“Farma-sama, có một con bồ câu đưa thư từ cảng Marseille được gửi đến ạ.”
Adam, lãnh chúa cai quản lãnh địa, gọi Farma khi cậu đang trò chuyện với các công nhân nhà máy.
“Từ ai vậy nhỉ?”
Nghe nói thư được gửi từ phía biển, Farma có linh cảm xấu.
Có lẽ nào có một con tàu bị mắc kẹt do kiểm dịch không? Hàng năm, từ tháng 8 đến tháng 9, hội chợ lớn của San Flueve thu hút các tàu buôn từ khắp nơi trên thế giới, và Farma đã thuê các dược sư hạng nhất để hướng dẫn phương pháp kiểm tra và thực hiện kiểm dịch tại cảng.
“Đô Đốc Jean của tàu San Flueve Royale thuộc Công ty Đông Idon có việc khẩn. Ngài ấy yêu cầu ngài đến bến tàu số ba tại cảng Marseille ngay lập tức.”
“Đô Đốc Jean à... Có chuyện gì đây nhể?”
“Farma-sama, có việc gấp à?”
“Ể, anh hai sẽ phải rời đi rồi hở?”
Lotte và Blanche hỏi Farma.
“Anh sẽ đến cảng Marseille ngay bây giờ. Hai đứa có muốn đi cùng không?”
“Vâng, chúng em đi với.”
Lotte đồng ý ngay lập tức. Khi Farma và nhóm của cậu đến cảng Marseille trên lưng ngựa, họ thấy một chiếc thuyền buồm lớn được hộ tống bởi các tàu frigate vừa cập cảng.
“Ồ, em cũng đến đây à, Farma?”
Palle tình cờ đến cảng với Bruno, cũng đang ở đó.
Palle có vẻ đến để xem chiến hạm, còn Bruno được giới thiệu bởi một quan chức của Công ty Đông Idon.
“Kia rồi!”
Khi con tàu đến gần, một giọng nam từ trên boong tàu vang lên. Farma cũng vẫy tay chào. Lá cờ đỏ thắm của tàu chiến hạng nhất của Công ty Đông Idon lấp lánh dưới bầu trời trong xanh. Đó là tàu của đô đốc Jean.
Đô đốc Jean, người đã mua một lượng lớn kẹo của thủy thủ, dẫn theo thuộc hạ của mình và bước xuống tàu. Ông ấy nhìn thấy Bruno, lãnh chúa của Marseille, rồi chào hỏi trước.
Bruno cũng đáp lại.
“Chuyến hải trình dài thật vất vả, đô đốc nhỉ.”
“Nhờ mượn được một dược sư từ quý tộc, bọn ta đã được giúp đỡ rất nhiều.”
Có vẻ như họ đã mang theo một đệ tử của Bruno trong chuyến hành trình.
“Đệ tử của tôi chắc hẳn cũng đã học hỏi được rất nhiều điều. Tôi luôn biết ơn sự hỗ trợ của quý công ty trong việc đóng góp cho lãnh thổ Marseille và trấn áp hải tặc.”
Bruno cảm ơn Jean.
“Không có gì, vì chúng tôi được cho phép sử dụng cảng mà.”
Công ty Đông Idon dường như có mối quan hệ tốt với lãnh chúa khu vực Adam, trong khi bọn họ cũng tận dụng cảng Marseille cho bản thân.
“Xin mời mọi người nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe sau chuyến hành trình dài nhé.”
“Cảm ơn ngài.”
Đô đốc Jean chào Bruno. Sau khi chào Bruno, Jean bước đến chỗ Farma.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu đến, chủ tiệm. Nghe nói cậu đang ở lãnh thổ Marseille.”
“Jean-san. Khoảng thời gian gần đây ông không thường đến hiệu thuốc nhỉ."
Farma cũng nhớ ông ấy. Đã khoảng hai tháng kể từ lần cuối cậu thấy đô đốc Jean.
“Đô dốc ngầu quá đi à!”
Blanche, đi cùng, nhìn Jean với ánh mắt lấp la lấp lánh.
“Đó là Jean-san. Blanche cũng đã gặp rồi mà.”
“Ể, em không biết người này!”
