Ba ngày trôi qua kể từ khi tôi và Stayle thực hiện khế ước, chúng tôi đã thật sự là một gia đình. Stayle luôn ở bên cạnh tôi vì vậy tôi phát hiện ra em còn đáng yêu hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Em giờ đang bận rộn với việc ghi nhớ cách đọc và viết, cũng vì em có xuất thân là thường dân nên em vẫn còn nhiều thứ phải học. Do đó, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu em cảm thấy mệt mỏi. Tuy bận như vậy nhưng em vẫn cố dành thời gian để ở cạnh tôi mỗi khi rảnh rỗi (:D)
Stayle luôn chạy đến chỗ tôi với nụ cười trên môi. Chúng tôi đọc sách cùng nhau và cùng dạo bước trong khu vườn của lâu đài.
Tôi có những kiến thức cơ bản về học thuật và lễ nghi vì vậy tôi rất tự tin mỗi khi dạy cho em ấy, kể từ khi em luôn dành thời gian rảnh của mình với tôi.
Tôi cũng không muốn Stayle dành quá nhiều thời gian vào việc học tập, ngoài ra tôi còn cố gắng không nhắc đến mẹ em hoặc Nữ Hoàng - người mẹ trên danh nghĩa của em nữa. Tôi sợ Stayle sẽ buồn.
Mặc dù trong tối hôm đó, tôi đã hứa sẽ làm tất cả vì Stayle và mẹ em ấy. Sẽ thật tuyệt vời làm sao nếu tôi có thể thực hiện được điều này…nhưng dù nghĩ nhiều đến mức nào thì vẫn chẳng có cách gì thay đổi được cả.
“A, đúng rồi Stayle. Chúng ta hãy thi chạy đi. Đích đến là khu vườn!!!”
Tôi đã chạy ngay lập tức như để xua tan đi nỗi phiền muộn trong lòng, đằng sau tôi Stayle nói với theo: “A, chờ em với Pride! Thật không công bằng…”
Dù tôi chạy rất nhanh nhưng nếu Stayle nghiêm túc em sẽ chạy nhanh hơn tôi nhiều. Có lẽ là do em đã quen nô đùa với những người bạn trước kia của mình.
Tôi đã chạy được hơn 10 mét nhưng Stayle vẫn không đuổi kịp. Tôi liền quay lại nhìn phía sau…
“Stayle?!”
Stayle đã bị ngã, tôi vội chạy lại bên em.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật may em không bị xây xát đầu gối nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn, mặt em đỏ lựng và hơi thở gấp gáp. Rõ ràng không ổn một chút nào.
“Người đâu!!!Stayle đang gặp rắc rối…”
Sau khi nghe thấy tôi nói, các cận vệ gần đó đã chạy đến.
“Stayle, Stayle,…” mặc dù tôi đã liên tục gọi tên nhưng em không có cử động gì cả, tôi chỉ có thể nghe tiếng em lầm bẩm điều gì đó.
Jack đã mang Stayle về lại cung điện còn tôi và Lotte thì đi theo sau cậu ta.
Bác sĩ nói chỉ là cảm lạnh thông thường.
Có lẽ Stayle đã cố gắng chịu đựng. Rốt cuộc thì tôi có thể yên tâm hơn khi biết đây chỉ là cảm lạnh thông thường do mệt mỏi. Tôi giận chính bản thân mình khi đã không nhận ra điều này sớm hơn, thậm chí tôi còn bắt em chạy đua với mình.Thật thảm hại!!
Mẹ tôi đang có một cuộc họp quan trọng còn cha tôi thì thì đi tham dự một hội nghị ở bên ngoài lâu đài. Khi đến thăm Stayle, chú Vesto đã nói cho tôi biết điều này.
Chú Vest nhỏ hơn mẹ hai tuổi và rất quan tâm đến Stayle dù mới chỉ gặp em lần đầu. Có lẽ do hai người có hoàn cảnh tương đồng đều là con nuôi của Hoàng tộc.
Chú ấy có vẻ ngoài hiền lành với đôi mắt to tròn nhưng lại rất quyết đoán và cực kỳ ngầu. Chú giữ lại một bên áo măng tô của mình để cúi cuống nói chuyện với tôi, người đang đứng bên ngoài căn phòng.
“Đừng có lo lắng quá. Thằng bé chỉ đang thấy mệt mỏi với cuộc sống ở cung điện khi phải xa gia đình mình thôi”, chú vừa nói vừa xoa đầu tôi.
Với vẻ ngoài của một quý ông lịch lãm dù người mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, chẳng có gì ngạc nhiên khi chú trở thành một trong các “mục tiêu chinh phục”.
…Không không, đó là chuyện xảy ra trong 10 năm nữa!
“Ta không phải cấm con vào thăm thằng bé nhưng con sẽ bị lây cảm của nó mất!”
