Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới

chương 38: vì vậy nên nảy mầm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mở ra cánh cửa dẫn đến thức tỉnh hoàn toàn, chồng tồn tại nằm sâu trong đó lên bản thân. Tôi sẽ trở thành mặt trời hoàn chỉnh từ lúc này. Không có suy nghĩ cũng không tồn tại bản ngã. Bản thân sẽ chỉ hoá thành một khối nhiệt xâm thực thế giới từ một chiều.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể quay trở lại. Chỉ là tôi cần phải chuẩn bị cho điều đó. Đúng thế, sự chuẩn bị ấy chính là tôi có thể duy trì không gian này trong thời gian bao lâu.

Tôi không thể dùng sức mạnh này nhiều lần trong một ngày. Không chỉ lượng ma lực tiêu hao, mà gánh nặng lên nhân cách cũng vô cùng lớn. Sử dụng nhiều lần sẽ khổ sở hơn cả sử dụng trong thời gian dài. Vì vậy, tôi cần phải xử lý một lần chứ không thể làm từng chút một.

Tôi hiểu đối phương không phải kẻ ngu ngốc đến mức mù quáng khiêu chiến tôi. Cả công kích trong lần tranh chấp vừa nãy cũng là do hắn tìm hiểu kỹ đặc tính trong sức mạnh của bản thân.

Tôi có thể ngửi được mùi của ma vật đó từ ma lực của Ekdoic. Khả năng tôi có thể nghĩ tới là hắn đã được Tử Ma Vương ban tặng sức mạnh của ma vật từng chịu đựng được kia.

Dù bản thân nương tay vào lần trước, nhưng mạng sống Ekdoic đã được thuộc hạ của Tử Ma Vương bảo vệ. Khả năng hắn sử dụng sức mạnh ấy để chịu đựng cũng có thể xảy ra.

Vậy thì tôi nên kéo dài thời gian gấp đôi lần trước không? Không được, theo cách nói kia thì gã đã tiến vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn.

Nếu như đó là loại cường hoá năng lực cơ thể như Zahakva thì chuyện hắn bày trò sẽ không có ý nghĩa. Hắn nhất định sẽ chọn cách đánh bại tôi trước khi tôi sử dụng sức mạnh thức tỉnh hoàn toàn.

Và hắn cũng đã khiêu khích tôi rất nhiều. Quả nhiên sức mạnh của Ekdoic là loại phát huy tác dụng chỉ trong một số trường hợp.

Ekdoic sở hữu đôi mắt đặc thù ngay từ đầu. Đó là một mảnh của sức mạnh tác động vào quy tắc. Có lẽ hắn đã được kế thừa từ ai đó chứ không phải tự mình nắm giữ.

Trong các ma vật trưởng thành đến cấp bậc Unique, sẽ có những những cá thể đạt được năng lực đặc thù nhờ bản năng.

Kế đó, dựa trên cuộc sống mà hắn vừa kể thì chắc hẳn hắn đã được ma vật nuôi dưỡng và đạt được sức mạnh ấy. Thế thì đối tượng hắn sợ hãi có khả năng rất cao là Ác ma, ma vật của Tử Ma Vương.

Bộ dạng khi thức tỉnh hoàn toàn của hắn là ma vật, hơn nữa còn là Ác ma. Vậy thì nhất định hắn có thể duy trì, thậm chí là nâng cao sức mạnh cấp bậc Unique của kẻ tên Duvleori kia.

Tôi nên sử dụng thời gian gấp bốn… không, phải là gấp năm lần. Tính toán tổng lượng ma lực thì chừng đó có lẽ là hoàn mỹ rồi.

“… Khoan đã.”

Tôi phủ nhận đáp án mà mình cảm thấy hơi không đúng. Nếu tính sai thì người gặp bất lợi sẽ là tôi. Và không phải tôi vừa gặp tình cảnh tồi tệ trước khi chiến đấu với Ekdoic ư.

