“Giấc mơ là thứ bản thân mong cầu mà tiến tới, nguyện ước là thứ bản thân mong cầu ở người khác. Cảm xúc đáng kính lại chứa đựng sức mạnh. Orphalow, cháu bảo mình không có giấc mơ, nhưng cháu không cần phải than vãn về nó. Kể cả khi không thể thực hiện giấc mơ, cháu vẫn có thể đáp lại ước nguyện của người khác. Cách sống của con người rất khác nhau, cháu hãy đi tìm con đường của chính mình đi.”
Đó là những lời của người ông mà tôi chẳng thể nhớ nổi mặt khi bản thân nói rằng mình không có giấc mơ. Kể từ khi hiểu chuyện thì cha mẹ đã không còn, chỉ có mỗi ông lão biết rõ kỳ hạn tử vong của mình là đồng minh của tôi.
Song, người ông ấy cũng nhanh chóng chết đi. Đoạn kết của con người mất đi đất nước, mất đi nơi ở, mất đi thứ có thể nhờ cậy chính là thế. Thứ tôi còn sót lại chỉ là cái tên cùng những lời nói như nguyền rủa khắc ghi trong trái tim thuở bé này.
Tại ngôi làng mà bản thân tìm đến, tôi đã được thu nhận như một cô nhi. Không còn người lớn nào bảo bọc tôi nữa. Tôi tự giác rằng bản thân sẽ chỉ đói chết nếu bị đuổi khỏi cô nhi viện, vì vậy nên tôi đã sống một cách biết điều.
Tôi không được phép nổi bật hơn bất cứ ai. Không được làm ra hành động khiến ai đó mất mặt. Hãy trở thành kẻ thuận tiện cho tất cả mọi người.
Không phải tôi không có suy nghĩ riêng mình, nhưng trở thành kẻ như thế sẽ khiến người khác cần đến bản thân. Tôi không hề cảm thấy tệ với điều ấy. Và đó là những gì tôi hiểu nhầm.
“Chính tôi tận mắt thấy. Orphalow đã mở cửa chuồng cho gia súc chạy ra ngoài!”
Không ai lại tôn trọng một kẻ ai cũng có thể lợi dụng. Đám người cần đến tôi chỉ là bọn muốn đùn đẩy việc xấu mà thôi.
Gã đàn ông bị chỉ trích là thiếu đứng đắn đã cảm thấy phẫn nộ mà phạm tội cho bõ tức. Song, gã đàn ông ấy không có tự giác chuộc lỗi khi nhúng tay vào tội ác. Vậy nên hắn đã đổ vấy cho kẻ thuận tiện để gánh trách nhiệm như tôi.
Tôi không làm gì cả, tôi chỉ đang cố sống một cuộc sống yên bình. Ấy vậy mà tất cả những thứ bản thân gầy dựng từ trước đến nay đều bị phá huỷ bởi ác ý phi lý.
“Mày chính là cái ác. Chấp nhận điều đó đi.”
Những người lớn liên tục nói thế khi tôi không nhận tội. Bản thân bị trói trên ngọn đồi, bị căng mắt ra, và bọn họ vẫn luôn muốn tôi là cái ác cho đến khi tinh thần tôi gục ngã.
Mặt trời lúc nào cũng chiếu rọi bản thân dần xâm thực trái tim tôi. Nóng cháy, chói loá, khô khan, tất cả những thứ ấy dần tước đoạt nhiều thứ khỏi tôi.
À, ra là vậy sao. Hoá ra đây là thế giới. Hành động này chính là bình thường, làm những việc như thế này mới là thường thức.
Đây là sai lầm của tôi. Thế giới còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng tượng, nếu không lý giải điều đó thì bản thân sẽ chẳng thể nào sống sót nổi.
“Đâ… đây là trò gì!? Mày bị điên rồi ư!?”
Thật là quái lạ. Đây là những gì mấy người mong muốn còn gì? Mấy người muốn tôi trở thành cái ác, vậy nên tôi chỉ đang đáp ứng nguyện vọng đó thôi.
Tôi không biết mơ mộng. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ trở thành cái gì. Dù vậy, mọi người lại nhiệt tình mong muốn tôi làm cái ác. Nếu không đáp ứng điều đó thì chẳng phải tôi sẽ trở thành kẻ lạnh lùng ư?
