Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 04: tóc xoăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Có sướng không…..Yoshida.]

Hành sự xong, như mọi khi, Kanda-senpai hơi mỉm cười, vừa ổn định lại nhịp thở vừa hỏi mình.

[Sướng cực kỳ!]

Tôi gật đầu trả lời, Kanda-senpai gượng cười.

[Điêu.]

[Thật mà.]

[Nếu sướng thật thì đáng ra anh đã ra sớm hơn rồi.]

Nghe câu nói đó, tôi lắc đầu.

[Chuyện đấy không liên quan mà.]

Nhấc mông về phía sau, tôi tách ra khỏi Kanda-senpai. Cùng lúc đó, Kanda-senpai phát ra một âm thanh “Hmm” gợi cảm.

[Em đã bảo là chơi trần cũng được mà.]

Kanda-senpai vừa nói vừa nhìn cái bao cao su mà tôi đang chuẩn bị cởi ra.

[Chơi trần thì có khi đã có thể ra sớm hơn chút.]

[Không được. Lỡ chẳng may thì lại.]

[Đã bảo là em uống tránh thai rồi mà.]

Kanda-senpai vẫn nói kinh nguyệt là thứ phiền phức. Đã thế còn không ổn định. Nên bực mình quá mà cô ấy đã uống thuốc tránh thai để ổn định chu kỳ. Dù là được nghe giải thích như thế, nhưng thành thực là tôi vẫn không hiểu.

Dù có uống thuốc thì vẫn có khả năng mang thai. Trong lúc bố tôi ra ngoài, tôi đã lấy laptop của ông ấy để tìm hiểu và ra được điều này.

[Yoshida không yêu em à?]

[Chính vì yêu nên mới không thể chơi trần được.]

Kanda-senpai ngồi dậy, gãi gãi lên mái tóc xoăn của mình.

[Em không hiểu lắm nha. Nếu yêu thì phải muốn xuất bên trong chứ.]

Nếu nhìn từ phía tôi, thì cái quan điểm đó là kỳ cục. Cười trừ tôi lắc đầu.

[Việc xuất ở bên trong tức là muốn có con đúng không. Anh vẫn chưa hề suy nghĩ đến chuyện đó.]

Nghe tôi nói thế, Kanda-senpai một thoáng giật mình, rồi “À” một tiếng.

[Đã bảo là em uống thuốc rồi mà, không thể có thai được.]

[Không muốn có con thì có cần thiết phải xuất bên trong không?]

Nghe tôi nói thế, Kanda-senpai “hừm” một tiếng như có chút bực mình, sau đó gượng cười.

[Em nghĩ chơi trần thì Yoshida sẽ thấy sướng hơn.]

[Không sướng cũng có sao đâu. Chỉ cần được làm như này với em là anh đã đủ hạnh phúc rồi.]

Thật tâm tôi nghĩ vậy.

Dù không nói ra thành lời, nhưng thành thật là, việc làm tình với senpai làm tôi mãn nguyện tận đáy lòng, nhưng nếu đơn giản chỉ xét đến mức độ khoái cảm của “phần thân dưới”, thì tôi thấy lúc tự xử còn sướng hơn nhiều. Điều tôi mong muốn ở việc quan hệ với cô ấy, là những thứ kiểu như cảm giác oai oách khi được độc chiếm những phần mà không ai khác được thấy ở cô ấy, hay sung sướng khi được nhìn dáng vẻ dâm đãng của cô ấy.

Nghe tôi nói thế, Kanda-senpai mỉm cười, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy giống điệu bộ chấp nhận lời giải thích đó.

[Yoshida thực sự yêu em chứ?]

[Yêu mà.]

[Nếu thế thì, lần sau chơi trần đi.]

Tôi không hiểu sao cô ấy lại quan trọng việc không đeo bao đến mức đấy. Không biết có phải do nhìn vẻ mặt rồi hiểu được cảm giác của tôi hay không, mà Kanda-senpai cười trêu chọc rồi nói.

[Em muốn xem chơi trần thì Yoshida có thể giữ được bao lâu.]

[Anh sẽ không chơi trần.]

Tôi nói dõng dạc, Kanda-senpai thở dài rồi nghiêng đầu.

[Tại sao?]

Tại sao á, đằng này mới là người muốn nói này.

