Edit: Pi sà Nguyệt
“Cậu ấy dọa cha mẹ à?” Lý Lị đứng ở bên giường hỏi nhỏ cha mẹ bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, cô
cau mày đau lòng nói, “Cậu ấy bị thương vì cứu con, hi vọng cha mẹ đừng ghét bỏ cậu ấy.”
Đống thịt vụn trên giường kiểu kia sao sống nổi!
Mẹ Lý Lị ôm đứa nhỏ đang gào khóc sợ hãi khóc theo, bà ta không dám nhìn thứ trên giường, nắm chặt
tay cha Lý Lị rồi nói, “Chết rồi, có phải chết rồi….”
Nhưng không nói rõ là người trên giường chết hay Lý Lị đã chết.
Cha Lý Lị thì lùi về sau, lưng va vào tấm gỗ trên tường, gương mặt ông ta chảy đầy mồ hôi lạnh, ông
ta nhìn người trên giường chằm chằm rồi nhớ đến Vương Thuận, thi thể của Vương Thuận lúc được người
mang ra hẳn là như vậy đúng không? Bị tàu đè tới mức chỉ còn lại vài miếng thịt lẻ tẻ và da, cánh
tay và chân bị đứt hết, đầu bị đè tới mức chảy máu và óc trắng chảy ra…
Ông ta nhìn tới mức buồn nôn nhưng đôi mắt đen trong gương mặt trắng bệch kia lại nhìn bọn họ chằm
chằm…
“Chạy, mau chạy… Nó tìm đến chúng ta báo thù đấy…” Ông ta run giọng nói, cố chạy ra ngoài bằng hai
cái chân nhũn nhưng lại bị cái gì kéo lại rồi ngã xuống đất.
Lý Lị cầm cặp từ bên giường đưa cho bọn họ nói, “Cậu ấy có mang tiền tới, nghe bảo cha mẹ bán con
cho chú Vương với giá ba vạn đồng, cậu ấy mang vạn đến để chứng minh tấm lòng của mình.” Cô bạn
mở khóa kéo ra cầm xấp tiền nhân dân tệ màu đỏ trong cặp đổ ra mặt đất, từng tập nhân dân tệ một
trăm đồng bay khắp đất, đập vào trong mắt cha của Lý Lị và rơi bên chân mẹ cô bạn.
Nhiều quá, bọn họ chưa bao giờ thấy vạn, thì ra vạn nhiều như vậy cơ đấy!
“Đủ chưa?” Lý Lị hỏi bọn họ, “Không đủ thì cậu ấy vẫn còn, cậu ấy rất có tiền.”
Đây là tiền thật, cha cô bạn cầm một xấp tiền lên nhìn, là thật, là thật hết á…
Hai người nhìn tiền trên mặt đất, sống lưng lạnh lẽo, trong đầu có chút hỗn loạn, ngoài sợ hãi còn
có khiếp sợ và hối hận khó nói, đây là thật à? Lị Lị quen cậu bạn học có tiền như vậy mà sao không
nói sớm? Nói từ trước thì đã không có chuyện như vậy rồi…
Chân mẹ cô bạn nhũn đến mức không đứng được, bà ta nhìn đống tiền trên đất chằm chằm rồi ngẩng đầu
nhìn Lý Lị, run giọng hỏi cô bạn, “Lị Lị, con, con là người thật à? Bạn học của con… Cậu ta, cậu ta
sao còn sống được cơ chứ? Con đừng dọa mẹ được không, gan mẹ nhỏ….” Nước mắt của bà ta chảy xuống,
không biết là do sợ hay là lý do gì.
“Con không dọa cha mẹ thật mà.” Lý Lị cười nhẹ một cái, nhìn họ bình tĩnh nói, “Với cha mẹ mà nói,
việc sống chết của cậu ấy có quan trọng đâu nhỉ? Quan trọng không phải ở chỗ cậu ấy có tiền à?” Cô
bạn nhìn cha của mình trong góc tối, “Cha không phải từng nói gả cho chú Vương vài năm thì chú ấy
sẽ chết, tiền của chú ấy là của con rồi à? Thế cậu bạn học này của con chết đi không phải đúng ý
của cha mẹ à? Chỉ cần cha mẹ gả con cho cậu ấy thì tiền và biệt thự của cậu ấy sẽ là của cha mẹ,
cha mẹ có thể ở trong biệt thự lớn của cậu ấy rồi lừa tiền cậu ấy, lấy xe cậu ấy đi, hút máu cậu ấy
cả đời, nếu không đủ thì gả con cho người giàu có khác, được không nè?”
