Người ấy chính là ánh sáng. Lý do tôi có thể nhìn thấy thế giới mà yêu thương nó là vì người ấy đã chiếu rọi thế giới này.
Cha chỉ xem tôi là công cụ, luôn so sánh với con cái của gia đình khác mà bi quan về sự kém cỏi trong huyết thống của mình. Ông ta đùn đẩy mọi trách nhiệm lên tôi mà quát nạt vì cho rằng tôi là kẻ ngu dốt.
Tôi chỉ biết chịu đựng sự vô lý mà cha mang lại. Bản thân kém hơn những đứa trẻ khác là sự thật, tôi cũng không học được cách nào để khiến ông ta vui lòng cả.
Đối với một kẻ cảm thấy điều đó là bình thường và không nhìn ra được giá trị gì trong cuộc sống, người ấy đã dạy cho tôi biết thế giới là gì.
Vì vậy nên tôi đã hạ quyết tâm trong lòng. Tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ của mình vì người này.
Nơi người ấy tiến tới trước có thế giới của tôi. Thế giới người ấy chiếu rọi chính là thế giới của tôi.
Do đó, nếu người ấy mong muốn huỷ diệt thì tôi sẽ trở thành thủ đoạn dẫn đến huỷ diệt ấy. Nếu người ấy muốn tuyệt diệt nhân loại thì tôi sẽ trở thành một con nhện chỉ biết giết chóc.
“Ừm, vì vậy nên Ma Vương-sama, xin ngài tuyệt đối đừng xin lỗi tôi. Xin ngài đừng hướng ánh mắt tội lỗi đến tôi. Bởi vì tiến tới huỷ diệt vì ngài chính là niềm hạnh phúc không thể nào lớn hơn đối với tấm thân này.”
Một ký ức hoài niệm. Tại sao tôi lại nhớ đến thứ này chứ? Tôi đáng lẽ đã vứt bỏ mọi thứ mà trở thành một con nhện mới phải. Tại sao cảm giác của cơ thể con người vẫn còn lưu lại đây?
“____ Vậy là ta đã thua rồi nhỉ.”
Một cơ thể trống rỗng. Thân thể loài nhện đã sụp đổ, tàn dư của nó là bộ dạng ban đầu còn sống sót đầy kỳ tích của bản thân. Dẫu vậy, lõi của tôi đã không còn tồn tại. Đây chính là kết cục của sinh vật thảm hại, kẻ mất đi trái tim và nhìn thấy thế giới lần cuối.
Ba kẻ địch đang nhìn xuống tôi. Kể cả trong tình huống này, đối phương vẫn không lơ là chút cảnh giác nào. Ôi, thận trọng đến thế này thì đúng là bản thân cũng khiến chúng sợ hãi rất nhiều nhỉ.
“Đúng vậy. Mặc dù sức mạnh của cô vô cùng siêu việt, nhưng mất đi khả năng suy nghĩ sâu xa của cô lại biến nó thành công dã tràng.”
“Đây chỉ là thứ một con nhỏ thôn nữ bình thường đạt được mà thôi, chẳng có gì to tất cả... Không lẽ ta đã thua về độ quyết tâm ư?”
“Không phải, là do khác biệt trong quyết tâm của hai bên. Quyết tâm của cô là dâng hiến mạng sống vì người mình yêu, quyết tâm của chúng tôi là cố gắng sinh tồn vì người mình yêu. Đây chỉ là kết quả cuối cùng của chuyện đó mà thôi. Nếu cô cũng chiến đấu vì để sống sót thì chắc mọi thứ đã không như thế này rồi.”
Sống sót vì người ấy… Nếu tồn tại con đường đó thì chắc hẳn tôi sẽ vui lòng mà lựa chọn. Chỉ là người ấy đã chọn con đường dẫn đến huỷ diệt. Vì vậy nên tôi cũng phải bắt chước kết cục ấy.
“Đó là chuyện không thể nào xảy ra. Cơ mà ta thật không phục khi bại trận trước kẻ vẫn chưa thức tỉnh như ngươi.”
