Học Viện Phản Diện

chương 64: “chạy! — hiệu trưởng học viện phản diện thi ân đã nhận ủy thác của ngài!”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Pi sà Nguyệt

Hôm nay Thi Ân và Dịch Nhiên không đến muộn! Còn đến từ sớm!

Không chỉ bạn cùng lớp mà cả chủ nhiệm lớp đến giờ tự học sớm cũng giật mình, vừa vào cửa đã thấy

Thi Ân đang nằm nhoài trên bàn và Dịch Nhiên ngồi chống cằm nhìn cô ở đằng sau.

Ngạc nhiên thật đấy, Dịch Nhiên đến lớp tự học buổi sáng, ngày thường vị tổ tông này chẳng thèm đến

lớp tự học bao giờ, nhưng bây giờ anh lại đến lớp sớm với Thi Ân.

Không chỉ thế, ông còn không thấy Lý Lị đến lớp.

Ông ngạc nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ đúng, ngày thường Lý Lị là người đầu tiên tới

lớp, lần nào ông đến cũng thấy cô bé đã bắt đầu tự học nhưng sao hôm nay chưa đến? Không lẽ phải

giúp nhà làm việc nên tới muộn?

Ông cúi đầu nhìn đồng hồ.

Hoắc Thiều ngồi ở sau cũng cúi đầu nhìn điện thoại lo lắng, cau mày lại, sao cô bạn lại đến muộn cơ

chứ? Có chuyện gì xảy ra sao?

Thi Ân nằm nhoài lên bàn nhìn chỗ trống ở cạnh, lén lút mở điện thoại của Dịch Nhiên ra thì thấy Lý

Lị đã rời khỏi nhà.

Cô bạn đang chạy đến vì đi muộn à?

Nhưng vài phút trôi qua, định vị của Lý Lị đi ngược lại với phía đến trường học.

Cô mở hệ thống nói với Khổng Lệnh: “Khổng Lệnh, dậy đi! Biết đi theo dõi người khác không? Đi theo

dõi Lý Lị giúp chị được không?”

Khổng Lệnh đáp: “Em có thể thử.”

Đắc Kỷ trong hệ thống hào hứng, “Cô chủ, để tôi đi đi! Tôi đi với em trai Khổng Lệnh, tôi rất

chuyên nghiệp á, tôi có thể dẫn cậu ấy.”

Lâm Huân: “Cậu ấy bảo có thể thử xem.”

Ivan: “Tôi đi, tiện đường đến gặp Dịch Nhiên luôn.”

Trái tim Thi Ân run rẩy, cô vội nói, “Không cần làm phiền chú Ivan đến đâu, để Khổng Lệnh luyện tay

nghề trước, nếu cậu ấy làm không được thì mời chú Ivan xuống núi sau.”

Ivan: “Con đang chột dạ đúng không, Ân Ân?”

Thi Ân: “Có à? Con không có, chú đừng nói bậy, con chỉ đi học thôi mà.”

“Ân Ân.” Ivan bất đắc dĩ gọi cô, “Hôm nay con không quan tâm đến thông báo của Cục Quản lý đưa ra,

họ xác nhận Hoắc Thiều là nhân vật phản diện Họa Thủy, báo cáo giấu tên của chúng ta cũng được bên

cục chấp nhận cũng đã xác nhận rõ ràng rồi, có lẽ tối qua đã liên hệ với cậu ta về để tiếp nhận

điều tra nhưng cậu ta không về, hôm nay Cục Quản lý đã treo giải cho ai báo tọa độ cụ thể của cậu

ta, chú đoán hôm nay người bên cục sẽ đến thế giới của con, con chú ý một chút, đừng làm bậy trước

mắt bọn họ.”

Nhanh thế à? Hiệu suất làm việc của Cục Quản lý cao thật đấy.

Cô lập tức đáp, “Chú Ivan yên tâm, con sẽ tuân thủ luật pháp.” Sau đó tắt cuộc thoại rồi mở xem

thông báo của Cục Quản lý, treo thưởng ba vạn đồng, cục này keo kiệt thật đấy.