Cha cô bạn cầm đống tiền trên mặt đất bò dậy, nhìn cô bạn với gương mặt trắng bệch, lời này… rõ
ràng là muốn tới báo thù, phải chạy!
Ông không đợi Lý Lị nói thêm mà ôm chồng tiền dưới đất bò dậy bỏ chạy, chạy liều mạng như có gì
đuổi theo sau lưng vậy.
Mẹ Lý Lị hoang mang gọi ông ta một tiếng nhưng ông ta chẳng thèm quay đầu lại, bà ôm con gái nhỏ
khóc lóc nỉ non mà hận, sao mạng bà tệ thế cơ chứ? Cưới phải loại đàn ông tệ tàn như vậy, khổ cả
nửa đời người, bà đã nhịn nhục chịu đựng như vậy mà đến lúc nguy cấp lại bỏ rơi bà…
Bà nghe Lý Lị gọi mình một tiếng, “Mẹ.”, bà sợ hãi lùi vào góc tường, bà suýt làm rơi đứa bé trong
tay mình, khóc lóc nói, “Đừng tìm mẹ, đừng tìm mẹ… Lị Lị, mẹ, mẹ không định hại con, mẹ chỉ làm
điều tốt cho con thôi, đều là cha con! Cha con ép con cưới tên súc sinh họ Vương kia vì tiền! Mẹ đã
khuyên ông ta đừng nghĩ vậy, đừng ép con nhưng con cũng biết tính của cha con rồi còn gì, mẹ… không
làm gì được mà! Gây ra chuyện như vậy… Mẹ cũng đau lòng con, con nể mặt, nể mặt mẹ sinh con nuôi
con, còn cả việc em gái con cần mẹ mà bỏ qua cho mẹ… Tìm cha con đi! Đúng, tìm cha con báo thù đi!”
“Thì ra hai người biết.” Lý Lị đứng trong góc tối cạnh giường nhỏ giọng nói, “Cha mẹ biết rõ ông ta
làm gì con nhưng vẫn muốn gả con cho tên súc sinh đấy.”
Tiếng cha cô bạn va vào cửa vang lên bên ngoài, ông ta va kiểu gì cũng không đẩy cửa được, liều
mạng gọi người tới mở cửa giúp mình, gọi người cứu mình.
“Lị Lị!” Mẹ cô bạn sợ tới mức ôm con gái nhỏ quỳ xuống đất, khóc lóc sám hối, “Là mẹ không tốt! Mẹ
sai ở chỗ đã gả cho tên súc sinh vô dụng là cha con! Nhưng con là con ruột của mẹ, mẹ… mẹ sao có
thể hại con đúng không? Mẹ chỉ nghĩ lão Vương cũng có tiền, con gả cho ông ta nhịn vài năm, đợi ông
ta chết thì con sẽ hết khổ, không cần chịu khổ cả đời giống mẹ, con đừng trách mẹ, Lị Lị, mẹ không
ngăn được cha con, đây là ý của ông ấy!”
Cô bạn cúi đầu nhìn mẹ và em gái đang khóc lóc nỉ non trong lòng bà, nhỏ giọng nói, “Vậy mẹ có thể
giúp con không? Mẹ báo thù cho con, con chỉ muốn báo thù thôi, báo thù xong thì tiền của con đều là
của mẹ hết, mẹ xem đi, số tiền này sẽ là của mẹ, sau này mẹ con chúng ta sẽ được giải thoát!” Mẹ cô
bạn sững sờ hỏi, “Mẹ, mẹ báo thù cho con? Giúp con kiểu gì?”
“Mẹ cảm thấy phải báo thù giúp con kiểu gì nào?” Lý Lị hỏi bà, “Mấy năm nay, mẹ luôn ở cạnh xem cha
đối xử với con thế nào còn gì, mẹ cảm thấy
nên báo thù giúp con kiểu gì?”
