Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới

chương 39: vì vậy nên dồn ép

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Máu thịt trở nên nóng như lửa đốt. Sợi xích mang ma lực đến từ Ma Vương khác đang xuyên thấu cơ thể tôi.

Phản ứng đào thải này vốn dĩ có thể khiến xác thịt nổ tung. Lý do nó chỉ dừng lại ở mức độ này là vì tôi đã sử dụng gần như toàn bộ sức mạnh của mình.

Tuyệt chiêu khối cầu ánh sáng đã được dùng, ma lực tồn đọng trong người đã có thể thấy đáy. Một phần thanh thương cũng đang phá huỷ lõi của tôi.

“Ộc…”

Máu dâng lên cổ họng và tràn ra miệng theo từng hơi thở. Hoá ra tôi vẫn là sinh vật biết chảy máu. Một chuyện hiển nhiên nhưng có cảm giác vô cùng mới mẻ.

Thế nhưng chuyện đó không còn là vấn đề. Vẫn còn quá sớm để thương cảm. Tôi vẫn còn cơ hội chiến thắng trong tình huống này.

Đúng vậy, tôi vẫn chưa dùng tất cả mọi thứ. Bản thân chỉ sử dụng mỗi sức mạnh ấy tại thế giới độc lập. Nếu thức tỉnh hoàn toàn tại thế giới thực thì tôi có thể hoá thành mặt trời hoàn chỉnh.

Như thế thì bọn Ekdoic sẽ không có cơ hội chiến thắng. Cho dù chạy vào không gian khác thì hắn cũng không thể bảo vệ tất cả mọi thứ khỏi mặt trời giáng xuống mặt đất.

Cái giá phải trả là bản ngã tôi hoàn toàn mất đi. Giống như con người đã trở thành Ma Vương sẽ không thể quay lại làm người nữa. Dù vậy, tôi cũng không phải không có hy vọng.

Lý do là chuyện tôi thức tỉnh hoàn toàn và lưu lại thế giới này không phải là diễn biến mà “tồn tại ấy” ưa thích. Sau khi mọi chuyện kết thúc thì đối phương cần phải xử lý bản thân đã trở thành mặt trời.

Ít nhất thì tôi đã cống hiến cho “tồn tại ấy” và được công nhận giá trị của mình. Thay vì mất đi tôi và phải tìm kiếm kẻ thay thế khác, đối phương có thể sẽ cho rằng đưa tôi trở lại từ mặt trời sẽ tốt hơn.

Chuyện vốn bất khả thi cũng chỉ là một công đoạn đối với “tồn tại ấy.” Điều này vẫn đáng giá để tôi đặt cược.

… Không, không phải. Lý do tôi muốn vượt qua lằn ranh cuối cùng không phải vì có cơ hội ấy. Đây chỉ là biện hộ đối với bản thân, là sự khó coi muốn giành chiến thắng dù phải vứt bỏ tất cả, là lời nguỵ biện đối với một kẻ làm cái ác và muốn trốn tránh chuyện phơi bày nó.

“Ek… doic…!”

Tôi có rất nhiều ưu thế trong thân phận cùng là Ma Tộc. Thời gian bản thân sống như cái ác và Ma Tộc. Năng lực lý giải và ứng dụng đối với quy tắc. Khác biệt cấp bậc của Ma Vương tượng trưng cho trạng thái thức tỉnh hoàn toàn mà chúng tôi đạt tới.

Gã đàn ông này đã san bằng khoảng cách đáng lẽ sẽ không thể nào chạm tới dù vùng vẫy thế nào. Hắn đang đe doạ đến vị trí này của tôi.

Tôi không cho phép điều đó. Kẻ dao động cách sống mà bản thân đến cuối cùng mới đạt được không được phép tồn tại ở thế giới này.

Cho dù phạm phải nguy hiểm có thể đánh mất tất cả, tôi vẫn phải xoá sổ hắn ta. Bằng không thì mỗi khi xuất hiện một kẻ giống như hắn trong cuộc sống sau này, tôi sẽ luôn luôn mang cảm xúc vô cùng khó chịu.