Blanche không nhận ra Jean, người thường đến hiệu thuốc, bởi vì ông ta hiện giờ đang mặc bộ đồng phục tư lệnh với mũ bicorne và bộ áo choàng xanh navy được trang trí bằng ren vàng.
(Con gái thường bị thu hút bởi mũ bicorne và đồng phục ha.)
Farma thầm nghĩ, hiểu được suy nghĩ của Blanche.
“Ta đã trở về sau chuyến hành trình dài và vừa hoàn thành quá trình kiểm dịch đây. Aaaaa, đất liền thật quá đỗi tuyệt vời. Con người là sinh vật của đất liền mà.”
“Lâu không gặp ông, sức khỏe của ông vẫn ổn chứ?”
Farma lo lắng, nghĩ rằng một chuyến hành trình dài sẽ khó khăn đối với một người già.
“Không được tốt lắm, nhưng ta không thể nói vậy được. Năm nay, có một đợt bệnh dịch lớn tại vùng sản xuất tiêu và sản lượng rất kém, cộng thêm cuộc tranh chấp tại các thuộc địa cũ, nên ta được lệnh từ nữ hoàng là hãy mở rộng đường biển mới.”
“Mở rộng đường biển mới sao?”
Farma ngạc nhiên vì lão Jean phải lo toan nhiều sự vụ như thế.
Bruno im lặng theo dõi cuộc trò chuyện, còn Palle thì lùi lại một bước khi nghe danh tiếng của đô đốc Jean. Lotte đứng xa xa, không nhận ra Jean và nép mình vào một góc, cô cảm thấy e ngại.
"Nhờ cậu mà bọn ta đã phát hiện ra một đại lục mới đấy. Đừng bép xép cái này ở kinh đô, đây chỉ là chuyện giữa chúng ta thôi."
Người thuỷ thủ Jean vuốt vuốt bộ râu quai nón của mình, tự hào nói.
"Ôi chao, đây là một phát kiến vĩ đại! Một thành tựu tuyệt vời đó ạ!"
Farma phấn khích kêu lên. Không phải là một hòn đảo, mà là cả một đại lục đó, một kỳ tích tương đương với việc khám phá ra châu Mỹ trên Trái Đất. Nhưng lão Jean chỉ khiêm tốn trả lời: "Ừ thì cũng chỉ có thế."
"Công lao của bọn ta không to tát đến mức đấy, bởi vì tất cả là nhờ cậu cả! Phải vượt qua vùng biển bị nguyền rủa nơi ác linh cư ngụ, 'nghĩa địa của tàu thuyền', và cả những vùng biển không có hòn đảo nào trong tầm mắt, chuyến hải trình đã vô cùng gian khổ. Nhưng kẻ thù lớn nhất của chuyến hải trình là vấn đề thực phẩm. Lần này nhờ có cậu mà tình hình thực phẩm đã cải thiện đáng kể, không ai phải chết, chúng ta mới dám đi xa như vậy!"
Những thủy thủ bước xuống tàu cũng gật đầu đồng ý sau lưng Đô đốc Jean.
(Nghĩa địa của tàu thuyền, rồi còn bị ác linh ám nữa chứ, sốc ghê. Ở thế giới này, chắc không chỉ là ẩn dụ đâu, có khi thật sự có ác linh tồn tại chốn đó luôn.)
Farma cảm thấy kinh ngạc về một khía cạnh khác trong câu chuyện.
"Những viên kẹo cho thủy thủ, cái thứ giàu 'vitamin C' mà cậu đưa cho không hề hỏng hóc, cũng không chiếm chỗ, là một phát minh đột phá đó. Thêm nữa, khi làm theo hướng dẫn của cậu, bỏ thuốc chlorine vào lọ được tạo bằng Thần Thuật, dung dịch cũng không bị hỏng. Và khi đóng thịt cá vào lọ theo hướng dẫn của cậu, chúng cũng chẳng hề bị ôi thiu luôn."
Farma đã đưa ra một số lời khuyên về cách bảo quản thực phẩm và nước khi Jean muốn tham khảo ý kiến của cậu trong chuyến hải trình xa vừa rồi.
Thêm vào đó, cậu còn đề nghị thuê những người sử dụng Phong Thần Thuật để tạo gió ổn định cho thuyền buồm và những người dùng Thuỷ Thần Thuật để cung cấp nước tươi mới.