Sau khi chú nghiêm túc nhắc tôi, người đã quay trở lại cung điện của mẹ. Trước khi tôi kịp nhận ra thi bên ngoài của sổ,
mặt trời đã lặn, bóng tối bao trùm khắp lâu đài.
Khi Stayle ngất xỉu, tôi đã gọi bác sĩ đến ngay lập tức. Vì quá lo lắng cho em mà tôi không để ý đến thời gian trôi qua…
Sau khi nói vài câu ngắn gọn với các hiệp sĩ cận vệ, Lottle đến nói với tôi rằng đã đến giờ ăn tối. Chúng tôi bước vào phòng Stayle.
Có vẻ như thuốc của bác sĩ đã phát huy tác dụng, Stayle ngủ rất an bình. Tôi cũng thấy thoải mái khi thấy nước da của em đã trở nên hồng hào hơn so với hồi mới vào cung điện.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Stayle, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt em. Giống y như mô tả của game, Stayle có một khuôn mặt rất đẹp. Em đang đổ mồ hôi, vì vậy tôi đã lấy chiếc khăn tay của mình ra để lau mặt cho em. Tôi cố gắng không làm em thức giấc.
Có vẻ như em đang gặp ác mộng, đôi mày em nhăn lại. Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại kiếp trước, bất cứ khi nào Stayle ốm đều có Tiara bên cạnh chăm sóc…
Đột nhiên ký ức về Stayle trong game chợt hiện ra trong đầu tôi.
Đó là cảnh tượng của 10 năm nữa,….
Satyle cũng đang vật lộn vì cơn ác mộng từ quá khứ. Stayle đã mơ về Pride đến thăm cậu khi còn nhỏ.
-----
“Là nô lệ của ta, sao ngươi dám bị cảm hả?”
Pride vừa nói vừa nhìn về phía Stayle.
“Đúng là tên thường dân vô liêm sỉ. Chà, nếu bây giờ ta ra lệnh cho ngươi chạy quanh khu vườn cho đến chết thì sao nhỉ? Ngươi sẽ làm chứ?”, nói xong Pride nở nụ cười và lấy khăn lau mồ hôi cho Stayle.
“Ngươi vẫn có thể cử động đúng không? Mạng sống của ngươi
thuộc về ta mãi mãi, vậy nên hãy mau mau tỉnh dậy và chơi với ta nào. Nô lệ duy nhất của ta…”
Khi hơi thở của Stayle trở nên rối loạn, em đã lẩm bẩm điều gì đó nhưng tôi lại không thể nhớ ra. Chỉ là sau khi nghe xong Pride liền bật cười.
“Ahaaaahaaa! Đúng là một tên nô lệ tội nghiệp! Trơ trẽn, khó coi và thô tục!! Chả ai cần ngươi đâu. Mẹ, chú hay thậm chí là cha nếu còn sống đi chăng nữa. Tất cả mọi người không ai cần ngươi hết, cho dù là người mẹ thường dân ngu ngốc của ngươi…. Nếu cứ thế này thì ngươi chỉ mang lại phiền phức mà thôi…”, Pride thì thầm vào tai Stayle
“Nhưng chính vì vậy, ta sẽ cho ngươi thứ mình muốn. Dù sao thì ngươi là tên nô lệ duy nhất của ta mà. Từ giờ và mãi về sau...”
Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, lần đầu tiên, Stayle
kể lại cho Tiara nỗi sợ hãi trong lòng mình.
À, tất nhiên đó lại là một phân cảnh khác trong trò chơi…
----------
Tôi cố nhớ lại những lời thì thầm của Stayle khi gặp cơn ác mộng, tôi sợ rằng nếu mình suy nghĩ thêm nữa chắc trán tôi sẽ có nếp nhăn giống cha mất. Tôi tự hỏi không biết Stayle đã nói gì, vì vậy tôi tiến đến gần em hơn và áp sát
tai…
“Mẹ…mẹ… mẹ ơi…”
Thì ra là vậy, em đã nhắc đến mẹ.
Tôi không thể giấu nổi sự bàng hoàng của mình khi nghe được những lời của em, chỉ đơn giản như vậy nhưng tại sao Pride lại đối xử với em như thế chứ, nhất là khi em đang trong tình trạng tồi tệ như này…
Tôi không muốn tin nhưng rõ ràng bên trong tôi, một con người khác đang thật sự tồn tại…
Một đứa trẻ 7 tuổi khao khát được gặp mẹ là điều hiển nhiên, hơn nữa, em mới chỉ xa mẹ có vài ngày. Ngay cả ở kiếp trước, khi tôi còn đi học, cũng sẽ luôn có một đứa trẻ nhớ nhà vào hôm sau của buổi cắm trại. Dù Stayle đã kí “khế ước” và quyết tâm không gặp lại mẹ trong suốt quãng đời còn lại của mình nhưng…Tôi biết trong thâm tâm mình, em không muốn làm như thế.