Khuôn mặt của gã đàn ông đáng hận nổi lên trong đầu. Gã lý giải toàn bộ sức mạnh của tôi và thực hiện đối sách vô cùng hoàn hảo. Tuy rằng hắn chiến đấu trong điều kiện ngang bằng, nhưng hắn đã đọc trước toàn bộ tính toán của tôi, ngăn chặn chỉ bằng sức mạnh tối thiểu và thành công khiến tôi cạn kiệt thể lực.

Gã sử dụng phương pháp điều khiển nhiệt, cướp đoạt nhiệt lượng xung quanh bản thân, dùng nhiệt lượng ấy đụng độ với nhiệt lượng của tôi mà triệt tiêu lẫn nhau. Và nhờ liên tục làm lạnh xung quanh nên hắn thành công chờ đến khi tôi hết thời gian.

Tôi cũng có thể bắt chước bản thân kỹ thuật ấy. Tuy nhiên, điều tôi kinh ngạc hơn là hắn đọc được thời gian tôi sử dụng năng lực thức tỉnh hoàn toàn.

Thua trận không là gì cả. Điều quan trọng là hành vi quyết định thời gian sử dụng năng lực thức tỉnh hoàn toàn của tôi đã bị “đọc” được.

Có thể chỉ mỗi gã mới đọc được điều đó. Áp đặt như thế thì rất đơn giản, nhưng nhân loại đang phân tích hành động của chúng tôi tốt hơn cả tưởng tượng. Vậy thì chẳng phải tôi cũng đang bị Ekdoic đọc được thời gian giải phóng năng lực ư?

Trong trường hợp đối phương đoán được thời gian thì tôi sẽ gặp bất lợi. Đối phương có thể phối hợp khoảng thời gian ấy mà phân bố sức mạnh của mình.

Thức tỉnh hoàn toàn nhiều lần sẽ gây gánh nặng lớn lên thần kinh. Sự thật là tôi cũng không thể lập tức sử dụng ngay. Nếu đối phương nhắm vào khoảng giữa đó thì tôi sẽ ăn khổ.

Có nên xem xét rằng mình đã bị đoán được không? Tôi nên sử dụng sức mạnh mình tới đâu cho một tên Ekdoic…

“___ Nhảm nhí. Cứ để lộ bộ dạng đau đầu suy nghĩ cũng chỉ khiến tên đàn ông kia đắc ý mà thôi.”

Kết quả tệ nhất là đối phương đoán đúng thời gian và chịu đựng được toàn bộ. Khi ấy thì Ekdoic sẽ càng khiêu khích tôi nhiều hơn nữa. Cho dù giết được hắn thì tâm trạng của tôi cũng trở nên vô cùng tồi tệ.

Vậy thì tôi không cần suy nghĩ trước sau mà triệt để thiêu rụi. Nếu hắn bày trò tính toán nhỏ nhặt thì tôi sẽ khiến đối phương tuyệt vọng rằng điều đó là vô ích.

Tôi toả ra nhiệt lượng lớn nhất trong thời gian lâu nhất. Tôi sẽ rất mệt mỏi sau khi kết thúc, cũng không thể lập tức làm ra động tác thay đổi chiến cục. Tuy nhiên, chỉ có Hắc mới gặp phiền toái với điều đó. Tôi cứ thong thả nghỉ ngơi rồi tái hành động là được.

Kiểu gì thì cuộc chiến tranh này cũng bị hoá thành hư vô bởi ma pháp Thời Không của Yugura. Chắc hẳn hắn đang muốn quay về quá khứ mà bắt đầu lại mọi thứ.

“Tồn tại ấy” đã nói với tôi như vậy. Chuyện đó sẽ không sai. Ở thời điểm hiện tại, thế giới này không tồn tại kẻ nào có thể ngăn cản Yugura. Vì vậy, sau khi chứng kiến kết cục của thế giới này, tôi sẽ đạt được sự hợp tác từ tồn tại ấy rồi men theo ma pháp Thời Không của Yugura mà quay về.

Sau đó chính là thuần phục kẻ dịch chuyển dị giới mang hy vọng hơn cả Yugura rồi từ tốn loại trừ hắn là xong. Kế hoạch và tương lai ấy đã được hứa hẹn với tôi.

