"To lớn hơn cả những gì chị tưởng tượng đấy."
Ellen nhận xét khi đi ngắm nghía từ đầu này đến đầu kia của chiếc máy.
"Thiệt háo hức xem nó hoạt động như thế nào đó."
Melodie Le Roux, cầm trên tay bản thiết kế mà Farma giao cho, nheo mắt lại.
Trước mắt cô là một bộ phận tổ chảng mà Farma đã đặt hàng, không thể chứa trong xưởng mà phải lắp ráp ngoài trời bởi các đệ tử của xưởng.
Farma đang kiểm tra cẩn thận từng chi tiết, gõ nhẹ vào nó theo yêu cầu của Melodie, và Ellen cũng thử kiểm tra độ bền bằng cách phóng Băng Thần Thuật vào.
Dù vậy, sản phẩm của Melodie vẫn không hề hấn xây xát gì.
"Tôi thực sự ấn tượng. Ban đầu tôi còn do dự liệu có nên nhờ Tôn tước Melodie không, nhưng quả thật đó là quyết định đúng đắn."
Farma cùng Ellen đến thăm dinh thự của Melodie, cảm ơn cô vì đã nhận làm dự án này. Melodie là bậc thầy về khả năng chế tạo ra những sản phẩm không thể phá vỡ. Kính do cô làm không vỡ kể cả có bị rơi, các sản phẩm kim loại cũng không bị biến dạng. Lần này, cô đã sử dụng sợi thủy tinh cường lực cho sản phẩm.
"Thật ra ban đầu tôi cũng hơi hoảng, nhưng nếu đó là yêu cầu của Farma thì rất thú vị."
Melodie cười dịu dàng, cầm một mô hình cánh quạt gió nhỏ và thử xoay nó. Đây là lần đầu tiên cô nhận làm một sản phẩm kim loại lớn như vậy.
"Các cánh quạt sẽ được giao trước tuần tới. Tôi cũng đã nhờ các thợ phụ khác đến hỗ trợ."
"Cảm ơn rất nhiều. Tôi thật sự biết ơn vì cô đã ưu tiên cho đơn hàng này."
Farma cảm kích sự giúp đỡ của Melodie, dự định sẽ trả thêm tiền nếu hoàn thành đúng hạn.
"Tôi đã thiết kế để dễ dàng tháo rời và vận chuyển đến Marseille. Phần nền móng đã được thợ khác đảm nhận nhỉ?"
"Ừm, tôi đã đặt hàng từ họ rồi."
Farma đã đặt hàng một chiếc cối xay gió lớn phát điện chạy bằng sức gió. Ban đầu là một chiếc nhỏ để thử nghiệm thôi, sau mới làm một chiếc lớn.
Cối xay gió khủng bố có thể tạo ra điện năng to lớn ngay cả ở tốc độ gió thấp. Tuy nhiên, cần thử nghiệm hiệu suất phát điện sau khi lắp ráp và kiểm tra từng bộ phận như cánh quạt, hộp số, máy phát điện, hệ thống truyền tải điện, và máy biến áp để tối ưu hóa truyền tải.
"Nếu cần thêm kích thước lớn hơn, cứ báo tôi."
"Kích thước này là đủ rồi."
(Nhớ lại thì, cái cối xay gió trên Trái đất càng ngày càng lớn, với chiều dài trên 100 mét không còn hiếm lạ gì.)
Farma đã tạo ra một vùng có gió thổi liên tục tại Marseille bằng Thần Thuật, đảm bảo nguồn điện ổn định.
Ellen hỏi: "Sao lại lắp đặt cối xay gió xa nhà máy vậy?"
"Âm thanh của cối xay gió có thể gây ồn, và nếu cánh quạt rơi trúng nhà máy sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra còn có nguy cơ chập điện và sét đánh."
"Đúng là vậy, nếu cánh quạt rơi thì rất nguy hiểm," Melodie đồng tình.
"Không phải vì lo ngại rằng sản phẩm của Melodie dễ hỏng học đâu, mà là biện pháp an toàn thôi." Ellen giải thích.
"Phải, chỉ là để đảm bảo an toàn."