Thi Ân gửi địa chỉ của Hoắc Thiều cho cục không chút do dự nào, sau khi làm xong thì quay đầu nhìn

vào ánh mắt của Dịch Nhiên, anh chống cằm cau mày nhìn cô.

Chủ nhiệm lớp nhìn bọn họ không nói gì, bắt đầu giờ tự học sớm, vừa nói xong thì Hoắc Thiều vội

đứng dậy bảo, “Thầy ơi, em có việc phải đi một chút, xin nghỉ một tiếng được không ạ?”

Có gì không được chứ? Hiệu trưởng còn cầu cậu ta xin nghỉ luôn ấy chứ.

Chủ nhiệm lớp gật đầu,

“Được, đi sớm về sớm.”

Hoắc Thiều vừa nhấc cặp lên thì có người đứng dậy.

“Thưa thầy, em đi toilet được không ạ?” Là Thi Ân, cô đứng lên theo Hoắc Thiều, nói dối không chớp

mắt.

“Tôi cũng đi.” Dịch Nhiên cũng đứng dậy.

Các bạn học trong lớp buồn cười nhưng không dám cười, bọn họ nhìn chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp để sách vở xuống bàn, cười híp mắt nhìn Dịch Nhiên, “Cậu cũng muốn đi toilet à?” Định

cầm tay Thi Ân đi hả?

Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn đám bạn học hóng chuyện, thẳng thắn nói, “Đúng thế thưa thầy, không đi

toilet được à?”

“Được.” Chủ nhiệm lớp lườm anh một cái, thầm mắng anh là kẻ bám đuôi, dính lấy Thi Ân không rời,

không có tương lai!

Sau đó hỏi thẳng các bạn trong lớp, “Có ai muốn đi toilet nữa không?” Nhưng không ai dám lên tiếng,

chỉ có ba học sinh đặc thù là Hoắc Thiều, Thi Ân và Dịch Nhiên rời khỏi lớp.

=================================================

Có tuyết rồi?

Hoắc Thiều chạy ra khỏi phòng học thì thấy trời bắt đầu có tuyết, từng hạt tuyết lớn không ngừng

rơi xuống tạo thành một lớp tuyết đọng mỏng trên đất.

Cậu ta nhớ đến lời Lý Lị nói đêm qua, hôm nay là ngày tiểu hàn.

Đây là tuyết đầu mùa trong năm nay

à?

Cậu chạy vào trong tuyết, dẫm lên lớp tuyết ướt át rồi chạy ra khỏi trường, chạy về phía chung cư

nhà Lý Lị như điên, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì cả, cô bạn không thể có chuyện được, cô bạn sắp

thành công rồi cơ mà? Chỉ cách cuộc sống trong mơ của cô bạn một chút mà thôi…

Cậu chạy rất nhanh, tuyết lạnh không ngừng rơi xuống đường, chỉ có vài người đi đường mặc dày cúi

đầu đi nhanh về phía trước, chỉ có mỗi cậu ta chạy về trước như điên.

Xuyên qua khu phố, vượt qua hẻm nhỏ, cậu ta chạy vào khu dân cư mà không dừng chân, cậu ta chạy đến

hành lang hôm qua tạm biệt Lý Lị rồi chạy lên lầu, cậu nhớ được cô ở căn nào.

Cậu thở hổn hển đập mạn cánh cửa, “Lý Lị! Lý Lị!” Không ai trả lời cậu, cậu đạp cửa chạy vọt vào.

Căn phòng cũ kỹ chật chội yên lặng vô cùng, không một người nào, hàng xóm thuê chung không ở nhà cứ

như đi làm hết rồi.

Cậu đá văng cửa phòng riêng của nhà Lý Lị, căn phòng yên tĩnh không bóng người, trên bàn có có hộp

cơm của Lý Lị, bên cạnh là một dĩa sủi cảo, có vẻ như Lý Lị chỉ mới để vào hộp một nửa đã phải đi.