Đúng vậy, tôi chính là người được chọn. Cứ ngồi đoán mò lẫn nhau với mấy tên tép riu này thật quá ngu ngốc. Tôi sẽ cho chúng xem sự vĩ đại của vầng mặt trời xâm thực thế giới này…!

-------------------------------------------------------------------

Ekdoic đã biến mất cùng Orphalow. Có lẽ anh ta đã bị Orphalow kéo vào thế giới độc lập rồi.

Từ phạm vi quan sát từ xa thì trông anh ta chiến đấu không tệ… nhưng liệu sức mạnh của Ekdoic thật sự có tác dụng với Ma Tộc đã thức tỉnh hoàn toàn không?

“Trông cứ như cô đang cầu nguyện đó? Chắc cô không cầu nguyện với vị thần mà Yugura đã truyền bá đâu nhỉ, Thương?”

“Tôi không có hứng thú với giáo phái được truyền bá trong lúc mình chết. Cơ mà cũng phải, đúng là tôi đang cầu nguyện thật.”

“Ara, vậy đó là lời cầu nguyện đến ai đây?”

“Dĩ nhiên là Ekdoic rồi. Tôi còn có thể trông chờ vào ai chứ.”

Trong trận chiến này, tôi và Tử đã đầu tư những con bài tẩy lớn nhất của mình. Song, lá bài tẩy của Tử là Duvleori lại không mang suy nghĩ. Người hấp thụ sức mạnh ấy là Ekdoic nên chúng tôi chỉ có thể trông chờ vào anh ta mà thôi.

“Nếu là tôi thì… chắc là sẽ cầu nguyện với người ấy rồi.”

“Cô trông chờ gì vào cái tên bị Hắc chiếm hữu và ở trong trạng thái bị giam cầm hả? Gây ra chiến tranh xong rồi lại biệt tích luôn.”

“Cũng còn cách nào đâu? Cô nghĩ ai trong thế giới này có thể chạy trốn khỏi Yugura chứ?”

Chúng tôi đã được nghe tình huống của tên đàn ông kia thông qua Vô Sắc. Tên đó không gặp nguy hiểm đến tính mạng, bản thân chỉ đang giao quyền điều khiển cơ thể cho Hắc mà thôi.

Tôi cũng không phải nói tên đó không giúp ích gì. Anh ta khiến một kẻ vô lý như Hắc phải ở trong trạng thái vô lực, ngoài ra còn giữ kẻ nằm ngoài quy tắc như Yugura không ra tay. Chỉ cần thiếu một trong hai yếu tố thì trận chiến này đã chấm dứt từ lâu rồi.

Tuy nhiên, điều gã đàn ông ấy có thể làm cũng chỉ đến đó. Những điều sau đấy cần phải để người sống trong thế giới này như chúng tôi khai thông. Chính vì bọn Illias cũng hiểu điều ấy nên mới không ở đằng sau than vãn mà tiến vào cuộc chiến tàn khốc.

“Ở bên chỗ Yugura thì sao tên đó có thể bày tiểu xảo được. Gã đàn ông kia đã tạo nên thành quả đầy đủ rồi. Còn lại đều phải nhờ chúng ta cùng với sự cố gắng của Ekdoic phải không nào?”

“Cô thật nông cạn nhỉ?”

“Cái gì hả?”

“Người ấy không tự mình chiến đấu mà có thể khiến con tim tôi rối loạn. Nếu hiện giờ vẫn còn bản ngã thì anh ấy nhất định sẽ làm gì đó cho chúng ta đấy.”

“… Hừm.”

Tôi không muốn khẳng định, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Đúng là khó có thể nghĩ tên đàn ông đáng ghét đó không làm gì. Chắc chắn anh ta đang bày trò gì đó không lành, và điều đó cũng sẽ dính líu tới cả chúng tôi nữa.