Tôi không có tài năng làm ác. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều năm, lên kế hoạch, luyện tập, rồi thực hiện cái ác một cách nhập tâm, thận trọng và triệt để. Nếu không làm kỹ càng đến vậy thì tôi sẽ không thể nào đáp lại ước nguyện của các người.
Thành quả vô cùng mỹ mãn. Khuôn mặt gã đàn ông đầu tiên tôi giết vô cùng ấn tượng và xuất hiện trong mơ không biết bao nhiêu lần. Cảm giác tự mình hướng tới, nỗ lực và tạo nên thành quả thật là một điều tuyệt diệu.
Chỉ là cứ thế này thì không được. Tôi là tồn tại được thế gian xem là cái ác. Chỉ giết một người mà thoả mãn thì thật có lỗi đối với những người mong muốn tôi làm cái ác. Cái ác chừng này chắc chắn sẽ không thể khiến họ thoả mãn.
Dĩ nhiên rồi. So với những gì họ đã làm với tôi, cái ác mà tôi thực hiện chỉ là thứ vô cùng tầm thường.
Thế nên xin hãy an tâm, tôi sẽ tiếp tục làm cái ác mà mấy người mong muốn. Tiếp tục đáp ứng nguyện ước ấy chính là con đường mà tôi sẽ tiến bước.
-------------------------------------------------------------------
“Hahaha, chuyển động tốt đấy.”
Orphalow sử dụng Ma Cụ hình khuyên tai mà biến đổi nhiệt lượng của mình thành tia sáng rồi bắn ra. Sau khi nhìn thấy rồi né tránh sẽ không kịp, nhưng nếu quan sát điềm báo công kích hoặc tầm mắt của hắn thì khiến nó lệch mục tiêu là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Công kích phân tán thì rất khó nhằn, nhưng kích cỡ của từng cái lại khá hẹp. Vì vậy, tôi cố tình để nó xuyên thủng người giống như Duvleori từng làm. Vì cứ để nguyên sẽ bị ma lực của hắn cản trở hồi phục nên tôi cho sợi xích luồn qua vị trí bị xuyên thủng, tước đi thịt xung quanh rồi hồi phục nó.
Ma Cụ hình cúc cài áo tôi nhận từ Nora đang hỗ trợ phát động đặc tính của anh ta. Mặc dù nó tiêu hao ma lực, nhưng tốc độ hồi phục lại không thể so sánh với trước kia, và nó cũng không tiêu hao đến mức gây cản trở trong chiến đấu. Tôi có thể phát huy đầy đủ sức mạnh của Duvleori.
“Có vẻ anh đang vận dụng mánh lới, nhưng nhìn trông tệ hại thật đấy.”
Orphalow không hề di chuyển. Hắn vừa bảo vệ xung quanh bằng nhiệt lượng của mình vừa bắn ra tia sáng vô tận từ tầm xa.
Trạng thái của hắn là nửa thức tỉnh, bản thân nhiệt lượng là vật đang phát sinh tự nhiên do cấu tạo cơ thể. Vì vậy, cho dù phóng tia sáng nhiều cỡ nào thì hắn cũng không có dấu hiệu cạn kiệt ma lực.
Tuy rằng đối phương tạo cảm giác sở hữu lợi thế trong chiến đấu đường dài, nhưng cũng không hẳn như thế. Orphalow vẫn tồn tại điểm yếu rõ ràng. Không chỉ tôi, cả Ukka lẫn Maya cũng mơ hồ nhận ra điều đó.
Nhìn thì có vẻ hắn giỏi lừa gạt đối phương và biết dùng mưu lược, thế nhưng hắn lại không giỏi chiến đấu từ chính diện. Ban đầu thì hắn vốn không làm nghề nào chủ yếu liên quan đến chiến đấu, và có lẽ sau khi trở thành Ma Tộc cũng không tiến hành chiến đấu tay đôi với người nào.
Với cách chiến đấu áp đặt sức mạnh của mình từ một chiều thì tôi vẫn có khả năng khiến hắn tạo ra sơ hở để tận dụng.
“Bắt đầu từ lúc này mới là vận dụng mánh lới. Ta cũng đã chuẩn bị hoàn tất rồi.”
Lý do tôi chạy nhảy xung quanh Orphalow là vì đưa sợi xích vào trong lòng đất mà cào đất ra. Hiện tại, phần lớn địa hình xung quanh đã bị cắt xé và tồn tại xích bò ngổn ngang.