“Thức tỉnh hoàn toàn cũng chỉ là thủ đoạn thể hiện sức mạnh thôi. Đúng là các cô sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng tôi chắc hẳn sẽ không bao giờ đi đến đó. Dù sao thì nỗi sợ lớn nhất của tôi chính là mất đi đức vua mà.”
“… Cái quái gì vậy, nghe ăn gian thật đấy.”
Đến cả cách sống của bản thân cũng mang nhân quả đối với người mình yêu. Thật sự đáng ghen tị. Bản thân tôi cũng chỉ là một con nhện nằm trong kho mà thôi.
“Ghen tị lắm chứ gì? Mà có lẽ Hắc Ma Vương trong mắt cô là một tồn tại hoàn hảo không chịu nguy cơ nào. Vì vậy nên cô mới không sợ hãi chuyện mất đi Hắc Ma Vương. Thậm chí cô còn chẳng ý thức đến điều đó nữa.”
À, cũng phải. Tôi tin tưởng rằng người ấy sẽ đi xa hơn tôi. Kể cả khi ngôi làng bị thiêu cháy, kể cả khi bị Yugura phong ấn, tôi vẫn tin tưởng người ấy chắc chắn sẽ quay trở về.
Nhưng tôi ghen tị với khoảng cách để cô ta có thể sợ mất đi đối phương. Khoảng cách giữa tôi và Ma Vương-sama… Không, giờ cố suy nghĩ cũng vô ích.
“Vậy là ngươi cũng được thoả mãn nhỉ.”
“Đúng thế. Tôi đang trải nghiệm những ngày tháng đầy thoả mãn này đây.”
Tôi cảm thấy rất ghen tị. Tuy nhiên, đối với tôi thì không có gì giá trị hơn những ngày tháng sống vì Ma Vương-sama. Cho dù người khác thể hiện khung cảnh hạnh phúc đến thế nào thì tôi vẫn có thể khẳng định điều đó.
“Ta sẽ sửa lại lời không phục. Thật tốt khi kẻ địch cuối cùng của ta là các ngươi.”
Có thể cảm thụ được điều ấy vào lúc này chính là điều khiến bản thân vui sướng hơn bao giờ hết.
-------------------------------------------------------------------
Chỉ cần tôi vẫn sống thì Melabis là tồn tại bất diệt. Kể cả khi lõi bị đập nát thì mọi thứ sẽ quay lại bình thường chỉ bằng một tiếng gọi của tôi. Hắn không cần sợ phản công. Hắn chỉ cần sử dụng sinh mệnh vô hạn, tước đoạt thể lực của kẻ địch mà chiến thắng.
Ấy vậy mà tại sao tôi lại gấp gáp? Giọt mồ hôi chảy từ trán này là gì?
“__ Melabis!”
Melabis hành động theo mệnh lệnh của tôi. Cho dù bị đâm chém ra sao thì hắn vẫn tiếp tục tấn công không chút sợ hãi. Chỉ cần trực tiếp đánh trúng một lần thôi thì trận hình của kẻ địch sẽ sụp đổ.
Thế nhưng, công kích của hắn lại không thể chạm đến kẻ địch. Mỏ và móng vuốt của Melabis không thể cào xuống những mảnh thịt của chúng.
Có vài nguyên nhân cho tình trạng này. Độ dày phòng ngự của con ả triển khai ma pháp Kết Giới ở phía sau, gã đàn ông mang năng lực thân thể yếu nhưng lại có trực giác nhạy cảm đến quái lạ. Kẻ nào cũng có sở trường để không chịu công kích của địch.
“Đừng hòng!”
Tuy nhiên, phiền phức hơn hết là ả hiệp sĩ. Ngay thời điểm Melabis ngắm chuẩn mục tiêu thì hiệp sĩ này đã hoành kiếm đứng trước mặt.
Đây là một trong những kẻ từng dồn ép Zahakva suýt bước vào trạng thái thức tỉnh hoàn toàn. Tedral từng nói rằng người cần cảnh giác nhất là gã đàn ông sở hữu tài năng tương đương Yugura, Arkryal. Còn hiệp sĩ này chỉ sở hữu năng lực thân thể mạnh mẽ, là một người bình thường không nắm giữ năng lực vượt qua quy tắc nào.