Chả sao cả, cứ liên luỵ thoải mái đi. Tôi sẽ vừa nhăn mặt vừa để mình bị cuốn vào vậy. Thế nên anh hãy cho Ekdoic mượn sức mạnh. Bằng không thì tôi quyết không tha cho anh.

Nào, Ekdoic. Huynh đệ của anh cũng đang cho mượn sức mạnh nên đừng có thua đấy. Thế giới không còn anh thì tôi cũng chẳng còn chốn về nữa đâu.

-------------------------------------------------------------------

Trong khối nhiệt chợt sinh ra ứ động. Nó dần trở nên hỗn loạn rồi bắt đầu hoá thành ý chí. Ý chí ấy gọi lên ký ức từ chiếc lõi bên kia rồi hình thành bản ngã của mình.

Tôi là tôi, là Orphalow. Bản thân sống như cái ác, là mặt trời xâm thực thế giới. Tôi chính là gã đàn ông được tồn tại ấy lựa chọn “thay” cho Yugura.

“____!”

Ngay khi ý thức trở nên rõ ràng, cảm giác lao lực vô cùng liền ập tới toàn thân. Phản chấn sau khi duy trì thức tỉnh hoàn toàn gần đến giới hạn quả thật vô cùng lớn. Cơn phản chấn sau khi mất đi bản ngã, cảm giác thế giới này tồn tại ý chí khiến tôi thấy buồn nôn.

Tuy nhiên, tôi đã hoàn thành điều đó. Thế giới độc lập được giải trừ, xung quanh đã hoàn toàn tan biến. Mặt đất cũng bị nung chảy mà không còn lại chút gì. Tôi không nhìn thấy cái gì giống như Ekdoic được bọc trong đống thịt như lần trước.

Một đối tượng mà mình cảm thấy đáng hận đến thế lại tan biến không chút vết tích. Nếu còn chút thi thể như tro tàn thì tôi sẽ vừa lòng hơn một chút, nhưng thế này cũng tạo một loại cảm giác sảng khoái riêng của nó.

“Hahaha, thế thì mình còn chẳng biết hắn vừa bày trò gì nữa. Bản thân đã có đôi chút hứng thú với hắn vậy mà.”

“Vậy sao, thế thì cũng đáng công để ta giải thích rồi.”

“___!?”

Tôi quay về phía phát ra âm thanh nhưng không thấy gì cả. Đây không phải nghe lầm, nếu là chỉ là tưởng tượng thì giọng nói ấy sẽ không rõ ràng đến như vậy.

Trong hư không đáng lẽ không có gì chợt xuất hiện một chút vết nứt. Một bàn tay khá quen thuộc xuất hiện từ khe nứt nho nhỏ đó và nắm vào hư không bên cạnh.

Một tay hoá thành hai tay, vết nứt dần nới rộng và xé ra thành một chiếc lỗ lớn. Và kẻ xuất hiện từ bên trong là____

“Ekdoic___!”

“Ta đã tìm đến nơi mặt trời lặn rồi đấy.”

Không thể nào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Kể cả khi gã đàn ông này triển khai kết giới phòng ngự gì thì cũng hoàn toàn vô nghĩa trước mặt trời mạnh nhất và lâu nhất. Đáng lẽ hắn phải hoàn toàn biến mất mà không còn nguyên dạng mới đúng.

Khoan đã, tại sao gã xuất hiện từ trong hư không? Cơ thể Ekdoic không hề có dấu vết bị lửa đốt. Hơn nữa, hắn còn đang nhắm hai mắt và có máu chảy ra từ đó… Mắt… Không lẽ là…!?

“Anh tự kéo bản thân vào trong mắt của mình ư!? Không, kể cả vậy thì thế giới độc lập của tôi vẫn là thế giới đã tác động vào quy tắc! Nhiệt lượng của tôi cũng có thể tác động vào thế giới độc lập của anh! Trước kia tôi cũng nắm sợi xích___”

“Đúng thế, Orphalow. Ngươi có thể tác động vào thế giới độc lập nằm trong mắt ta. Tuy nhiên, điều đó chỉ xảy ra khi ngươi được phản chiếu trong mắt của ta. Nếu là một thế giới không tồn tại gì và bị cách ly hoàn toàn thì làm sao có thứ chạm tới chứ.”

