A, một cái ngáp dài. Sau đó là cầm lon cà phê lên nhấp.
Yoshida-senpai vốn cũng không phải là người đôi mắt long lanh, nhưng hôm nay nhìn đôi mắt ấy cá chết hơn hẳn mọi khi. Thiếu ngủ à.
Cơ mà một người không có sở thích, hay có thể nói việc ngủ là sở thích như Yoshida-senpai thì có khi nào lại thiếu ngủ không. Ngẫm kĩ chút thì hình như hiếm khi mình thấy cảnh Yoshida-senpai buồn ngủ vào buổi sáng.
Có khi nào là do tối qua đã có chuyện gì. Nếu nói là có chuyện gì thì…..
[Mishima-kun.]
[A, vâng?]
Đột nhiên bị vỗ vai từ phía sau, mình giật bắn lên. Mình vừa quay đầu lại phía sau vừa tự nhắc bản thân không được làm vẻ mặt cau có vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ, là trường phòng Odagiri đang đứng đó.
[Về việc lần trước tôi nhờ em làm ấy…..]
[À, em làm xong rồi ạ. Em đang định vào giờ làm việc là sẽ gửi mail cho anh.]
Nghe mình trả lời, trưởng phòng ngơ người ra một lúc rồi sau đó gật đầu mấy lần.
[Ồ, ồ…..vậy à.]
[Sao thế ạ? Không lẽ là không cần đến nữa?]
[Aa, không, không phải thế.]
Trưởng phòng gãi gãi đầu rồi nói tiếp.
[Gần đây em đỡ đãng trí rồi nhỉ.]
[Đãng trí ấy ạ?]
[Ừ ừ…..Trước đây tôi mà nhờ mấy việc như này, đến khi hỏi lại thì thường là em vẫn chưa làm.]
[A, aa…..ra là vậy.]
Bị nói thế mình cũng phải thấy đúng.
Công nhận là trước đây mình hay nhận là đáng trí để diễn vai một đứa ngờ nghệch, nên cũng phải thôi.
[Tất nhiên là em làm hẳn hoi thì tôi vui lắm. Xong gửi qua mail cho tôi nhé.]
[À vâng! Em sẽ gửi ạ.]
Trưởng phòng mỉm cười rồi quay về chỗ.
Ngẫm lại thì, trưởng phòng cũng không hoàn toàn bỏ cuộc với “một đứa không làm được việc” như mình, mà anh ấy chấp nhận mình là “một đứa như thế” và thường xuyên đến xác nhận lại công việc xem mình đã làm chưa.
Mình cảm thấy có chút áy náy.
Dù chưa vào giờ làm việc nhưng mình cũng mở màn hình hòm mail công ty lên, nhanh tay đính kèm tài liệu và bắt đầu soạn nội dung mail.
Cái ngày đi nhậu với senpai lần đầu, cả hai đã nói ra nỗi lòng mình, từ ngày đó anh ấy đã tuyệt đối không cho phép mình cẩu thả nữa. À mà từ đầu anh ấy đã không cho phép rồi, nhưng giờ khi nhận định là mình không làm được gì đó thì anh ấy không còn ngay lập tức nhận về làm thay nữa, mà sẽ đợi cho đến khi mình làm xong.
Kết quả thì, rõ ràng là công việc mình phải làm đã tăng lên, thế nhưng cũng không vất vả như mình vẫn nghĩ. Ngược lại tinh thần có khi còn thấy thoải mái là đằng khác, vì không cần phải cố thể hiện bản thân là kẻ yếu kém.
Mình gửi tài liệu cho trưởng phòng kèm theo một đoạn mail ngắn và lịch sự.
Nếu là trước đây thì mình không bao giờ tưởng tượng được là bản thân sẽ làm gì đó liên quan đến công việc trước khi vào giờ làm việc, nghĩ đến đây mà trong lòng mình bật cười.
Thế rồi ngẩng lên mình nhìn về phía Yoshida-senpai, ánh mắt của anh ấy đang nhìn xuống dưới chếch sang bên trái.
Lại đang nghịch điện thoại.
Không hiểu sao mà khi dùng điện thoại, anh ấy lại để ở vị trí thấp hơn so với mặt bàn. Cũng có phải là việc gì mà công ty cấm đâu, có khi nào anh ấy tự cảm thấy có lỗi.
Tóm lại thì, vì để điện thoại ở một ví trí thấp hơn khá nhiều so với máy tính, đầu thì lại cao hơn màn hình máy tính trong khi ánh mắt lại nhìn hẳn xuống dưới, nên là việc nghịch điện thoại của Yoshida-senpai quá dễ để người khác nhận ra.
