[Chẹp, lại ra rồi, cái dạng này.]
Trong lúc giải lao ở chỗ làm thêm, Asami giở sách tham khảo ra bàn và ngồi học.
Đột nhiên Asami tặc lưỡi, làm mình cũng rời sự tập trung khỏi công thức toán trên vở của mình.
[Hế?]
[Cái này này.]
Asami xoay quyển sách tham khảo cho mình xem. Và chỉ tay vào một trang sách. Đúng chỗ mình nhìn vào, có vẻ như là một câu hỏi văn học hiện đại. Mình lẩm bẩm đọc câu hỏi lên.
[Tại Toyotarou lại nói như đoạn gạch chân(A). Lựa chọn đáp án đúng trong các đáp án dưới đây. …..Ơ, câu này bình thường mà?]
[Ừ thì đúng là kiểu câu hỏi hay gặp.]
Asami bĩu môi.
Vừa kéo quyển sách tham khảo về vừa thở dài.
[Cơ mà ý mình là trong tác phẩm làm gì có ghi lý do đâu.]
[Thì câu hỏi yêu cầu chỉ ra cái lý do không được ghi còn gì?]
[Cái đó thì mình hiểu, cơ mà cảm giác gì đó không xuôi.]
[Asami ngại mấy câu kiểu này à?]
Nghe mình hỏi mà Asami một thoáng ngơ người, sau đó lắc đầu.
[Hoàn toàn không. Tự tin là đằng khác.]
[Thế tại sao lại càu nhàu như vậy?]
Asami một thoáng cau mày kiểu khó chịu, sau đó cầm bút chì gõ gõ lên quyển vở rồi nói.
[Không phải là không làm được nên mới càu nhàu. Mà là cảm giác kiểu bực mình ấy. Đây này, cái “Lựa chọn đáp án đúng” này chẳng hạn.]
Sau khi gõ mạnh bút chì lên quyển vở, Asami nói.
[Không có ghi ở đâu cả, thì làm sao biết được cái nào là đúng. Bản thân tác giả không nói ra, thì làm gì có cái gì là đúng chứ.]
Cảm giác như câu nói của Asami đột nhiên đưa ra thêm một vấn đề mơ hồ tách biệt hoàn toàn khỏi câu hỏi ban đầu. Vẻ mặt như sửng sốt nhận ra, Asami nói tiếp.
[À như này, nếu người ra câu hỏi là tác giả của tiểu thuyết này thì mình còn hiểu được.]
[À…..người ra câu hỏi lại không phải là tác giả nhờ. Cũng không có vẻ gì là đã phỏng vấn tác giả.]
Nhìn dòng chú thích nhỏ bên dưới thì rõ ràng đây là tiểu thuyết của một cố nhà văn.
Có vẻ như là Asami đang bức xúc với việc người ra đề không phải tác giả, cũng không phải nhân vật trong tiểu thuyết, mà khi ra câu hỏi lại dùng từ ngữ kiểu khẳng định “đáp án đúng” về tâm tư tình cảm của nhân vật trong tiểu thuyết.
[Người tác giả đã mất chắc chắn cũng sẽ nói “Ây da, lúc viết tôi cũng đâu có nghĩ như vậy”.]
[Cơ mà cái giọng điệu đấy thì chắc chắn là không phải rồi nhờ.]
Câu nói của mình làm Asami cười ngắt nghẻo, rồi từ từ gấp quyển sách tham khảo lại.
[Chán rồi nên là tạm nghỉ cái.]
Nói với giọng điều đùa giỡn, Asami xoay nắp chai nước để bên cạnh rồi cầm lên uống.