“Anh nói gì…!? Không lẽ… không lẽ anh nghiền nát mắt mình, phá huỷ thế giới độc lập rồi kéo bản thân vào trong dưới trạng thái tách rời khỏi quy tắc ư!?”

Thật quá điên cuồng. Thế giới độc lập là thế giới tồn tại cùng với tinh thần của bản thân. Chính vì vậy nên bản thân mới dễ dàng tác động quy tắc và sử dụng được nhiều loại sức mạnh.

Đúng là nếu phá huỷ thế giới độc lập thì nó sẽ trở thành không gian khó tác động hơn cả thế giới thực. Tuy nhiên, đó là thế giới tinh thần bị huỷ hoại. Nếu ở tại đó thì tinh thần của bản thân sẽ bị phản chiếu và chắc chắn tan vỡ.

Chỉ nghiền nát đôi mắt sẽ không có ý nghĩa. Sau khi liên kết thế giới độc lập với tinh thần của mình, hắn phải phá huỷ cả thế giới độc lập lẫn tinh thần trong đó. Điều đó còn khó khăn hơn cả quá trình đạt đến trạng thái thức tỉnh hoàn toàn. Và thậm chí nó còn chẳng phải chuyện liên quan tới năng lực thức tỉnh hoàn toàn. Phá huỷ chứ không phải đánh mất bản thân thì có khác gì tự sát đâu chứ.

“Thú thật thì ta bất an về phương pháp lấy lại bản thân, nhưng ta đã có thể hạ quyết tâm nhờ ngươi.”

“Nhờ tôi…?”

“Orphalow, kể cả khi chuyển sang trạng thái thức tỉnh hoàn toàn trong thế giới độc lập, ngươi vẫn có thể giải trừ thế giới ấy và quay lại hình dạng cũ. Ngươi đã bố trí thuật thức để lấy lại bản ngã mất đi phải không? Có tận hai tiền lệ đã là quá đủ để ta hạ quyết tâm rồi.”

Nghe thấy con số hai lần, tôi chợt nhớ đến khuôn mặt của gã đàn ông kia. Hắn ta đã hoá thành tôi. Hắn tự xoá bản thân, trở thành chính tôi mà suy nghĩ phương pháp bức tôi vào đường cùng.

Nếu biết được thủ đoạn quay trở về kể cả khi phá huỷ tinh thần bản thân thì… Không đúng, làm sao mà có chuyện quái quỷ như thế chứ!

“Có vẻ ngươi lại nhớ ra một tiền lệ khác rồi nhỉ. Thật là đáng thương.”

“Không thể nào xảy ra chuyện đó! Tôi đã tự lập nên thuật thức riêng biệt để lấy lại bản ngã của mình! Kẻ có thể bắt chước điều đó chỉ có Yugura mà thôi! Hơn nữa, kẻ sống tại thế giới này chắc chắn không thể bắt chước gã đàn ông kia___”

“Dĩ nhiên là được. Bởi vì đó là nỗi sợ hãi mà ta đã vượt qua.”

“… Hả?”

“Ban đầu, ta đã cho rằng bản thân sẽ hoá thành Ác ma giống như Begragud từng nuôi dưỡng mình. Song, có vẻ như ta đã đối mặt nỗi sợ hãi ấy từ khi trở thành Ma Tộc rồi.”

Ekdoic dồn ma lực vào hai mắt rồi tiến hành phục hồi. Mặc dù chậm hơn nhiều so với chúng tôi, nhưng hắn cũng đã trở nên hoàn toàn lành lặn. Hắn vẫn lành lặn kể cả khi tôi giải phóng sức mạnh lớn nhất của bản thân…!

“Khi ta đi đến trạng thái thức tỉnh hoàn toàn, nỗi sợ hãi mà ta vượt qua chỉ là một con người bình thường. Một con quái vật xem bản ngã là thứ vô giá trị và chiếu rọi kẻ khác một cách hoàn hảo trong mình… Ngươi hẳn phải biết đó là ai nhỉ, Orphalow?”