Thực tế thì đã có tai nạn cánh quạt gió rơi trên Trái đất, và Farma lo lắng rằng nguy cơ như vậy có thể xảy ra ở đây.
"Cảm ơn vì đã tiếp tục sản xuất thứ này."
"Rất vui lòng."
Farma và Ellen rời khỏi dinh thự của Melodie, gặp Lotte để bắt đầu chuyến mua sắm tại hội chợ Saint-Fluve.
"Tuần báo Đế Đô! Báo đặc biệt đây! Báo đặc biệt đây!"
Trong cái nóng ngột ngạt của Đế Đô, tiếng hô hào vang lên. Người dân tụ tập xung quanh những tờ báo đặc biệt miễn phí, do tuần báo "Đế Đô" phát hành. Trên trang nhất, thuyền trưởng Jean đứng oai phong với một huy chương lớn trên ngực.
Thuyền trưởng Jean đã phát hiện ra châu lục mới, và Elisabeth đã chính thức công bố điều này với người dân Đế quốc.
"Tân Đại Lục ư?"
"Đại Lục thì rộng cỡ nào nhỉ? Khác gì với một hòn đảo nhể?"
"Liệu có khoáng sản quý hiếm nào không... có thể vàng và bạc đang nằm dưới lòng đất chăng?"
Người dân Đế đô mơ mộng không ngừng.
"Đã trăm năm, nghìn năm mà chưa ai phát hiện ra, tại sao bây giờ lại tìm thấy chứ?"
"Trên báo viết rằng họ đã phát hiện ra nó khi đi theo hải trình vòng quanh phía Tây."
Đọc báo, những tiếng cảm thán vang lên không ngớt từ người dân.
"Chẳng phải phía Tây là nơi tận cùng thế giới sao? Lại còn là nghĩa địa tàu thuyền nữa... Ai lại có ý tưởng đáng sợ như vậy hả?"
"Chắc là Đô đốc Jean rồi. Đúng là một đô đốc vĩ đại của Công ty Đông Idon Saint-Fluve. Làm được những việc mà không ai khác làm được."
Người dân Đế đô đều cho rằng Đô đốc Jean thật vĩ đại.
"Ô, tin tức đã được công bố. Có lẽ cũng là một sự cảnh báo với các nước khác," Ellen nhận xét khi cầm lấy một tờ báo đặc biệt và đọc qua cùng với Farma trên con đường lớn của Đế đô.
Tân Đại Lục được đề xuất đặt tên là Đại Lục Gabin, lấy theo tên của người phát kiến. Đô đốc Jean đã được phong tước, trở thành Nam tước danh dự dù ông là một thường dân không có quyền lực.
"Cần phải thông báo rộng rãi rằng người phát hiện đầu tiên là công dân Đế quốc."
"Đúng vậy. Nhưng hy vọng những thủy thủ không có kinh nghiệm sẽ không mạo hiểm ra khơi và gặp nạn. Chuyến hải trình này chỉ thành công nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, lời khuyên của Farma và kinh nghiệm của Đô đốc Jean."
Ellen nhấn mạnh tầm quan trọng của những lời khuyên từ Farma.
"Đúng, một thủy thủ bình thường với sự chuẩn bị thông thường thì sẽ rất nguy hiểm... đó là một vấn đề mấu chốt đấy."
Farma lo lắng về một vấn đề khác.
Sau khi Đô đốc Jean trở về và tuyên bố phát hiện đại lục mới, Farma đã sử dụng trượng thần của mình để bay đến Tân Đại Lục và quan sát từ vũ trụ. Châu lục này trải dài cả hai bán cầu, giống như châu Mỹ, với dãy núi cao chạy dài. Quan sát kỹ hơn, Farma thấy rằng ít nhất ở bờ biển phía Tây, có các nền văn minh nông nghiệp nhỏ của người bản địa. Đô đốc Jean chỉ đến bờ biển phía Đông, nên ông cho rằng châu lục này không có người sinh sống, nhưng thực tế thì lại khác.
Farma lo lắng rằng Đế quốc Saint-Fluve và các quốc gia khác có thể đe dọa cuộc sống của người bản địa. Với diện tích rộng lớn, chắc chắn sẽ có nhiều tài nguyên được phát hiện.