Mẹ cô bạn cứng đờ tại chỗ, “Nhưng mẹ….
mẹ không đánh được ông ta, không có sức…”
“Con biết.” Cô bạn nói, “Hoắc Thiều sẽ giúp chúng ta.”
Cái đầu trên giường đột nhiên giật giật, mẹ Lý Lị thấy một người máu thịt be bét loạng choạng đi từ
trên giường xuống, máu và thịt chảy khắp mặt đất, bà ta sợ tới mức dán cả người gần giường, khóc
lóc không dám nhìn cũng chẳng dám động, chỉ nói, “Tha mẹ, đừng dọa mẹ…”
Người máu thịt be bét này lại bước bàn chân đầy máu của mình lướt qua bà, đong đưa đi ra ngoài.
Mẹ Lý Lị nghe thấy tiếng gào của cha cô bạn vang lên bên ngoài, bà ta sợ tới mức run lên, bà ta
nghe chồng mình khóc hô, “Đừng tới đây! Đừng đụng vào tao! Đừng, đừng… A!”
Mẹ cô bạn không dám khóc.
Lý Lị khom lưng nói nhỏ cạnh bà, “Mẹ, con bế Nữu Nữu giúp mẹ, đừng để con bé ra ngoài, đừng làm nó
sợ.”
Bà run rẩy nhịn khóc, không dám buông tay nhưng thấy Lý Lị đã bế Nữu Nữu đi, còn dỗ con gái nhỏ, từ
bé Lý Lị là người chăm con gái nhỏ nên chỉ cần cô bạn dỗ một chút đã nín.
Lý Lị đặt cô bé vào trong nôi, để bé nằm yên thì quay đầu nhìn mẹ mình bảo, “Mẹ ra ngoài báo thù
giúp con đi.” Cô bạn đưa tay đỡ mẹ đang ngồi quỳ trên mặt đất.
Mẹ cô bạn sợ tới mức tự mình đứng dậy, “Báo thù, mẹ báo thù cho con…” Bà đỡ tường đi ra ngoài từng
bước một, Lý Lị đi theo sau lưng bà cứ như hôm nay bà không báo thù thay con gái mình thì con gái
sẽ không bỏ qua bà!
Bà khóc lóc run chân đi về phía trước, vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy người đàn ông của mình bị trói
trong phòng khách nhỏ hẹp, tay chân của ông ta bị
trói lại bằng thắt lưng, ông ta không ngừng giãy dụa kêu gào mà người máu thịt be bét kia đứng gần
ông ta, máu trên người cậu ta chảy xuống, mùi tanh xộc vào mũi, bà quay đầu không dám nhìn tiếp.
Lý Lị đứng sau lưng bà cười với em gái nằm trong nôi rồi đóng cửa lại, tiếng cửa đóng nhỏ nhẹ dọa
bà run lên vì sợ.
Lý Lị đi tới từ sau lưng bà, đi tới trước mặt cha mình đang bị trói cạnh bàn, khom lưng tháo thắt
lưng của ông ta rồi xoay người đi về phía bà, sau đó nhét thắt lưng vào tay bà.
“Mẹ là mẹ con, mẹ sẽ bảo vệ con đúng không?” Lý Lị hỏi bà rồi để bà cầm chặt thắt lưng, “Mẹ bảo mẹ
không đủ năng lực bảo vệ con, bây giờ mẹ có rồi, con không bắt mẹ trả mối thù không trả được, chỉ
cần mẹ đánh ông ta bù cho mấy năm nay ông ta đánh con thôi!”
Lý Lị bước sang một bên nói với bà, “Trả xong thì chúng ta sẽ giải thoát cả, mẹ cầm tiền con cho mẹ
để sống ngày tháng thoải mái sau này.”
Bà cúi đầu nhìn thắt lưng trong tay, ngón tay run rẩy rồi cầm chặt nó trong ánh mắt chằm chằm của
chồng mình, bà có gì phải lo lắng cơ chứ? Từ ngày bà cưới ông ta là sự mở đầu của chuỗi ngày khổ sở
sau này, xảy ra chuyện thì chỉ biết ôm tiền bỏ chạy chứ chẳng quan tâm hai mẹ con bà, bà khóc lóc
nhắm mắt đánh xuống một roi.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, người đàn ông kia đau đớn chửi lên, mắng bà điên rồi mới dám đánh ông ta!