Tôi dồn ma lực vào một địa điểm rồi điều chỉnh trọng lượng. Sau đó, tôi nâng nó lên, vừa giải trừ ma pháp vừa ném về phía bên trên Orphalow.
Nhìn thấy công kích đó, Orphalow khẽ tặc lưỡi rồi nhảy về phía sau. Lượng nhiệt của hắn có thể dễ dàng hoà tan tảng đá cỡ ngọn đồi trong chốc lát. Tuy nhiên, kể cả khi hoà tan được chúng thì hắn vẫn không thể khiến chất lỏng phát sinh từ đó bốc hơi chỉ trong khoảnh khắc.
Lượng lớn chất lỏng đổ xuống sở hữu xung kích với uy lực không nhỏ. Vì không có sự trong suốt như nước nên thị giác cũng bị tước đoạt. Nó sẽ khiến hắn nhận thức rằng điều này vô cùng phiền toái và buộc phải di chuyển.
Tôi tiếp tục ném những khối đất bị cắt về phía Orphalow. Hắn cố gắng phóng tia sáng uy lực cao vì cảm thấy khó chịu, nhưng tầm ngắm lại không được ổn định.
“Lén lút lén lút…”
“Uy lực của tia sáng tập trung vào một điểm vô cùng mạnh, nhưng không thể trúng nếu không ngắm chuẩn mục tiêu thì nó cũng không khác gì cung tên cả.”
Orphalow né tránh những cú ném của tôi tức là nguồn nhiệt sẽ rời khỏi nơi đấy. Điều đó đồng nghĩa mặt đất ném tới sẽ không hoàn toàn hoá thành chất lỏng. Xung quanh hắn lần lượt xuất hiện những bộ phận nhấp nhô không bằng phẳng. Việc còn lại là ẩn nấp trong góc chết và không để bản thân lọt vào tầm nhìn của hắn.
Mặt đất này là vũ khí công kích, là lá chắn nhiệt lượng của hắn, và cũng là bức tường che đi tầm nhìn của đối phương.
“___!?”
“Có vẻ nó đã trúng rồi.”
Cú quét ngang của sợi xích quấn quanh mặt đất đã trúng thân mình Orphalow. Tuy rằng sợi xích bị hoà tan ngay khi trúng mục tiêu, nhưng tôi đã thành công truyền xung kích tới hắn.
Trong sợi xích được phủ ma pháp tước đoạt nhiệt lượng chứ không phải nguyền rủa. Dù nó có tác dụng rất nhỏ trước nhiệt lượng của hắn, chỉ là nhờ giảm nhiệt độ của mặt đất mà nó quấn quanh trước đó nên sợi xích có thể duy trì lâu hơn một chốc cho đến khi bị tan chảy. Hơn nữa, khi tấn công cùng khối đất ném tới hắn thì sợi xích sẽ được bảo vệ khỏi nhiệt lượng của đối phương cho đến vị trí gần nhất.
Công kích trúng hắn có ý nghĩa rất lớn lao. Hắn vẫn luôn ngắm bắn tôi một chiều từ khu vực an toàn, nhưng hiện hắn đã có ấn tượng rằng mình sẽ chịu phản công gây trở ngại tầm nhìn và buộc phải di chuyển.
Đối với Orphalow luôn xem tôi là kẻ yếu kém hơn thì diễn biến này sẽ vô cùng khó chịu.
“Anh cảm thấy thoả mãn với công kích cỡ ấy làm gì đây? Nắm đấm của người phụ nữ lần trước còn mạnh hơn mấy lần cơ.”
“Vậy mà sắc mặt ngươi lại thay đổi khá nhiều đấy. Cảm thấy khó chịu vì công kích ngoài dự đoán à?”
“Nói hoa mỹ rằng mình đã đạt trạng thái thức tỉnh hoàn toàn mà toàn dùng tiểu xảo không nhỉ. Sao anh không thể hiện sức mạnh ngay đi? Hay là anh đang sợ hãi?”
Chẳng vấn đề gì cả. Hiện giờ cứ suy nghĩ cách khiến Orphalow bực tức. Bằng không thì Orphalow sẽ không sử dụng kỹ năng ấy.