(Lịch sử xâm lược lại tái diễn sao...)
Dù có hiệp ước quốc tế cấm xâm lược, nhưng khi có tài nguyên và đất đai, những kẻ cướp bóc và hải tặc vẫn mọc lên. Không phải quốc gia nào cũng đủ trù phú để tuân thủ nghiêm ngặt các hiệp ước. Nếu một cuộc xâm lược bí mật bắt đầu ở nơi xa xôi như vậy, sẽ không dễ gì kiểm chứng được.
"Có lẽ không nên công bố điều này."
"Sao lại thế? Đây là một tin vui. Là công dân Đế quốc, chị rất tự hào về phát kiến này."
(Nếu không có người bản địa thì tốt hơn...)
Giọng Farma trầm xuống. Cậu cảm thấy có trách nhiệm về hành động của mình.
Đô đốc Jean đã luôn tự hỏi về nơi tận cùng thế giới, và Farma đã nói với ông rằng Trái đất là một khối cầu. Điều này đã gợi ý cho Đô đốc Jean khám phá hải trình vòng quanh phía Tây.
Giao thương giữa các châu lục có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên. Farma mong muốn điều đó không chỉ có lợi cho một bên, và không ai bị đàn áp hay cướp bóc. Nhưng đó chỉ là ước mơ mà thôi.
(Nếu tình hình trở nên tồi tệ, mình sẽ phải nói chuyện với Nữ hoàng và bảo vệ vùng đất của người bản địa. Với tài sản hiện có, mình có thể mua trước đất của họ và ngăn cản bất kỳ ai xâm phạm. Hy vọng Nữ hoàng sẽ hợp tác. Dù sao thì bà ấy có vẻ là người yêu hòa bình.)
Farma bắt đầu cân nhắc những phương án này.
"Farma-sama lại đang suy nghĩ chuyện gì khó khăn nữa rồi..."
Lotte lo lắng nhìn cậu.
"Lại thêm vấn đề gì nữa đây?" Ellen đẩy gọng kính lên, như thể đã quen với việc này.
"Đừng làm bộ mặt ủ rũ nữa, hãy tận hưởng khu chợ đi. Mua sắm sẽ giúp cậu khuây khỏa."
Trong cái nóng oi bức, Đế đô tổ chức chợ lớn thường niên Saint-Fluve. So với năm ngoái, số lượng các thương nhân đăng ký đã tăng lên, đặc biệt là các nhà buôn và dược sĩ cao cấp. Mùi gia vị lan tỏa khắp nơi, khiến Farma nhớ đến mùa 'tiệc cà ri' sắp tới.
"Hai người muốn đi gian hàng nào?"
"Chị muốn đến gian hàng dược liệu. Và cả khung và kính cho mắt kính nữa, đó là những thứ cần thiết," Ellen nói, khiến Farma cố nhịn cười.
"Phải...phụt..., chị cần mua nhiều kính lắm đấy."
"Gì chứ?"
"Chúng ta nên nhờ Melodie làm kính không vỡ."
"Cô ấy rất bận rộn mà."
Ellen thường xuyên làm vỡ hoặc đánh rơi kính, khiến Farma lo lắng.
(Góc gọng kính quá nông và không có miếng đệm mũi nên kính dễ tuột...)
Farma muốn cải thiện kính của Ellen nhưng luôn bị từ chối vì lý do thời trang. Cậu quyết định coi kính như một phần không thể thiếu của Ellen.
"Còn Lotte thì thích bánh kẹo nhỉ?"
"Vâng! Em nghe nói có rất nhìu loại bánh kẹo đặc biệt đó. Chúng ta sẽ cùng ăn sau nhé!"
Lotte đã cầm sẵn một túi đựng lớn, sẵn sàng lượn lờ khắp các gian hàng.
"Em có vẻ háo hức lắm ha. Vậy, hãy cứ thoải mái đi xem những gì mình muốn đi. Sau giờ nghỉ, thì sẽ quay lại hiệu thuốc."
Sau khi chia tay Ellen và Lotte, Farma đi mua giấy viết và mực chất lượng cao, những thứ chỉ có tại chợ lớn này.
"Mua được nhiều đồ quá. Nguyên liệu làm cà ri để mai mua, mình muốn tránh để mùi gia vị bám vào giấy."