“Tôi sẽ khen anh… vì đã dồn… tôi đến nước… này! Tôi sẽ không thả anh chạy nữa đâu! Cho dù thế giới này có ra sao thì tôi cũng không quan tâm! Ừ, đúng rồi! Chính là lỗi của anh! Anh đã đánh rơi mặt trời! Đánh rơi mặt trời sẽ thiêu rụi toàn bộ thế giới này!”

“____”

Cái… ánh mắt gì kia. Đó không phải ánh mắt như gã đàn ông kia, cũng không phải ánh mắt của đám người từng nhìn tôi. Nó chỉ nhìn thẳng vào tôi mà muốn truyền đạt điều gì đó… Không… tôi không biết ánh mắt này. Tôi không quen biết nó.

“Thật xin lỗi, Orphalow.”

“… Anh… đang nói cái gì?”

“Ta không thể cứu được ngươi. Ta không thể ở bên cạnh khi ngươi vẫn còn có thể cứu rỗi.”

“Đừng… đừng có giỡn mặt! Anh hiểu được cái gì chứ!? Anh có thể… lý giải được gì hả!?”

Những lời định nói ra bỗng chốc khựng lại. Ekdoic đã trở thành Ma Tộc với biểu tượng sợ hãi là gã đàn ông kia. Nếu như Ekdoic cũng có thể chồng người khác lên bản thân giống như tên đó thì…

“Ta không thể lý giải mọi thứ về ngươi. Có lẽ ta vẫn có khả năng làm vậy nếu bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, nhưng điều đó vẫn vô cùng khó. Dù vậy, ta vẫn có thứ để nói với ngươi.”

“Dừng lại đi, đừng có nhìn tôi! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”

Nhìn vào đôi mắt Ekdoic khiến tâm trạng tôi không hiểu sao lại trở nên khó chịu. Không phải ánh mắt ấy xấu xa, mà là tôi không muốn bản thân lúc này bị nhìn bởi đôi mắt đó. Tại sao… tại sao nó lại chồng chất lên nhau chứ? Thế này thì chẳng phải là ông già lưu lại lời nguyền rủa kia____

“___ Haha, thật nhảm nhí. Anh định tỏ ra ung dung ư? Bởi vì chỉ có mình được cứu rỗi nên thương cảm kẻ không được cứu rỗi như tôi, lộ vẻ xin lỗi rồi trở nên hả hê nhỉ?”

“…”

Tôi cần phải nói ra. Nếu không duy trì bản thân thì tôi sẽ tan vỡ mất.

Chắc hẳn Ekdoic đã chồng tôi lên bản thân hắn. Và hắn cảm thấy bi thương cho con đường cùng của một bản thân không được cứu rỗi. Bớt giỡn mặt đi. Cảm xúc ấy chỉ là thứ do bọn đứng ở vị thế ưu tú hơn nghĩ tới. Đó chỉ là một hình thức khiến bản thân siêu việt mà thôi.

Ấy vậy mà lời nói của gã, đôi mắt của gã lại giống như tôi đang hướng tới bản thân, và nó đang dần phá huỷ chỗ dựa quan trọng trong lòng này.

“Đừng có gom hai ta vào nhau, Ekdoic. Anh đã từng nắm giữ sức mạnh vạn năng chưa? Than khóc vì không thể cứu được tôi thì cũng ngạo mạn vừa thôi. Tôi không phải trẻ con. Tôi vẫn có thể chấp nhận con đường cùng mà mình đã chọn. Đừng có tự tiện quyết định ai hơn ai kém!”

Nếu bước vào trạng thái thức tỉnh thì tôi có thể giết Ekdoic, và không chừng bản thân sẽ có thể phục sinh bởi “tồn tại ấy.” Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không thể tha thứ chuyện chấm dứt mọi chuyện trong khi vẫn bị gã thương hại.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, luồn tay vào bên dưới miệng vết thương bị đâm ra. Kế đó, bản thân nắm lấy lõi mình rồi kéo ra ngoài.

“Orphalow…!?”