Lôi kéo cả không gian lẫn đối tượng vào lĩnh vực của mình và đạt trạng thái thức tỉnh hoàn toàn trong quy tắc đã bị tác động. Lợi ích của điều đó là hắn có thể quay lại bình thường dù bước chân vào trạng thái thức tỉnh kia.
Đó là một sức mạnh vô song, đại đa số sinh vật đều không thể chịu nổi. Thế nhưng, khiến Orphalow sử dụng kỹ năng ấy cũng là con đường để tiêu diệt Orphalow.
Lần trước thì hắn đã thể hiện kỹ năng ấy vì cảm thấy hiếu kỳ với sợi xích trong Manh Nhãn. Song, sức mạnh ấy cũng tạo gánh nặng rất lớn cho Orphalow. Vì cần phải hành động để thay đổi chiến cục nên hắn sẽ chần chờ trong việc sử dụng kỹ năng ấy với đối thủ như tôi.
Kỹ năng tôi mới nắm được có thể khắc chế kỹ năng kia, nhưng nó lại có tác dụng rất nhỏ với tình huống công kích tầm xa như thế này.
Tôi cần phải vận dụng hết trí óc nhằm khiến hắn nghiêm túc. Tôi phải mô phỏng kỹ thuật kích thích cảm xúc của hắn giống như huynh đệ.
“Sợ hãi ư… Tức là ngươi sợ hãi việc chuyển hoá thành mặt trời nhỉ, Orphalow. Ngươi sợ đánh mất bản ngã chứ không phải sợ trở thành tượng trưng nỗi sợ hãi. Bởi vì bản chất của ngươi là con người nên mới có suy nghĩ như vậy.”
“____”
“Ngươi là tà ác. Ngươi xem nhẹ mạng người và muốn kích động trái tim họ. Song, ta lại cảm nhận được sự trống rỗng trong cái ác của ngươi.”
“Cái ác của tôi… trống rỗng ư?”
“Orphalow, tại sao ngươi lại muốn trở thành cái ác?”
Tham lam, chi phối người khác, sung sướng cá nhân. Cho dù lý do là gì, chuyện lựa chọn con đường tà ác phải tồn tại thứ bản thân có thể đạt được ở cuối cùng.
Làm ác chỉ là quá trình và thủ đoạn, nó không phải kết quả hay mục đích. Thế nhưng, tôi cảm nhận được sự tà ác trong hành động của Orphalow chứ không nhìn thấy thứ hắn mong muốn đạt được.
“Lý do? Rất đơn giản. Tôi được mong muốn làm cái ác. Bản thân chỉ đang đáp ứng nguyện vọng đó mà thôi.”
“Vậy nếu được mong muốn làm thiện thì ngươi làm được không?”
“Chỉ khi nào có người muốn như thế. Thế nhưng đã quá trễ rồi. Tôi đã lựa chọn con đường đáp ứng ước nguyện trở thành cái ác. Nguyện vọng kia sẽ không tác động được tôi đâu.”
Có lẽ hoàn cảnh của Orphalow cũng giống như tôi. Cả hắn và tôi đều được mong muốn trở thành tương lai mà ai đó mong muốn. Chúng tôi chỉ biết mỗi điều đó và tin rằng nó là đúng đắn.
“… Trước kia, ta cũng từng được mong cầu như vậy. Đối phương muốn ta trở thành kẻ sát hại nhân loại mà dạy dỗ những kỹ thuật giết chóc. Ta cho rằng điều đó là chính xác và không nghĩ rằng mình có lựa chọn khác. Song, sau khi kẻ mong cầu điều đó bỗng dưng chết đi, ta lại đánh mất con đường mình cần tiến bước.”
“Tôi không có hứng thú với cuộc đời của anh đâu.”
“Ta không biết quá khứ của ngươi. Tuy nhiên, chẳng phải những kẻ mong muốn ngươi như vậy đã không còn tồn tại trong thế giới này ư? Tiếp tục đáp lại nguyện vọng của những kẻ không có bao nhiêu giá trị với ngươi trong suốt cuộc đời sau này có ý nghĩa gì sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Con người chết đi thì linh hồn vẫn tồn tại! Tôi cần phải vĩnh viễn thể hiện những điều đó cho tất cả mọi người! Tôi đã đáp ứng nguyện vọng của các người hoàn hảo đến như thế này rồi đấy!”