[Cơ mà cái điều hòa trong văn phòng này vô tích sự thật, nóng vãi cứt. Nóng như này mà Sayu-chaso vẫn không ra một giọt mồ hôi nào, cũng không phải dạng vừa nhờ.]Nghe Asami nói thế, nhìn lên trán bạn ấy mình cũng thấy lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Công nhận là so với điều hòa phía cửa hàng thì điều hòa trong văn phòng rõ ràng là bé và hoạt động kém hơn hẳn. Những ngày nhiệt độ ngoài trời cao như hôm nay, thì bên trong cũng đỡ hơn chút, nhưng cảm giác cũng chỉ ở mức nửa vời.
Nếu phải nói là nóng hay không, thì nóng. Nhưng quẹt tay lên trán mình, thì cũng chỉ ở mức hơi bết một chút, chứ không có mồ hôi gì cả.
Thấy mình miệng vẫn há ra rồi đưa tay lên xoa trán, Asami phì cười và nói.
[Lúc này, tại sao Ogiwara Sayu lại xoa trán. Lựa chọn đáp án đúng trong các đáp án dưới đây.]
[Haha, cái gì vậy.]
Asami lại cười khúc khích lên, rõ ràng là vừa nói câu đấy để trêu mình, mình cũng cười lây theo.
Nhìn lên đồng hồ, từ lúc vào nghỉ giảo lao đã gần 30 phút trôi qua. Hôm nay mình làm ca ngắn nên thời gian giải lao chỉ có 30 phút.
[Mình chuẩn bị phải ra rồi.]
Mình cũng gấp quyển vở lại, đứng dậy đi quẹt thẻ chấm công.
[Cố lên nha!]
Asami đã quay lại với quyển sách tham khảo. Hình ảnh đó không hiểu sao lại như đang lấp lánh trong mắt mình, làm mình nheo mắt lại.
Chiếc áo đồng phục của cửa hàng mình mặc đang nới ra tận 2 cúc, cài lại đến chiếc trên cùng, mình mở cửa đi ra khỏi văn phòng. Hơi mát từ điều hòa trong cửa hàng làm mình nổi da gà.
[Tổng cộng hết 648 yên ạ. …..A, dùng thẻ ạ. Xin đợi chút ạ. …..Vâng, xin hãy xác nhận ạ. Cảm ơn quý khách. Hóa đơn thì sao ạ? Vâng, cảm ơn quý khách.]
Ra khỏi văn phòng, bước vào trong cửa hàng, mình nghe thấy giọng nói lịch sự của Yaguchi-san. Giọng nói cao hơn chút so với mọi khi. Nhận ra vị khách đó là phụ nữ, mình cười trừ một mình. Mỗi khi có khách là nữ đúng gu là tông giọng của anh ấy lại lên như thế.
Bên trong cửa hàng mát lạnh bởi điều hòa, hoàn toàn khác biệt so với trong văn phòng, đến mức mình cảm thấy hơi lạnh với cái áo đồng phục cộc tay đang mặc. Vừa có chút cảm giác nổi da gà, mình vừa lặng lẽ sắp xếp hàng hóa ra.
Đã hoàn toàn vào hè rồi.
Mình thì không có nghỉ hè. Vốn dĩ thì cũng không có gì khác biệt, với một đứa không đi học như mình.
Asami bắt đầu làm ca sáng và ca trưa nhiều hơn, mình mới nhận ra là đã vào tháng nghỉ hè.
Nghỉ hè à.
Ngày còn là một học sinh đúng nghĩa, mình đã háo hức đến thế cơ mà, giờ thì lại cảm giác như một thứ gì đó đã xa vời với mình.
Cũng vì đã vào nghỉ hè, gần như ngày nào Asami cũng đến nhà mình. Giở sách tham khảo ra và hùng hục học. Cũng phải thôi. Cuối cấp rồi mà. Mùa đông tới là thi rồi. Khoa văn học của trường đại học mà Asami nhắm tới dù sao cũng thuộc top đầu. Ngồi cạnh nhìn Asami nghiêm túc học như vậy, mình cũng hay lôi quyển sách tham khảo mà Yoshida-san mua cho ra để học.
Dự thi.