Sủi cảo đã nguội rồi, cặp của Lý Lị vẫn còn trên ghế, sạch sẽ chỉnh tề.

Căn phòng không tí lộn xộn nào, cũng không có dấu vết Lý Lị bị đánh, vậy có nghĩa là Lý Lị tự mình

đi ư?

Nhưng sao em gái và mẹ của cô bạn không ở đây? Cả nhà cùng nhau đi à? Đi chỗ nào? Đi đâu cơ chứ?

Cậu hoang mang đứng trong căn phòng không bóng người, có phải cậu đã hại cô bạn nữa không?

Cô bạn có mang theo điện thoại cậu để trong hộp cơm không?

Hoắc Thiều vội móc điện thoại di động trong túi ra, vừa định gọi điện thì có người đi vào, sau đó

tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu ta vừa xoay người thì thấy Thi Ân đang mỉm cười và Dịch Nhiên đứng sau lưng cô, hai người họ…

sao lại ở đây?

Ánh mắt của cậu ta lạnh dần, lạnh giọng nói, “Hiệu trưởng Thi Ân, lúc trước tôi đã gây chuyện với

cô nhưng khi đó tôi không biết cô là ai cả, cho dù biết tôi cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình, đó

là quy tắc chung của người làm nhiệm vụ của Tổ chức Phản diện.

Cô muốn tìm tôi báo thù chẳng sao

hết nhưng mong cô đừng làm điều đó bây giờ, tôi có việc quan trọng phải làm, đợi tôi trở về thế

giới nguyên bản thì cô muốn xử kiểu gì cũng được.”

Thi Ân cười cười, “Nói rõ một chút, tôi không có thù hận gì với cậu cả, là người làm nhiệm vụ phản

diện, cậu chỉ làm việc cậu phải làm mà thôi, huống chi tôi đã báo thù với người thuê cậu ở thế giới

đấy rồi, oan có đầu nợ có chủ, không liên quan gì cậu cả, tôi là người biết điều mà.”

“Thế sao cô cứ quấn tôi mãi thế?” Hoắc Thiều nắm chặt điện thoại, cậu ta lo lắng trong lòng, chỉ

muốn vứt hai người này ra sau đầu.

“Còn có…” Thi Ân không trả lời cậu ta mà nói tiếp lời mình, cô cúi đầu nhìn hệ thống của mình rồi

ngẩng đầu cười với cậu ta, “Tôi đoán khoảng vài phút nữa người của Cục Quản lý sẽ tìm được cậu rồi

hốt cậu đi về thế giới nguyên bản.

Cậu có biết người của cục đã đến đây rồi không?”

Mặt Hoắc Thiều cứng đờ, cậu ta biết người của cục đã đến rồi, tối qua cậu ta đã nhận lệnh phải trở

về nhưng cậu không thể đi khi chưa làm xong việc.

“Cậu cho rằng cậu còn đủ thời gian để tìm Lý Lị

à?” Thi Ân hỏi cậu ta.

Cậu ta nhìn Thi Ân sợ hãi, “Sao cô biết…”

“Tôi không chỉ biết cậu muốn tìm Lý Lị, tôi còn biết cậu muốn cứu cô ấy.” Thi Ân dẫn Dịch Nhiên vào

rồi đi tới trước mặt cậu ta.

Dịch Nhiên đóng cửa cái ‘rầm’, căn phòng yên tĩnh tối tăm chỉ còn mỗi giọng của Thi Ân, “Quá khứ

của Lý Lị, kể cả bây giờ Lý Lị ở đâu tôi đều biết cả.”

Hoắc Thiều nhìn cô chằm chằm, cậu ngạc nhiên tới mức không kịp khôi phục, cứ như cô gái này biết

mọi hành động của cậu ta, nhưng cậu chẳng để ý điều đó mà hỏi, “Lý Lị đang ở đâu?” Đưa tay nắm lấy

tay Thi Ân nhưng bị Dịch Nhiên hất ra.

