Tôi cố gắng nhớ lại. Tập trung suy nghĩ để nhớ lại. Cố so sánh thực tế lúc này và những điều tôi biết trong kiếp trước. Lúc mà Mishuly và Leon gặp nhau. Tôi cố gắng nhớ lại điều đã xảy ra trong “Mê cung số phận”. Để có thể hiểu tình cảnh lúc này, tôi tuyệt vọng đào sâu vào ký ức của mình.
Tôi sẽ rút ra một kết luận.
Theo “Mê cung số phận” thì đáng nhẽ tôi đã không ở đây lúc này. Có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra như trong câu truyện. Nhưng, sự kiện này cũng nhắc nhở tôi rằng phần nào đó con đường số phận của tôi phần nào đó vẫn đi theo những gì đã được sắp đặt trước.
Leon sẽ không phải là một mắt xích của số phận tôi. Đừng quá nghi ngờ. Cái kết luận và ý thức lúc này của tôi đang bị nhấn chìm bởi cuộc trò chuyện của Mishuly và Leon.
“Thật là tốt. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị giết”
“Bị giết sao ? Tôi sẽ không làm một điều như vậy đâu”
“À, vì tôi luôn nghĩ rừng tầng lớp quý tộc rất đáng sợ. Nhưng có vẻ là họ vẫn có những người tốt, như cậu vậy”
Leon tuy ở tầng lớp thấp hơn nhưng cậu ta vẫn nói chuyện rất thoải mái với Mishuly. Các vết thương của cậu ta hầu như chỉ là những vết trầy xước và thâm tím, nhìn chung là không có gì nghiêm trọng. Tôi không thể để một cậu bé lạ ở trong khu vườn này, nhưng tôi càng không thể từ chối lời đề nghị của Mishuly. Tôi liền gọi một người hầu đến để giúp đỡ trong việc sơ cứu.
Leon Nardo không phải là một người có gì đó đặc biệt. Tuy hành động của cậu ấy tại lúc nãy là hơi xấu một chút, nhưng nó có thể bỏ qua. Cho nên việc cậu ta nói chuyện với Mishuly chả có vấn đề gì cả. Tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Với những điều tôi biết về cậu ta ở kiếp trước thì cậu ta không phải là một kẻ có vấn đề về đầu óc.
Tuy nhiên, vấn đề là.
"Ồ, tên tôi là Leon, Leon Nardo. Tên cậu là gì?"
"Có lẽ là, Mishley"
“Mishley………...Mishley, gì cơ. Oh, xin chào bạn”
Khi nghe thấy những lời này tôi cảm thấy mình ngày càng trở nên căng thẳng và cáu kỉnh.
Thật là kì lạ. Tôi là một quý cô quý tộc vô cùng cao quý. Hoặc ít nhất đó là mục tiêu tôi hướng tới. Nhận được sự giáo dục của Mari và thêm bộ não thiên tài tôi có thể giải quyết mọi thứ trong cái xã hội này để tỏa sáng.
Bản thân tôi cũng chẳng hẹp hòi đến mức sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy khó chịu khi thấy Mishuly nói chuyện với con trai.
Là vậy đấy, ngay cả khi thấy Mishuly và Charles tôi chả cảm thấy khó chịu gì cả mà chỉ nụ cười mà thôi. Tôi là một người chị có trái tim rộng mở.
Nhưng tôi tự điều tôi làm lúc này.“.............chị”
Mặc dù tôi không phải một kẻ hẹp hòi, cung không hề ích kỉ.
Nhưng tôi không thích cậu ta.
Tôi không hề thích con đường số phận mà Leon có thể sẽ tạo ra cho Mishuly. Tôi không thích cảnh Leon đỏ mặt và hỏi tên Mishuly. Tôi không thích thái độ vui vẻ của cậu ta khi biết được tên của Mishuly.
Tôi chợt nhận ra người hầu sơ cứu xong cho cậu ta và đang liếc nhìn nét mặt của tôi lúc này. Đôi mắt người hầu như đang nói điều gì đó. Bình tĩnh, hãy bình tĩnh lại nào.
“Mà nè Leon, tại sao cậu lại bị thương ở trong khu vườn nhà chúng tôi”
“Hahaha………….Vâng. tôi đang chơi đùa với bạn bè và đã bị lừa một chút, Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô gái xinh đẹp có một mái tóc vàng rực rỡ như Mishuly đây, điều đó thật tuyệt vời”
“Em gái của tôi rất xinh đẹp, phải không ?”
"Huh? Em gái của bạn?"
Tôi tự nhủ mình rằng có phải một con côn trùng xấu xa đang cố tiếp cận Mishuly có phải không.
Càng nghĩ đến điều đó tôi càng giận dữ thêm. Trái tim tôi đang sục sôi, phát ra âm thanh như những hồi trống và đôi mắt của tôi đang bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Đó là em gái tôi, cậu muốn tìm kiếm thứ gì……………”
“Này, cậu bé thường dân……….”
“..................Ahhhhh”
Khi nghe thấy tông giọng trầm đến mức không thể tin được của tôi Leon liền hét lên. Tuy nó rất trầm nhưng vẫn là giọng nữ mà thôi. Trước thái độ hỗn loạn đó, tôi liền kéo Mishuly rời xa khỏi cậu ta.
“Bây giờ bạn không thấy mọi chuyện đang rất thiếu cân bằng à ?”
Tất nhiên tôi đang nói về cuộc trò chuyện của Mishuly và Leon, nó quá là thân mật cho lần đầu gặp nhau.