Orphalow mở to mắt là cười lớn. Tôi đã lựa chọn từ ngữ vì không chừng đối phương sẽ dao động… nhưng theo phản ứng này thì có lẽ đối phương đã tìm được câu trả lời trong mình rồi.
Gã đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Gã đã kết luận rằng mình không hối hận vì chọn con đường tà ác này. Song, nhân loại vẫn luôn có những suy nghĩ đối với phần khiến mình xúc động.
“___ Vậy sao. Ngươi buộc phải hướng tới cái ác nhỉ.”
“… Cái gì cơ?”
“Cố chấp với một thứ có nghĩa là bản thân cần đến nó. Orphalow, ngươi buộc phải làm cái ác. Bằng không thì ngươi sẽ không thể chịu đựng được lương tâm cắn rứt vì tội ác mình từng làm phải không?”
Tôi không cần phải nghe câu trả lời. Tôi cảm nhận được lời của mình đang dao động cảm xúc của Orphalow.
Vì cho rằng Lacia chết đi là lỗi của bản thân, tôi đã luôn mong muốn sự trừng phạt để chuộc tội trước cả khi muốn nghe lời của Melia. Có lẽ cảm xúc của Orphalow cũng gần giống như vậy.
Hắn bị yêu cầu phải trở thành cái ác bởi người khác, và bản năng hắn giác ngộ được sức nặng của tội ác mình phạm phải. Orphalow không mong muốn trừng phạt, mà hắn đang cố hợp thức hoá tội ác. Hắn cho rằng đây không phải trách nhiệm của mình, hắn chỉ đang làm theo những gì được bảo và được mong cầu mà thôi.
Trái tim Orphalow đang dần tan vỡ. Hắn sợ hãi rằng nếu mình quay đầu nhìn lại, nếu lỡ bản thân ngừng bước, hắn sẽ bị nghiền nát bởi sức nặng trong tội lỗi mình phạm phải. Nỗi sợ hãi ấy vẫn đang khiến hắn bước trên con đường tà ác này.
“… Anh đang… nói gì… vậy nhỉ?”
“Không cần lo lắng, ta không định tranh luận ở đây. Quá khứ của ngươi là con đường ngươi đã bước qua, ta sẽ không phủ nhận điều đó.”
Nếu không có huynh đệ thì tôi cũng không có hiện tại. Tôi sẽ bị giam cầm trong lòng phục thù mà giết hoặc bị Lacra giết chết. Kể cả khi còn sống, tôi vẫn cố chấp với lời của Begragud và tiếp tục ra tay với nhân loại vì cho rằng bản thân là tồn tại cần phải giết chóc con người.
Orphalow là một tôi không được ai cứu rỗi. Hắn là kẻ tự mình suy nghĩ trong khi không được ai cứu giúp và giữ vững bản ngã cho đến hiện tại.
Quả nhiên là tôi không phù hợp với hành vi kích động tinh thần đối phương như huynh đệ. Tôi muốn đối mặt gã đàn ông này từ chính diện. Tôi muốn cho hắn thấy bản thân vẫn còn con đường khác.
“Lo lắng? Ai lại lo lắng___”
“Nhân loại sẽ bước trên những con đường khác nhau, va chạm vào nhau cũng có thể xảy ra. Chúng ta đối địch có lẽ cũng có thể gọi là một loại vận mệnh.”
“Chuyện đó chẳng quan trọng, ai___”
“Đúng là ngươi diễn vai ác rất tốt, Orphalow. Tuy nhiên, nếu muốn khiến đối phương khó chịu thì nên lý giải kẻ đó sâu___”
“__! Câm mồm!”
Công kích từ Orphalow trở nên kịch liệt. Thật quái lạ, tôi chỉ muốn thẳng thắn đối mặt với hắn, nhưng bỗng dưng lại khiến hắn phẫn nộ rồi.
Không hiểu sao khuôn mặt hay nổi giận một cách phi lý của Thương chợt hiện trong đầu tôi. Vậy là tôi đã làm sai như mọi khi rồi ư. Tôi còn đang cố trưởng thành để lý giải được điều đó… Quả nhiên là sống trong năm tháng lâu dài một mình cũng không thể giúp tôi đạt được kỹ thuật kia.