Sức mạnh, khối lượng, tốc độ và ma lực của chúng tôi đều mạnh hơn. Vậy thì tại sao công kích của Melabis không thể chạm tới hiệp sĩ này? Tại sao mọi thứ đều bị ngăn chặn lại chứ?
Hiệp sĩ gạt công kích của Melabis với chuyển động tối thiểu, dùng kiếm đánh trả chính xác mà khiến Melabis không thể cử động. Kể cả là cơ thể có khả năng tái sinh vô hạn, chuyển động của sinh vật vẫn sẽ bị chậm đi nếu bị chặt xuống những cổ, cánh hay gân. Nếu cố cưỡng ép tấn công thì thanh kiếm ấy sẽ vươn đến tôi đang ở trên lưng Melabis.
“Ch… chị đại ghê vãi…”
“Harkdoc-san, chúng ta cũng phối hợp nào! Chỉ mỗi một mình Illias-san thì không thể giải quyết___”
Hiệp sĩ vừa né tránh công kích Melabis vừa xuyên thủng thân thể Melabis bằng kiếm. Theo phản ứng của hắn thì có vẻ lõi đã bị phá huỷ một cách chính xác.
“Melabis, tái sinh lại đi!”
“___!”
Tôi lập tức cho hắn phục sinh mà giãn khoảng cách. Hiệp sĩ kia vừa mới định nắm chặt thanh kiếm mà đâm lưỡi kiếm vào tôi. Nếu như bản thân phản ứng chậm hơn một chút thì có lẽ đường chém ấy đã chạm để cổ bản thân rồi.
Ả ta vừa một mình nhắm chuẩn xác vào chiếc lõi, việc mà ả phụ nữ dùng ma pháp Kết Giới phải nhờ đến chỉ thị của gã đàn ông kia mới có thể tấn công chính xác.
Cứ như một trò đùa vậy. Đó không phải chuyện một con người bình thường có thể làm. Song, thần kinh của tôi cũng không ngây thơ đến mức sợ hãi vì chuyện đó.
Hiệp sĩ không hề mở miệng mà thu hẹp khoảng cách với chúng tôi. Chắc hẳn ả ta làm vậy vì nhận ra rằng Melabis phải khựng lại đôi chút cho đến lúc có thể chuyển động sau khi bị phá huỷ lõi và phục sinh.
Tuy nhiên, đây là cái bẫy tôi giăng ra. Nhờ lộ ra như vậy nên đối phương sẽ cưỡng ép lao tới vì nhìn thấy cơ hội chiến thắng.
Ngay khoảnh khắc hiệp sĩ giậm chân hạ kiếm xuống thì bụng Melabis liền nổ tung. Đó là ma lực mà tôi tích luỹ bên trong cơ thể Melabis khi bản thân còn ở trên lưng hắn. Ma lực được áp súc và nổ tung bao trùm lấy hiệp sĩ. Thế này thì một kích tất sát của tôi đã chuẩn bị.
“Máu nổ tung từ toàn thân và chế___”
“Đừng hòng!”
Ma lực tràn ra từ hiệp sĩ đánh bật ma lực của tôi nhanh hơn cả những lời đang nói ra. Cô ta giải trừ Cường Hoá Ma Lực trên người và thổi tung ma lực ra ư!? Tôi ngạc nhiên vì số lượng ma lực cô ta dùng để cường hoá, nhưng cái cách dùng ma lực tuỳ tiện ấy____!
“____ Đừng giỡn mặt ta!”
Sự giận dữ trước cách chiến đấu man rợ này áp đảo bản năng cần né tránh của tôi. Tôi lơ đi lưỡi kiếm cắm vào vai mà dùng hết sức trong tay trái và đấm vào mặt hiệp sĩ.
Kể cả khi trình độ Cường Hoá Ma Lực thấp kém, chỉ cần bỏ qua việc bảo vệ thân mình thì khả năng cường hoá cơ thể sẽ có thể vượt qua giới hạn. Với lượng ma lực gia tăng sau khi thức tỉnh hoàn toàn, cho dù cánh tay gãy nát vì một đòn này thì tôi vẫn có thể tung ra sức mạnh không thua kém Zahakva lúc bình thường.