Chiếc lõi khiếm khuyết đã bắt đầu tan vỡ. Nhìn nó hệt như đang tạo nên hình thái cho trái tim tôi lúc này vậy. Tôi giơ nó lên trước mặt Ekdoic mà nắm chặt.

“Anh không thể nào thay đổi tôi. Anh không thể nào cứu được tôi. Tôi sẽ không chạy trốn. Tôi đã quyết định mình sẽ bước trên con đường này. Và tôi vẫn sẽ là bản thân cho đến thời khắc cuối cùng. Tôi đã tự công nhận rằng con đường này là thích hợp và tuyệt vời nhất đối với bản thân. Làm sao mà tôi lại để kẻ khác huỷ hoại nó chứ…!”

Ý thức dần tan biến. Tôi tự mình chấm dứt con đường mà mình đã bước qua. Liệu còn có kết cục nào hoàn hảo hơn thế này nữa không? Đúng vậy, con đường của tôi sẽ không để ai đoạt mất.

Ôi, thật là vui sướng. Một cảm giác vô cùng thành tựu. Cảm xúc này còn sảng khoái hơn xa lúc bản thân hoá thành mặt trời.

Vậy nên Ekdoic, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nghĩ đến chuyện bản thân cũng có thể lộ ánh mắt như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy ghen tị mất.

-------------------------------------------------------------------

Từ trước đến nay, tôi luôn đứng ở vị trí giám sát thế giới này. Vậy nên chuyện giám sát ba kẻ quậy phá bằng cảm giác còn đơn giản hơn ăn sáng.

Dù vậy, đương nhiên tôi vẫn sẽ dao động đôi chút đối với thông tin nhận về. Bởi vì tôi vẫn còn tấm lòng của con người mà.

“Thiệt hả trời. Cả Orphalow cũng chết luôn rồi.”

Thú thật thì Zahakva và Lazalicata chỉ là mấy tên ngốc chỉ đạt đến trạng thái thức tỉnh. Kể cả khi hiệu suất siêu việt thì nó vẫn lộ ra lỗ hổng vì sự tầm thường của người sử dụng.

Phải là những kẻ đối mặt với sức mạnh ấy và chuẩn bị tình huống cùng các thủ đoạn thành thục như Orphalow mới có thể phát huy giá trị chân chính của nó.

Tuy rằng đó là kẻ không thể cứu vãn nhất về mặt tính cách, nhưng chiến lực của Orphalow cũng đủ mạnh để một mình đụng độ với Bích Ma Vương cơ.

Và tên Orphalow ấy không ngờ lại thua trong trận chiến một chọi một. Ai da, đáng đời. Tôi cũng đỡ mất công đi giết hắn.

“Cuộc chiến của mình cũng sắp tới thời gian giới hạn rồi nhỉ. Ai da, rắc rối quá đi.”

Tôi vừa cười vì bản thân đang thật sự gặp rắc rối vừa đá vào đầu Arkryal đang nằm trên sàn.

“Ặc!?”

“Đừng có giả vờ bất tỉnh nữa. Cái ý đồ dụ ta đến kết liễu rồi phản công lộ rõ mồn một cả rồi. Chỉ tiếp xúc chừng này thì cơ thể ngươi cũng đâu đáp lại được phải không?”

Tôi đã tìm ra cách để ứng phó với Arkryal từ rất lâu. Tài năng có thể quyết định cách phản công thích hợp nhất bằng trực giác với mọi công kích thì nghe kinh đấy. Nhưng điều đó chỉ giới hạn trong phạm vi công kích của hắn mà thôi.

Nếu giữ cự ly rồi tung nhát chém thì điều Arkryal làm được chỉ là né tránh bằng trực giác. Tuy rằng hắn có thể đạt tốc độ siêu nhân trong khoảnh khắc né tránh, nhưng nếu đó là công kích phạm vi rộng lớn thì hắn chỉ còn cách phòng ngự mà thôi.

Kể cả khi tuyệt đối không trúng chỗ hiểm thì điều đó vẫn đủ để bào mòn thể lực của kẻ trông chờ cách phòng ngự bằng tài năng mình như Arkryal.