Dịch Nhiên đứng cạnh Thi Ân khó chịu nói, “Nói thì nói thôi, đừng đụng tay đụng chân.”

Hoắc Thiều cầm bàn tay hơi đau đớn hỏi, “Cô ấy ở đâu?”

“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?” Thi Ân nhún vai, “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết lý do

tại sao tôi quấn lấy cậu, chắc người bên Học viện Phản diện đã liên lạc với cậu rồi nhỉ? Cậu đừng

sợ, tôi bảo họ liên lạc với cậu không phải để trả thù mà vì tôi tán thưởng cậu, muốn mời cậu gia

nhập Học viện Phản diện, trở thành giáo viên của học viện.”

Hoắc Thiều ngạc nhiên vô cùng, cô gái này… cô quấn cậu ta như vậy để mời cậu ta tham gia vòa Học

viện Phản diện đó hả? Cậu nhớ lúc trước có người của Học viện Phản diện liên lạc với cậu nhưng cậu

cứ tưởng họ đến báo thù giúp hiệu trưởng của mình, đương nhiên cậu sẽ không quan tâm rồi.

“Học viện Phản diện rất cần nhân vật phản diện cấp cao như cậu để tạo dòng máu mới cho học viện.”

Thi Ân cưới híp mắt nhìn cậu, “Làm hiệu trưởng, tôi sẽ dốc hết sức để ủng hộ đồng nghiệp của tôi

hoàn thành tâm nguyện của mình, cho dù là chuyện gì, cho dù có trái quy tắc hay không.”

Hoắc Thiều nhìn cô, nói thật cậu bị lời của cô làm dao động, “Thế nhưng, hiệu trưởng Thi Ân, tôi là

người làm nhiệm vụ của Trung tâm Huấn luyện Phản diện Hoàng gia.”

“Chẳng sao hết.” Thi Ân dứt khoát, “Cậu đâu ký khế ước chết với họ đâu, bây giờ cậu hủy hợp đồng

với họ đi, gia nhập vào Học viện Phản diện, còn hậu quả thì tôi gánh cho.” Gánh cái quần, cô còn

không hiểu người phụ trách kia chắc? Bây giờ Họa Thủy là người bị Cục Quản lý truy nã, ông ta chỉ

sợ Họa Thủy làm ảnh hưởng trung tâm của mình, hủy hợp đồng rất dễ.

Hoắc Thiều cau mày, “Hiệu trưởng Thi Ân, tôi đã bị Cục Quản lý truy nã, cho dù tôi đồng ý tham gia

Học viện Phản diện thì cũng chẳng giúp được gì cho cô cả, có khi còn khiến Học viện Phản diện chịu

liên lụy chung.”

“Đây không phải chuyện cậu cần nghĩ.” Thi Ân nói chắc chắn, “Đây là chuyện mà hiệu trưởng như tôi

phải nghĩ cách giải quyết cho các cậu, cậu chỉ cần quyết định có tham gia học viện hay không thôi.”

Cô liếc nhìn điện

thoại trong tay, Lý Lị đã đến trạm xe lửa, “Tôi cho cậu một phút suy nghĩ.” Cô lần nữa nhìn về phía

Hoắc Thiều nói nhỏ, “Muốn cứu Lý Lị thì phải trả lời nhanh, tôi chỉ đưa ra lựa chọn tốt nhất cho

cậu.”

Cô lùi về sau nửa bước, hai ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay của mình cứ như đang tính giây chời Hoắc

Thiều trả lời, nhưng điều này lại khiến người đối diện cảm thấy thời gian rất gấp.

Dịch Nhiên nhìn Thi Ân một cái rồi cúi đầu nhếch môi lắc đầu, cấp bậc làm dao động lòng người của

cô đã đạt được trọn điểm.

Hoắc Thiều nóng lòng đứng đấy, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay mình, Thi Ân nói nhỏ, “Tôi khuyên

cậu tốt nhất đừng gọi cho Lý Lị, bây giờ cậu ấy đang ở với cha mẹ mình, nếu điện thoại của cậu ấy

vang lên thì cậu nghĩ cha mẹ cậu ấy cho phép cậu ấy nghe máy à?”