Được rồi, kể cả quá trình có ra sao thì Orphalow cũng đã trở nên nghiêm túc. Cho dù công kích trở nên kịch liệt đến mức nào thì hành động của tôi vẫn không thay đổi. Bản thân vừa di chuyển để không lọt vào tầm nhìn của hắn vừa tấn công từ góc chết.
“___! Từ nãy đến giờ chỉ toàn bày trò…!”
“Câu nói mà vai ác có vẻ sẽ nói nhỉ. Ngươi cũng diễn quen rồi đấy.”
“____!”
Sát ý tăng lên ngùn ngụt. Khen ngợi một cách rẻ tiền có vẻ sẽ mang lại hiệu quả trái ngược. Tôi đang ẩn nấp sau góc chết mà nhiệt lượng tràn tới vẫn gia tăng. Có vẻ hắn không còn áp chế được sức mạnh rồi.
Quy mô của các tia sáng bắn ra cũng trở nên rối loạn hơn, địa hình xung quanh chẳng mấy chốc đã bị khoét ra vô số lỗ. Tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ tới chuyện nếu đồng minh khác ở nơi này.
“Hộc… hộc… hộc!... Rốt cuộc mình đang làm gì đây. Tại sao bản thân lại bực tức với kẻ này mà rối loạn…!”
Dường như lấy lại được bình tĩnh sau khi tấn công điên cuồng một lúc nên Orphalow ôm lấy đầu mà tạm ngưng tấn công.
Tôi đã đánh trúng hắn vài lần trong lúc đó, nhưng quả nhiên là Ma Tộc với cơ thể được cường hoá. Kể cả khi gây thương tổn thì vẫn còn xa mới đủ định đoạt trận chiến. Dù thế, chính vì là những công kích ấy nên chúng mới có thể chạm đến hắn.
Những cú quét từ sợi xích phóng ra từ góc chết lay động đầu của Orphalow. Tuy sát thương vẫn vô cùng ít ỏi, nhưng tốc độ sợi xích bị hoà tan lại chậm hơn hẳn trước đó. Có lẽ hắn đang cố áp chế nhiệt lượng của mình như một cách để giữ bình tĩnh.
“Sao rồi? Mặt trời đang có bóng râm đấy.”
“____”
Dao động cảm xúc trong mắt của Orphalow đã tan biến. Nó có chút khác với biểu cảm không biết hắn nghĩ gì khi mới gặp.
Phẫn nộ sẽ cướp đi bình tĩnh và khiến đối phương kích động, nhưng nếu làm quá thì phẫn nộ sẽ cướp đi cả sự kích động ấy. Nhờ cảm xúc không cần thiết trở nên nhạt đi, khuôn mặt của hắn bắt đầu lộ vẻ từ bỏ sự cố chấp rằng tôi là kẻ kém cỏi hơn.
“Có vẻ anh đang cố gắng để khiến tôi sử dụng sức mạnh nhỉ.”
“…”
“Anh nghĩ tôi không nhận ra ư? Bản thân đã biết rõ mục tiêu của anh ngay từ đầu rồi. Có vẻ như anh rất tự tin vào sức mạnh đạt được sau khi thức tỉnh hoàn toàn. Không, nếu đó là sức mạnh áp đảo thì anh đã sử dụng nó ngay từ đầu. Lý do không làm vậy là vì sức mạnh mới của anh có tác dụng hạn hẹp nhỉ?”
Làn gió nóng thổi tới. Nhiệt lượng xung quanh Orphalow bắt đầu cuồng loạn, không khí trở nên vặn vẹo. Làn da và mắt tôi trở nên khô khốc, bên trong phổi giống như đang bị nung bởi ngọn lửa.
Thế giới nhuộm một màu đỏ. Dường như tôi đã bị lôi vào thế giới độc lập trong ý thức của hắn. Mọi thứ đều đúng như dự đoán. Việc còn lại chính là sử dụng sức mạnh này và chịu đựng mặt trời của hắn…!
“Được thôi, tôi chấp nhận khiêu chiến của anh! Tuy nhiên, đừng nghĩ lần này sẽ giống với trước kia! Tôi sẽ thiêu rụi anh đến khoảnh khắc cuối cùng! Tôi sẽ không lưu lại tro tàn mà khiến sự tồn tại của anh tan biến khỏi thế giới này!”
“Ứ, ta sẽ khiêu chiến ngươi. Bởi vì ta cũng không hề giống với lần đó!”