“Chiến đấu kiểu dị hợm quá đấy…!”

“Kẻ nào lại rảnh rỗi đi giúp địch nhân, hơn nữa còn là một gã đàn ông hài lòng chứ.”

Đương nhiên là Arkryal sẽ xông tới cận chiến, nhưng tôi cứ duy trì ở việc đón đỡ là đủ. Phản công thì sẽ bị phản công lại, còn chỉ phòng ngự thì thoải mái. Kỹ thuật còn chẳng thể khiến người thường như Illias Ratzel mất tư thế thì sao có tác dụng với tôi được.

“Vậy thì tôi mặc đồ nữ sẽ tốt hơn hả!”

“Cái đó chỉ khiến ta tăng sát ý thôi. Vậy rồi anh đang làm trò lén lút gì đấy hả, Bích Vương!”

Tôi tung nhát chém cắt đi thực vật đang trưởng thành. Bích Vương đang cho thực vật bò khắp sàn, trần nhà lẫn vách tường rồi đồng loạt khiến chúng phình to bằng năng lực Phồn Vinh mà tấn công. Với tốc độ và khối lượng kia thì tôi ăn trọn một cú sẽ không thể nào lành lặn, nhưng chúng vẫn chỉ là thực vật mà thôi.

Nếu giảm nhiệt độ bức tường xuống nhiệt độ đóng băng thì sự trưởng thành của chúng sẽ giảm đi rõ rệt. Nếu miễn cưỡng thúc đẩy trưởng thành thì động tác của chúng rất rõ ràng nên cũng dễ ứng phó.

Và tôi cũng nắm rõ chuyện anh ta khiến chúng lớn lên bên ngoài phòng để chuẩn bị đồng loạt tấn công. Ừ thì tôi không thể dịch chuyển khỏi căn phòng này, nhưng tường vẫn là tường. Mỗi chấn động và âm thanh truyền đến cũng đủ rồi.

Tôi có sẵn mấy phương pháp cảm nhận mà không cần đến ma lực. Bản thân vẫn có thể nắm rõ tình huống xung quanh phòng như trực tiếp nhìn tới.

Con nhóc tộc Hắc Lang vừa đánh bại Zahakva đang nhắm vào sơ hở, chỉ là có chờ trăm năm cũng éo có đâu.

“Ngươi có vẻ chuẩn bị đối sách khá kỹ càng nhỉ, Vô Sắc.”

“Đương nhiên rồi. Anh nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức nào chứ. Đối với một kẻ có thể sẽ trở thành kẻ địch vào thời điểm nào đó như anh thì tôi luôn giành được chiến thắng trong tưởng tượng đấy.”

Yugura là kẻ tuỳ hứng và dễ bị ghét bỏ. Vì vậy nên kẻ nào trở thành kẻ địch của hắn cũng không hề lạ.

Khi quyết định mình ở bên phía Yugura thì tôi cũng nhìn thế giới với tâm trạng ấy. Mỗi khi nhìn thấy một tên mạnh mẽ và có tố chất thì tôi luôn nghĩ rằng kẻ đó sẽ ngăn trở trước mặt mình.

Và dĩ nhiên, những Ma Vương được Yugura ban sức mạnh sẽ đứng đầu trong danh sách ấy. Kể cả khi không thể sánh ngang Yugura hay Hắc Tỷ, tôi vẫn luôn tưởng tượng đối phương sẽ đuổi kịp độ cao giống như mình vào một lúc nào đó.

“Ô chà chà. Vậy thành tích khi chiến đấu với tôi trong tưởng tượng thì sao?”

Thế nhưng vẫn tồn tại một vấn đề. Đó chính là tên này, Haiya. Hắn là con quái vật được tạo ra từ máu của Yugura, hơn nữa còn được ban tặng tài năng tác động vào quy tắc, thứ có thể gọi là bản chất trong sức mạnh của Yugura.

Cái tên này chỉ toàn lén lút nấp sau vua Turize để trốn khỏi Bích Vương, thế mà hắn lại lộ vẻ quen chiến đấu hơn cả tôi tưởng.