Hỏi bà có muốn sống nữa không!
Cơn giận của bà bị tiếng mắng thúc dậy, khóc lóc nghiến răng đánh thêm phát nữa, có lần hai thì lần
ba chẳng có tí do dự nào, bà cứ đánh từng phát một, vừa đánh vừa khóc, “Đều do ông! Đều là lỗi của
ông! Từ ngày gả cho ông có ngày nào tôi sống thoải mái không? Tôi khổ cực sinh ba đứa con gái cho
ông nhưng ông thì cứ mắng này mắng nọ! Ông đừng bắt tôi đội nồi việc hại Lị Lị, là ông làm con bé
thành ra như vậy! Ông mà là đàn ông á?”
Lý Lị đứng cạnh nghe bọn họ chửi lấy nhau, nhìn ánh đèn màu vàng chiếu bóng hai người lên bức tường
trắng cũ kỹ — người cao to đang nổi giận vung vẩy thắt lưng và một bóng nhỏ núp ở dưới bàn, trông
giống như cô bạn mấy năm qua.
Ông bố say khướt cao lớn, cô bạn bé nhỏ lùi vào trong góc, ông ta luôn vung thắt lưng dánh cô bạn
như vậy, cô bạn càng khóc ông ta đánh càng mạnh, trong miệng toàn là lời oán hận cô bạn đã làm liên
lụy ông khổ, ông mệt thế nào.
Mà bây giờ, ông ta càng mắng mẹ càng đánh mạnh cứ như đang trút hết cơn giận bao nhiêu năm này vậy,
bà mắng ông ấy là người đàn ông vô dụng, không nuôi được gia đình, không bảo vệ được vợ mình, còn
phải bán con gái hại con gái….
Rất nhiều.
==============================================
Tiếng máy giặt ong ong vang lớn khắp ban công, tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, màn đêm
trắng xóa trông rất sạch sẽ.
Đợi tới mùa đông tuyết sẽ rơi mạnh hơn, giống như báo ứng mà họ phải nhận mà Lý Lị mong đợi bao
năm.
Lý Lị quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài sân thượng, lại nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi, nhà
cạnh hẳn đã tan làm rồi nhỉ?
Quả nhiên, tiếng người bên ngoài trở về vang lên, nhà bên cạnh nghe thấy tiếng động gọi nhà họ cả
buổi nhưng cha mẹ Lý Lị ở trong nhà không nghe thấy.
Bọn họ không nghe thấy vì họ bị Hoắc Thiều nhốt trong phòng khách nhỏ này, họ chỉ nghe được tiếng
trong phòng khách chứ không nghe được tiếng bên ngoài.
Mẹ Lý Lị không biết mình đánh bao nhiêu phát, thắt lưng của chồng bà bị đứt, cha Lý Lị bị đánh đến
mức máu me đầy người, ông ta nổi điên túm mẹ cô bạn xuống đất rồi giật tóc của bà để kéo đầu bà đập
xuống đất.
Mẹ Lý Lị vội gọi Lý Lị cứu bà nhưng bà giãy dụa nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác thì không thấy Lý Lị
đâu nữa, còn cả bạn học máu thịt be bét không biết là người hay quỷ cũng biến mất luôn.
Bà chưa kịp phản ứng đã bị giật tóc đật xuống bàn, bà đau tới mức choáng váng, trời đất quay cuồng,
sau đó bà cảm thấy có người phá cửa xông vào, những người kia đều mặc đồ cảnh sát và cầm súng, hét
lớn, “Cảnh sát, không được nhúc nhích!”
Cảnh sát? Sao cảnh sát lại đến đây? Đến cứu bà à?
Bà choáng đầu đưa tay túm lấy chân cảnh sát nhưng lại bị túm lại để lên bàn.
Cảnh sát vọt vào phòng
ngủ của bọn họ sau đó bà nghe một cảnh sát nói, “Người ở đây! Tiền cũng ở đây!”
Chuyện gì xảy ra vậy? Người nào? Tiền gì?
