Edit: Pi sà Nguyệt
“Mau ngăn cản cô ta lại! Ngăn cản cô ta đi! Tàu đến rồi!”
“Lý Lị! Lý Lị, mau đừng lại! Con nhóc chết tiệt con muốn chết à! Mau quay lại! Về mau!”
Lý Lị nghe thấy vô số âm thanh gọi cô, ngăn cản cô và cả tiếng khóc mắng của mẹ mình, rất nhiều
giọng nói bị tiếng tàu lửa che đi, cơn gió thổi mạnh về phía cô bạn như muốn bật cô bạn lên, cô bạn
rất sợ nhưng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, cô bạn thà chết còn hơn sống cuộc sống chẳng bằng
chết kia.
Cô bạn liều mạng chạy về trước không chút chần chờ, âm thanh của xe lửa làm cô bạn ù hết cả tai cứ
như toàn bộ thế giới bị câm vậy, chỉ có xe lửa
đang mạnh mẽ đâm về phía cô bạn — Cô bạn muốn chết sao?
“Lý Lị!” Tiếng nói của Hoắc Thiều vang lên trong thế giới câm lặng của cô bạn, âm thanh kia gần cô
bạn vô cùng, cậu ôm lấy cô bạn lúc xe lửa muốn hất cô bạn khỏi mặt đất, cô bạn ngã vào lòng của
Hoắc Thiều, cảm giác cô bạn và Hoắc Thiều như hai con bướm bướm bị gió thổi bay ra ngoài…
Cô bạn ôm Hoắc Thiều gào khóc, cô bạn không chết, không muốn chết, cố sống sót là vì không cam
lòng!
=================
Mà Thi Ân luôn nhìn chằm chằm mẹ của Lý Lị và chú Vương đang khập khiễng xuống xe với gương mặt sợ
hãi từ khi Lý Lị chạy về phía mình.
Thi Ân ở cạnh Dịch Nhiên đột nhiên biến mất, Dịch Nhiên nhìn sang phía cô nhìn chằm chằm lúc nãy
thì thấy cô đã xuất hiện sau lưng chú Vương trong đám người hỗn loạn, mái tóc đen, gương mặt tái
nhợt, cô nhếch môi nói gì với chú Vương làm mặt ông ta sợ hãi vô cùng, ông ta vội nhìn về phía cô.
Cô nói gì ư? Còn nói gì nữa chứ.
Cô chỉ nhỏ giọng bảo, “Người đáng chết hẳn là tên phạm tội cưỡng bức như ông chứ?”
Sau đó ông ta hoảng loạn, định há mồm mắng cô theo bản năng thì thấy cô ‘suỵt’ một tiếng rồi nhìn
ông, nhỏ giọng nói, “Đừng cãi, tên phạm tội cưỡng bức, tôi không muốn nghe câu nào từ miệng ông
cả.”
Ông ta đột nhiên cảm thấy cái gì dính nhớp đang bám vào mắt cá chân của ông ta trong đám người hỗn
loạn, còn chưa kịp cúi đầu xem là cái gì thì đã bị túm ngã uống đất, ông ta định hô cứu mạng thì bị
một nhúm tóc bịt chặt miệng.
“Xuống địa ngục sám hối đi.” Cô nhìn ông ta đầy khinh bỉ, ngoắc tay.
Thứ đang quấn lấy mắt cá chân
của ông ta kéo ông ta ra ngoài —-
Đoàn người hỗn loạn, xe lửa chạy đến, sự chú ý của bọn họ rơi trên người Lý Lị, thậm chí không ai
biết tại sao ông lại ngã xuống đường tàu, bọn họ chỉ thấy tàu đang va về phía Lý Lị, cơn gió mạnh
đã quật ngã cha và nhân viên của cô xuống đất.
“Rầm” một tiếng, máu đỏ tươi văng ra tung tóe khắp mặt tuyết, phun lên mặt của cha Lý Lị, vừa nóng
vừa tanh.
Tiếng thét chói tai vang lên khắp nhà ga, tiếng thét thảm thiết bị tiếng phanh gấp của tàu che đi.
“Đâm chết người! Đâm chết người! Mau, mau tới cứu người!”