Đây là một đòn sẽ đập nát đầu người và chắc chắn đoạn tuyệt hơi thở đối phương. Ấy vậy mà, ấy vậy mà tại sao con ả này lại vừa đẩy nắm đấm của tôi vừa bước tới trước chứ!?
“Melabis!! Quét ngang đi!”
“Hự!?”
Tôi chọn bắt đầu lại tình huống trước khi cơ thể bị chém đôi. Melabis quét bay cả hiệp sĩ lẫn cơ thể tôi.
Một đòn của Melabis tuyệt đối không hề nhẹ nhàng. Đây là cú đánh tốc độ cao đến từ trọng lượng áp đảo và tương đương với một đòn từ chân nhện của Zahakva. Cả tôi vừa chịu công kích trực tiếp cũng vỡ nát xương toàn thân, thịt bị rách nát, nội tạng bị phá huỷ.
Dù thế, tôi vẫn là Ma Tộc, chỉ cần không chết thì tôi vẫn có thể phục hồi vô số lần. Mặc dù cơn đau khiến bản thân không thể thốt nên lời, nhưng thế này thì cũng đủ để giết hiệp sĩ kia…!
“A...! Tại sao… tại sao ngươi có thể đứng lên chứ!?”
Hiệp sĩ kia đã hoành kiếm mà nhìn chúng tôi. Ả ta đã quay lại tư thế ban đầu còn sớm hơn cả Ma Tộc có thể phục hồi mọi vết thương trong khoảnh khắc.
Máu chảy xuống từ trên trán, nhiều vị trí trên bộ giáp đang cong vẹo. Công kích cũng không phải không chạm đến cô ta. Thế nhưng tôi vẫn không cảm nhận được chút méo mó nào từ vết thương thông qua tư thế của cô ta.
“Đừng khinh thường ta, Ma Tộc. Ngoài trình độ, cường độ của Cường Hoá Ma Lực cũng sở hữu sức mạnh đến từ ý chí chất chứa trong đó. Trước công kích biết chắc sẽ đến và sở hữu quyết tâm đón đỡ, một hiệp sĩ sẽ không thể nào lại không chịu đựng được điều đó.”
“Không nha, bình thường chẳng ai làm được đâu!?”
“Nhưng mà chị đại vẫn chịu đựng được kìa… Hệt như là tên kia vậy…”
Kể cả đồng bọn đang đứng đằng sau hiệp sĩ cũng kinh ngạc trước độ ngoan cường ấy. Chỉ có mỗi hiệp sĩ kia là vượt xa bình thường. Hiểu được điều đó cũng khiến tôi an tâm phần nào, nhưng khi đây là kẻ mình phải đối mặt thì lại vô cùng đau đầu.
“Không phải con quái vật như ngươi mới là kẻ không giống người hơn sao!”
“Ngược lại. Chính vì có mọi người kết nối nên ta mới có thể chạm được cốt lõi của các kỹ năng đã đạt được, mới có thể tìm đến cảnh giới trong tim nhờ những cảm xúc trải dài. Chính vì ta là nhân loại nên bản thân mới có thể đứng tại đây.”
Ôi, tôi vẫn nhớ cảm giác ghét cay ghét đắng này. Đây chính là sự ghen ghét mình ôm trong lòng đối với Hắc khi còn là con người.
Đôi mắt của một kẻ vừa nói những chuyện đẹp đẽ vừa phát triển tài năng của mình. Ánh mắt của những con quái vật không hề tự huyễn vì tài năng hay xuất thân của bản thân, không bao giờ ngừng việc trèo lên đến đỉnh cao.
Đó là sự tự phụ đến từ sức mạnh do mình tự rèn nên chứ không phải được ban tặng từ kẻ khác.
“Được thôi. Ngươi rất tốt, ta cũng muốn giết ngươi giống như giết Hắc rồi. Melabis, hãy dạy cho bọn chúng biết đi. Kẻ sống sót cuối cùng không phải là đám ngu ngốc chỉ biết nói những điều đẹp đẽ, mà là những kẻ ngu ngốc nguỵ biện luôn uống bùn nhơ như chúng ta!”