Nãy giờ tôi đã giải thích không biết bao nhiều lần rồi, mà sao cô ấy không chịu hiểu cho nhỉ. Tôi quyết định thay đổi cách diễn đạt.

[Đến một lúc nào đó, anh sẽ làm thế.]

Nghe tôi nói thế, Kanda-senpai lại một lần nữa nghiêng đầu, về phía ngược lại.

[Một lúc nào đó, là khi nào?]

Câu hỏi đó, tôi không thể ngay lập tức trả lời được.

Cảm giác hơi ngứa ở mũi.

Tôi đưa ngón tay trỏ lên gãi.

[Đến khi nào…..anh có thể chăm lo đầy đủ được cho em.]

Ánh mắt nhìn xuống giường, tôi khẽ trả lời. Xấu hổ quá mức, đầu tôi như muốn bốc cháy.

Không thấy Kanda-senpai nói gì, tôi ngẩng mặt lên, cô ấy đang làm một vẻ mặt mà trước giờ tôi chưa từng thấy.

Có cả bất ngờ, có cả e sợ, tôi không thể nhận định được. Một vẻ mặt như là vừa chạm trán với một “sinh vật ngoài hành tinh”. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của tôi, Kanda-senpai vội nở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó có chút khô cứng.

[Yoshida, nặng nề nhỉ.]

Kanda-senpai nói một cách nhẹ nhàng như là nói câu “trời xanh nhỉ”.

[Mặc dù điểm đó cũng đáng yêu.]

Kanda-senpai nói thêm vào, rồi lần này là cười toe toét.

[Nặng nề á?]

[Aa, em không nói thế là xấu đâu. Điểm đó của Yoshida là tuyệt vời ấy, theo một cách nào đó. Nhưng mà…..]

Nói đến đây, Kanda-senpai nhìn xuống ga trải giường, như đang cố lựa chọn câu từ.

[Em nghĩ cứ thoải mái hơn chút cũng được. Chúng mình đang hẹn hò với nhau, là để tận hưởng hiện tại mà.]

[Nhưng mà, chính vì đang hẹn hò, nên anh mới muốn trân trọng em.]

Nghe tôi nói thế, Kanda-senpai cười khúc khích, rồi đưa tay lên đầu tôi, xoa xoa mái tóc tôi.

[Em vui lắm.]

Xoa mạnh mái tóc tôi đến bù xù, cô ấy nói thêm “Nhưng mà”.

Tôi ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt cô ấy.

Làm tôi cảm giác như tim gan mình bị bóp chặt lại.

Ánh mắt ấy, cứ như là ánh mắt cha mẹ lúc dặn dò con cái. Nói chung là, không hề giống ánh mắt một cô gái nhìn bạn trai của mình.

[Em không hề mong muốn được trân trọng đến mức đấy.]

Vẻ mặt cô ấy lúc thì thầm câu nói đó, tôi không thể nào quên được.

*

Chỉ nhìn một cái là tôi đã nhận ra.

Từ hồi cấp ba đến giờ đã bao nhiêu năm trôi qua, nếu không giơ ngón tay ra đếm thì tôi cũng không nhớ được nữa.

Đôi mắt sắc như mắt cáo, chiếc mũi như búp bê. So với mũi và đôi mắt ra dáng người lớn, thì miệng lại nhỏ nhắn đáng yêu. Bên dưới môi là một nốt ruồi nổi bật đến kì lạ.

Và nét đặc trưng nhất, là mái tóc đen xoăn tự nhiên đó.

Tất cả vẫn y nguyên như ngày xưa.

Chính là Kanda-senpai.

Người mà mình yêu thời cấp ba.

Suốt buổi họp sáng, đầu óc tôi như trên mây.

Cô ấy cũng vẫn nhớ tôi. Hình ảnh cô ấy mỉm cười vẫy tay, cứ tua đi tua lại trong đầu tôi.

Buổi họp sáng mọi khi cảm giác kết thúc chỉ trong nháy mắt, thế mà hôm nay lại như dài bất tận, cuối cùng cũng kết thúc, tôi rơi vào ảo giác như mình vừa kiệt sức.

Hít thở sâu, tôi ngồi sụp xuống ghế, bên cạnh Hashimoto chọc chọc vào vai tôi.