Từ ngữ này, cũng giống như nghỉ hè, mình nghe mà cảm giác như không liên quan đến mình.
Mình vẫn học. Những lúc không làm việc nhà, ngoài ra không có việc gì khác đáng làm, nên mình cũng tự học đuổi theo nội dung chương trình lớp 12 bằng sách tham khảo mua ở ngoài. Nhưng sách giáo khoa mà chỉ mua được ở trường thì tất nhiên là mình đã bỏ lại ở Hokkaido, nên nếu hỏi là mình có biết cùng một lượng kiến thức so với những đứa học ở trường không, thì câu trả lời tất nhiên là không, nhưng kể cả như thế, thì vẫn hơn là hoàn toàn không học gì.
Dù nói là thế.
Nhưng nếu hỏi là có định dự thi không? Có vào đại học không? Thì mình cũng không biết trả lời sao. Vả lại, mình cũng không biết có cách nào để có thể 1 mình làm thủ tục dự thi không. Không biết nhưng ý định tìm hiểu cũng không có luôn.
Dù nói được với Yoshida-san rằng mình sẽ “suy nghĩ về tương lai” cũng là điều tốt, nhưng quả nhiên khi suy nghĩ một cách thực tế thì cảm giác như là hai chân vẫn còn chấp chới chưa chạm tới đâu. Một đứa đã vứt bỏ thân phận học sinh cấp ba như mình, thì giờ phải làm như nào mới được.
Trở về nhà…..ngôi nhà có bố mẹ ở đấy. Hiện tại đó là mục tiêu cần phải suy nghĩ nhất. Thế nhưng đến khi làm được điều đó rồi, thì sau đó sẽ ra sao? Sau đó mình nên làm gì. Mình hoàn toàn không có phương hướng.
[A.]
Nhận ra là việc xếp snack lên giá đã xong hết. Nhìn lên đồng hồ đang chỉ gần 10 giờ sáng.
Cứ đà này thì giờ mình tiếp tục sắp xếp giá đồ ăn vặt cũng được, nhưng mà sắp đến giờ nghỉ trưa, mấy món như cơm nắm và sandwich sẽ có rất nhiều người mua, nên mình muốn làm xong bên đấy trước.
Cũng đã quen với công việc ở đây, nên dần dần mình cũng đã có thể tự suy nghĩ để lựa chọn thứ tự ưu tiên cho từng công việc cụ thể.
Mình bước đến trước đống thùng đựng sangwich đang đặt ở gần quầy thanh toán, thì Yaguchi-san đứng ở đó khẽ “ây ây” vẫy tay gọi mình. Rõ ràng là trong cửa hàng chỉ có mỗi mình với Yaguchi-san, không hiểu sao lại cần thiết phải gọi với giọng nhỏ như thế, vừa nghi ngờ mình vừa đi về phía Yaguchi-san.
[Em có thấy con xe sang màu đen đỗ bên ngoài kia không?]
Yaguchi-san chỉ đánh mắt ra ngoài, thì thầm nói với mình. Mình nhìn theo, đúng là có một chiếc xe sang màu đen không vào bãi đỗ xe mà cứ đỗ ở đoạn đường vào trước cửa hàng.
[Đúng là đang đỗ ở đó nhỉ.]
[Gần đây ngày nào cũng đến ấy. Mà không phải là đến mua gì cả, thỉnh thoảng anh nhìn ra thì cảm giác như là ông lái xe đeo kính dâm đáng sợ cũng đang nhìn vào đây.]
Yaguchi-san nói thế xong thì làm vẻ hai tay vòng trước ngực nắm lấy 2 vai, cơ thể rung lên.
[Ầy, đeo kính dâm thì làm sao biết được là có phải nhìn vào đây hay không.]
[Ừ thì là thế, nhưng mà anh có gì đó cảm giác là như thế ấy.]