Năm ngoái, giấy viết bị ám mùi gia vị, làm cậu khá thất vọng.
Khi Farma đang vui vẻ xách đồ thì gặp Lotte.
"Sao em không ở quầy bánh kẹo?"
Lotte ngồi xổm trước một gian hàng khác thường.
"Farma-sama, nhìn nè, đây là gian hàng thú cưng!"
Dưới tấm lều lớn, cửa hàng bán thú cưng như chó, mèo, vẹt, và các loài chim khác.
"Năm ngoái không có gian hàng này vì dịch bệnh."
Năm ngoái, do dịch bệnh nên việc buôn bán động vật bị cấm, nhưng năm nay lại được cấp phép.
Phía trong khu vực có rào chắn bằng gỗ, những con chó đang chạy nhảy. Có nhiều giống chó như Poodle, Terrier, Papillon, Great Pyrenees. Mèo thì có giống mèo Ba Tư, mèo lai, mèo Bengal. Chim thì có vẹt màu sắc sặc sỡ và các loài chim khác.
"Chó con dễ thương quá đi!"
Farma mới biết Lotte thích chó.
"Em ngắm chúng suốt vì chúng quá ư là dễ xương đó ạ!"
Những chú chó Poodle và Papillon liếm tay Lotte, làm cô mê mẩn.
(Chó con thật dễ thương. Lotte cũng dễ thương nữa.)
Farma hiểu cảm giác của Lotte. Cậu nhận ra Lotte cũng giống một chú chó con vậy.
"Ôi, nhìn mắt của chúng kìa! Chúng có phải đang nói rằng hãy mang chúng về nhà không zạ?"
"Em chỉ tưởng tượng linh tinh là giỏi. Nếu em thích, anh sẽ mua cho một con."
Nhà De Médicis có ngựa cưỡi, bò, dê và vịt được nuôi ở khu vực riêng. Nhưng không có thú cưng vì Bruno, cha của Farma, không cho phép vì lý do vệ sinh.
"Không được đâu ạ, thưa Farma-sama... Nhà De Médicis là nhà dược sư, không thể để lông thú làm bẩn nhà được. Em không phải cứ muốn nuôi là nuôi được."
Lotte lắc đầu nguầy nguậy, lo lắng rằng Bruno sẽ nổi giận lôi đình nếu chó con làm bẩn nhà.
"Nhưng, chúng dễ thương quá! Thật là chữa lành tâm hồn mà!"
"Vậy à. Khi nào em xong thì quay lại hiệu thuốc nhé."
Farma đứng dậy và định trở về hiệu thuốc trước, nhưng Lotte nắm lấy vạt áo của anh.
"Farma-sama, chờ đã. Có một con vật từ nãy giờ trông không khỏe, em lo quá..."
Lotte chỉ vào một chú chó con đang nằm mệt mỏi trong chuồng. Chủ cửa hàng, nhận thấy sự quan tâm của họ, vội vàng giải thích.
"À, con chó đó à. Tôi đã gọi bác sĩ thú y rồi, không cần lo lắng."
"Vậy à, thế thì yên tâm rồi!"
Lotte gật đầu mạnh, tỏ vẻ an tâm.
"Ồ, bác sĩ thú y đến rồi."
Chủ cửa hàng vui mừng ra đón bác sĩ thú y vừa đến. Bác sĩ thú y là một phụ nữ trẻ, nhỏ nhắn nhưng có vẻ ngoài thông minh và xinh đẹp. Cô đeo một chiếc huy hiệu hình móng ngựa, biểu tượng của bác sĩ thú y hàng đầu. Khi nhìn thấy Farma, cô ngạc nhiên và thay đổi sắc mặt.
"Kia là... Giáo sư Farma de Médicis, đúng không nhỉ? Kyaaaa, mình phải làm sao đây..."
Cô gái đỏ mặt và lúng túng khi gặp Farma.
"Hả? Ể?"
Farma không nhận ra cô. Lotte cũng ngạc nhiên.
"Rất hân hạnh, tôi là bác sĩ thú y Joséphine Barié. Thật vinh dự khi gặp ngài ở đây, thưa giáo sư!"
"Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"
Farma không nhớ đã gặp cô bao giờ.
"Chỉ là tôi đã nhìn thấy chân dung ngài trên bảng thông báo ở trường đại học."
"À, vậy..."
Farma hiểu ra."Tôi sẽ là sinh viên mới của Đại học Dược Đế Quốc từ tháng sau."
"Cô đã là bác sĩ thú y, vậy mà còn muốn trở thành dược sư khám cho con người nữa sao?"
Farma ngưỡng mộ sự chăm chỉ và nhiệt huyết của cô gái.
"Vâng. Tôi muốn học lại từ đầu về dược học. Tôi nghĩ mình có thể chữa bệnh cho cả con người và động vật. Quan trọng hơn, tôi muốn được học dưới sự giảng dạy của giáo sư Médicis!"
"Vậy thì. Rất vui được gặp cô, Joséphine. Cô định khám cho chú chó này phải không? Tôi có thể quan sát chứ?"
"Tôi thực sự rất lo lắng vì khám chữa trước mặt giáo sư, nhưng..."
"Farma-sama, anh có vẻ rất vui khi gặp học trò mới nhỉ."
Lotte cũng phấn khích.
Joséphine chuẩn bị dụng cụ khám và cảm ơn Farma.
"Nhờ kính hiển vi do giáo sư phát minh, chúng tôi có thể thực hiện nhiều xét nghiệm hơn. Cảm ơn giáo sư vì đã tạo ra nhiều loại thuốc mới đột phá ạ. Giáo sư là người thầy mà tôi vô cùng ngưỡng mộ."
"Haha, nói thế làm tôi ngại quá..."
Farma cảm thấy bối rối nhưng cũng tự hào. Joséphine bắt đầu khám cho chú chó con với cây gậy chuyên dụng.
"Chú chó này bị tiêu chảy, lông xơ xác và yếu đi nhiều. Xin lỗi, tôi sẽ kiểm tra phía sau... À, đây là bệnh giun đũa."
Joséphine nhìn vào hậu môn của chú chó và phát hiện những hạt trắng nhỏ, dấu hiệu của giun đũa.
"Chú chó có thể yếu từ trước, nhưng giun không gây hại quá nhiều. Chúng tôi sẽ theo dõi thêm. Tôi sẽ kê thuốc bổ cho chú chó, hãy cho nó uống nhé."
"Vậy à, cảm ơn bác sĩ."
Khi chủ cửa hàng định trả tiền, Joséphine từ chối nhận.
"Đó là chẩn đoán và phương pháp điều trị của tôi, nhưng giáo sư có thể sẽ khám chính xác hơn?"
Joséphine quay lại nhìn Farma và xin tư vấn. Farma cũng tiến gần con chó.
"Đúng như cô chẩn đoán, đây là giun đũa. Bổ sung dinh dưỡng là đúng. Nhưng nó cũng có thể lây nhiễm sang người và nếu bị nhiễm nặng, thì nên sử dụng thuốc tẩy giun."
Giun đũa là loại sán thuộc họ sán lá, đầu có giác bám và móc để gắn vào ruột, phần đuôi chứa trứng sẽ rời ra và xuất hiện ở hậu môn. Việc làm sạch hậu môn hoặc sử dụng thuốc xổ không thể loại bỏ chúng.
"Thuốc tẩy giun ư? Tôi cứ ngỡ rằng dùng cây ngải đắng sẽ được chứ?"
Josephine chuẩn bị lấy chai thuốc từ túi khám bệnh của mình.
"Dù ngải đắng được sử dụng như một loại thảo dược tẩy sán, nhưng nó chỉ có hiệu quả với giun, không có tác dụng với giun đũa."
Farma 'giả vờ' tìm kiếm thứ gì trong túi của mình, trong khoảng khắc ấy liền tạo ra một gói giấy chứa Praziquantel, thuốc tẩy giun đũa
"Đây là thuốc Praziquantel để làm tê liệt giun đũa. Hãy trộn nó vào thức ăn và cho con chó, sử dụng hết trong một lần."
Cậu giải thích chi tiết cách cho chó uống thuốc với người chủ. Josephine gật đầu mạnh mẽ và ghi chú lại.
