cây gậy và nhanh chóng rời phòng. Rossa cũng đi theo tôi.
Tôi hướng tới phòng tắm, lấy một ít nước và rửa mặt mình. Tôi cũng đánh răng cho mình nữa.
Nước thì rất là lạnh và truyền một tia điện dọc sống lưng tôi. Vậy ra đây là nước khoáng của vùng đất tuyết à…….
Trước những đòn meo meo liên hồi đó của Rossa-san thì, tôi xin lỗi và nói con bé chờ thêm một chút nữa.
Cuối cùng thì, tôi số đốt củi đang ở trong lò sưởi ở trong phòng khách đó.
Tôi lấy một ít thức ăn khô từ trên kệ xuống một cái đĩa. Tôi vẫn đang làm, nhưng con bé cứ thò đầu ra từ dưới tay tôi và bắt đầu ăn mất rồi.
Tôi đặt phần thức ăn xuống và rời đi để không làm phiền con bé.
Từ trong nhà bếp, mùi của bữa sáng đang trào ra.
Tôi lén nhìn, tự hỏi rằng tôi có thể giúp đỡ gì hay không, nhưng tôi lại bị cấm vào nhà bếp.
Trên bàn, có một rổ bánh mì đặt ở giữa, sau đó thì súp, thịt xông khói nướng và mứt được đặt tại đó.
Đây là một cảnh tượng hạnh phúc.
“A, hôm nay thì, Ritz-oniicha- ý em là……ngài lãnh chúa sẽ tới.”
“H-Hể~”
Vậy ra Aina-chan gọi Ritz-kun là ‘onii-chan’ à.
Tưởng tượng ra cảnh hai cô tiên chơi đùa cùng với nhau, một thứ cảm xúc ấm áp dần trào lên.
Quan trọng hơn là, có vẻ như Ritz-kun sẽ chỉ bảo tôi nhiều thứ.
Có những thứ mà tôi cũng muốn hỏi nữa, cho nên tôi rất là biết ơn.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã sắp xếp việc này từ ngày hôm qua khi tôi đăng kí làm một dân làng.
Vì chiều nay thì cậu ấy sẽ bận cho nên cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ đến sau tiếng chuông thứ hai vào buổi sáng vang lên.
Trong lúc đó, Aina-chan bảo rằng em ấy sẽ chia một ít súp với gia đình mình.
Khi tôi chặt một ít củi thì mẹ vợ rất là hạnh phúc.
Ngay cả vậy, có vẻ như ngôi làng này đã thay đổi khá nhiều.
Trước đó thì, dân làng vẫn còn e dè nhau, nhưng bây giờ thì dân làng giao tiếp với nhau nhiều hơn.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ tốt biết mấy nếu như chúng tôi có thể biết về nhau như thế này.
Sau đó, một lát sau, đã tới giờ Ritz-kun đến.
Cậu ấy mang theo một món quà nho nhỏ cùng với hai con gà.
“Xin lỗi nhé. Tới nhà của một cặp mới cưới sau khi bọn họ mới chuyển tới sống.”
Không sao cả, tôi lắc đầu phủ nhận.
Vì một người lạ tới, Rossa nhìn Ritz-kun một cách cảnh giác.
“A, vậy đây là Rossa mà hai người nhắc tới đấy à? Con bé dễ thương thật đấy.
Vì cậu ấy khen Rossa, Aina-chan nhìn rất là hạnh phúc.
Đúng vậy, chỉ với vẻ ngoài của bọn họ thôi thì cũng đủ làm người ta thoải mái hơn rồi.
Khi mà Ritz-kun gọi tên con bé và gọi con bé tới thì, Rossa từ từ đi tối ngay cả khi con bé vẫn còn cảnh giác.
Khi mà con bé tới gần thì, cậu ấy ôm lấy con bé.
Bất ngờ thay, Rossa vẫn rất là ngoan ngoãn trong vòng tay của Ritz-kun.
Đ-Đúng vậy ha, cậu ấy là Ritz-kun, người đã thuần phục con Huyết Ưng hoang dã đó mà.
Con mèo không bao giờ thân thiện với một ai khác ngoài Aina ra, đã đổ trước cậu ấy gần như ngay lập tức.
Bằng cách nào đó, chúng tôi nói về lý do mà cậu ấy đến đây.
Ritz-kun kể cho tôi nghe về việc sống sót ở vùng đất biên giới này.