Lão Jean đã thực hiện tất cả những lời khuyên này và vui mừng khôn xiết vì chuyến đi không những có bữa ăn chất lượng mà còn di chuyển nhanh chóng hơn bao giờ hết.
Nếu thủy thủ bị suy dinh dưỡng hoặc bệnh tật ngã gục từng người một, họ sẽ buộc phải hủy bỏ chuyến đi và quay lại. Trước đây, do thực phẩm và nước bị hỏng nên không thể thực hiện những chuyến hải trình xa hàng tháng trời như thế.
"Đây là bùa hộ mệnh của ta trong chuyến đi."
Đô đốc Jean vừa khen ngợi vừa nhai viên kẹo yêu thích lấy ra từ túi áo.
"Cảm ơn cậu, nhờ cậu chuyến hải trình lần này giống như đang ở trên đất liền vậy, thoải mái lắm."
"Đúng như Đô đốc nói, cậu quả thật là một dược sư tài giỏi."
Những thủy thủ cũng bày tỏ lòng biết ơn. Họ là những người đã giúp đỡ khi nhà thuốc bị tấn công bởi tay chân của Beron, nên Farma vẫn nhớ mặt họ.
Những lời khuyên nhỏ bé nhưng lại tạo ra những thay đổi lớn như thế, Farma nhận ra rằng hải trình trên thuyền buồm thật sự nguy hiểm đến mức nào.
"Thật tuyệt vì chỉ vài lời đó thôi cũng đã giúp chuyến đi mọi người trở nên an toàn hơn vầy."
"Nhờ cậu mà không có ai chết, nhưng có vài thủy thủ bị bệnh lạ, có lẽ do ác linh gây ra, họ đang trong tình trạng nguy kịch. Cậu có thể xem qua giúp họ được không?"
"Tất nhiên rồi ạ. Đó là lý do tôi được gọi đến đây mà."
Giữa lúc bốc dỡ hàng hóa, ba bệnh nhân được đưa lên cáng.
Họ bị tiêu chảy không dứt, da toàn thân nứt nẻ, ý thức lơ mơ, người tệ nhất thậm chí còn thấy ảo giác. Farma bắt đầu kiểm tra cùng với Palle khi nghe họ mắc cùng triệu chứng.
"Đúng là da họ bị viêm nghiêm trọng, mụn nước đầy và sắc tố đỏ đen trên da."
Farma kéo tay áo bệnh nhân lên.
May là phần da bị che kín không bị viêm.
"Chỉ có những phần da tiếp xúc với ánh nắng mới bị viêm thôi."
Farma ghi chép vào sổ.
"Chắc là bệnh nhạy cảm ánh sáng nhỉ? Nhưng triệu chứng khác thì sao?" Palle nói khi kiểm tra cùng Farma.
"Anh xem kỹ lại đi kìa." Farma chỉ vào những chỗ phát ban.
"Phát ban đối xứng hai bên... Có lẽ, là do thiếu cái đó."
Lưỡi của họ cũng bị viêm đỏ.
"Đúng, là cái đó." Farma gật đầu.
"Đó là bệnh viêm da Pellagra, tức là thiếu niacin." [note60654]
Farma thông báo chẩn đoán cho các bệnh nhân. Cậu chắc chắn điều này thông qua kiểm tra lâm sàng.
"Đó là bệnh gì? Có chữa được không?"
Ông già Jean, người đứng nghe phía sau, lo lắng hỏi vì chưa từng nghe tên bệnh này.
"Các thủy thủ thường uống nhiều rượu phải không?"
Farma hỏi về thói quen của bệnh nhân.
"Họ đều là những kẻ nát rượu."
Ông già Jean trả lời thay cho các thủy thủ đang lơ mơ.
"Nếu vậy thì..."
Farma giải thích rằng bệnh này đặc biệt dễ xảy ra ở những người tiêu thụ quá nhiều rượu.
"Rượu lại có hại đến vậy sao? Ta chỉ uống chút rượu rum thôi mà!"
Ông già Jean đặt tay lên ngực, rên rỉ đau khổ.
Ông có vẻ tự trách mình vì đã uống quá nhiều.
"Không phải tôi đang trách Đô đốc đâu."