Melabis gào thét theo lời nói của tôi. Kể cả khi không hiểu được ý nghĩa trong đó, hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc của tôi. Đúng vậy đấy, người ghét loại đàn bà nhàm chán như thế này lắm phải không. Nữ nhân phải ngu ngốc một chút mới có mị lực nhỉ.
Chỉ cần sẵn sàng chịu trúng kiếm thì công kích sẽ chạm đến cô ta. Chỉ cần né được công kích trực tiếp vào lõi thì bên có lợi sẽ là bên này. Tôi sẽ khiến cô ta khuất phục cho đến khi không thể đứng___
“A, toàn là sơ hở.”
“_____ Hả?”
Trước khi tôi kinh ngạc về chuyện cơ thể nghiêng đi thì bốn vết chém đã cắt vào cơ thể. Trước khi nhận ra đó là vết chém đến từ ma pháp Kết Giới vô hình và là công kích đến từ con ả tôi không chú ý tới thì lại xuất hiện thêm ba nhát nữa. Nhân tiện thì Melabis cũng bị phân tách thành tám phần bằng nhau.
“Hình như là cơ hội đó, Illias-san!”
“À ờ!”
Cả hiệp sĩ cũng kinh ngạc đến mức không kịp cử động vì cuộc tập kích vừa rồi. Tôi cảm thấy bầu không khí bị phá huỷ bởi những công kích từ kẻ không biết để tâm đến điều đó.
Kể cả khi phục hồi thân thể và đứng dậy, cổ chân tôi lại lập tức bị chặt đứt mà ngã xuống. Những công kích liên tục này không hề có chút ngây ngô nào. Thậm chí nó còn mang sự lạnh lùng không để tôi có thời gian tái chuẩn bị.
“Đồ… đồ khốn!”
Tôi cưỡng ép triển khai ma lực của bản thân ra chung quanh và đẩy lùi ma lực của con ả đang tạo thành ma pháp Kết Giới kia. Tôi hiểu ả ta đang công kích với ma lực của mình làm khởi điểm. Thế này thì ả ta sẽ không thể lập tức truy kích nữa.
Melabis cũng đã hoàn thành hồi phục. Có lẽ hắn sẽ phải chịu công kích của hiệp sĩ đang lao tới trước, nhưng chỉ cần quét ngang là đủ rồi.
“Chà, ngươi là kiểu người nóng máu lên là không nhìn xung quanh nhỉ. Thật ra ta cũng hiểu cảm xúc đó.”
“__!?”
Đôi cánh định quét ngang của Melabis bỗng bị cắm xuống bởi thanh đại kiếm của Posimac và gắn chặt vào mặt đất.
Gã đàn ông này nhìn thấy tôi bị mất tư thế nên không do dự lao vào, hơn nữa còn tiên đoán được mục tiêu của tôi ư!?
Melabis đang thực hiện mệnh lệnh của tôi, nhưng đòn quét ngang từ cánh lại đang bị phong toả. Tôi cần phải ra mệnh lệnh gì tiếp theo để đối phó? Phải làm sao để ngăn chặn tên hiệp sĩ kia?
“___ Melabis! Tự bạo đi!”
“Thiệt hả trời!?”
Cơ thể Melabis bùng nổ vừa phân tán những mảnh thịt ra xung quanh vừa thổi bay toàn bộ kẻ địch. Một kẻ lúc nào cũng có thể lập tực tự diệt bản thân như hắn thì tự bạo là một ý tưởng vô cùng rẻ tiền.
Tuy nhiên, sự rẻ tiền ấy lại giúp tôi thành công đối phó nhanh hơn chuyện cố suy nghĩ. Bản thân tôi cũng tự mình cảm thụ và đảm bảo được uy lực tự bạo của Melabis.
Và Melabis đang bắt đầu phục sinh, tôi cũng đã hoàn thành hồi phục cơ thể vừa bị sụp đổ. Hiệp sĩ kia có lẽ đã điều chỉnh lại tư thế, nhưng đám khác sẽ không được như vậy.
Tôi không thể nào suy nghĩ ra nhiều đối sách, vì vậy nên tôi sẽ dốc hết toàn bộ vào một lần!
“Hự… grừ…! Na… nào… đến đây đi! Đồ hiệp sĩ ngu độn!”