Tuyết lớn trong nhà ga, đám người hỗn loạn, thậm chí không ai thấy rõ người bị đâm chết không phải
là Lý Lị, họ chỉ thấy tàu đâm về phía Lý Lị rồi máu tươi văng ra.
Tàu lửa chạy nhanh qua trước mặt Dịch Nhiên rồi dừng gấp lại, Dịch Nhiên đứng ở đường kia nhìn Thi
Ân đi tới cạnh mình, cô mỉm cười với anh trong đám người hỗn loạn, gió thổi bay mái tóc đen và làn
váy đồng phục của cô, cô đứng trong tuyết lớn rồi chạy xuyên qua đám người để đi về phía anh, cô
hất cằm ra cửa với anh rồi xoay người đi ra cửa.
Bóng lưng của cô trong đám người hỗn loạn cực kì xinh đẹp lại hững hờ, cô đứng ở cửa nhà ga lạnh
lùng nhìn cha Lý Lị bị dọa sợ cùng với người mẹ đang than khóc của cô bạn, cô cúi đầu hôn nhẹ lên
chiếc nhẫn huy chương của mình rồi xoay người vui vẻ nhảy chân sáo xuống bậc cấp, vừa nhảy vừa hát
bài hát anh chưa từng nghe bao giờ, “Đã đến giờ sám hối, chúng ta cùng đi cầu xin…”
Đây là lần đầu Dịch Nhiên cảm thấy cô không phải là Ma cà rồng nhỏ của mình, cô… không cần dựa vào
anh, năng lực của cô, sự quyết đoán của cô, mỗi khi cô quyết định làm gì đều có tính toán trước…
Đây là lần đầu anh cảm nhận được cô là Hiệu trưởng của Học viện Phản diện, cô được chọn làm học
viện thay hiệu trưởng cũ là vì cô có đủ tư cách và năng lực dẫn dắt nhóm phản diện kia xây dựng lại
học viện lần nữa.
Anh có chút vui vẻ lẫn kiêu ngạo nhưng cũng có tí lo lắng và buồn bã, cô như này có thể đi đến mọi
nơi, cũng có thể rời khỏi anh vì cô không cần anh, cô chịu làm một Ma cà rồng nhỏ dựa vào anh là
vì… dỗ anh vui mà thôi.
Anh bước nhanh đuổi theo Thi Ân, lúc đi ra khỏi đoàn người, anh ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng mình
rồi cúi đầu hôn lên mặt cô, nhỏ giọng nói, “Em giỏi lắm.”
Trái tim Thi Ân mềm nhũn, cô mỉm cười nhìn anh, vênh váo nói, “Đương nhiên rồi.” Cô thích được
khen, nhất là được Dịch Nhiên khen, nếu ngày nào cũng khen cô như thế thì hay rồi.
“Bây giờ đi đâu?” Dịch Nhiên hỏi cô.
Thi Ân không trả lời anh mà đưa anh ra khỏi nhà ga, đi tới cạnh xe thể thao mà anh đậu ở ngoài.
=================================
Dịch Nhiên và cô lên xe thì thấy Hoắc Thiều và Lý Lị đã ngồi trên xe, mặt hai người trắng bệch, Lý
Lị cứ như chưa phục hồi tinh thần, cô bạn ngẩn người ngồi trong xe, khó tin mình không chỉ không
chết… mà còn trốn ra được…
Cô bạn chỉ nhớ Hoắc Thiều nhào tới ôm mình sau đó mắt tối sầm, đợi đến khi mở mắt ra thì đã ngồi
trong chiếc xe này với Hoắc Thiều rồi.
Thi Ân và Dịch Nhiên vừa lên xe thì cô bạn run lên một cái, Hoắc Thiều ngồi cạnh cầm lấy ngón tay
của cô bạn an ủi.
Thi Ân quay đầu mỉm cười rồi chìa tay với cô bạn, “Làm quen lần nữa nào, tớ tên là Thi Ân, là Hiệu
trưởng của Học viện Phản diện, cũng là người giám sát của nhiệm vụ lần này.” Sau đó liếc nhìn Hoắc
Thiều, “Đây là Hoắc Thiều, là nhân vật phản diện ưu tú trong học viện của tớ, cũng là người làm
nhiệm vụ của cậu, lần này cậu ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu.”