[Gì đấy Yoshida, ông quen mỹ nhân đó à.]

[Nói rồi còn gì. Senpai thời cấp ba.]

[Hêee…..chỉ thế thôi á?]

[Chỉ thế thôi là sao?]

Tôi hỏi lại thì Hashimoto cười đểu một cái.

[Ây da Yoshida. Có lẽ ông không tự nhận ra cơ mà, hành động lén lút của ông không bình thường gì cả.]

[Hả?]

[Không phải senpai-kouhai bình thường đúng không. Cái điệu bộ cứ như là, cậu học sinh cấp ba vừa được người senpai mình ngưỡng mộ bắt chuyện.]

[Hê, không…..làm gì có…..]

Tôi ậm ừ không nói lên lời. Như này thì gần là thừa nhận rồi còn gì, nhưng mà tôi cũng không nghĩ ra được câu trả lời nào cả, nên đành chịu.

[Không lẽ là mối tình đầu?]

[À không, có phải tình đầu hay không thì tôi cũng không chắc, cơ mà…..]

Nhưng nói mới để ý, hình như đó đúng là tình đầu của tôi. Hồi cấp hai trở về trước thì tôi hoàn toàn không có chút ký ức gì về chuyện yêu đường. Hồi bé chỉ toàn nghĩ đến việc đi chơi với bạn bè, cho đến khi vào cấp ba, thấy chuyện bạn bè cùng trang lứa yêu nhau dần dần nhiều lên, có lẽ lúc đó tôi mới bắt đầu nhận thức được mấy chuyện như thế.

[…..Cũng từng hẹn hò ấy. Hồi cấp ba.]

Tôi biết là giờ mà cứ nhì nhằng thêm sẽ lại càng khó nói, rồi lại càng bị trêu trọc nữa, nên tôi đành thành thật khai ra.

Hashimoto tròn mắt trước câu trả lời của tôi.

[…..Há, thật á?]

[Việc gì tôi lại phải mất công bịa ra chuyện như thế hả?]

[À ừ…..Tôi cứ nghĩ cùng lắm chỉ là ông đơn phương thôi cơ, ra là vậy à, hẹn hò với một người đẹp như thế…..]

[Cái thái độ đấy không phải là hơi coi thường nhau đấy à?]

Một thoáng tôi bực mình vì cái thái độ như là thấy việc tôi hẹn hò với gái xinh có gì lạ lắm, cơ mà thành thật mà nói thì chính tôi cũng có cảm giác khá là hư cấu với cái việc tôi từng hẹn hò với một người xinh đẹp như thế.

[Cãi nhau rồi chia tay à?]

[Không, chia tay không lý do.]

[Aa…..cái kiểu phổ biến ở học sinh cấp ba à.]

[Cô ấy tốt nghiệp trước tôi.]

[Và thế là chia tay à.]

[Nhe nhởn cái gì…..chuyện đấy cũ rồi. Mà cái tôi nhờ ông đã xong chưa.]

Cứ bị chọc ngoáy thêm cũng phiền, giờ làm việc cũng đã bắt đầu, nên tôi chuyển chủ đề sang chuyện công việc.

Hashimoto một thoáng cau mày vẻ “Vẫn chưa nói chuyện xong mà”, nhưng rồi lại nhún vai, lập tức chỉ tay lên màn hình máy tính.

[Ông không nói thì tôi cũng đang chuẩn bị mail rồi đây.]

[May quá. Cứ bcc[note32522] cho cả tôi với nhá.]

[Biết rồi biết rồi. Mọi khi ông không nói tôi thì vẫn làm thế mà. Cố gắng chuyển chủ đề quá nhờ…..]

[Lắm chuyện thế nhờ, ông cứ chọc ngoáy quá mức cần thiết còn gì.]

Kết thúc câu chuyện, tôi hướng lên màn hình máy tính. Check mail, khởi động phần mềm, những thao tác ban đầu khi vào làm việc, tôi làm như một thói quen, nhưng trong đầu thì lại chỉ toàn nghĩ về Kanda-senpai.

Kanda-senpai đó, làm cùng công ty nhưng khác chi nhánh, thế rồi một cách tình cờ, lại được chuyển đến cùng chi nhánh với tôi. Dù có nói cụ thể thành lời, thì tôi vẫn thấy như một cái gì đó hư cấu.