Leon chậm rãi gật đầu và từ từ chậm rãi di chuyển cơ thể của cậu ta, nó chậm hơn mức cần thiết.
“Không còn thì giờ đâu, việc sơ cứu xong, thì cậu hãy rời khỏi đây ngay”
"Cái gì? À, nhưng ......"
Sao lại như thế.
Tôi nheo mắt quan sát Leon.
Tôi thấy Mishuly thay vì người hầu đang ngồi đó sơ cứu. Tôi thừa nhận cô em thiên thần của tôi vô cùng dễ thương khiến tôi muốn ngắm nhìn mãi, nhưng riêng lần này thì tôi không thể.
“Này, dân thường, can đảm lên nào, đừng lảng tránh ánh mắt của tôi khi tôi đang nói”
"Ồ, không……………...tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"
"Ồ, tôi ấn tượng rằng cậu có thể xin lỗi , cha mẹ dường như đã dạy cậu đúng cách. Bỏ qua nó đi, hãy nhớ rằng đừng bao giờ trèo vào dinh thự nhà Noir một lần nữa. Nếu cậu bị bắt gặp một lần nữa……….cậu hiểu điều gì sẽ xảy ra không ?”
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
"Cậu nên hiểu điều đó!"
Hump, một tiếng khịt mũi mạnh mẽ để kết thúc cuộc nói chuyện.
Sử dụng các lời lẽ đe dọa mạnh mẽ để áp đảo. Thái độ gắt ngỏng của tôi hoàn toàn có tính toán cẩn thận chứ không phải chỉ đơn thuần là cảm xúc trẻ con.
“Vậy thì, như đã nói vừa nãy…………”
“Oh, việc rời khỏi đây………………….Xin lỗi đã gây rắc rối, nhưng tôi bị lạc, vì vậy xin hãy đưa tôi ra cổng !”
"Chắc chắn, “cô gái bé bỏng” của tôi ạ ! !"
Tất nhiên tôi không thể để Mishuly đưa "cô bé" Leon này ra ngoài. Tôi lệnh cho người hầu vừa sơ cứu đưa “cô bé” ra cổng, "cô bé" ấy gửi lại cho tôi một nụ cười cay đắng. Leon đi theo người hầu và không có một sự phản kháng nào.
"Fuu"
".............ch……..chị ơi"
Cuối cùng tôi đã giải quyết mọi chuyện nhờ khả năng của mình, nhưng đôi mắt xanh tinh nghịch của Mishry sáng lên và nhìn thẳng vào đôi mắt đen của tôi.
“Tâm trạng chị không được tốt ?”“...................Không, không có gì."
"...................Eh,"
Khi nghe câu trả lời của tôi Mishuly cười rất vui vẻ, vui vẻ hơn bất kỳ ai.
"Chị là kẻ nói dối."
"....................tại sao em lại nói vậy"
Thật là khó khăn để có thể nói dối với Mishuly sau từng ấy năm.
Mishuly đã thấy tôi nói dối đủ nhiều lần để có thể nhận ra ngay lập tức tâm trạng thực sự của tôi. Em ấy ôm chặt lấy tôi.
"Eh, chị đang có tâm trạng không được tốt"
"Chà, chị không thể phản biện lại nó nhỉ………………...Mishuly đang có tâm trạng tốt nhỉ"
"Ừ, giờ em đang có một điều hạnh phúc"
Mishuly khẳng định nó bằng thái độ tích cực. Sau tất cả, vẻ mặt và dọng nói của tôi cũng bị sự hạnh phúc đó xâm chiếm.
……………...Có lẽ cuộc nói chuyện với Leon khá là vui.
Thế giới của Mishuly, cuộc sống bị bó buộc và giam cầm ở dinh thự này, Những người chơi với em ấy chỉ có tôi ,Charles và Saffinia. Vì vậy thật vui khi em ấy quen biết thêm Leon, một cậu bé hơn tuổi em ấy một chút. Điều này có thể là một điều tốt cho Mishuly.
Nhưng sau tất cả tôi vẫn không thích câu ta.
Mishuly bất ngờ chạm vào mái tóc của tôi khi tôi đang nghĩ về kẻ đáng ghét Leon.
“Chị à, ngay cả khi chúng có cùng màu sắc, nhưng chúng lại hoàn toàn khác nhau !”
Michelle nhìn thẳng vào mắt tôi làm tôi mỉm cười hạnh phúc.
Mái tóc, đôi mắt của tôi và Leon đều có màu đen như nhau. Chúng chỉ có màu đen và màu đen, chẳng có gì khác ngoài màu đen. Tôi tự hỏi điều gì khác biệt ở đây.
"Ý em là gì vậy ?"
"Ehehe"
Mishuly mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời.
"Bí mật!"
"........................Vậy sao?"
Cuối cùng thì em ấy không tiết lộ sự thật.
Em ý sẽ luôn giấu bí mật đó dưới vẻ đáng yêu của mình.
=====================================================
Để giải đáp một phần nhỏ bí mật này Míshuly sẽ sẵn sàng trả lời bạn đọc.
Q: Mishuly sơ cứu cho cậu bé Leon không phải là một ơn huệ cho không đúng không ?
A: Đúng vậy, vì màu tóc và mắt của cậu ta giống hệt màu tóc và màu mắt chị tôi nên tôi muốn so sánh sự khác biệt giữa chúng. Đây chỉ là một sự tò mò trong sáng thôi.