Lý Lị ngẩng đầu nhìn Thi Ân sững sờ, cô bạn quên mất việc đưa tay bắt lấy tay Thi Ân, cô bạn không
biết mình nên hỏi từ đâu.
Thi Ân như nhớ ra cái gì, nói tiếp, “Đúng rồi, tớ có mượn kẹp tóc của cậu một thời gian, bây giờ
trả lại cho cậu.” Cô lấy kẹp tóc trong túi trả lại cho Lý Lị, Khổng Lệnh không thấy được ký ức cha
Lý Lị ép cô bạn gả cho chú Vương bởi vì kẹp tóc của cô bạn bị em gái mình cầm vào phòng tắm chơi,
suýt nữa mất đi tin tức quan trọng.
Lý Lị nhìn kẹp tóc trong tay Thi Ân, viền mắt ửng đỏ, cô bạn không tin được mình đã trốn ra được
rồi.
Cô bạn suýt nữa là xong đời rồi…
Cô bạn run tay cầm lấy kẹp, sau đó nắm lấy tay Thi Ân, nhìn cô với viền mắt ửng đỏ, giọng cô bạn có
tí run rẩy, “Cảm ơn, tớ… tớ không biết phải cảm ơn các cậu thế nào.” Cô, Dịch Nhiên và cả Hoắc
Thiều.
Thi Ân mỉm cười với cô bạn, đưa tay khác lau nước mắt cho cô bạn, “Không cần cảm ơn tớ, cậu trả
tiền, tớ nhận tiền làm nhiệm vụ mà thôi.”
Lý Lị muốn khóc hơn, cô bạn biết số tiền mà nhân vật phản diện trong hệ thống kia làm là bao nhiêu,
cô nói cô là Hiệu trưởng của Học viện Phản diện, nhân vật phản diện như cô… nhất định là rất đắt
nhưng cô chỉ thu một đồng tiền thuê của cô bạn.
“Bây giờ khoan đọc bài diễn văn cảm ơn đã, bọn tớ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của cậu đâu.” Thi Ân
cười híp mắt sờ mặt Lý Lị, “Tâm nguyện của cậu chỉ trốn thoát tạm thời thôi hả?”
Lý Lị nhìn ngón tay nắm chặt của mình, không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Hệ thống nhảy ra trước mặt cô bạn, bên trên hiện ra: Có đồng ý người giám sát nhiệm vụ Thi Ân của
ngài nhập vào cơ thể ngài, hoàn thành nhiệm vụ lần
này không?
“Cậu đã làm tốt rồi.” Thi Ân nâng mặt cô bạn nói, “Chuyện tiếp theo cứ giao cho đám phản diện ác
độc tụi tớ làm.”
Lý Lị ngại ngùng nói, “Các cậu… có gặp nguy hiểm hay phiền phức nào không?”
Thi Ân nở nụ cười, chống cằm nhìn cô bạn, “Chúng tớ là phản diện chuyên nghiệp, có ai nguy hiểm hơn
tụi tớ chắc?”
Lý Lị cũng cười nhẹ, đúng thế, bọn họ là phản diện là kẻ ác, nhưng người cứu cô bạn lại là những kẻ
ác này, mà kẻ làm tổn thương cô bạn….
là người nhà thân thiết nhất của cô bạn.
Cô bạn nói cảm ơn rồi nhấn vào ‘chấp nhận’.
Hệ thống vang lên, mắt cô bạn tối sầm, cô bạn cảm thấy cứ như có món đồ gì đang nhập vào người
mình, cô bạn nghe thấy Thi Ân nói trong cơ thể mình, “Chuyện xấu cứ giao cho kẻ ác làm là được, cậu
không cần áy náy vì chuyện gì hết, nếu như tớ làm chuyện gì trái với tâm nguyện của cậu thì cậu có
thể đuổi tớ ra khỏi cơ thể cậu.”