Bà vừa thở phào một hơi lúc choáng đầu thì thấy cảnh sát dẫn một người từ phòng ngủ đi ra, trên tay
người đó còn bị trói dây thừng, mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng nhuộm đầy máu, mắt bà nhìn chằm
chằm người kia, bà bối rối, sợ tới mức muốn lùi về sau nhưng bị cảnh sát giữ lại, “Cậu ta, cậu ta
là…” Còn chưa kịp nói chữ quỷ.
Thì cảnh sát đã hỏi, “Hai người biết cậu ấy? Cậu ấy tên gì?”
Cha cô bạn cũng bị cảnh sát đặt trên bàn, khiếp sợ nhìn người kia chằm chằm, sợ hãi nói, “Cậu ta
lúc nãy rõ ràng đã… Đã sắp chết rồi, sao giờ lại khỏe mạnh như vậy!” Người trước mắt là bạn học
giàu có tên Hoắc Thiều của Lý Lị, lúc nãy cậu ta máu thịt be bét cơ mà! Bây giờ cậu ta chỉ có vài
vết thương, tay chân khỏe mạnh không giống như lúc nãy!
Cảnh sát dùng còng còng tay của ông ta rồi kéo ông ta dậy, “Xem ra hai người không chỉ cướp đoạt mà
còn cố gắng muốn giết người bị hại.”
“Cái gì? Cướp đoạt?” Cha mẹ Lý Lị đơ người, bọn họ cướp đoạt là sao? Cho bọn họ trăm lá gan cũng
không dám á!
“Cậu biết họ chứ?” Cảnh sát cởi dây trói trên người Hoắc Thiều.
Hoắc Thiều nhìn họ gật đầu, “Biết, họ là cha mẹ của bạn học tôi, tôi đang đi rút tiền thì bị bọn họ
lừa bảo có chuyện gấp tìm tôi, sau đó trói tôi đưa tới đây.”
Đầu óc cha mẹ Lý Lị trống rỗng.
Cha Lý Lị cố gắng giải thích, nói chuyện không phải như cậu ta nói, là con gái Lý Lị biến thành quỷ
trở lại tìm họ báo thù, Hoắc Thiều này cùng phe với cô bạn, tiền là do cậu ta mang đến chứ không
phải hai người họ cướp!
Nhưng cảnh sát nhìn họ chằm chằm nói, “Con gái Lý Lị của ông? Là cô bé suýt bị đâm chết trong vụ
tai nạn tàu lửa hôm qua đúng không? Ông nói cô bé biến thành quỷ rồi quay về trả thù hai người?”
Cảnh sát chưa từng nghe lời giải thích hoang đường nào như thế trước đây cả, “Chưa thấy cha mẹ nào
nguyền rủa con gái mình như hai người, đã tìm được cô bé kia rồi, cô bé may mắn không bị tàu tông
mà chạy lệch quỹ đạo, nhưng cô bé bảo sợ về nhà bị hai người ép quay về quê cưới nên mới thừa dịp
mọi người đang loạn mà bỏ chạy, có điều cô bé không có chỗ để đi nên tới nhà giáo viên của cô bé.
Nửa tiếng trước, giáo viên cô bé đã đưa cô bé đến đồn cảnh sát, hai người bảo cô bé chết rồi biến
thành quỷ à? Ở đâu thế?” Cảnh sát cười lạnh một tiếng, “Hai người làm cha mẹ kiểu thế à? Cô bé còn
chưa đến tuổi kết hôn đâu đấy, ép cô bé kết hôn là phạm pháp, các ông suýt hại chết cô bé thì thôi
đi, còn ở đây giả thần giả quỷ, mang về đồn!”
Hai người đơ người không biết nói gì, đầu choáng váng, Lý Lị chưa chết ư? Vậy… Lý Lị lúc nãy ở đây
là ai? Sao bây giờ không thấy nữa?
Đợi đến khi đến đồn cảnh sát hai người càng ngơ hơn, Lý Lị ngồi đó cực kỳ lành lặn, bên cạnh cô bạn
là chủ nhiệm lớp, đáng sợ là bọn họ đã trở thành hung thủ bắt cóc tống tiền và có ý sát hại Hoắc
Thiều, mà bên cảnh sát cũng
lấy được camera từ ngân hàng, trong video có cảnh Hoắc Thiều lấy tiền đi ra thì bị hai người dẫn
cậu rời khỏi đấy…
Hình ảnh của hai người được phóng to làm họ không thể biện giải cái gì, đây là họ thật mà… nhưng họ
chưa làm gì hết mà.