Đôi mắt đã phục hồi của Ekdoic mở ra. Đôi mắt trước đó của hắn giống như viên đá quý màu tím xanh phản chiếu thế giới như một tấm gương. Song, đôi mắt hiện giờ lại hoàn toàn khác biệt. Mắt cá chết còn sở hữu lòng người hơn thế.

Đó rõ ràng là đôi mắt của gã đàn ông kia. Đó là tên đàn ông đã trở thành vật chủ của Hắc và chỉ có thể chứng kiến kết cục của cuộc chiến này. Gã đàn ông khiến tôi phải quỳ gối và gọi lên cảm xúc nằm sâu trong đáy lòng bản thân…!

“Chuyện như thế… Hoá thành một người bằng nỗi sợ hãi đối với kẻ đó… Làm quái gì có chuyện nhảm nhí như vậy!”

“Nhưng bản thân ngươi có vẻ đã hiểu thấu chuyện đó rồi. Ngươi đã tìm đến anh ta bằng lòng hiếu kỳ rằng đối phương là người dị giới giống như Yugura phải không? Và suy nghĩ ấy của ngươi đã bị phản bội.”

“___!”

Chính là ánh mắt ấy. Đó là đôi mắt như nhìn thấu quá khứ và trái tim tôi. Nếu cứ chú ý tới thì sẽ có rất nhiều thứ gắn chặt với nhau. Lý do tôi bị khuấy đảo cơn phẫn nộ và rối loạn tinh thần đến mức dị thường trong cuộc nói chuyện với Ekdoic là nó ư…! Chính vì vậy nên bóng dáng gã đàn ông ấy mới hiện lên trong đầu tôi nhiều như vậy…!

“Ta vẫn chưa bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn. Ta ngưỡng mộ huynh đệ, nhưng không định trở thành anh ta. Sức mạnh của ta cũng không còn gì nhiều hơn nữa. Cùng lắm cũng chỉ là lý giải ngươi mà thôi.”

“…!”

Ekdoic nhắm mắt lại rồi mở ra với đôi mắt đã trở lại bình thường. Song, trong đôi mắt ấy lại đang phản chiếu một thanh thương.

Nó được hình thành bởi vô số sợi xích, là ngọn thương ý chí được tạo ra do tác động vào quy tắc. Gã nắm lấy thanh thương chỉ phản chiếu trong mắt mà chiếu rọi đến thế giới này.

“Cho dù mặt trời lặn xuống thì ngọn lửa chiếu rọi ấy vẫn còn phải không. Hãy quyết chiến đi, Orphalow!”

Ekdoic giang đôi cánh xích mà bay đến gần tôi.

Hắn đã vượt qua nỗi sợ là gã đàn ông kia. Đúng là kỹ thuật của kẻ đó mang tính uy hiếp rất mạnh, nhưng nó không mang lại tổn thương trực tiếp nào cả.

Ekdoic tìm được kế sách vượt qua nguồn nhiệt của tôi, chỉ là hắn đã không còn gì sau đó. Xét năng lực chiến đấu thuần tuý thì tôi vẫn có cơ hội.

Lượng nhiệt mà tôi đang phát ra khá là yếu. Kể cả khi nướng được da thịt hắn thì nó vẫn không đủ để áp chế công kích từ thương kia.

Song, bản thân lúc này cũng có con bài tẩy của mình. Tôi đã liên tục bắn nhiệt lượng ra như tia sáng. Vì vậy mà kẻ địch sẽ cố né tránh công kích trực tiếp hoặc là lao vào với quyết tâm sẵn sàng chịu tổn thương.

Tuy nhiên, đó là cái bẫy mà tôi đã giăng sẵn. Nó là thứ khiến đối phương cho rằng tôi chỉ biết tấn công cự ly xa bằng tia sáng và ứng phó ở cự ly gần bằng nhiệt lượng.