Cô bạn nghe thấy Hoắc Thiều nói với mình, “Đừng sợ, tớ sẽ không làm chuyện tổn thương tới cậu.”
Bàn tay nắm chặt của cô bạn thả lỏng dần, cô bạn không sợ, bây giờ còn có gì khiến cô bạn sợ nữa cơ
chứ? Có rất nhiều người chạy sát cánh bên cạnh cô bạn trên con đường này.
Lý Lị mở mắt, con ngươi hơi lóe lên ánh đỏ, Thi Ân nắm giữ quyền điều khiển trong cơ thể cô bạn,
phản ứng đầu tiên là hít hơi lạnh theo bản năng.
“Sao thế?” Dịch Nhiên và Hoắc Thiều hỏi cô.
Cô bị ký ức của Lý Lị làm choáng đầu, cô nắm tay Lý Lị nói, “Đau quá…”
Hoắc Thiều vội lật ống tay áo của cô bạn lên thì thấy ngoài vết thương do bị thắt lưng đánh thì có
một vết thương rất sâu trên cổ tay, còn chưa kết vảy luôn, “Chuyện gì thế? Cậu, cậu cắt cổ tay tự
sát à?”
Dịch Nhiên cau mày, cơ thể của Lý Lị có rất nhiều vết thương mới và cũ nhưng cô bạn vẫn nhịn đau
được.
“Không phải…” Thi Ân nhắm mắt lại, chậm chạp nói, “Cậu ấy cắt để dọa cha mình lúc ông ta ép cậu ấy
phải gả cho chú Vương, vết thương này không nặng, cậu ấy cũng xử lý qua rồi, chẳng qua… đau quá…
mịa.” Cô mắng chửi một tiếng, không chỉ vì đau trên người mà còn tức nữa!
Lúc nhập vào cơ thể của Lý Lị cô mới biết chuyện gì xảy ra, lý do cha cô bạn ép cô bạn gả cho tên
súc sinh họ Vương kia.
Bởi vì ông ta bị nổ một chân, trong viện không có ai chăm sóc nên mới nhắm
vào Lý Lị dễ bị bắt được này, ông ta muốn cưới một cô vợ trẻ tuổi như Lý Lị để hầu hạ ông ta, hơn
nữa cô bạn còn có thể quản lý chuyện làm ăn của siêu thị thay ông ta, đây đúng là lựa chọn tốt còn
gì?
Quan trọng nhất là cha cô bạn đã muốn đưa cô bạn về quê lập gia đình từ sớm rồi.
Ông ta mới cha cô bạn đến bệnh viện, bảo sẽ bỏ ba vạn ra làm tiền sính lễ, sau này siêu thị là tài
sản chung của vợ chồng ông ta và Lý Lị, kiếm được tiền còn khong cho bố là ông ta à?
Cha cô bạn đồng ý không tí do dự nào.
Buổi tối hôm đấy, cha cô bạn cố ý vung tiền mua bánh gato nhỏ cho Lý Lị ăn, không bắt cô bạn nấu ăn
rửa chén bát và chăm em gái, vừa tan học đã bảo cô bạn ngồi xuống ăn bánh gato, mà Lý Lị tưởng cha
mình đột nhiên tốt bụng muốn tổ chức sinh nhậ tcho mình bởi vì tiểu hàn là sinh nhật của Lý Lị,
nhưng trước giờ chưa ai nhớ đến điều này cả.
Lần này cha cô bạn không chỉ nhớ đến còn mua cho cô bạn ít đồ ăn ngon, sau đó đẩy cô bạn vào hố
lửa.
Cô bạn nghe cha mình nói, “Vương Thuận đã hơn bốn mươi rồi, ông ta lớn tuổi thế thì sống được thêm
bao năm chứ? Mày gả cho ông ta sinh thằng con trai, đợi sau này ông ta chết thì siêu thị là của mẹ
con mày rồi còn gì? Tao và mẹ mày khổ cực cả đời để cắm rễ trong cái thành phố này, để thoát khỏi
cuộc sống nghèo khốn khó còn gì? Bây giờ mày có cơ hội tốt như vậy, không cần đi làm công hay phấn
đấu gì, chỉ cần gả cho người khác đã trở thành người trong thành phố, này không phải tốt hơn học
hành gì của mày à? Học hành có tạo ra cơm cho mày ăn không? Mày xem đi, không phải có rất nhiều
sinh viên đại học, nghiên cứu sinh hay bác sĩ gì đấy tốt nghiệp xong vẫn thất nghiệp à? Con gái
kiểu gì cũng lập gia đình cả, bỏ qua cơ hội tốt này thì sau này mày sẽ khóc vì hối hận đấy!”