Và, lý do khiến anh ấy nghịch điện thoại chỉ có một. Là đang nhắn tin với ai đó trên ứng dụng nhắn tin. Và cái người “ai đó” này thì đến 8 phần khả năng là Sayu-chan.
Đúng rồi. Đến tận bây giờ mình vẫn chưa có được thông tin liên lạc cá nhân của Yoshida-senpai. Vẫn biết việc ra khỏi công ty là không liên lạc được nữa là một bất lợi lớn trong việc yêu đương, nhưng mà đối phương ở đây lại là cái ông Yoshida-senpai đó. Mình có nói một cách đơn giản “Cho em số của anh” thì rất dễ là anh ấy sẽ tỉnh bơ đáp “Ngoài công việc thì cũng có gì cần liên lạc đâu”. Đàn ông bình thường khi có một người phụ nữ đột nhiên hỏi thông tin liên lạc mà không rõ vì lý do gì, người ta sẽ suy nghĩ xem lý do đó là gì, rồi tưởng tượng có khi nào là vì có ý với mình không. Gặp phải những gã ảo tưởng quá mức cũng phiền, nhưng hoàn toàn không có chút liên tưởng nào như này thì cũng mệt. Mệt thực sự.
Không cần biết thực tế bản thân anh ấy có tự nhận thức được điều đó hay không, nhưng những con người thường xuyên có sự dây dưa với nhau cũng sẽ dễ trở nên thân thiết hơn. Dù là một điều quá mức hiển nhiên không cần thiết phải khái quát thành câu từ, nhưng cái phần cơ bản đấy, cảm giác mình đã chậm chân hơn cả Goto-san lẫn Sayu-chan. Nhất là Sayu-chan.
Bình thường lúc ở nhà đã cùng nhau, đến khi ở công ty vẫn tiếp tục nhắn tin qua lại. Rõ ràng là cảm giác rất gần gũi. Không phải là gia đình, nhưng lại đang xây dựng nên một mối quan hệ như là gia đình.
Cứ để mối quan hệ của anh ấy với Sayu-chan tiếp tục như này rõ ràng không phải là cách hay. Sớm nhất có thể, bằng cách nào đó mình muốn có được số của anh ấy.
[Vâng, buổi họp sáng xin phép được bắt đầu.]
Một giọng nói cứng nhắc vang lên trong văn phòng như cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Là Goto-san.
Mọi khi chị ấy vẫn nói chuyện chậm rãi với giọng nói nhẹ nhàng, nhưng những lúc như này thì lại thường căng giọng lên.
Theo khẩu hiệu của chị ấy, toàn bộ nhân viên trong văn phòng đứng dậy.
Buổi họp sáng chỉ được thực hiện vào mỗi đầu tuần. Dẫu vậy thì vẫn là một cuộc họp thực sự đơn giản, báo cáo mỗi khi hoàn thành mục tiêu tháng, và thông báo chỉ những nội dung có liên quan đến tất cả mọi người.
Vừa đứng dậy mình vừa nghĩ trong đầu chắc vẫn như mọi khi, đến lúc mình đứng ngay ngắn là cuộc họp sẽ kết thúc, nhưng có vẻ hôm nay không phải vậy.
Đứng phía trước người chủ trì cuộc họp, là một người của phòng nhận sự mà bình thường ít khi xuất hiện trong văn phòng này. Và thêm vào đó, đang đứng bên cạnh là một người phụ nữ lần đầu tiên mình thấy mặt.
[Vâng, hôm nay trước khi vào nội dung cuộc họp như mọi khi, tôi xin phép giới thiệu một nhân viên mới được điều chuyển đến đây.]
Người chủ trì nói với giọng điệu chậm rãi, sau đó người đàn ông của phòng nhân sự thì thầm gì đó với người phụ nữ đứng bên cạnh. Chắc là yêu cầu kiểu “Giới thiệu bản thân”. Người phụ nữ khẽ gật đầu rồi tiến một bước về phía trước.
[Tên tôi là Kanda Ao. Được điều chuyển từ chi nhánh Sendai đến đây. Tôi cũng chưa từng được đến đây công tác, còn nhiều điều chưa biết, rất vui nếu được mọi người chỉ dạy. Mong mọi người giúp đỡ ạ.]