"Chúng ta cũng cần diệt bọ chét để ngăn ngừa tái nhiễm."
"Dùng thảo dược diệt bọ chét được không ạ? Vậy tôi sẽ sử dụng dầu thơm từ bạc hà và oải hương để bôi lên lông nó. Sau đó, tôi sẽ sử dụng phép thanh tẩy xung quanh khu vực này."
Josephine nhanh chóng đưa ra quyết định, khiến Farma ấn tượng.
["Hạn Cục Tịnh Hoá."] [note60658]
Có vẻ Josephine là một người sử dụng Thần Thuật hệ phong.
"Cảm ơn giáo sư đã hướng dẫn ạ."
Joséphine bắt tay Farma.
"Vậy lần sau gặp nhau ở trường đại học nhé."
Farma nghĩ rằng có thể không cần sử dụng thuốc hiện đại cho mọi trường hợp nữa.
Sau đó, Lotte mua đủ loại bánh ngọt, còn Ellen thì nhập nhiều kính được bán.
Vài ngày sau khi chứng kiến hiệu quả của thuốc tẩy giun, Farma và Lotte thảnh thơi đến cung điện. Một cận thần đến tìm Lotte, thông báo rằng Nữ Hoàng đang chờ.
"Bệ hạ cho triệu gọi gấp ạ."
"Phải chăng là yêu cầu sáng tác tác phẩm nghệ thuật?"
Farma cũng cảm thấy hiếu kỳ nên theo sau Lotte.
"Bệ hạ, thần đã đến. Charlotte Sorel có mặt..."
Nữ hoàng, đang thư giãn trên ghế băng trong vườn cung điện, quay lại nhìn Lotte với vẻ háo hức.
"Ngươi đến rồi à. Nhìn này, là mèo và chó đấy, Charlotte!"
Trong khu vườn rộng lớn, Hoàng đế thả những con thú dữ như hổ, sư tử và sói, huấn luyện chúng như những con chó mèo. Nhìn kỹ hơn, còn có vài con chim săn mồi đậu trên ghế băng.
Ngay lúc đó, nữ hoàng đang huấn luyện một con sói có bộ lông đẹp tuyệt vời, bắt nó đi bắt bóng như một con chó vậy.
"Thoải mái mà chơi đùa đi! Ta nghe nói ngươi thích chơi với những con chó mèo dễ thương mà."
(Bệ hạ nghe ai nói vậy! Chưa kể, toàn là thú dữ chứ chó mèo nào hả?)
Mặc kệ Farma còn đang há hốc, Lotte mỉm cười xã giao và hỏi thầm Farma.
"Chó mèo dễ thương đâu vậy ạ, Farma-sama? Những con này khác hẳn với mấy chú chó, chú mèo mà em biết lun..."
"Sư tử, hổ là họ nhà mèo, sói là tổ tiên của chó. Còn dễ thương hay không thì tùy vào cảm nhận của Lotte..."
Quan niệm về thú cưng của Hoàng đế khác xa so với dân thường nhỉ.
Những con thú dữ dường như hiểu rõ ai là chủ, chúng ngoan ngoãn như chó mèo thật vậy.
Farma nghĩ chắc Hoàng đế đã tự mình huấn luyện chúng bằng thần thuật, thật đáng sợ làm sao.
"Đừng ngại, đây là sự quan tâm tinh tế của ta. Ngươi có thể cho chúng nhảy qua vòng lửa nếu muốn."
Có vẻ đây là cách Hoàng đế ban thưởng phúc lợi cho Lotte.
"Vâng... thật lấy làm vinh dự, thưa Bệ hạ."
Lotte tái nhợt đi vì sợ hãi.
(Bả quả thật là vua của muôn thú...)
Farma chỉ có thể nhắc nhở Lotte một điều.
"Hãy cẩn thận để không mất tay khi chơi với chúng nhé, Lotte."
"Đừng doạ em thế chứ!"
"Nếu ngươi muốn chơi với động vật, hãy cứ nói, ta đều có thể đáp ứng."
Vì sự an toàn của Lotte, Farma nghĩ tốt hơn hết là xin phép Bruno cho Lotte nuôi một con thú cưng nho nhỏ thôi.