Hoắc Thiều nhìn cô ngạc nhiên, đúng thế, cô nói không sai, điện thoại Lý Lị vang lên sẽ khiến cha

mẹ cô bạn phát hiện, sau đó sẽ lấy điện thoại của cô bạn….

“Cô biết Lý Lị ở đâu thật à?” Hoắc Thiều hỏi cô.

“Đúng vậy, nếu cậu sợ tôi lừa cậu thì chúng ta có thể hợp tác với nhau một lần trước.” Thi Ân quyết

đoán, “Cậu không cần kết nối với Học viện Phản diện, sau khi hủy hợp đồng, tôi mời cậu vào hệ thống

của tôi và kết nối với cậu, làm người giám sát của cậu, sau khi tôi giúp cậu cứu được Lý Lị thì cậu

có thể lựa chọn tham gia Học viện Phản diện hay không, tôi không ép cậu.” Nói cứ như cậu ta có thêm

một người giúp đỡ.

Hoắc Thiều không kịp nghĩ nhiều, mỗi giây mỗi phút không thấy Lý Lị làm cậu ta cảm thấy không cứu

được cô bạn…

“Được.” Hoắc Thiều chần chờ vài giây rồi đồng ý, cậu ta mở hệ thống hủy hợp đồng với trung tâm mà

không giải thích câu nào.

Lời mời gia nhập của Thi Ân vang lên trong hệ thống, cậu ta nhấn vào ‘xác nhận’ không chút nghĩ

nhiều.

Ảnh của cậu ta xuất hiện trong hệ thống kết nối của Thi Ân, trạng thái là — Kết nối tạm thời.

Đắc Kỷ và đám Ivan trong hệ thống thấy Họa Thủy xuất hiện thì ngạc nhiên tới mức không ai dám nói

gì.

Hiệu trưởng xử lý người nhanh thế á?

Thi Ân nhìn thấy ‘Họa Thủy cấp cao’ xuất hiện trong hệ thống kết nối, đắc ý nhìn Dịch Nhiên một

cái, không có người đàn ông nào mà Thi Ân cô không bắt được.

“Bây giờ tôi không có cách nào để cô trở thành người giám sát của tôi, bởi vì Lý Lị không phải là

nhiệm vụ của tôi, tôi không phải là người làm nhiệm vụ nên không có người giám sát.” Hoắc Thiều

nói.

“Tôi biết.” Thi Ân nói thẳng với cậu ta, “Sẽ trở thành thôi.”

Hoắc Thiều còn chưa hiểu ý của cô là trở thành người giám sát của cậu ta? Hay cậu ta sẽ thành người

làm nhiệm vụ của Lý Lị?

Thi Ân xoay người đi ra ngoài, gọi điện cho Khổng Lệnh, “Gửi tọa độ và tình huống hiện tại của Lý

Lị cho chị, chị qua giờ.”

Hoắc Thiều vội đi theo cô, cô thật sự biết… Thì ra cô đã phái người đi theo Lý Lị từ trước.

Dịch Nhiên đi xuống lầu trước, trưc tiếp lái xe thể thao của mình tới đầu ngõ, “Lên xe.”

============================

Thi Ân ngồi trên xe nhìn điện thoại nói với Hoắc Thiều, “Bây giờ Lý Lị đang ở trạm xe lửa với cha

mẹ cậu ấy, mười phút nữa sẽ vào soát vé.”

“Bọn họ muốn dẫn cô ấy đi đâu?” Hoắc Thiều hỏi vội, “Mười phút? Từ đây đến nhà gà mất ít nhất hai

chục phút? Phải làm sao giờ?”

“Tới kịp, chỉ cần muốn cứu thì sẽ đến kịp thôi.” Thi Ân nhìn định vị trong điện thoại chăm chú, Lý

Lị không chạy không di chuyển, cô bạn không có chút khác thường nào cả, Khổng Lệnh nói cô bạn bế

đứa bé đi theo cha mẹ mình, trông rất bình thường chứ không có ý giãy dụa bỏ trốn.