Mẹ của cô bạn cũng ở cạnh vui vẻ nói, “Phụ nữ giỏi không bằng gả cho tấm chồng tốt, Lị Lị, mẹ với
cha con không hại con đâu.”
Cô bạn ngồi đấy nhìn bánh gato nhỏ trước mắt, miếng bánh trong miệng vừa đắng vừa chua, trái tim cô
bạn đau đớn, thế giới này xấu muốn chết đi được, mỗi lần cô bạn vừa được chút ngon ngọt, một chút
vui vẻ thì sẽ kéo cô bạn về hố lửa, cho cô bạn ăn nhiều vị đắng hơn sự ngọt ngào mình được hưởng.
Cô bạn không đồng ý, cha cô bạn có đánh chết thì cũng chẳng đồng ý, cô bạn sắp thành công thoát
khỏi đây rồi, chỉ còn một tí nữa thôi…
Cho nên cô bạn cắt cổ tay của mình, cô bạn dùng dao đa năng để phòng thân trong cặp ra, hung tợn
cắt cổ tay cho cha mình xem, đây là lần đầu cô bạn dùng cái chết để đổi lấy cơ hội sống, cô bạn
bảo, nếu như ép cô bạn gả cho chú Vương thì cô bạn chết ngay.
Cô bạn chảy rất nhiều máu làm cha mẹ cô bạn sợ muốn chết, cô bạn chết nghĩa là họ đã nuôi không cô
bạn bao nhiêu năm nay, ngay cả tiền sính lễ cũng chẳng kiếm lại được.
Cô bạn tưởng mình sẽ tạm thoát được một thời gian, đợi khi cô bạn nhận được học bổng thì sẽ rời
khỏi đây, thậm chí tối đấy cô bạn còn chia sẻ niềm vui này với Hoắc Thiều, cô bạn sẽ thành công.
Cô bạn lén lút nhớ lại hình ảnh Hoắc Thiều cõng mình, nghĩ, đợi cô bạn rời khỏi đây, rời khỏi cha
mẹ mình để sống như một con người thì cô bạn sẽ
quang minh chính đại làm bạn với Hoắc Thiều, nhưng bây giờ không được, bây giờ cô bạn không xứng,
nếu cha mẹ biết cô bạn có người bạn có tiền như Hoắc Thiều thì sẽ nghĩ đủ cách buồn nôn để ép cô
bạn lừa tiền Hoắc Thiều.
Cô bạn không muốn đối xử với Hoắc Thiều như thế, cậu là người tốt, cậu
không thể bị người như cô bạn quấn lấy.
Cô bạn cho rằng mình sẽ tốt nhanh thôi….
Nhưng hôm sau cô bạn bị lừa lên tàu.
Thi Ân nắm cổ tay rồi bừng tỉnh khỏi cơn giận.
“Đau lắm hả?” Dịch Nhiên hỏi cô.
Cô cười lạnh, “Đau chút cũng tốt, đau chút mới làm em nhập diễn được.”
Một nhóm cảnh sát bắt đầu sơ tán đoàn người trong tàu, xe cấp cứu đậu ngoài cửa, Thi Ân liếc nhìn
chiếc xe bên ngoài thì thấy cha mẹ Lý Lị bị cảnh sát đưa về đồn, xảy ra tình huống mất mạng người
công khai như vậy thì phải mang người về đồn để kiểm tra rõ ràng.
Nhưng Thi Ân không ngờ cha mẹ cô bạn lại phủi sạch hết chuyện này, bảo Lý Lị là người bị bệnh thần
kinh, họ muốn dẫn cô bạn về quê để chữa bệnh thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Còn bảo bọn họ cũng đau
lòng, con gái mình xảy ra chuyện như vậy có khi còn bòn được một ít tiền bồi thường của chính phủ.