“Đầu tiên thì, không cần nói cũng biết, thứ khắc nghiệt nhất nơi đây là mùa đông.”
Tại đất nước này, có một khoảng thời gian gọi là ‘đêm Bắc Cực’ (kaamos), lúc mà mặt trời không hề mọc.
Vào thời điểm đó thì, chúng tôi không thể săn bắn vì đó là một dịp rất là nguy hiểm, và bên ngoài thì trời rất là tối cho nên phần lớn thì chúng tôi sẽ dành thời gian trong nhà.
Vào mùa xuân thì chúng tôi sẽ vắt sữa tuần lộc, hái thảo dược, và thu hoạch nhựa cây.
Từ lúc này trở đi thì việc đi săn hoàn toàn bị cấm.
Vào mùa hè, mọi người hái quả dái, câu cá, hay đi hái nấm.
Vào mùa thu thì, việc cấm săn bắn được gỡ bỏ và mọi người bất đầu bảo quản thức ăn cho đêm Bắc Cực.
Ritz-kun nói việc đó một cách tuỳ tiện, nhưng làm tất cả mọi việc đó thì đúng là một việc đáng để ngưỡng mộ.
“Emmerich, cậu không cần lo về cái gì hết. Tôi sẽ dạy cậu mọi thứ.”
Cậu ấy nói rằng nó không có quá khó.
Ritz-kun, bằng cách nào đó, cậu rất là đáng tin cây luôn đó.
Tôi cúi đầu xuống và nhờ cậu ấy giúp đỡ tôi.
“A, được rồi, giờ thì tới chủ đề chính,”
“?”
Tôi và Aina-chan đều nghiêng đầu thắc mắc.
Chủ đề chính đó có thể là gì nhỉ…….?
“Tôi đang điều hành một cửa hàng giống như quán rượu nơi mà mọi người có thể ăn uống một cách thoải mái.”
Ritz-kun này, cho dù bây giờ cậu cũng rất là bận rồi, cậu còn cố làm việc hơn nữa.
Tôi còn thấy bất ngờ hơn khi nghe lý do cậu ấy mở quán rượu.
Tin hay không, cậu ấy đang có tạo ra một nơi để dân làng có thể giao lưu để họ có thể dành những đêm Bắc Cực một cách vui vẻ.
Chỉ có Ritz-kun mới có thể nghĩ ra thứ này vì cậu ấy đã gặp khó khăn vì phải dành những ngày tháng ấy một mình.
“Ây da, ban đầu thì tốt lắm chứ. Nhưng dạo gần đây thì mọi thứ trở nên tốt đẹp quá……”
Cho nên cậu ấy nhờ tôi và Aina-chan giúp đỡ.
“Vậy ra đó là cái yêu cầu mà cậu nhắc tới.”
Phải rồi. A, nhưng nếu hai người không muốn thì hai người cứ tự do từ chối.”
Cậu ấy bảo tôi rằng tôi có thể trả lời sau.
Sau đó, có vẻ như sẽ có một bữa tiệc chào mừng được tổ chức ở nhà Ritz-kun.
Tôi vui vẻ nhận lời mời.
“Giờ thì, tôi sẽ đi lấy nhựa cây bạch dương, nhưng Emmerich muốn làm gì.”
“Tôi sẽ đi cùng!”
Aina-chan nói rằng em ấy sẽ lo việc nhà.
Vì tôi không thể làm việc gì khác, cho nên tốt hơn là tôi nên thử làm cái gì đó.
Tôi quyết định vui vẻ đi theo.
Sau khi nói với Aina-chan và Rossa “Anh đi đây,” một cách đàng hoàng, tôi rời đi.
◇◇◇
Mang theo súng ống, dao và chó, chúng tôi đi vào rừng.
Khi có chó xung quanh thì những con thú hoang sẽ cảnh giác hơn, cho nên không dễ bắt gặp chúng cho lắm.
Nghĩ lại thì, có khá là nhiều cho ở nhà Aina-chan. Tôi nhận ra rằng chó rất là cần thiết cho cuộc sống của chúng tôi.
Có vẻ như có loại chó cho việc săn bắn và có loại cho dùng cho việc kéo xe trượt tuyết.
“Về phần những con chó thì~ Tôi nghĩ rằng cậu có thể có chúng nếu như cậu xin dân làng.”
Cậu ấy nói với tôi rằng tôi cũng có thể mua chúng từ các thương nhân.