Bình thường cứ như cả nhà đang đi du lịch, nhưng có nhà ai quyết định đi du lịch đột ngột không

chứ? Đột xuất đến mức không kịp xin nghỉ phép cho Lý

Lị, tối qua Lý Lị cũng không biết, thậm chí sáng nay Lý Lị còn làm sủi cảo cho Hoắc Thiều.

Sau đó bị đưa đi đột xuất.

Dịch Nhiên lái xe rất nhanh, vượt đèn đó nhưng vẫn mất đến mười lăm phút.

Khổng Lệnh vội nói với họ, “Cả nhà Lý Lị đã vào trạm soát vé, mua vé về quê, còn năm phút nữa sẽ

chạy.” Còn nói, “Hình như cả nhà quyết định đột ngột, Lý Lị trông… không phản kháng.”

“Sao về quê đột nhiên như thế? Cậu biết không?” Thi Ân hỏi cậu.

Khổng Lệnh lắc đầu, “Em không có thời gian tới gần Lý Lị, không rõ lý do.” Sau đó đột nhiên nói,

“Nhưng em thấy chú Vương, là chú Vương chủ siêu thị nhỏ ấy ạ, không phải ông ta bị thương chân à?

Ông ta chống gậy soát vé sau Lý Lị.”

Mặt Hoắc Thiều đen, cha mẹ Lý Lị đột ngột dẫn cô bạn về quê thì có thể nói ở nhà có việc đột xuất,

nhưng sao tên chú Vương cầm thú kia lại xuất hiện ở đây? Ông ta bị thương nằm viện mới mấy ngày đã

xuất viện và về quê với nhà Lý Lị là sao?

Cậu hận lúc trước không nổ chết tên cầm thú kia! Cậu nên đến bệnh viện một chuyến nữa mới đúng!

Dòng người trong nhà ga nhốn nhào, kẻ về nhà, người đi công tác, kẻ đến đón người yêu, người đến

đón đứa nhỏ nhà mình… Mọi người đều vội vàng lướt qua bọn họ.

Điện thoại trong tay Hoắc Thiều vang lên, là số của Lý Lị, cậu vội nghe máy, chưa mở miệng đã nghe

giọng nói lo lắng của cô bạn, “Cứu tớ, cứu, cứu tớ, Hoắc Thiều, tớ không biết nên tìm ai cứu tớ…”

Giọng của cô bạn run rẩy cứ như đang khóc và sợ hãi.

“Tớ đây! Tớ đang ở nhà ga!” Hoắc Thiều vội nói, “Có chuyện gì thế? Cậu đừng vội, nói cho tớ biết

chuyện gì, tớ sẽ cứu cậu!”

Lý Lị cứ như đang trốn vào chỗ nào đó để gọi lén, giọng cô bạn run rẩy nhưng lại cố khiến mình tỉnh

táo, nói rõ ràng, “Tớ, tớ trốn trong toilet tàu, tàu của tớ sắp chạy rồi, lúc sáng cha tớ lừa tớ

chị sắp chết rồi, phải về quê một chuyến nên dẫn tớ ra nhà ga, vừa, vừa…” Cô bạn lắp bắp, “Lúc nãy

tớ thấy cha tớ đi qua toa khác bảo để tìm bạn bè, tớ lén đi theo thì thấy chú Vương ở toa khác về

chung với nhà tớ… Tớ xong rồi, Hoắc Thiều.”