Bất giác cảm nhận được ánh nhìn, ngấng lên tôi bắt gặp Mishima. Sau mấy giây nhìn về phía tôi bằng cái vẻ mặt khó ở, Mishima lại quay về với cái màn hình máy tính. Thế và tôi lại cảm nhận được ánh nhìn từ một hướng khác, thay đổi hướng nhìn thì tôi nhận ra Goto-san vừa nhanh như chớp rời ánh mắt khỏi phía tôi.

…..Vừa xong làm mất hình tượng quá. Dù là người quen thì cũng không nhất thiết phải lên tiếng ở đấy. Rõ ràng là một phản ứng không tự nhiên, nên có làm những người thân quen để ý thì cũng không phải chuyện gì lạ.

Mà nói thì là thế, chứ nếu tôi có thể kiềm chế được hành động chỉ bằng việc đánh giá hành động đó có cần thiết hay không, thì lâu nay đã không phải khổ sở rồi. Tự nhiên gặp một người không ngờ đến, ở một nơi không ngờ đến, thì bất ngờ là hiển nhiên rồi.

Liếc mắt về phía trưởng phòng Odagiri, bên cạnh là Kanda-senpai đang nghe giải thích gì đó. Có vẻ như trưởng phòng nói đùa gì đó, làm Kanda-senpai cười khúc khích. Đôi vai khẽ rung lên. Điệu cười đó, vẫn không thay đổi gì so với thời cấp ba.

Đúng là Kanda-senpai đang ở đây.

Ngẩn ngơ tôi nhìn Kanda-senpai đang nói chuyện với trưởng phòng, bỗng nhiên ánh mắt cô ấy cử động. Chạm ngay vào ánh mắt tôi. Tôi không kịp nhìn đi chỗ khác, nhìn nhau mất mấy giây, Kanda-senpai hơi nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhấc lên vẻ khó xử. Thế rồi giơ tay lên một vị trí mà trưởng phòng Odagiri không nhìn thấy, chỉ ra ngoài hành lang.

Rõ ràng là ám hiệu “ra ngoài nói chuyện”. Tôi khẽ gật đầu rồi đứng dậy.

[Tôi đi vệ sinh chút.]

[Vâng vâng, đi vệ sinh.]

Câu trả lời của Hashimoto rõ ràng là có kèm ẩn ý, tôi lườm sang thì cậu ta nhún vai, nói với vẻ cố tình.

[Cứ thong thả nhé.]

Tôi ra hành lang bên ngoài văn phòng đợi, chỉ một chút sau là Kanda-senpai xuất hiện. Thấy tôi đang đứng dựa vào tường hành lang, cô ấy khẽ chạy đến.

[Ây da bất ngờ thật. Ai mà ngờ được là sẽ gặp lại Yoshida ở đây.]

[Em đây mới là người bất ngờ ấy…..Senpai giờ lại thành programer[note32523] à?]

[Thực ra thì chị muốn làm SE[note32524] cơ. Nhưng vào công ty lại toàn được đào tạo progam, thành ra giờ quen việc bên đó. Yoshida là PG[note32525] à?]

[À không hẳn…..em làm cả 2 mảng, kiểu kiểu như vậy. Chính thức thì là thiết kế, nhưng cũng có lúc chỉ toàn lập trình, cũng có lúc lại chỉ toàn thiết kế.]

[Hô, thế thì vất vả nhỉ.]

Kanda-senpai làm vẻ gật gù xong rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

[Gì, gì vậy a…..]

[Aaaa.]

Kanda-senpai ngân một hơi rồi nghiêng đầu.

[Yoshida, cảm giác thần thái thay đổi nhiều nhỉ.]

[Thì cũng phải mà. Senpai nghĩ đã bao nhiêu năm rồi…..Ngược lại thì em thấy senpai chẳng thay đổi gì cả.]

[Hế, vậy á? Chị cứ nghĩ là thay đổi nhiều rồi cơ.]

[Thật sự ấy, hoàn toàn chẳng thay đổi gì cả. Nhìn một cái là em nhận ra senpai ngay.]

Nghe tôi nói, senpai một thoáng ngơ người, rồi sau đó bật cười.

[Điểm này thì vẫn như xưa ha.]

[Hế, điểm này là sao…..]