“Đương nhiên rồi!”
Khi tôi đứng dậy và thét lên thì kiếm của hiệp sĩ đã chém đôi cơ thể tôi từ trên xuống. Mặc dù sớm hơn tôi tưởng nhiều, nhưng điều này cũng nằm trong suy đoán của tôi.
Tôi đã thành công đoán được ả hiệp sĩ ngu ngốc thẳng thắn này sẽ chém đôi một cách gọn ghẽ nhất. Tôi đã di chuyển lõi của mình sẵn. Mục tiêu ở cự ly này thì tay của tôi sẽ chạm được vào ả ta!
Bản thân vừa hồi phục cơ thể vừa ôm chầm lấy hiệp sĩ nhằm khoá lại hai tay ả. Tôi dốc toàn bộ ma lực và sức mạnh mà ngăn chặn chuyển động của hiệp sĩ. Cho dù muốn phóng xuất bao nhiêu ma lực thì ả ta cũng không thể thổi bay cơ thể của tôi.
Hiệp sĩ cố gắng giãy dụa khỏi trói buộc, nhưng tôi không định để ả ta dễ dàng làm vậy. Hai tay tôi nắm lấy nhau, hoá cứng và cố định toàn bộ khớp của ả. Kể cả khi ả ta sở hữu sức mạnh khủng bố khiến tôi gần như phải rời tay, bản thân vẫn tin chắc mình có thể kiềm chế ả thêm vài giây nữa.
“__!”
“Bắt được rồi! Melabis! Nghiền nát cả ta lẫn hiệp sĩ này đi!”
Ngoại trừ hiệp sĩ này và tôi, kẻ hồi phục đầu tiên chắc chắn là Melabis. Cho dù có thể giảm nhẹ xung kích từ cú quét ngang, mỗi Cường Hoá Ma Lực trong khoảnh khắc cũng không đủ để ngăn cản cú nghiền nát toàn lực với thân thể khổng lồ ấy. Kể cả khi ả vượt xa người thường thế nào thì một nhân loại chắc chắn sẽ chết với công kích này!
Tôi tin chắc thắng lợi mà nhìn vào khuôn mặt của hiệp sĩ. Khuôn mặt lộ vẻ gấp gáp dần trở nên… kinh ngạc?
Nếu gấp gáp, tuyệt vọng hoặc cố suy nghĩ kế sách nhằm khởi tử hồi sinh thì tôi vẫn có thể hiểu. Thế nhưng tại sao ả lại lộ vẻ kinh ngạc? Rốt cuộc là… Ủa? Tại sao không có gì xảy ra? Melabis đang ở phía sau. Tôi cảm nhận được uy áp từ cơ thể khổng lồ và hơi thở phà tới. Ấy vậy mà tại sao hắn lại không tấn công?
Tôi quay đầu mà nhìn vào Melabis ở sau lưng. Melabis đang ngừng lại trong tư thế định đập nát tôi và hiệp sĩ bằng đôi cánh của mình.
“Mela… bis?”
“____ Laza… li… cata… sa… ma…”
Trói buộc bị cởi bỏ bởi công kích từ bên ngoài. Hiệp sĩ mà tôi đang trói chặt đã vung kiếm sang ngang.
Có lẽ cô ta đã quan sát dấu hiệu phục hồi ở ngay bên cạnh mà tìm ra vị trí của lõi. Thanh kiếm đúng là đã nhắm vào lõi mà cắt đôi nó ra.
Song, điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tầm mắt của tôi vẫn luôn đổ dồn vào đôi mắt của Melabis.
Ôi, tôi biết rõ đôi mắt ấy. Đó là kẻ luôn ở cạnh mỗi khi tôi miễn cưỡng mà bị thương. Một tên đàn ông đần độn luôn bối rối lo lắng dù chẳng biết phương pháp điều trị.
Trong cục diện này, hắn nhìn thấy tôi đang nhẫn nhịn đau đớn mà chiến đấu và nhớ ra tôi ư?
“____ Rõ ràng là có quên đâu. Ngươi thật là một gã đàn ông ngu ngơ nhỉ.”
Tôi nhớ lại lời nói cuối cùng của hắn mà cười khổ trong vô thức.