Mình quay ra nhìn chiếc xe lần nữa, cửa kính ghế sau là thủy tinh xám, không thể nhìn được vào bên trong. Ở ghế lái là một người đàn ông đầu trọc đeo kính dâm. Công nhận là có cảm giác nguy hiểm.
Nhìn chăm chú một hồi lâu thì người lái xe hơi nhúc nhích đầu. Người đó đeo kính dâm nên không biết được ánh mắt nhìn đi đâu, nhưng không hiểu sao mình cũng có cảm giác như đang nhìn mình, vội vàng mình nhìn đi chỗ khác.
[Có khi nào là cảnh sát điều tra không nhỉ?]
[Cảnh sát?]
[Thì cái đấy ấy, chơi đùa với con gái quá nhiều.]
[Hế, anh đang bị theo dõi á?]
Yaguchi-san một thoáng hoảng hốt, sau đó đột nhiên lắc đầu.
[Ơ không, hai bên cùng đồng ý thì đâu phải là phạm pháp.]
[Đấy có phải việc mà anh có thể tự tin khẳng định không ha…..]
[Với lại nếu là xe cảnh sát thì đáng ra phải là mấy con vừa tiền mà dễ lạng lách hơn chút kiểu Crown hay Legacy gì đó. Nhưng con này lại là Merc.]
Dù Yaguchi-san có nói thế thì mình cũng không rành về xe hơi cho lắm, nên không thể nhìn qua cái là biết loại xe hay hãng xe gì.
[Mà thôi, đoạn đường vào đấy cũng rộng, có đỗ ở đấy thì xe khác vẫn vào được, cũng không phải là đỗ kiểu chắn đường người khác, chắc mình cứ mặc kệ đi cũng được.]
Đúng lúc Yaguchi-san nói xong câu này, thì chuông của cái máy rán ngập dầu phía sau quầy thanh toán “ting” lên một cái. Yaguchi-san vừa nhấc gà rán ra khỏi máy vừa lẩm bẩm.
[Không biết rốt cuộc là gì nhỉ.]
Mình cũng bâng quơ gật đầu, rồi ra khỏi quầy thanh toán và quay lại với công việc sắp xếp sandwich.
Vu vơ mình suy nghĩ. Về lý do hàng ngày chiếc xe đó đến đỗ ở cùng một vị trí.
Dễ hiểu nhất là vì có việc gì đó với cửa hàng này. Nhưng trong phạm vi Yaguchi-san quan sát được, thì người trong chiếc xe đó chưa từng một lần nào vào đây mua đồ.
Nếu thế thì có khả năng mục đích là một địa điểm khác, và chỉ đỗ xe ở đây như một điểm trung gian. Cửa hàng này vừa đẹp làm chỗ đỗ xe. Nhưng nếu thế thì việc không vào hẳn bãi đỗ xe cũng lạ.
Cảm giác có tiếng nổ máy, mình quay đầu lại nhìn ra ngoài thì chiếc xe đó đã đi mất.
[Đi mất rồi nhỉ.]
[Hế?.....Aa, đi thật rồi ha.]
Khi nãy tự mình lôi chủ đề chiếc xe đó ra nói, mà giờ có vẻ như Yaguchi-san đã hoàn toàn không còn nghĩ đến nó. Chậm rãi đưa mắt nhìn ra ngoài rồi nhún vai.
[Không biết mai có đến nữa không nhỉ.]
[Đến mà không mua gì thì đừng đến còn hơn nhờ.]
[Công nhận.]
Kết thúc câu chuyện, tâm trí mình đồng thời cũng hoàn toàn chuyển sang chế độ làm việc.
Không hiểu sao khi nói chuyện với người khác là thời gian cũng cảm giác như nhanh hơn, nhìn lên đồng hồ đã 15 phút trôi qua.
Sandwich, cơm nắm, và bánh mì. Làm cho xong trước khi đến trưa nào.
Bắt đầu tập trung vào công việc, câu chuyện về chiếc xe sang cũng biến mất khỏi tâm trí mình.