"Vậy sao."
"Uống quá nhiều, ăn quá nhiều, hay ăn không đủ đều không tốt. Những người này bị thiếu niacin. Ngoài việc thiếu dinh dưỡng mãn tính trong chuyến đi dài, họ còn bị phơi nắng."
Bruno nghe lời giải thích của Farma và ghi chép lại.
"Không phải là do thiếu vitamin C à?"
Lão Jean buồn rầu nhíu mày.
"Niacin cũng là một loại vitamin."
Farma giải thích.
Farma giải thích thêm,
"Niacin, còn được gọi là vitamin B3, từng được gọi như vậy khi mới được phát hiện. Thực tế, vitamin từng được đặt tên theo thứ tự phát hiện là A, B, C. Nhưng hiện nay, khi cấu trúc hóa học đã được làm rõ, tên gọi vitamin B3 không còn được sử dụng chính thức."
"Hiện tại, có 13 loại vitamin đã được phát hiện: Vitamin A (Retinol), Vitamin D (Calciferol), Vitamin E (Tocopherol), Vitamin K (Phylloquinone), Vitamin B1 (Thiamine), Vitamin B2 (Riboflavin), Vitamin B6 (Pyridoxine), Vitamin B12 (Cyanocobalamin), Pantothenic Acid, Biotin, Folic Acid, Vitamin C (Ascorbic Acid) và Niacin."
"Thì ra là vậy... Thế là lại thiếu thêm một loại vitamin nữa. Và có đến 13 loại vitamin sao! Thật khó để đảm bảo đủ vitamin. Trên tàu, không thể tránh khỏi ánh nắng mặt trời. Có cách nào chữa trị không?"
"Chỉ cần bổ sung niacin là họ sẽ khỏi. Các triệu chứng khác cũng sẽ dần dần giảm. Tôi sẽ kê đơn cho cả ba người vì họ mắc cùng triệu chứng."
Farma chẩn đoán rằng tình trạng này chưa đến mức quá nghiêm trọng. Cậu kê đơn nicotinamide với liều lượng cao và bổ sung vitamin B bằng đường miệng. Đồng thời, cậu cảnh báo họ nên hạn chế uống rượu để tránh tổn thương gan do rượu.
"Ôi, vậy thì được cứu rồi! Dinh dưỡng quả thật quan trọng ha."
Đô đốc Jean vươn thẳng lưng lên, nhưng ngay lập tức bị đau lưng và phải dựa vào các thuộc hạ, nhờ giúp đỡ. Với sự kết hợp của đau lưng và cơn đau đột ngột, Farma bổ sung thêm đơn thuốc cao dán giảm đau.
"Ôi, đau quá. Vừa về đến nơi ta lại bị đau thế này."
"Bọn tôi sẽ tạo ra kẹo hoặc viên thuốc chứa đầy đủ các loại vitamin thiết yếu cho cơ thể người, đặc biệt là cho các thủy thủ và lữ khách. Và Đô đốc Jean cũng cần bổ sung thêm canxi đó ạ."
Farma đã cam kết phát triển một loại thực phẩm bổ sung kết hợp giữa vitamin và khoáng chất với Công ty Đông Idon.
"Cảm ơn cậu! Sau khi kết thúc Đại Hội Chợ Saint-Fluve, bọn ta sẽ phải cử một đội thám hiểm đến tân lục địa, nên ta mong cậu chế kịp, trước thời gian bắt đầu chuyến hành trình đó nhé!"
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành kịp thời."
Để đảm bảo an toàn cho các tuyến đường thương mại, Công ty Đông Idon nhận nhiệm vụ bảo vệ bờ biển đế quốc cho đến khi Đại Hội Chợ Saint-Fluve kết thúc, giống như thể lực lượng hải quân đế quốc vậy. Nghe đến đây, Farma chợt nhớ ra một điều quan trọng.
"À, phải rồi, ở tân lục địa có người sinh sống không?"
"Bọn ta chưa tìm thấy ai cả. Chỉ có những loài thực vật chưa từng thấy, nhưng quá trình thám hiểm chưa hẳn đã an toàn nên bọn ta chỉ ở lại trên đại lục vài giờ và không làm gì nhiều. Bọn ta quyết định quay về để chuẩn bị kỹ càng hơn."