Ngay cả hàng xóm của họ cũng bị dẫn đến, sợ hãi nhìn họ chằm chằm nói, “Bình thường bọn họ ở nhà
luôn đánh cô bé Lý Lị này, hôm nay chúng tôi nghe thấy tiếng đánh đập mạnh hơn bình thường mới gọi
báo cảnh sát, không ngờ… hai người họ lại phạm tội này, đáng sợ thật!”
Bọn họ giải thích kiểu gì cũng chẳng ai tin, ngay cả bọn họ còn chẳng tin cơ mà, không thể nói gặp
ma được, đây hẳn là chuyện ma quái rồi…
Không ai chú ý một cô gái xinh đẹp mặc đồ đồng phục với mái tóc đen đang đi chân trần ngồi gần đấy,
cô nhếch môi tự đắc, miệng nhai kẹo cao su nhìn bọn họ, cô thấy chỉ số sợ hãi trên đầu họ đã lên
đến %.
Xem ra họ còn chưa biết mình sắp gặp chuyện gì.
Cô liếc nhìn Lý Lị rồi nói trong hệ thống, “Nói cho cha mẹ cậu biết họ phải chịu hình phạt thế
nào.”
Lý Lị ngồi ở trong cục, lo lắng hỏi cảnh sát, “Xin hỏi… cha mẹ cháu sẽ chịu phạt ạ?”
Cảnh sát nhìn cô bạn một cái, cảm thấy cô bạn đáng thương vô cùng, gặp phải loại cha mẹ suýt hại
chết mình như này, bây giờ họ còn phạm tội, cảnh sát thở dài nhìn hai người họ chằm chằm rồi nghiê
túc nói, “Số tiền hai người cướp rất lớn, nghiêm trọng tới mức sẽ phạt tù mười năm trở lên, có khi
là tù chung thân hoặc tử hình đấy.”
Mặt hai người trắng bệch như chết.
Hoắc Thiều nhìn họ, cúi người nói nhỏ, “Chú dì, cháu sẽ mời luật sư tốt nhất đến, hai người, đợi
chết đi.”
=========================================
Thi Ân ngồi cách đây không xa thấy chỉ số sợ hãi của hai người họ lên tới %, cô nhai kẹo cao su
cười một cái, hai tên không biết luật pháp phải ở
trong tù chuộc tội cả đời.
Một cảnh sát trẻ nhìn cô ngồi đấy tưởng cô là người báo án, đi về phía cô rồi hỏi, “Cô gái, xin hỏi
cô có chuyện gì không?”
Thi Ân ngửa đầu nhìn cảnh sát không nói gì, hai người từ toilet và cuối hành lang đi tới.
Người từ toilet đi ra là Dịch Nhiên, mà người đi từ cuối hành lang là Ivan mặc đồ vest, hai người
đi tới đứng cạnh cô.
“Cô ấy đang đợi cháu, chú cảnh sát.” Dịch Nhiên nói với cảnh sát trẻ.
Cảnh sát trẻ sững sốt.
Ivan liếc nhìn Dịch Nhiên, nói lời xin lỗi với cảnh sát, “Xin lỗi vì đã gây phiền cho mọi người,
bọn họ là học sinh đi cùng chủ nhiệm lớp kia đến, đây là cháu gái và cháu trai của tôi, tôi sẽ dẫn
hai đứa nó đi trước.” Ông liếc nhìn Thi Ân.
Thi Ân ngoan ngoãn đứng dậy nói, “Chú Ivan đến rồi à?”
Ivan nhìn cô rồi bất đắc dĩ nói, “Nhổ kẹo cao su ra rồi nói, vừa nhai vừa nói không lễ phép tí
nào.”
“Ồ.” Thi Ân cúi đầu đi tìm thùng rác thì Dịch Nhiên ở cạnh duỗi tay ra, cô cầm tay anh nhổ kẹo cao
su vào trong tay anh.
Anh xoay người ném vào thùng rác như thói quen, sau đó đứng nghiêm nhìn Ivan cạnh cô.
Ivan cũng nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự phức tạp.