“Chúng ta đi đâu giờ?” Hoắc Thiều hỏi.
“Về nhà.” Thi Ân nói, “Trốn không được thì về.” Giết bọn họ.
======================================================
Trong cục cảnh sát, cha mẹ Lý Lị làm ồn vô cùng, mẹ của cô bạn ôm bé gái chưa tới một tuổi ngồi
khóc dưới đất, đòi bên nhà ga cho câu giải thích chuyện tàu đâm chết con gái mình.
Cha cô bạn gào rống với cảnh sát một cách mù quáng, bảo tại sao lại điều tra bọn họ khi con gái
mình bị tông chết? Còn mắng chửi bắt chính phủ chịu trách nhiệm vì vụ tàu đâm chết người!
Đến tối, người trong cục cảnh sát phải thả bọn họ về, cha Lý Lị khăng khăng nhân viên nhà ga đã gào
lên làm Lý Lị phát bệnh rồi chạy vào đường ray.
Người trong cục cũng thấy nhiều người vô lại như ông ta, không muốn rước thêm phiền vào người nên
thả nhà họ về trước, đợi tìm được thi thể của Lý Lị rồi nói, bây giờ chỉ có một thi thể vụn nát của
một người đàn ông, buổi chiều đã xác định được đó là thi thể của hành khách tên Vương Thuận, nhưng
còn chưa tìm thấy thi thể của Lý Lị cứ như biến mất rồi vậy.
Cha mẹ Lý Lị mệt mỏi về nhà thuê chung, nhà sát vách hình như chưa tan làm nên nhà khá yên tĩnh.
Cha cô bạn đẩy cửa cái rầm, sau đó là nhà họ đi vào, đằng sau là tiếng khóc của mẹ cô bạn.
“Khóc, khóc, khóc! Con mịa mày chỉ biết khóc! Xảy ra chuyện còn chả biết làm gì!” Cha cô bạn tức
giận đá cái ghế rồi ngồi xuống, không mở đèn mà mắng, “Không phải còn chưa tìm được thi thể à? Mày
khóc cái gì mà khóc? Tao thấy tốt nhất con nhóc kia bị tông chết đi chứ gây ra chuyện lớn như này,
còn làm hại tao vào cục cảnh sát, ngay cả lão Vương cũng… Tao nhất định phải đánh chết nó!”
Mẹ cô bạn ôm con gái nhỏ đang khóc vì sợ vào lòng, bà ta cũng giận, nghe tiếng khóc càng phiền,
mắng lại, “Tôi không làm được gì? Sao mấy tên đàn ông các ông không giữ được Lý Lị? Ông biết hôm
qua con nhóc kia đòi chết vì bị ép lập gia đình còn gì? Ông còn đi tìm lão Vương nói chuyện để nó
phát hiện mới có chuyện như này, thế mà giờ ông còn trách tôi à? Tôi đã bảo đợi sau khi về quê trấn
an con bé rồi để lão Vương lộ mặt…”
Cha Lý Lị tức giận đứng bật dậy đập bàn, ông ta buồn bực cầm ghế đòi đánh bà.
Bà ôm đứa bé trốn một bên rồi gào, “Ông đánh chết tôi luôn đi! Đánh chết tôi xem ai hầu hạ già trẻ
nhà ông! Tôi sinh con cho ông! Đến lúc có chuyện thì nổi giận đánh vợ có ích gì? Có thể làm cho
chính phủ đền tiền cho ông à?”
Cha cô bạn không đánh mẹ cô bạn mà ném nó xuống đất, tức giận nói, “Ông đây ngày nào cũng đến cửa
chính phủ gây chuyện! Con gái không thể chết vô duyên thế được, chính phủ phải chịu trách nhiệm!
Lần trước người trên công trường bọn tao bị điện giật chết còn được đền vạn! Một mạng vạn đó!
Chỉ cần có vạn này thì nhà chúng ta không cần khổ như vậy nữa!”
Mẹ cô bạn ôm đứa bé không sáng mắt hỏi, “Thật hả? Được đền vạn à?”