Đây sẽ là một đòn đến từ khối cầu ánh sáng tập trung tất cả nhiệt lượng và bộc phát ở cự ly cực gần. Với cái này, tôi sẽ có thể xoá sổ da thịt hắn mà không cần dùng đến sức mạnh khi thức tỉnh hoàn toàn.

“Một gã chỉ biết dùng xích thì bớt mồm mép đi…!”

Tôi không vội vàng mà phóng tia sáng đã áp chế uy lực để hạn chế đối phương. Đúng là chúng tôi đang có cách biệt trong kinh nghiệm chiến đấu. Hắn đang phối hợp với thời điểm phóng ra tia sáng mà né tránh.

Thế nhưng đây cũng là bẫy, công kích từ khối cầu ánh sáng chỉ là động tác chuẩn bị. Nào, hãy thu hẹp đến khoảng cách đắc ý của ngươi đi. Khoảnh khắc ấy sẽ là thời khắc cuối cùng của ngươi…!?

Đống xích bao bọc ngọn thương của Ekdoic chợt đập xuống mặt đất xung quanh. Mảnh đất ở đó đã hoá cát sau khi mất hết phân tử nước do nhiệt lượng của tôi, và điều đó khiến tôi không thể nhìn thấy xung quanh.

“Che mắt ư!?”

Nhưng tôi vẫn có thể ứng phó! Chắc hẳn thứ giống như chiếc bóng của hắn ở chính diện sẽ rung động. Song, đây chỉ là giả mạo, mục đích thực sự của hắn là một đòn từ sau lưng.

Tại sao tôi biết ư!? Bởi vì tôi đã chịu công kích giống như vậy từ gã đàn ông kia mà thua trận! Phải rồi nhỉ, Ekdoic! Cho dù không bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn thì ngươi vẫn mang suy nghĩ gần giống như hắn!

Đúng là cứ như thế này thì tôi sẽ chịu một đòn từ Ekdoic! Nhưng thật đáng tiếc! Gã đàn ông mà ngươi ngưỡng mộ đã giúp ta trải qua tình huống này rồi!

“Là chỗ này!”

Chiếc bóng dao động ở chính diện giữa đống cát che phủ tầm nhìn. Tôi cảm nhận được khoé miệng mình đang cong lên. Trước hết thì tôi giả vờ phản ứng, sau đó lại lập tức quay ra sau lưng mà bắn khối cầu ánh sáng.

Tôi chưa từng run rẩy đến mức này với cảm giác thắng lợi khi giết người. Ôi, bản thân là một cái ác___

“____ Hở…?”

Thanh thương đâm qua lồng ngực lọt vào mắt tôi. Tôi bị đâm từ phía sau ư? Không thể nào, tôi đã quay lưng lại để công kích rồi mà.

Cho đến khi quay lại thì khuôn mặt của Ekdoic cũng lộ cảm xúc ngạc nhiên giống hệt bản thân.

“Tại sao ngươi đột nhiên quay lại…?”

Tôi chợt ngộ ra mọi chuyện sau lời nói mang đầy bối rối của Ekdoic.

Ekdoic chỉ che mắt nhằm đối phó với tia sáng và vẫn định tấn công từ chính diện. Đối phương không hề nghĩ đến sự tồn tại của khối cầu ánh sáng này.

Đây không phải tình huống được tái hiện lại, đây là kế sách nhằm khiến tôi tự diệt bản thân của gã đàn ông kia.

Hắn dự đoán được tình huống này, đánh bại tôi bằng phương pháp ấy nhằm giúp Ekdoic giành thắng lợi. Vì tôi quá ấn tượng với thất bại này nên sẽ đưa ra phán đoán sai lầm trong cục diện hiện tại.

Tôi đã bị trồng xuống mầm mống ác ý của gã đàn ông kia. Và nó đã nảy mầm ngay giữa trận chiến này.

“Thật là… một gã đàn ông xấu xa.”

Nghe được câu trả lời của tôi, Ekdoic rốt cuộc lộ ra vẻ mặt như đã hiểu ra mọi thứ.

Truyện Chữ Hay