Có thể tác động vào quy tắc tức là kẻ đó cũng có sở trường về ma pháp nằm trong quy tắc. Ma pháp thông dụng cho chiến đấu, ma pháp dạng tìm kiếm, Cường Hoá Ma Lực, tất cả đều nằm ở cấp bậc cao nhất. Nó thuộc cấp độ phản quy tắc đến mức hắn có thể tự mình tái hiện thế mạnh của đám con rơi.

Những đường kiếm bình thường không chút dị thường. Tôi chỉ đón đỡ bằng lưỡi hái mà thịt trên hai tay bị cắt xé, xương thì bị vỡ vụn. Mỗi lần như vậy đều có vài nội tạng bị vỡ nát thì phải có bao nhiêu ma pháp nằm trong đó chứ? Nghiêm túc phân tích điều đó cũng quá ngu ngốc, thà dành phần năng lượng đó cho hồi phục còn sướng hơn.

Tuy nhiên, thể thuật này lại có cơ sở đến từ kỹ thuật của hiệp sĩ Turize mạnh nhất thế giới. Và hắn còn thăng hoa nó phù hợp với một kẻ vượt xa nhân loại.

“Để xem nào. Một nửa là cùng trọng thương, một nửa là ta thắng đấy.”

“Ra là thế. Đúng là nếu sở hữu tốc độ tái sinh cao như vậy thì điều đó cũng không giống nói dối cho lắm.”

“Vì ta còn biết dùng ma pháp để phụ trợ đàng hoàng chứ không như bọn Ma Tộc bình thường.”

Thực tế là tám phần huề nhau, còn số lần tôi giành chiến thắng sau khi nghiêm túc trong mô phỏng cũng chỉ có vài lần. Hơn nữa, ở thời điểm hiện tại thì phần thắng của tôi còn trở nên mỏng manh hơn nữa.

Tuy rằng hắn là phiên bản kém hơn, nhưng tôi đã cố xem trọng vì hắn vẫn là bản sao chép của Yugura rồi cơ… Thiệt tình, tên đó trực tiếp nhúng tay vào cái gì là sẽ sinh ra kẻ vượt xa bình thường ngay.

Haiya sử dụng những công kích vô cùng phi lý, hơn nữa còn bảo vệ được Bích Vương và Arkryal khỏi các kỹ năng mạnh mẽ. Một tên súc sinh vạn năng hệt như ai đó vậy.

Tuy vậy, thứ tôi khó chịu nhất vẫn là khuôn mặt giống Yugura kia. Yugura đã ngừng già đi sau khi trở thành Ma Vương, còn đây chính là bộ dạng đàn ông khi tên đó trưởng thành một cách bình thường nhỉ. Thật là một khuôn mặt đáng hận. Cơ mà ít nhất cũng chia sẻ chút thuần khiết ấy cho chính chủ đi.

“Hầy, không thể chịu được mà. Cái ý đồ vừa đập nát nội tạng người khác vừa tìm kiếm vị trí của lõi rõ ràng quá rồi. Cứ một chốc là ta di chuyển nó mà.”

“Có vẻ là thế nhỉ. Hiện giờ nó ở ngực trái phải không?”

“Ồ, chính xác. Cả thói quen cũng bị nhìn thấu rồi à, đáng sợ quá làm ta muốn khóc đây này.”

Arkryal mà tôi không muốn bị phản công làm chủ công, Bích Vương thì chuẩn bị những kỹ năng thật mạnh ở phía sau. Chỉ chừng này đã đủ phiền toái rồi, vậy mà tên quái vật vượt ngoài khuôn khổ lại còn tuỳ ý tấn công trong lúc ấy.

Cả sức mạnh tác động quy tắc vốn chiếm ưu thế cũng bị cản trở bởi hai tên Haiya và Bích Vương nên tôi chỉ còn mỗi cách cận chiến. Về khoản đó thì bọn chúng cũng vậy, nhưng thế thì mấy tên sở hữu tài năng lại ngáng chân tôi.

“Nãy giờ toàn chém từ xa không nhìn chả đẹp tí nào nha!”