Farma muốn ca ngợi quyết định đúng đắn của Đô đốc Jean.
"Nếu tìm thấy người bản địa, ông sẽ làm gì?"
"Nếu có người bản địa, bọn ta sẽ không xâm lược vì điều đó bị cấm theo hiệp ước quốc tế. Bọn ta sẽ thiết lập quan hệ thương mại."
Trong trường hợp không có người bản địa, họ sẽ cắm cờ đế quốc và thiết lập thuộc địa. Farma cảm thấy nhẹ nhõm khi biết họ không có ý định xâm lược ngay lập tức, nhưng cậu vẫn cẩn thận nhắc nhở.
"Hãy cẩn thận khi tiếp xúc với người bản địa, động vật và thực vật của tân lục địa. Họ có thể mang những mầm bệnh mà hệ miễn dịch của các ông không thích ứng nổi. Có thể sẽ dẫn đến những căn bệnh nguy hiểm đó."
Trong lịch sử Trái Đất, khi châu Mỹ được khám phá, các bệnh như đậu mùa, sởi và quai bị đã được mang từ châu Âu sang châu Mỹ, gây ra đại dịch cho người bản địa. Người bản địa châu Mỹ hoàn toàn không có miễn dịch với những bệnh này, dẫn đến nhiều cái chết thảm thương.
Farma đã kiểm tra toàn bộ thủy thủ đoàn để đảm bảo không ai bị mang mầm bệnh từ tân lục địa về. May mắn thay, không ai nhiễm bệnh.
(Tân lục địa... thật là một giấc mơ rộng mở ha.)
Farma âm thầm hy vọng sẽ tìm thấy những loài cây như ngô, bí ngô hay cà chua ở đó.
Farma trở về thủ đô, trong khoảng thời gian giữa các buổi kinh doanh tại nhà thuốc, cậu thường dành vài phút chuẩn bị cho việc giảng dạy cùng Ellen tại Đại học Y dược Đế quốc từ tháng Mười. Cậu và Ellen bận rộn hoàn tất các thủ tục, chuẩn bị, tham gia các cuộc họp quản lý và ủy ban.
Tòa nhà nghiên cứu mới của Khoa Dược học Tổng hợp, nơi Farma sẽ đảm nhận vị trí trưởng khoa, đã hoàn thành. Cậu lo liệu việc mua sắm các thiết bị và dụng cụ cần thiết cho phòng thí nghiệm mới. Thư ký và trợ lý nghiên cứu cũng được chọn từ rất nhiều ứng viên.
Sách giáo khoa do Farma biên soạn cũng đã có mặt tại cửa tiệm của trường và sẽ trở thành sách bắt buộc từ học kỳ mới.
Trường Y Dược Đế quốc Saint-Fluve đã tái cơ cấu và trở thành Đại học Y Dược Đế quốc Saint-Fluve, với các khoa bao gồm Khoa Y học (tiền thân là Trường Y học Salerno), Khoa Dược học (dựa trên y học thần thuật và thảo dược truyền thống), Khoa Y học Tổng hợp (do Farma làm trưởng khoa, tập trung vào nghiên cứu thuốc mới), và Khoa Kiểm nghiệm Lâm sàng.
Ngày hôm đó, khi chuẩn bị về nhà, Farma và Ellen đi dạo trong khuôn viên trường.
"…Đã một năm rồi nhỉ. Thời gian trôi nhanh thật."
Farma thấm thía cảm nhận sự trôi qua của thời gian. Đã một năm kể từ khi cậu tiêu diệt bệnh dịch hạch và nhận lời mời trở thành giáo sư tại Đại học Y Dược Đế quốc Saint-Fluve.
"Đúng vậy. Dù đã chuẩn bị từ lâu nhưng đến giờ chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
Ellen vừa nói vừa nhét đầy túi xách với một đống tài liệu.
"Không còn cách nào khác mà, tòa nhà nghiên cứu chỉ vừa hoàn thành tháng trước. Đại học cũng sắp khai giảng vào tháng tới, em rất mong chờ gặp gỡ các sinh viên đó."
Farma luôn thích thú với việc giảng dạy, thảo luận và hướng dẫn sinh viên từ khi cậu còn là một dược sĩ.