Cha Lý Lị định nói gì thì tiếng máy giặt ở trong ban công đen thùi vang lên, máy giặt kiểu cũ nên
một lần giặt đồ đều rất ồn, tiếng máy giặt vang lên đột ngột dọa hai người sợ tới mức ngậm mồm nhìn
ra ban công.
Buổi đêm tuyết rơi, ánh đèn đường chiếu sáng lên ban công, bọn họ nhìn thấy có người ngồi xổm bên
máy giặt đang rung lên qua cửa kính, người đó đang ngồi trên cái ghế thấp… làm bài tập.
Hai người sợ tới mức lùi về sau một bước, mẹ cô bạn giữ lấy tay cha cô bạn, ngón tay lạnh lẽo nhìn
bóng lưng kia, run rẩy nói, “Có phải… có phải là Lị Lị không?” Con bé thích ngồi chổm hổm ở đó để
vừa giặt đồ vừa làm bài tập không bao giờ xong của mình vào mỗi tối.
Cha cô bạn từ từ đi ra, ngón tay giữ lấy khóa cửa mở cửa ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào làm ông ta
run lên một cái, ông ta gọi một tiếng, “Lị Lị?”
Bàn tay đang viết bài tập liên tục dừng lại, bóng người giữ tóc học sinh giật giật rồi chậm chạp
quay đầu nhìn ông ta, nhếch môi nở nụ cười tươi gọi, “Cha, mọi người về rồi.”
Cha cô bạn rùng mình lùi về sau vài bước, là Lý Lị, mặt cô bạn rất trắng, trắng như người chết,
trên trán là vết máu, bàn tay cầm bút của cô ban cũng toàn là máu.
Lúc này ông mới để ý trên máy giặt còn có một bộ đồng phục học sinh, trên đấy toàn là máu, không
biết thứ gì đang được đặt trong máy giặt đóng nắp kia mà cả máy giặt chỉ toàn là máu loãng…
“Mày, mày… mày…” Cha cô bạn nhìn cô bạn chằm chằm rồi liên mồm nói mày mấy lần nhưng không thể nói
hoàn chỉnh cả câu.
“Sao cha lại nói cà lăm thế? Con rất đáng sợ à?” Cô bạn đứng dậy, một chân mang giày một chân
không, mu bàn chân cũng toàn là máu, cô bạn đi về phía bọn họ.
“Đừng tới đây!” Mẹ cô bạn gào lên, ôm đứa bé đang gào khóc không ngừng la lên, “Mày, mày là người
hay quỷ? Lị Lị, mày đừng dọa mẹ… Mày không phải, không phải bị tàu tông à?”
Bàn tay cha cô bạn chảy mồ hôi lạnh, đưa tay để bật đèn.
Gian phòng tối tăm được ánh sáng rọi lên.
Lý Lị đứng ở ban công híp mắt nhìn họ, nói với họ, “Cha mẹ sợ cái gì thế? Cho dù con biến thành quỷ
thì hai người vẫn là người thân nhất của con, tại sao lại sợ con?”
Sao có thể không sợ chứ? Hai người bọn họ chột dạ.
Lý Lị mở mắt nhìn bọn họ cười đùa, “Con đùa thôi, cha mẹ đừng sợ, có người cứu con, cha mẹ không
thấy à? Có bạn học lao ra cứu con.”
Bọn họ không nhìn thấy, lúc đó cha Lý Lị cách cô bạn rất gần nhưng tình huống khá hỗn loạn, họ chỉ
nhìn thấy tàu và Lý Lị, hoàn toàn không để ý có người đối diện thì đã thấy tàu tông đến.
Lý Lị hài lòng nói, “Người kia tên là Hoắc Thiều, là bạn học của con, cậu ấy đối xử với con rất
tốt, luôn giúp đỡ con, còn nhào tới cứu con, con… con rất cảm động, muốn nói thẳng với hai người là
cậu ấy thích con, cha mẹ có thể chấp nhận cậu ấy không? Nhà cậu ấy có tiền lắm, có công ty lớn và
một căn
biệt thự lớn, thừa kế rất nhiều tài sản, có tiền hơn chú Vương nhiều, cha mẹ đồng ý gả con cho cậu
ấy nhé?”