“Ồn ào quá, ta còn phải vất vả làm nhiều thứ như triển khai phạm vi rộng, bắn ra với thời điểm khác biệt rồi chồng lên nhau đó! Nguyên nhân toàn là vì ta phải hành động để bọn ngươi không tác động vào quy tắc được đấy!”

Cả ba tên đều không bị ảnh hưởng bởi công kích từ ma pháp nên hiển nhiên tôi cần phải dùng đòn vật lý. Kiếm thuật của đối phương thì cũng thuộc hàng bậc thầy nên tôi phải tránh giao chiến ở gần mà tung nhát chém từ xa. Tôi đây cũng muốn thể hiện nhiều thứ lắm, nhưng rốt cuộc lại chỉ dùng được mấy kỹ năng đơn giản.

“Không đẹp đẽ tí nào nhỉ.”

“Cơ mà cậu nãy giờ cũng toàn làm vậy còn gì! Tại sao lại đòi hỏi ta làm vậy hả!”

“Hừm, thế cái này thì sao?”

“Hử? Động tác chậm chạp như vậy thì sao mà trú____!?”

Những nhát chém với độ chính xác không thể tin nổi đang lao tới từ sau vũ khí của Haiya. Tuy lập tức phòng ngự, nhưng tay trái không kịp đỡ đã bị chặt xuống.

Kẻ vừa chém là Arkryal. Độ sắc bén vừa rồi rõ ràng là phản công đến từ năng lực của con rơi. Cái tên khốn này hướng công kích của mình đến Arkryal cứ như kiểu tôi tấn công vậy!?

“Ù ô. Nhìn cứ như cánh tay của tên Vô Sắc tăng thêm một cái ấy!”

“Bớt giỡn mặt đi! Tại sao cậu tấn công mà lại biến thành ta công kích hả!?”

“Haha, tôi vừa sao chép khí tức và ma lực của anh đấy. Có vẻ nó đã thuận lợi khiến bản năng cậu ta hiểu nhầm rồi.”

“Cái đó ăn gian quá nha!? Có khác gì thường dân đáng thương bị phán tội không có thật đâu!”

“Phóng ra một đống thứ như vậy thì đáng thương khỉ gì.”

Tuy tự dưng hăng lên làm tôi hơi rối loạn, nhưng chắc chắn vừa rồi là công kích trong đường cùng thôi. Nó khác với phản công vốn có của Arkryal nên chắc tôi có thể phòng ngự được. Mà nói vậy chứ kiếm thuật ấy ngang bằng với Yugura ngày xưa. Nếu còn xen lẫn bóng công kích của Haiya sau đó thì tôi phải khóc thét mất.

A, thấy bà. Tôi vô thức hăng lên vì sự gian xảo của Haiya mà quên cảnh giác bên ngoài phòng rồi. Để xem nào… Ủa? Sao mà bố trí lại hoàn toàn khác với vừa____

“Không ngờ anh lại nhìn chỗ khác trong lúc chém giết đấy. Càng lúc tôi càng cảm nhận được anh không phải một chiến binh.”

“Đồng thời nhìn hơn ba chỗ cũng cực khổ lắm___”

Thực vật từ bốn phương tám hướng bỗng phá tường lao vào. Cái tôi có thể chém rụng chỉ ở bốn hướng. Bản thân bị nuốt chửng bởi những thân cây cùng dây leo có khối lượng gấp mấy trăm lần bản thân đập vào tường.

Tuy rằng có thể bảo vệ lõi bằng kết giới nhiều tầng, nhưng da thịt bị đập nát hết rồi thì phải? Mấy tên này không biết nương tay chút nào luôn.

Tôi biến da thịt bị nghiền nát thành bom rồi kích nổ. Sau khi có thêm không gian thì tôi lập tức hồi phục da thịt. Bản thân gọi lưỡi hái ra rồi hút vào tay.

Khốn nạn, tôi đang bị thổi bay đến đâu rồi. Phương hướng đang hoàn toàn bị rối loạn…

“Này không phải là bị đảo ngược luôn à!?”