Cô bạn nghẹn ngào, “Tối qua, tối qua cha tớ ném sách vở tớ ra ngoài là vì chú Vương bảo muốn kết

hôn với tớ, cha tớ đồng ý rồi, ép tớ nghỉ học về quê kết hôn với chú Vương… Tớ tưởng tớ bảo tớ sẽ

tự tử sẽ làm ông ấy sợ hãi, không ép tớ… Sáng hôm nay ông ấy bảo không ép tớ gả cho chú Vương… Ông

ấy lừa tớ, ông ấy dỗ tớ lên xe để ép tớ về quê cưới chồng…”

Mặt Hoắc Thiều trắng bệch, ngón tay run rẩy, cậu nghe Lý Lị khóc nói, “Mẹ tớ luôn ở ngoài nhìn tớ

chằm chằm, tớ, tớ trốn không được, Hoắc Thiều, tớ xong rồi, Hoắc Thiều… Tớ hết cách rồi nên mới tìm

cậu…”

“Tớ sẽ cứu cậu.” Hoắc Thiều nhìn bức tường chằm chằm, cậu không tin sau khi cái tàu này nổ mà mình

không mang Lý Lị đi được, cậu muốn cặp cha mẹ tệ hại hơn súc sinh kia chết ở đây.

Thi Ân ở cạnh nghe rất rõ ràng, cô còn nghe thấy tiếng nhắc nhở mọi người nhanh chân của nhân viên

tàu, bảo mấy phút nữa sẽ xuất phát, sau đó nhìn ánh mắt bất chấp mọi thứ của Hoắc Thiều, cô thấy

hoảng trong lòng, vội nhỏ giọng nói, “Cậu sẽ hại chết người vô tội ở đây! Cậu sợ bên Cục không giết

cậu à?”

Cô cầm lấy điện thoại của Hoắc Thiều rồi nói, “Lý Lị, trốn xuống tàu, cho dù thế nào cũng phải trốn

xuống tàu, Hoắc Thiều sẽ đứng ở trạm tàu đón cậu, cậu đừng sợ gì cả, mau trốn xuống đây!”

Cô buông tay Hoắc Thiều rồi nhìn tường cửa soát vé, bây giờ mua vé đi vào không kịp rồi, cô xuyên

tường đi vào được nhưng Hoắc Thiều…

Dịch Nhiên nhìn ánh mắt của cô, đưa tay giữ cô rồi nói nhỏ bên tai, “Anh giúp em.”

Mắt Thi Ân sáng lên, Dịch Nhiên đưa tay ôm cô, tay kia cầm bàn tay của Hoắc Thiều rồi vung lên, một

ngọn lửa xuất hiện làm nổ bức tường đang xây lại kia, bức tường đổ sụp xuống nhưng không đụng trúng

người, chỉ dọa mọi người vội trnash né, nhân viên kiểm tra cũng sợ hãi chạy sang kiểm tra.

Dịch Nhiên thừa dịp mọi người hoảng loạn mà kéo hai người nhảy xuống cửa sổ, dưới lầu là điểm xuất

phát của xe lửa, anh ôm Thi Ân bảo vệ trong ngực, mũi chân dẫm một cái rồi ném Hoắc Thiều xuống và

bế Thi Ân nhảy xuống.

Vừa đứng vững thì thấy đối diện lộn xộn vô cùng, nhân viên và cảnh sát đứng giữa đã chạy sang bên

đổ vỡ kia, không ai chú ý đám Dịch Nhiên.

“Là Lý Lị!” Hoắc Thiều vừa rơi xuống đất đã thấy Lý Lị, cách hai cửa xe lửa, Lý Lị đã nhảy từ trên

chiếc xe lửa đang chuẩn bị chạy xuống dưới, đằng sau là người mẹ đang gọi tên cô và ông bố đang vội

đuổi theo.

Cha cô hô, “Đứng lại! Mày chạy thì tao sẽ…” Nhưng thấy cảnh sát chạy đến thì vội gọi, “Đồng chí

cảnh sát mau ngăn con bé lại! Ngăn con bé lại! Con gái tôi bị bệnh tâm thần, nó muốn nhảy tàu tự

sát!”

Nhân viên hoảng loạn chạy lên cản cô bạn, hành khách có lòng tốt đợi lên tàu cũng đến giúp ngăn Lý

Lị lại.