Mái tóc đen xoăn tự nhiên, sống mũi thẳng với đôi môi nhỏ. Phụ nữ như mình nhìn vào cũng thấy đẹp đến mức kinh dị. Và cô ấy đứng trước mọi người mà hoàn toàn không có vẻ gì là ngần ngại. Có khi nào là điều chuyển đến đây làm quản lý không. Cơ mà thế thì lại trẻ quá.
[Tôi vào dự án của trưởng phòng với tư cách là lính quèn, nên hãy cứ thoải mái sai vặt ạ.]
Câu giới thiệu suồng sã của cô ấy làm văn phòng khẽ vang lên vài tiếng cười.
Đúng là không phải quản lý, nhưng nhìn cử chỉ cảm giác tự tin đến lạ. Có lẽ đơn giản chỉ là kiểu người có sự tự tin ở bản thân, nhưng vẫn toát ra cả vẻ mạnh mẽ.
Trong lòng vừa cười trừ mình vừa nghĩ không muốn phải dính dáng đến con người này lắm.
[Hế!]
Một âm thanh hơi cao phát ra. Mọi người đổ dồn nhìn về phía âm thanh đó.
Người phát ra âm thanh đó là Yoshida-senpai.
Và tiếp vào đó là người phụ nữ tên Kanda đứng phía trước cũng lên tiếng.
[Hê…..có phải là Yoshida không?]
Cả văn phòng xôn xao vì câu nói của cô ấy.
[Gì đấy gì đấy, người quen à?]
Người chủ trì cuộc họp cười thích thú hỏi Kanda-san, cô ấy gật đầu.
[Kouhai của tôi thời cấp ba ạ.]
[Tại sao…..]
Yoshida-senpai nói với điệu bộ rõ ràng là đang dao động.
[Có người quen thì càng dễ làm việc, tốt quá rồi. Có gì vướng mắc thì cứ hỏi Yoshida-kun nhé.]
[Vâng. Tôi sẽ làm thế.]
Gật gù theo lời gợi ý, Kanda-san lại một lần nữa nhìn về phía Yoshida-senpai, khẽ giơ một tay lên và mỉm cười. Cái cử chỉ đó làm mình có chút khó chịu. Nhìn về phía Yoshida-senpai thì thấy anh ấy cũng nở một nụ cười không rõ ràng, cúi đầu đáp lại.
Lạ à nha.
Dù là bất ngờ vì người quen cũ điều chuyển công tác đến, thì cũng làm gì phải xao xuyến đến thế. Cái vẻ bối rối đó của Yoshida-san, cảm giác như mình đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Cứ như là, những lúc anh ấy đột nhiên bị Goto-san gọi đến trước bàn để nói chuyện…..
Nghĩ đến đây, đột nhiên mình nhớ ra sự tồn tại của Goto-san. Chắc chắn là chị ấy cũng có liên quan đến bên nhân sự. Có khi nào Goto-san cũng biết chuyện này.
Không nhúc nhích cơ thể, chỉ đưa mắt nhìn về phía bàn của Goto-san, mình kinh ngạc.
Ở đó là một vẻ mặt của Goto-san mà mình chưa từng thấy trước đây. Kiềm chế khóe miệng như sắp cười lên, mình rời mắt khỏi chị ấy.
Ra là vậy, Goto-san cũng không biết à.
Thành thật mà nói thì, mình thấy đủ lắm rồi.
Một Goto-san quen biết Yoshida-senpai lâu hơn mình, và một Sayu-chan gần đây đột nhiên xuất hiện. Có hai người ấy thôi đã làm mình khổ tâm không ngớt rồi, giờ lại thêm một senpai thời cấp ba nữa.
Người phụ nữ đó và Yoshida-senpai có nhân duyên như nào thì mình không biết, nhưng nhìn cái phản ứng của anh ấy thì rõ ràng không đơn giản chỉ là một mối quan hệ senpai-kouhai không có “giai thoại” gì.
Giờ mình một nói một điều là.
Làm ơn đừng có thêm đối thủ nào xuất hiện nữa.
Thở dài một cái, mình lại một lần nữa nhìn về phía Goto-san, chị ấy đã quay lại với nụ cười bình thản dán trên mặt như mọi khi. Đúng là Goto-san, chuyển đổi quá nhanh.
Dù chỉ một thoáng thấy được vẻ mặt khi nãy của chị ấy, có khi cũng là lời, nghĩ vậy mà mình cười hả hê trong lòng.
Tiếp theo mình quay sang nhìn Yoshida-senpai, cảm giác chán nản.
Gì vậy, cái vẻ mặt như là “cậu học sinh cấp ba vừa được người senpai mình ngưỡng mộ bắt chuyện”.