[Cơ mà nói thế, chị cũng có chỗ thay đổi rõ ràng đấy, có nhận ra không?]

Senpai cười vẻ trêu chọc, chặn ngang câu hỏi của tôi.

Bị hỏi vậy, tôi cũng nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, nhưng quả thực là không thấy có gì thay đổi. Vô thức tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái nốt ruồi dưới môi.

[Ầy, em không thấy có gì khác cả…..]

[Hừ hừ.]

Kanda-senpai nheo mắt lại, một bên khóe miệng nhấc lên. Thế rồi như một đứa trẻ con lúc khoe khoang thứ gì đó, ưỡn ngực lên và nói.

[To hơn một cỡ rồi đấy.]

[Hế?]

[Là ngực ấy.]

[À…..]

Tôi kêu lên một âm thanh ngớ ngẩn, rồi như một phản xạ tự nhiên, tôi nhìn xuống ngực cô ấy. Dù là nhìn qua lớp áo vest tôi cũng thấy được ngực của senpai to hơn so với mặt bằng chung. Thời cấp ba tôi cũng từng cực kỳ kích thích với bộ ngực ấy…..

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh cô ấy khỏa thân, lập tức tôi xua đi.

[Cỡ ngày trước như nào em cũng không nhớ.]

[Hê! Quá đáng! Nhìn rồi, sờ rồi vậy mà.]

[Thôi thôi thôi, có ai nghe thấy mất thì sao.]

[Cũng có sao đâu. À, nếu Yoshida muốn giấu thì chị sẽ không nói với ai đâu.]

[À không, vấn đề không phải ở em…..]

Nói đến đây tôi dừng lại, nghiêng đầu thắc mắc. Giữa nam và nữ, thì tôi cảm giác phía nữ mới là người muốn giấu chuyện này chứ, cơ mà không phải vậy à.

[Em cứ nghĩ là chị không muốn để người khác biết chuyện từng hẹn hò với một thằng nhàm chán như em.]

Tôi nói rõ ràng ra thành lời, Kanda-senpai khẽ giật nảy một cái, rồi lập tức gượng cười.

[…..Cả điểm này, cũng không thay đổi gì nhỉ.]

[Hế?]

[Thôi chị quay lại làm việc đây. Có vấn đề gì thì có khi chị lại đến hỏi đấy nhé.]

[A, vâng, lúc nào cũng được.]

Kanda-senpai khẽ giơ một tay lên vẫy, rồi quay vào văn phòng.

Tôi nhìn theo bóng dáng ấy, rồi thả lỏng toàn thân tựa người vào tường.

[…..Mệt quá.]

Thở dài một cái.

Người mà mình cứ ngỡ sẽ không gặp lại nữa, đột nhiên xuất hiện, rồi lại còn nói chuyện với nhau. Nếu miêu tả thành lời thì chỉ có thế, cơ mà thật sự là vẫn tiêu tốn quá nhiều sức lực. Lúc trao đổi với khách hàng còn không căng thẳng đến mức này.

[…..Đi xả cái rồi quay lại thôi.]

Viện cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài, mà giờ không đi để lát nữa lại phải nói là đi vệ sinh tiếp thì cũng khổ.

Vừa nghĩ vậy tôi vừa đi về phía nhà vệ sinh.

Kể cả vậy.

Tôi lại nhớ đến câu nói khi nãy của Kanda-senpai.

“…..Cả điểm này, cũng không thay đổi gì nhỉ.”

Vẻ mặt lúc đó của cô ấy, trước đây tôi đã từng thấy.

Đó là vẻ mặt chứa đựng cả những cảm xúc như là “chán nản”, như là “bỏ cuộc”. Thời cấp ba, tôi cũng đã nhiều lần, rất nhiều lần, nhìn thấy vẻ mặt đó. Những lúc nhìn thấy vẻ mặt ấy, tôi biết mình vừa sai gì đó, lồng ngực tôi lại đau lên.

[Điểm đó, senpai cũng chẳng thay đổi còn gì…..]

Khẽ lầm bầm, tôi đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa nhà vệ sinh ra.

Có vẻ như, những người phụ nữ mà tôi yêu, đều không chịu nói chuyện rõ ràng cho tôi hiểu.

Truyện Chữ Hay