Tóc tai Lý Lị rối bời, gương mặt trắng bệch toàn là nước mắt, cô bạn không biết cầu cứu kiểu gì,

tại sao không ai tin cô bạn cơ chứ? Cô bạn cầu xin mọi người cứu cô bạn khỏi tay cha mình được sao?

Không, cảnh sát sẽ không cứu cô bạn, mọi người cũng sẽ không, mọi người chỉ khuyên cô bạn, họ biết

quan hệ cha con của hai người sẽ bảo, hổ dữ không ăn thịt con, cha của cô sao lại hại cô cơ chứ?

Bầu trời mờ mịt không ngừng rơi tuyết, hôm nay là tiểu hàn, tuyết đầu mùa rơi xuống, cô bạn thấy

nhân viên và ông bố đang đuổi theo sau lưng mình, trái tim cũng lạnh dần.

Nhân viên đứng cách đó không xa gọi đến, “Đừng chạy bậy! Xe lửa sắp vào trạm! Tông chết cô thì sao

giờ?”

Sao khó thế cơ chứ? Cô bạn đã cố gắng như thế, cố gắng sống như vậy… Sao lại khó thế?

Điện thoại trong tay cô bạn vang lên, cô bạn ngây ngốc bấm nhận thì nghe giọng nữ bình tĩnh vang

lên, “Lý Lị, nhìn về trước, ở ngay trước mặt.”

Cô bạn ngẩng đầu thì thấy ba người đứng cách mình hai chiếc tàu, Hoắc Thiều, Dịch Nhiên và Thi Ân

đang cầm điện thoại nhìn mình chằm chằm.

“Lý Lị, cậu có muốn ủy thác tôi hoàn thành tâm nguyện giúp cậu không?” Thi Ân đứng trong tuyết hỏi

cô bạn, “Chỉ cần cậu trả cho tôi một đồng tiên thuê thôi, cậu có đồng ý không? Mau trả lời đi!”

Tâm nguyện? Tâm nguyện của cô bạn? Cô bạn nhớ cô bạn đã từng… nhờ hệ thống phản diện thần kì giúp

cô bạn hoàn thành tâm nguyện của mình, nhưng lúc đó cô bạn chỉ có hai trăm đồng mà tiền thuê những

phản diện kia ít nhất phải mười ngàn trở lên.

Đối với cô bạn, mười ngàn là con số trên trời, tâm nguyện của cô bạn còn chưa tuyên bố đã bị hủy

bỏ.

Mà hệ thống xuất hiện trước mặt cô bạn cũng giống y như vậy, trên đó viết

— Có muốn thuê Hiệu trưởng Học viện Phản diện Thi Ân hoàn thành tâm nguyện của ngài không?

Phí trả viết: Một đồng.

Cô bạn run rẩy trong tuyết khóc, “Muốn, cứu, cứu tớ…”

Hệ thống bấm vào xác định, cô bạn nghe tiếng hệ thống vang lên, “Hiệu trưởng Học viện Phản diện Thi

Ân đã nhận ủy thác của ngài, nhân vật phản diện phục vụ ngài lần này là — Họa Thủy Phản diện Cao

cấp Hoắc Thiều.” “Chạy, Lý Lị.” Thi Ân nói trong điện thoại với cô bạn không chút do dự, “Chạy về

phía tôi.”

Tiếng còi của xe lửa gần như che lấp tiếng của Thi Ân, mặt đất dưới bàn chân Lý Lị run lên, xe lửa

đối diện cô bạn bắt đầu vào trạm, nó chạy đếm ầm ầm mà Thi Ân nói với cô bạn, “Lý Lị, đừng sợ, chạy

về phía chiếc tàu kia, Hoắc Thiều sẽ cứu cậu.”

Cô bạn nghe tiếng Hoắc Thiều gọi mình trong tuyết lớn, “Lý Lị! Chạy!” Cô bạn nắm chặt ngón tay rồi

dùng hết dũng khí chạy về phía xe lửa kia trong tuyết lớn, cô bạn chạy về phía bọn họ như điên!.

Truyện Chữ Hay