“Nếu có vấn đề gì thì, cậu có thể hỏi tôi.”
“A, cảm ơn.”
Thì, có vẻ như tôi chỉ nói, “Ritz-kun tuyệt vời thật đấy,” từ lúc tôi đến đây rồi.
Đúng là cậu ấy có tính lịch thiệp và rộng lượng đã làm cho Sieglinde đổ mình.
Về việc giúp đỡ cậu ấy tại cửa hàng thì, tôi cần phải nói chuyện với Aina-chan về việc này, nhưng tôi muốn giúp cậu ấy nhiều nhất có thể.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, chúng tôi tới khu rừng xanh ngát đầy những cây bạch dương đó.
Vì việc lấy nhựa cậy thì không có quá khó, tôi cũng có thể làm được việc đó nữa.
Sau khi trờ về nhà thì tôi ăn trưa và tôi quyết định là sẽ bàn bạc với Aina-chan về việc giúp đỡ ở cửa hàng của Ritz-kun.
“Em nghĩ sao?”
Khi tôi cố hỏi ý kiến của Aina-chan thì em ấy hỏi tôi rằng ý kiến của tôi là gì.
Tôi đã quyết định việc này từ rất lâu rồi.
“Anh muốn giúp Ritzhard-kun.”
“Em cũng vậy.”
Hai chúng tôi, ai cũng muốn báo đáp lại lòng tốt của Ritz-kun và Sieglinde hết.
Cuộc nói chuyện kết thúc một cách nhanh chóng.
Sau đó thì chúng tôi quyết định tặng bọn họ một ít bánh qui để làm quà.
Chún tôi sử dụng các khuôn hình mèo mà chúng tôi đã mua từ thành phố.
Họ rất là vui vì những món quà mà chúng tôi làm.
Tại đó, đó là lần đầu tiên mà tôi gặp mẹ của Ritz-kun.
“Aina-chan kìa~, và bạn của Ritz-chan và Linde-chan nữa~ Cô nghe rằng hai con sẽ tới cho nên cô đã rất là mong chờ tới việc này đó.”
Mm. Bầu không khí này, cách nói chuyện này, tất cả chúng đều rất là giống Ritz-kun. Không, phải nói là Ritz-kun thừa hưởng nó từ mẹ mình mới đúng.
Có vẻ như cha của cậu ấy trở về đất nước quê nhà của tôi để trình bày nghiên cứu của mình. Tôi xin lỗi.
Và con trai của bọn họ, Arno-kun, đã lớn lên rất nhiều từ lần cuối mà hai chúng tôi gặp nhau.
Tôi có cảm giác rằng thằng bé ngày càng giống Sieglinde……
Có vẻ như thằng bé sẽ lớn lên thành một cậu trai đầy nam tính.
Mẹ của Ritz-kun sẽ vào nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn.
Sieglinde cũng muốn giúp đỡ nữa, nhưng hình như có một quý cô khác bên trong cho nên mọi thứ vẫn ổn.
Trước khi bữa ăn được mang lên, chúng tôi tận hưởng sự dễ thương của Arno.
Aina-chan nhìn rất là hạnh phúc trong lúc em ấy bế Arno-kun trong tay.
Em ấy thường hay trông trẻ, cho nên em ấy nói rằng em ấy đã quen với việc ôm trẻ em rồi.
Cảnh tượng Aina-chan ôm lấy một đứa trẻ trong ngực đúng là một điều tuyệt vời mà. Nó giống như mấy bức tranh ở trong nhà thờ vậy.
Trong lúc ôm lấy Arno-kun, Aina-chan nói thứ gì đó một cách hạnh phúc.
“Em tự hỏi khi nào Tinh Linh sẽ mang con tới cho chúng ta nhỉ?”
——…………Nn? Tinh Linh, mang tới, con?
Aina-chan này, ý của em là gì khi nói tới việc đó?
Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm, cho nên tôi hỏi lại để cho chắc.
Tôi uống một ít nước quả dại để trấn tĩnh bản thân lại.
“Anh không biết à? Anh thấy đó, trẻ con được các Tinh Linh mang tới.”
Ngay lúc đó thì, bầu không khí trong phòng khựng lại.
Cuối cùng thì tôi cũng phun hết nước quả dại ra.
---------------
"...trẻ con được các Tinh Linh mang tới" ~Aina.
Tội cho Emmerich quá, có mà không được hưởng :v