Hai người bối rối, đừng bảo có bạn học có tiền thích đứa con bình thường của bọn họ không, tàu kia…
đâm chết người rồi sao cứu được chứ?
“Cha mẹ không tin con à?” Lý Lị đi tới, vội cầm điện thoại di động Hoắc Thiều cho từ trong túi ra,
“Đây là điện thoại di động cậu ấy tặng cho con, cha mẹ xem đi.”
Hai người vốn cảm thấy Lý Lị này có chút… đáng sợ, đang định lùi về phía sau thì thấy cô bạn đưa
điện thoại ra.
Cha cô bạn liếc nhìn một cái, có bóng, Lý Lị có bóng dưới đất nghĩa là người thật đúng không? Cô
bạn được cứu sống lại à?
Sau đó cha cô bạn cầm điện thoại xem thử một chút, mở ra lăn lộn đủ kiểu rồi mới nhìn mẹ cô bạn,
“Đúng là điện thoại Iphone đời mới nhất, phải hơn một vạn đồng đấy.”
“Đắt thế à?” Mẹ cô bạn cũng cầm lấy rồi nhìn Lý Lị, “Lị Lị, con không có chuyện gì thật à?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lý Lị cười với bà, “Cha mẹ xem đi, con có thiếu tay chân gì đâu, con nói
thật mà, người bạn kia cũng ở đây, cậu ấy về với con, đợi gặp cha mẹ để nói rõ tình huống đó, cũng
mong cha mẹ đừng gả con cho chú Vương.”
“Sao con không nói sớm hả?” Mẹ cô bạn thở phào nhẹ nhõm, nói sớm… bọn họ đã không ép gả cô bạn cho
lão Vương rồi gây ra nhiều chuyện như này, nếu có bạn học giàu có thật thì chẳng khác gì gả vào nhà
giàu rồi đúng không?
Cha cô bạn nhìn cô bạn nghi ngờ, ông ta còn có chút khó tin, “Cậu ta ở đâu? Mày nói cậu ta ở đâu?
Mày đừng có lừa tao!”
“Thật mà, cha, cậu ấy đang đợi hai người đó.” Lý Lị nhìn hai người cau mày, “Nhưng cậu ấy bị thương
vì cứu con, không chịu đi bệnh viện mà nằm trong phòng chúng ta nghỉ ngơi một chút.”
“Ôi, sao con không nói sớm chứ? Bị thương nặng không? Đây là cứu mạng người đó!” Mẹ cô bạn nhiệt
tình vô cùng, còn kéo cha cô bạn, “Mau vào nhà xem!”
“Đang ở trong.” Lý Lị dẫn họ vào trong phòng, giường Lý Lị ở gần rèm cửa sổ, cô bạn chỉ lên giường.
Cha mẹ cô bạn đi lên trường thì thấy có người nằm trên giường, chẳng qua dùng chăn dày che kín đầu
và cơ thể, chỉ để lộ đôi giày dưới chăn.
“Cha mẹ tớ tới rồi, cậu mau ra gặp họ đi.” Lý Lị đưa tay xốc chăn lên.
Ánh đèn màu cam chiếu vào, người nằm trên giường là một người be bét máu thịt, áo sơmi trắng của
cậu ta nhiễm đầy máu, bên dưới chỉ còn sót một hai miếng da và đống thịt nát, cánh tay và thịt đùi
nằm trên giường như thịt vụn vậy, chỉ có gương mặt tái nhợt là hoàn chỉnh, lúc chăn xốc lên thì cậu
mở to đôi mắt đen như mực ra, rồi quay đầu nhìn cha mẹ Lý Lị với đôi mắt đang chảy máu.
Hai người sợ tới mức mềm chân ngồi dựa vào vách tường sau lưng, mẹ cô bạn còn thét lên một tiếng
đầy sợ hãi.
Cô thấy trên đầu hai người xuất hiện Chỉ số sợ hãi — %.
Đồ lưu manh gan nhỏ, sợ cái gì chứ? Chột
dạ cái gì hửm?.