Em đã luôn chịu đựng mọi thứ, kể cả khi bị bệnh thì em vẫn cố gắng thích nghi cuộc sống trong lâu đài, cho dù
mới 7 tuổi! Chỉ vì lợi ích của người khác mà cuộc đời Satyle đã bị định đoạt…
Kể từ buổi tối hôm đó, chưa bao giờ tôi thấy Stayle
tỏ vẻ ủ rũ hay than vãn điều gì cả. Càng suy nghĩ về nó trái tim tôi cặng nặng trĩu.
Thật không tốt chút nào! Lại một lần nữa, tôi và Stayle ở cạnh nhau nhưng chỉ có tôi là người duy nhất khóc…
Dù tôi cố gắng bình ổn tâm trí nhưng cơ thể của một đứa trẻ 8 tuổi vẫn rất dễ xúc động. Tôi thậm chí còn không thể điều khiển nổi bản thân, chỉ biết nhìn chăm chú vào em…
Cuối cùng, tôi vẫn không thể kìm chế tiếng nức nở của mình…
Mi mắt Stayle khẽ rung động, em sắp thức giấc…
Thật đáng xấu hổ, có vẻ như Stayle đã tỉnh lại từ lâu và chứng kiến hết bộ dạng khóc sướt mướt của tôi.
“Chị Pride…?”
Stayle không nói gì, em chăm chú nhìn tôi. Có lẽ em đang tự hỏi tại sao tôi lại khóc.
“Chị xin lỗi…vì đã bắt em chạy đua mà không biết em bị bệnh, vì đã chia cắt em và mẹ, vì không thể cứu cả hai người…”
Tôi biết dù có làm cách nào thì bản thân cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim Stayle.
Càng suy nghĩ tôi lại càng thấy mình không có tư cách xin lỗi, tất cả những gì tôi có thể làm là khóc và khóc.
Stayle đã hoàn toàn tỉnh táo, có vẻ như em không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi
thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi. Em hỏi: “Tại sao….”
Từng câu từng chữ của em càng làm trái tim tôi đau khổ. Em hỏi tôi tại sao ư? Tôi chỉ muốn giải thích với em tất cả nhưng như thế chỉ càng khiến em lo lắng.
Không phải tôi muốn em tha thứ nhưng nếu tôi không nhớ lại ký ức kiếp trước, có lẽ tôi vẫn sẽ làm những điều kinh khủng với em. Khi nghĩ về cảnh tượng ấy, tôi lại càng không thể ngăn nước mắt của mình.
“..Em và mọi người…Chị xin lỗi, chị không thể trở thành chỗ dựa của em và đã không nhận ra em đau khổ đến nhường nào…Chị xin lỗi…”
Những suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời cùng tiếng nức nở. Như để quên đi quá khứ, tôi cúi xuống ôm ghì lấy Stayle, gục đầu vào vai em.
Satyle ngạc nhiên trước hành động của tôi nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ về tôi. Ôi ai mới là người lớn tuổi hơn đây? Ai mới là người cần sự an ủi?
Thật đáng xấu hổ khi tôi chẳng thể làm được gì với tư cách chị gái và là người kế vị Ngai vàng!
Sayle vẫn im lặng như thể em đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi không ngạc nhiên nếu em nghĩ tôi là bà chị kế không đáng tin cậy.
10 năm nữa, tôi sẽ phá hủy Vương quốc này. Người duy nhất ngăn được tôi là Stayle, Tiara hoặc các “mục tiêu chinh phục”. Bởi vì tôi là kẻ phản diện độc ác nhất đất nước.
“Stayle này, nếu chị trở thành một Nữ hoàng xấu xa, lúc đó em hãy …giết chị nhé?”
Ít nhất trước khi tất cả mọi người chịu đau khổ…
Tôi thì thầm với Stayle và rồi ngủ thiếp đi. Từ những gì tôi nghe lại, Lotte đã vào mang tôi ra ngoài, Stayle cũng đã ngủ ngay sau đó.
Lottle nói với tôi, dù tôi và Stayle vẫn còn là 2 đứa nhóc con và đã là anh em, nhưng việc để công chúa ngủ cùng với cậu bé không cùng huyết thống không phải là ý kiến hay.
Ngay cả Jack, cận vệ của tôi, cậu ta đi cùng với Lotte, cũng thấy ngạc nhiên. Trong cơn xấu hổ vô tận, tôi bắt hai họ giữ bí mật trước cha và mẹ…
Tất nhiên cả đã hai đồng ý!
Kể cả khi tôi có thể nhớ lại kiếp trước, tại sao tôi lại không nhận ra xung quanh mình lại có những con người đáng yêu, hiền lành như thế này nhỉ? Tôi đúng là kẻ vô vọng mà!