Thi Ân nhìn hai người cực chột dạ.
Ivan đưa tay ra trước, “Đã lâu không gặp, Dịch Nhiên.”
Dịch Nhiên nhướn mày, dùng tay khác nắm tay ông, “Đã lâu không gặp, chú Ivan.”
Mặt Ivan tối sầm, Cùng Kỳ ít nhất cũng mấy ngàn vạn tuổi rồi, còn học Ân Ân gọi ông là chú cơ đấy,
liêm sỉ của tên Cùng Kỳ này đi đâu rồi?
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?” Thi Ân nhỏ giọng nói với hai người, “Đây là cục cảnh
sát.” Đừng đánh nhau nha!
Ivan và Dịch Nhiên đồng thời buông tay ra.
Thi Ân liếc nhìn về phía Hoắc Thiều và Lý Lị, xem ra họ phải mất thêm chút nữa mới xong, bây giờ
giao phần còn lại cho Hoắc Thiều, cô giải quyết chuyện bên này trước.
Cô đứng giữa đưa hai người rời khỏi đồn cảnh sát.
===============================
Tuyết bên ngoài rơi rất lớn, tuyết trắng dày một tầng, Thi Ân đạp lên tuyết đi, bàn chân cô gần như
bị tuyết lấp lấy, Dịch Nhiên tóm tay cô rồi đỡ cô nói, “Vào xe ngồi, trên xe ấm.”
Thi Ân gật đầu khoác cánh tay của Ivan rồi cười híp mắt nói, “Chú Ivan, con giới thiệu một chút,
đây là Dịch Nhiên, bạn trai con, còn có cả xe thể thao, rất giàu á.”
Ivan nhìn cô vừa buồn cười vừa tức giận, nghiêm mặt nhìn Dịch Nhiên rồi hỏi cô, “Sao? Ân Ân, hai
đứa xác định yêu nhau rồi à?”
Dịch Nhiên chưa kịp nói đã bị Thi Ân giành trước, “Vẫn chưa ạ, là con đơn phương nói thôi.
Nếu
không con giới thiệu lại lần nữa?”
Cô đưa tay ôm lấy cánh tay Dịch Nhiên rồi nháy mắt nói với Ivan, “Giới thiệu một chút, đây là Dịch
Nhiên, kẻ ngốc mới của con, có xe có nhà nhưng cha mẹ đều qua đời rồi, rất giàu á, quan trọng là
cho con tiêu, có phải đối xử với con tốt lắm không?”
Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng, nắm lấy ngón tay đang ôm lấy cánh tay mình, kẻ ngốc gì chứ, anh không phải
kẻ ngốc nhé!
Ivan nhìn cô rồi nhìn hai người, cúi đầu bật cười, thở dài nói, “Con làm bậy quá!” Ông nhìn cô hỏi,
“Đắc Kỷ và Khổng Lệnh đâu? Lần này con mang nhiều người bên học viện đến rồi đấy, người của Cục
Quản lý cũng ở đây đấy, làm họ phát hiện thì chú xem hiệu trưởng con định giải quyết sao.”
Thi Ân nói, “Chú Ivan yên tâm, con bảo họ về học viện sau khi diễn xong rồi, bên cục sẽ không
biết.” Cô cần người đến diễn ở bên ngân hàng, Dịch Nhiên có thể đóng Hoắc Thiều nhưng cha mẹ Lý Lị
thì không đủ nên đành
gọi chị gái Đắc Kỷ có kỹ năng diễn xuất phong phú đến đóng chung với Khổng Lệnh, sau đó đưa họ về
sau khi diễn xong.
Cô vừa nói xong thì một chiếc xe hơi màu đen dài dừng ở trước cửa đồn cảnh sát.
Dịch Nhiên cau mày nắm chặt tay cô, “Là người bên Cục Quản lý.” Đầu xe có huy chương của Cục Quản
lý, người có hệ thống của Nhân vật Phản diện và Chính Phái đều biết huy chương của nhau.
Thi Ân buông tay hai người ra, vén tóc đen rồi nhếch môi cười, “Đến bắt Hoắc Thiều, gọi cậu ta ra
để xem hiệu trưởng là tôi làm chỗ dựa, giải quyết chuyện của cậu ta thế nào.”.