Gặp gỡ các sinh viên xuất sắc sẽ là nguồn cảm hứng cho công việc nghiên cứu của cậu. Nhìn thấy những học trò của mình phát triển và thành công ở khắp nơi là niềm tự hào lớn nhất của một giảng viên. Tuy nhiên, Ellen có vẻ lo lắng và căng thẳng.
"Farma-kun, em lúc nào cũng lạc quan. Còn chị không biết liệu có thể giảng dạy tốt hay không nữa, và sinh viên chắc chắn sẽ rất thông minh rồi, chị thực sự rất lo lắng."
Hiếm khi thấy Ellen thiếu tự tin như vậy.
"Không sao đâu. Sinh viên không ăn thịt chị đâu mà lo."
Khi cả hai vừa nói chuyện vừa đi dạo, họ thấy một đám đông tụ tập ở cổng chính của trường.
Những người đó dường như đang tụ tập xung quanh một bảng thông báo lớn.
"Có vụ gì à?"
Farma tiến lại gần đám đông để xem họ đang nhìn gì, Ellen liền nắm tay cậu, sực nhớ ra một điều.
“Hôm nay là ngày công bố kết quả trúng tuyển của tân sinh viên đó. Có những sinh viên mà Farma sẽ hướng dẫn trong số ấy đấy.”
Năm nay, Đại học Y dược Đế quốc Saint-Fluve, gọi tắt là Đại học Y dược, đã mở các suất học bổng miễn học phí và tuyển sinh tân sinh viên từ khắp nơi trong và ngoài đế quốc cho bốn khoa. Kết quả kỳ thi tuyển đang được công bố.
“Ồ, nhiều người đến thế cơ à?”
Danh sách trúng tuyển được công bố bằng tên thật và các thí sinh đang kiểm tra xem tên mình có trên bảng hay không, người thì vui mừng khôn xiết, người thì thất vọng ra mặt.
“Chắc tỷ lệ chọi năm nay khoảng gấp 20 lần đúng không?”
Farma nhớ mang máng.
“25.8 lần. Đây là tỷ lệ cao nhất trong lịch sử của trường. Nghe nói có cả những sinh viên bỏ dở Đại học Y dược Novalute để nhập học ở đây lại từ đầu đấy.”
“Đông khiếp.”
“Không phải trường đâu, mà là lớp học của Farma đấy.”
Farma tò mò muốn biết những gương mặt tân sinh viên, cậu đứng từ xa quan sát. Có những thí sinh tìm mãi không thấy tên mình, thất vọng đến mức ngất xỉu. Có những thí sinh nhảy cẫng lên vì sướng, có người đến xem cùng cha mẹ, tất cả đều mang nhiều cung bậc cảm xúc.
“Đùa nhau đấy à! Cái mẹ gì thế này!”
Bỗng nhiên, từ giữa đám đông, một tiếng la hét giận dữ vang lên.
“Đến đại học mà còn phải học dược từ một đứa trẻ, tao đếch thể chấp nhận được!”
Một thanh niên ngoại quốc, có vẻ không biết giáo sư của mình là một đứa trẻ nên mới lỡ đăng ký vào đây. Truyền thống của trường là treo chân dung tất cả các giáo sư ở bảng thông báo bên cạnh cổng chính.
Có vẻ như anh ta vừa nhận ra tên và gương mặt của Farma.
Nghe các tân sinh viên nói chuyện với nhau, rõ ràng là nhiều người chỉ biết đến Farma qua tên tuổi, chưa biết cậu ta là một đứa trẻ.
Farma nổi tiếng toàn cầu trong giới dược sĩ, bác sĩ và nhà khoa học dược, nhưng ở thủ đô chỉ có những người từng đến nhà thuốc của cậu mới biết cậu là một đứa trẻ thôi.
“Những sinh viên này có vẻ thú vị ha, em gần như sắp khóc vì vui mừng đây nè.”
Ellen thở dài.
“Farma-kun, lớp của em là bắt buộc phải học đúng không?”
“Phải, nếu không tham gia thì sẽ không đủ tín chỉ để lên lớp.”
“Có vẻ sẽ có một khởi đầu đầy sóng gió đây.”
Farma cười đắng chát, thở dài một cái.