Vì thể hiện các động tác xịn sò như nhanh chóng hồi phục rồi thu hồi lưỡi hái trước cả khi bắt đầu rơi tự do nên tôi giật mình trước cảm giác lơ lửng đột ngột này. Hình như ở Chikyuu có thứ gì để tận hưởng cảm giác này ấy nhỉ? Bọn chúng thèm khát thú vui quá rồi.

“Đúng là anh rất mạnh. Xứng đáng cái danh Vô Sắc Ma Vương mà anh tự xưng. Tuy nhiên, cái tạp niệm ấy chẳng phải là khuyết điểm rõ ràng quá à?”

“Cậu nói nhiều thật nha!? Mà đừng có đi đọc tạp niệm của người ta chứ!”

Tôi tung một đường phản công vào Haiya đang lao tới chém bản thân. Ủa mà tại sao lại có cả Arkryal ở đằng sau lưng hả!?

“Lần này là công kích của anh nên tôi xin phép đáp lại nhé?”

Đường chém không khoan nhượng và chẳng thèm phòng ngự lập tức cắt xé cơ thể tôi thành từng mảnh. Chớp lấy thời khắc ấy, thực vật của Bích Vương và Haiya đang ở giữa không trung liền áp sát. Độ tàn nhẫn khốn kiếp thật sự.

“Aaaaaa! Phiền quá đi!”

“___!”

Tôi tạo ra nhiều lõi giả trong cơ thể bị chặt thành mảnh. Bản thân để những mảnh thịt ở mặt cắt nổ tung để cơ thể chạy ra nhiều phương hướng. Phần lớn chúng đều bị Haiya và Bích Vương đập nát, nhưng bộ phận che chắn cho chiếc lõi thật không dính phải truy kích và hoàn thành tái sinh tại địa điểm nó hướng tới.

Ai da, mình hay gặp xui thật đấy.

“Hừ, khốn kiếp. Vừa nãy là suýt chết thật đó. Mấy người có thể đừng vung kiếm chặt cơ thể thành nhiều mảnh một cách thản nhiên như vậy không?”

“Xử hụt rồi à. Nếu anh cảnh giác hơn với lõi thì chúng tôi đã nhắm trúng rồi cơ.”

“Đồ đần. Ta biết rõ chuyện đó nên mới dàn trải ý thức ra cả hàng giả lẫn hàng thật chứ.”

Trong vài trăm năm này, tôi đã cố gắng rèn luyện kỹ thuật chiến đấu. Tuy nhiên, sau khi dốc hết vốn liếng thì tôi mới có thể xoay sở sống sót trong tình huống này.

Nếu dốc toàn lực thì tôi mới là kẻ mạnh hơn, thế mà bản thân lại dễ dàng bị dồn vào đường cùng như hiện tại. Mình thiệt là chả có tài năng gì nhỉ. Với lại không phải tôi có nhiều tạp niệm, mà là bản thân không thể liên tục tập trung cơ.

Dù vậy, tôi vẫn phải lưu lại chút cảnh giác đối với bên ngoài. Trong trường hợp này mà lại có con nhỏ mang ma lực khủng bố kia chen vào thì không biết tôi sẽ bị dồn đến đường cùng bằng phương pháp nào nữa đây.

“Ulffe-san, em có thể bước vào rồi. Trông có vẻ tập kích sẽ không hiệu quả nên hãy cùng nhau lao tới từ chính diện thôi.”

“Vâng!”

“___ Ồ ồ.”

Bức tường ở gần Haiya hoá thành cánh cửa và hiện ra con nhỏ với ma lực khủng bố. Không phải là sắc mặt và suy nghĩ của tôi bị đọc thấu hết đó chứ?

Lạ thật nha~. Sao mà bộ dạng đáng yêu ngày xưa của Hắc Tỷ lại hiện lên trong đầu ta? Mà nhìn cũng thích nên kệ vậy.

===========================================

Nhân vật chính và Yugura: (Trông mặt tên này cứ như đang nhìn thấy hồi ức cuối đời ấy)

Truyện Chữ Hay